Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 7



Chương 7:

 

“Không… Không cần… Trương Húc Đông vội từ chối, sau đó nhanh chóng chạy đi.

 

Kể từ khi nhận được truyền thừa của cha, Trương Húc Đông đã cảm thấy thân thể tràn đầy sức mạnh. Thân thể trước kia gầy gò ốm yếu, nay có thể chạy mấy dặm đường mà vẫn không biết mệt.

 

Mấy chục phút sau, Trương Húc Đông đã đến trước cống nhà họ Lâm. Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz xa lạ đỗ trước cửa nhà họ Lâm. Trương Húc Đông không nghĩ nhiều, mau chóng bước vào nhà. Người nhà họ Lâm đang ngồi vây thành một vòng trên sofa, ngoài ra còn có một thanh niên xa lạ, vóc dáng cao lớn, dáng vẻ đường đường, vừa thấy đã biết là tuổi trẻ có tài.

 

“Đồ phế vật, anh chết ở xó nào thể hả?” Trương Húc Đông vừa vào cửa, Lâm Khinh Thiền đã tức giận mắng. Lâm Tuyết Trinh không khỏi kinh ngạc, rất rõ ràng cô ta cũng biết chuyện Trương Húc Đông bị đánh.

 

Trương Húc Đông gãi đầu theo thói quen: “Lúc này tôi gặp chuyện ở bên ngoài, đến bệnh viện một chuyển, tôi.”

 

“Được rồi được rồi, tôi không có tâm trạng nghe anh kể chuyện xưa” Lâm Khinh Thiền không kiên nhẫn ngắt lời Trương Húc Đông. Sau đó, cô ta cay nghiệt nói: “Nếu anh đã đồng ý sẽ rời khỏi nhà họ Lâm thì hôm nay chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi”

 

Trương Húc Đông phản xạ nhìn về phía người thanh niên kia, ảnh mất có một chút lạnh lẽo. Mặc dù anh đã không hy vọng gì vào Lâm Khinh Thiền, nhưng anh không ngờ Lâm Khinh Thiên lại tuyệt tình đến thế. Cho dù là nuôi chó thì nuôi 3 năm cũng có tình cảm, huống chi minh còn hầu hạ cô ta suốt ba năm!

 

“À, giới thiệu cho anh, anh ấy là Dương Nghị, tổng giám đốc của tập đoàn Song Tín” Thấy ánh mắt của Trương Húc Đông, Lâm Khinh Thiền không e dè nói.

 

“Chào cậu, đã sớm nghe Khinh Thiền nhắc đến cậu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt” Dương Nghị cười nói.

 

Trương Húc Đông không để ý tới anh ta mà lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Thiền: “Cô muốn gả cho anh ta hå?”

 

Lâm Khinh Thiền sửng sốt, hừ lạnh nói: “Đúng. Nói thật cho anh biết, tôi và Dương Nghị đã sớm ở bên nhau rồi, chẳng qua không nói với anh mà thôi. Nếu anh đã đồng ý rời khỏi nhà họ Lâm thì vừa lúc, hôm nay chúng ta làm thủ tục ly hôn thôi”

 

Nghe vậy, sắc mặt Trương Húc Đông lập tức trở nên khó coi, siết chặt nắm tay, ánh mắt đây tơ máu.

 

“Lâm Khinh Thiên, tôi hầu hạ gia đình cô suốt ba năm, thế mà cô lại giấu tôi qua lại với người đàn ông khác?” Trương Húc Đông cắn răng nói.

 

Lâm Khinh Thiên cười nhạo: “Anh mà cũng được coi là đàn ông à? Với lại tôi chưa bao giờ coi anh là chồng tôi, cho nên nói đúng ra thì tõi không phải là phản bội anh. Đương nhiên, nếu anh cho rằng mình bị cắm sừng thì tôi không còn gì để nói.”

 

“Cô!” Sắc mặt Trương Húc Đông càng lạnh lẽo.

 

“Nói nhảm ít thôi!” Lâm Khinh Thiền có vẻ không muốn dây dưa thêm nữa. Cô ta cầm đơn ly hôn đặt lên bàn, vênh váo nói: “Nếu anh không muốn bị si nhục thì hãy mau ký tên vào đơn ly hôn đi! Đương nhiên, cho dù anh không ký thi cũng không thể ngăn cản tôi ở bên Dương Nghị”

 

Dương Nghị thuận tay ôm vòng eo thon nhỏ của Lâm Khinh Thiền, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn lên má cô ta.

 

Trong lòng Trương Húc Đông trăn đầy lửa giận, nhưng anh không nổi nóng mà cầm bút ký tên mình lên giấy. “Từ nay trở đi, tôi không còn liên quan tới nhà họ

 

Lâm nữa” Trương Húc Đông lạnh lẽo nói.

 

Lâm Khinh Thiền cầm đơn ly hôn, vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên,

 

“Được rồi, anh có thế cút ra khỏi nhà họ Lâm” Lâm Khinh Thiền nhào vào lòng Dương Nghị, vui vẻ nói.

 

Trương Húc Đông nhìn Lâm Khinh Thiền, lạnh lùng nói: “Lâm Khinh Thiền, cô sẽ hối hận

 

“Hối hận?” Lâm Khinh Thiên cười nhạo: “Chuyện tôi hối hận nhất là gả cho anh! Mau cút đi! Nhà họ Lâm không chào đón anh!”.

 

“Được rồi, đừng chấp nhặt với cậu ta nữa.” Dương Nghị đắc ý nói: “Để chúc mừng ngày vui này, anh sẽ mời em đi ăn cơm tây.”

 

“Vâng, cảm ơn chồng.” Lâm Khinh Thiền nói như làm nũng.

 

Trái tim Trương Húc Đông như ri máu. Kết hôn ba năm, Lâm Khinh Thiên chưa bao giờ kêu mình là chồng, thế mà hôm nay lại xưng hô một người đàn ông khác ngay trước mặt mình. Anh lắc đầu, cay đắng rời khỏi nhà họ Lâm.

 

Chốc lất sau, Lâm Khinh Thiền, Dương Nghị và Lâm Tuyết Trinh đi ra ngoài.

 

“Thấy chưa? Xe Mercedes của chồng tôi đấy” Lâm Khinh Thiền cười lạnh: “Chắc cả đời này anh chẳng ngồi nối Mercedes đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.