Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 38



Chương 38:

 

“Liên quan gì đến anh?” Trương Húc Đông nhướng mày hỏi.

 

“Đây là ai?” Lục Phóng thuận miệng hỏi.

 

Dương Nghị cười nói: “Cậu ta ấy à, là chồng trước của vợ tôi, ở nhà ba năm làm người chồng nội trợ, sau này bị đá đít ra khỏi nhà họ Lâm, không biết bây giờ gặp may thế nào mà lại quen biết với một người phụ nữ giàu có.” Nói tới đây, Dương Nghị dừng lại, ghé vào bên tai Lục Phóng nói: “Anh Phóng, con đàn bà đó xinh đẹp lắm, tôi đoán hôm nay cô ta cũng tới.”

 

“Thế à?” Lục Phóng nở nụ cười: “Tôi không có sở thích nào khác, chỉ thích gái đẹp thôi.”

 

Dương Nghị lộ vẻ gian xảo, cố ý ra vẻ tiếc nuối: “Nhưng hình như con đàn bà đó rất giàu, anh Phóng, anh nên cẩn thận chút thì tốt hơn.”

 

“Giàu?” Lục Phóng hừ lạnh: “Ở Đạm Thành, chỉ cần không phải là người nhà họ Lâm thì ai giàu hơn nhà họ Lục?”

 

“Anh Phóng nói chí phải.” Dương Nghị gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy gian trá.

 

“Mẹ nó, không ngờ anh ta có thể trà trộn vào đây.” Lâm Khinh Thiền vẫn hùng hổ mắng: “Đều tại con đàn bà chết tiệt kia.”

 

Dương Nghị cười nhạt: “Yên tâm đi, con đàn bà kia cũng sẽ gặp xui xẻo nhanh thôi.”

 

Họ đang nói chuyện thì hiện trường bỗng im lặng, trên sân khấu chính giữa đại sảnh, một ngọn đèn chiếu xuống, sau đó một cô gái tóc dài, mặc váy trắng uyển chuyển bước đến dưới ánh đèn, đó chính là Lâm Tâm Di.

 

Sắc mặt Lâm Khinh Thiền không khỏi thay đổi, thầm mắng: “Thì ra là MC, có gì mà dám kiêu ngạo chứ?”

 

Dương Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm. Ở Đạm Thành, những MC này hầu hết đều là đồ chơi được người giàu có nâng đỡ, không đáng nhắc đến.

 

“Anh Phóng, con đàn bà mà tôi nói chính là cô ta.” Nghĩ đến đây, Dương Nghị vội chỉ vào Lâm Tâm Di.

 

Nghe vậy, sắc mặt Lục Phóng nhất thời thay đổi, tức giận mắng: “Mày muốn chết hả? Đó là cô chủ nhà họ Tô, Lâm Tâm Di!”

 

Nghe vậy, sắc mặt Lục Phóng nhất thời thay đổi, tức giận mắng: “Mày muốn chết hả? Đó là cô chủ nhà họ Tô, Lâm Tâm Di!”

 

Nụ cười trên mặt Dương Nghị nhất thời cứng đờ, chẳng mấy chốc đã biến thành xanh ngắt, thậm chí chảy mồ hôi lạnh.

 

“Cậu… Cậu Phóng đừng đùa, sao cô ta có thể là cô chủ nhà họ Tô…” Dương Nghị lau mồ hôi, hoảng sợ nói.

 

Lục Phóng lại lạnh mặt nói: “Nói đùa? Mày nhìn tao giống nói đùa không? Thứ ngu xuẩn, dám trêu vào nhà họ Tô, xem ra là chán sống rồi!”

 

Bỏ lại câu này, Lục Phóng xoay người rời đi. Dương Nghị suýt nữa bật khóc, anh ta không ngờ cô gái này lại là cô chủ nhà họ Lâm cao quý! Quan trọng nhất là mình còn thách thức người ta mấy lần.

 

“Xong đời, lần này xong đời rồi.” Nhớ lại chuyện cũ, Dương Nghị không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Nhưng anh ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Trương Húc Đông lại có thể thông đồng với cô chủ nhà họ Tô?

 

“Chồng ơi, anh ăn thử món này đi.” Lâm Khinh Thiền còn đang ngấu nghiến ăn đồ ăn, thậm chí còn đút một miếng bít tết vào miệng Dương Nghị.

 

“Ăn ăn ăn, cô chỉ biết có ăn thôi!” Dương Nghị nổi giận mắng, chỉ vào Lâm Tâm Di nói: “Cô đúng là đồ mù, có biết người trên sân khấu kia là ai không?”

 

“Không phải là MC sao.” Lâm Khinh Thiền tội nghiệp nói.

 

“MC cái đầu cô!” Dương Nghị chửi ầm lên: “Đó là cô chủ nhà họ Tô!”

 

Lâm Khinh Thiền sửng sốt: “Chồng ơi, anh đừng đùa em, sao Trương Húc Đông lại quen biết với cô chủ nhà họ Tô…”

 

“Đùa cái đầu cô, chính miệng công tử Phóng đã nói, sao có thể là giả chứ!” Dương Nghị cắn răng, chỉ hận không thể cho Lâm Khinh Thiền một cái tát.

 

“Không thể nào…” Lâm Khinh Thiền sốt ruột muốn khóc: “Cô ta không có khả năng là cô chủ nhà họ Tô, Trương Húc Đông không có khả năng quen người như thế.”

 

Dương Nghị không nói một lời, sắc mặt tái mét, sau lưng lạnh buốt. Vừa rồi Lục Phóng nói nhà họ Lâm tổ chức bữa tiệc này là để nâng đỡ một người trẻ tuổi, người mà anh ta nói có khi nào là Trương Húc Đông không? Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt thoáng qua, chiến hạm như nhà họ Tô, cho dù muốn nâng đỡ ai đó thì cũng phải nâng đỡ người có bản lĩnh, Trương Húc Đông chỉ là một kẻ bất lực, sao có thể được nhà họ Lâm thưởng thức!

 

Nghĩ đến đây, Dương Nghị không khỏi cảm thấy may mắn.

 

“Không biết Trương Húc Đông đã nịnh bợ cô chủ nhà họ Lâm như thế nào…” Dương Nghị thầm nghĩ, sau đó nhìn Lâm Khinh Thiền nói: “Lát nữa bữa tiệc bắt đầu, chúng ta phải đi nói xin lỗi Cô Di, nhớ kỹ, bất kể Cô Di kêu chúng ta làm gì thì cũng phải nghe theo, cho dù bắt chúng ta quỳ xuống nói xin lỗi trước mặt mọi người thì cũng không được cãi lời, biết chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.