Đặc Chủng Dong Binh

Chương 10: Tiết tháo



(tri tiết, người biết tự cư xử cho hợp lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo)

Phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, Tiêu Minh Hiên đứng đờ ra trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra ngoài, cảm thấy lần bại lộ này thật oan uổng. Bây giờ hắn đang làm nhiệm vụ, mặc dù không cần vội vã tới cửa tìm Phù Sơn Minh, nhưng những người này vừa nhìn là biết xuất thân từ gia tộc lớn, hắn không muốn kiếm thêm chuyện thị phi, vì vậy nên rời đi càng sớm càng tốt.

Về phần người kia. . . . . . Nếu cậu ta không sao, vậy muốn làm gì thì làm đi!

Tài xế đã đến, đang ở dưới lầu chờ hắn. Tiêu Minh Hiên mở cửa lên xe, ngồi phía sau hai người, một người là tổ trưởng tổ lính đặc chủng hành động, người còn lại là đặc công Vu Bách, hai người kia nhìn thấy hắn cũng không mở miệng nói gì.

Tiêu Minh Hiên biết mình có hơi kích động, hắn là người chủ chốt của nhiệm vụ lần này, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều liên quan đến tính mạng của toàn đội, vì vậy phải làm việc thật cẩn thận. Hắn cũng biết thế chứ, nhưng dưới tình huống vừa rồi căn bản không có thời gian suy nghĩ, Tiêu Minh Hiên cảm thấy nếu như có thể quay lại lần nữa, hắn vẫn sẽ nghĩa vô phản cố* xông ra.

*làm việc nghĩa không chùn bước

“Là một người bạn của tôi,” Tiêu Minh Hiên chủ động giải thích, “Hết chuyện rồi, chúng ta đi thôi.”

“Khoan đã,” Vu Bách loay hoay trước máy tính, sau đó nói, “Có rồi, lần này chó ngáp phải ruồi cũng vớ được cơ hội tốt,” Vu Bách đẩy máy tính qua, “Người kia là thiếu chủ của Thiệu gia, ba ngày sau sẽ đính hôn với thiên kim tiểu thư của Liễu gia. Địa vị hai nhà cũng không thấp, hai người nói xem Phù Sơn Minh có đến tham dự hay không?”

Tiêu Minh Hiên nhanh chóng nhìn tài liệu: “Ý của anh là dùng quan hệ nhờ vả bọn họ?”

Vu Bách gật đầu: “Nếu Phù Sơn Minh đã cùng một tuyến với tên kia, lúc này bất kể ai tới tìm hắn cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ, vì vậy chúng ta nên đổi phương hướng khác, ví dụ như cậu tới Malaysia là vì tham gia tiệc đính hôn của bạn bè, sau đó tình cờ gặp Phù Sơn Minh, tiếp theo mượn cơ hội hỏi chuyện ma túy, như vậy có thể xuôi theo chiều gió, giảm bớt sự nghi ngờ của Phù Sơn Minh. Còn nữa, nếu sau này Phù Sơn Minh muốn gây bất lợi cho cậu, xét thấy cậu có quan hệ với hai nhà này, hắn ít nhiều cũng sẽ cố kị, cậu cảm thấy thế nào?”

Tiêu Minh Hiên suy nghĩ một chút, làm vậy đúng là khả thi hơn việc tự mình tới cửa tìm tên bệnh thần kinh, nhưng mà. . . . . .

Vu Bách thấy hắn do dự, tiếp tục nói: “Bạn của cậu có quan hệ không tầm thường với vị thiếu chủ này, lấy tấm thiệp mời cũng không khó đâu.”

Chuyện này quả thật không khó, Tiêu Minh Hiên liếc Vu Bách một cái, hệ thống tình báo của quốc gia rất phức tạp, có thể người này vẫn chưa biết Tống Phong là người bên mình. Chuyện này cần phải hỏi ý của Vương Nhất Trung trước, lỡ như sơ ý làm hỏng nhiệm vụ của Tống Phong thì phiền phức.

“Tôi đi gọi điện thoại một chút.” Tiêu Minh Hiên mở cửa xuống xe, tìm được chỗ không người, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, tóm tắt lại mọi chuyện một cách đơn giản: “Ông thấy thế nào?”

Vương Nhất Trung nghe giọng nói bình thản của hắn, biết hắn không có để ý chuyện mình lừa gạt hắn ban nãy, ông ta suy nghĩ một lát: “Cũng được, cậu nói chuyện với cậu ta một chút đi, cứ bảo là ý của tôi.”

Tiêu Minh Hiên đáp một tiếng, sau đó không yên lòng hỏi: “Không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cậu ta chứ?”

“Không đâu,” Vương Nhất Trung chần chừ, sau đó nói, “Tôi cảm thấy lấy một tấm thiệp mời không phải là việc khó với cậu ta, về phần những việc khác. . . . . . Cậu ta là vệ sĩ của thiếu chủ xã hội đen, các cậu chỉ cần đừng xen vào công việc của cậu ta là được rồi.”

Tiêu Minh Hiên cúp điện thoại, trở lại trên xe: “Cứ làm thế đi.”

Vu Bách: “Vậy cậu đi xem người kia đi, chúng tôi ở đây chờ cậu.”

“Chờ người của Thiệu gia đi trước rồi tính sau.” Tiêu Minh Hiên nói, bọn họ chỉ cần thiệp mời, không cần dây vào ân oán gia tộc của người khác. Sau khi nghe Tiêu Minh Hiên nói, Vu Bách gật đầu đồng tình. Tiêu Minh Hiên không phải chờ lâu, mấy người kia rời đi rất nhanh, hắn mua một giỏ trái cây ở dưới lầu, xách theo lên trên thăm Tống Phong.

“Ồ, thì ra là anh.” Thiệu Tu Kiệt đưa hắn vào cửa, khí thế trên người người này không hề thấp, vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Mặc dù vừa rồi người này không có mở miệng nhưng cũng đủ khiến những người trong Thiệu gia nghi ngờ. Bất quá nếu có thể dời đi lực chú ý của bọn họ, Thiệu Tu Kiệt cũng vui vẻ đứng nhìn, hắn đưa tay ra: “Thiệu Tu Kiệt.”

Tiêu Minh Hiên cười bắt tay hắn: “Tiêu Thành.”

Thiệu Tu Kiệt ngẩn ra: “Hoá ra là ông chủ Tiêu, hân hạnh được biết anh.” Trước đó có xảy ra một vụ tập kích lớn liên quan đến nhiều liên minh quốc tế, tướng quân và mấy tên trùm buôn thuốc phiện nổi tiếng ở Đông Nam Á bị bắt gần hết, chỉ có hai người trốn ra được, một người là Phù Sơn Minh, người còn lại chính là Tiêu Thành.

Tiêu Minh Hiên khách sáo vài câu với hắn, sau đó đi vào phòng ngủ. Tống Phong bị đám người kia làm phiền mãi, vì vậy dứt khoát nhắm mắt giả bộ bất tỉnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

“Dậy đi,” Thiệu Tu Kiệt nói, “Bạn cậu tới kìa.”

Tống Phong vừa than thở nhìn Tiêu Minh Hiên, vừa liếc mắt nhìn Thiệu Tu Kiệt.

Thiệu Tu Kiệt biết Tống Phong muốn nói chuyện riêng với người này, dù sao hai mạng người ở quán cà phê vẫn còn chờ hắn xử lí, ngoài ra hắn còn phải về nhà giả bộ cãi lộn với lão gia tử, vì vậy nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc.”

Tống Phong giương mắt nhìn Thiệu Tu Kiệt đi ra ngoài, sau đó đứng dậy bước xuống giường, thấy người nào đó muốn tới dìu mình, hắn vội vàng né qua: “Không cần đâu, tôi không sao.”

Tiêu Minh Hiên nhớ tới lúc ở Myanmar, Tống Phong cũng không chịu để mình dìu, hắn than thở: “Đừng bướng nữa, mặt cậu trắng bệch luôn rồi kìa, cậu có đứng vững được không?”

“Tại tôi bôi phấn trắng hơi nhiều ấy mà.”

“. . . . . .” Tiêu Minh Hiên phát hiện mình liên tục bị lừa, ngay cả tình cảm cũng bị lừa gạt một cách vô tình.

Tống Phong liếc mắt nhìn giỏ đựng trái cây, cầm quả táo vào phòng tắm, thuận tiện rửa mặt luôn: “Tôi còn tưởng anh sẽ không trở lại nữa chứ, có phải có việc cần tôi hỗ trợ không?”

Tiêu Minh Hiên nói chuyện rất bình thường, nhưng Tống Phong vẫn giữ thái độ đề phòng như vậy, Tiêu Minh Hiên biết có thể Tống Phong đã đoán được thân phận của mình, chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Hắn tựa vào cửa phòng tắm: “Quan hệ của cậu và vị thiếu chủ kia là gì?”

“Thì là vậy thôi, anh ta bỏ tiền thuê tôi làm vệ sĩ, sau khi anh ta lên nắm quyền, nhiệm vụ của tôi sẽ hoàn tất, tôi lấy tiền xong rồi đi.”

Tiêu Minh Hiên kinh ngạc: “Rốt cuộc cậu đang làm gì?”

“Nghe qua PMC chưa?”

PMC —— Private Military Contractor, công ty quân sự tư nhân, chuyên cung cấp nhân lực và chuyên môn trong lĩnh vực quân sự, có lúc bọn họ bị gọi hoặc bị nhận định là lính đánh thuê. Tiêu Minh Hiên ngẩn ra: “Cậu thật sự là lính đánh thuê?”

Tống Phong lau mặt: “Ừ, thỉnh thoảng có vài việc quan trọng cấp trên mới liên lạc với tôi, phần lớn thời gian tôi đều làm lính đánh thuê.”

Tiêu Minh Hiên rốt cuộc hiểu tại sao vừa rồi giọng nói của Vương Nhất Trung lại có chút không chắc chắn như vậy.

Tống Phong trở lại phòng, ngồi trên giường cắn táo: “Quay lại việc chính đi, anh tìm tôi làm gì?

“Tiệc đính hôn ba ngày sau, Thiệu gia có mời Phù Sơn Minh không?”

“Ồ ——” Tống Phong kéo dài ngữ điệu, “Lằng nhằng nãy giờ thì ra là vì người yêu nhỏ của anh. Anh hỏi cái này làm gì, là đàn ông thì cứ trực tiếp tìm tới cửa, nếu hắn không nghe lời thì cứ lôi hắn lên giường rồi thượng hắn là xong ngay ấy mà.”

“. . . . . .”

Vẻ mặt Tống Phong rất vô tội: “Bộ tôi nói sai sao?”

“. . . . . . Cậu nhắc tôi mới nhớ,” Tiêu Minh Hiên nhìn hắn, “Chúng ta nói chuyện về bản báo cáo trước đi.”

“Cái gì?”

Tiêu Minh Hiên nhớ lại: “Cái này có liên quan đến phần báo cáo thưa sếp, thiếu niên thuần khiết đáng thương trong sáng tôi đây, người vừa thiện lương vừa nhiệt tình vừa một lòng hướng về phía trước đã bị cầm thú mất lí trí tàn nhẫn phá hoại.”

Quả táo rớt cái “bẹp” xuống mặt thảm, Tống Phong run rẩy lùi về phía sau, tức giận nói: “Sao ông ta có thể đưa báo cáo của tôi cho anh xem chứ?!”

“Vì để xác minh một chuyện.”

“Chuyện gì?!”

“Quan hệ của tôi và Phù Sơn Minh.”

“Hai người không phải là người yêu sao?”

Tiêu Minh Hiên mỉm cười đứng lên: “Thế nên Tống nhị thiếu à, nhờ cậu ban tặng, tôi đã bị phái đến nơi này.”

“. . . . . .” Tống Phong bị nụ cười của hắn doạ sợ, tiếp tục lùi về phía sau, “Nói rõ ràng đi.”

Tiêu Minh Hiên cảm thấy hài lòng khi rốt cuộc chủ đề cũng quay về quỹ đạo: “Có một nhân viên tình báo phản bội tổ chức, bây giờ tên đó đã chạy trốn tới đây, rất có thể tên đó có liên hệ với Phù Sơn Minh. Ngoại trừ buôn lậu thuốc phiện, Phù Sơn Minh còn có công việc khác, ngoài ra còn có một mạng lưới tin tức rất đáng tin cậy, có thể tên đó đã thông qua Phù Sơn Minh bán tư liệu trong tay đến nơi khác, hoặc là có thoả thuận gì đó với Phù Sơn Minh. Cấp trên đã dặn phải bắt giết tên đó, nếu có thể thì giết luôn cả Phù Sơn Minh.”

Tống Phong cau mày: “Thế lực của Phù Sơn Minh rất lớn, các người giết hắn ở đây mà muốn sống sót trở về sao?”

“Tôi nói có thể thôi.”

Tống Phong gật đầu, đổi đề tài: “Địa vị của Thiệu gia và Liễu gia không thấp, bữa tiệc đính hôn lần này lão gia tử lại cố ý làm lớn, đã mời luôn cả Phù Sơn Minh. Hơn 50% hắn sẽ có mặt, anh tìm tôi là muốn một tấm thiệp mời phải không?”

“Ừ.”

“Chuyện này dễ thôi, anh kết thân với ông chủ của tôi thì ổng sẽ cho anh, nếu không được thì tôi giúp anh lấy.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu.

Tống Phong nháy mắt: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tiêu Minh Hiên chần chừ trong chốc lát, suy nghĩ một chút, phát hiện thật sự không có gì có thể nói, vì thế lắc đầu.

“Trùng hợp quá, tôi cũng không có gì để nói.”

Hai người nhìn nhau, Tiêu Minh Hiên đứng dậy: “Tôi đi đây.”

Tống Phong nhảy xuống giường tiễn hắn, giọng nói rất sung sướng: “Trời, sao đi sớm vậy, ngồi thêm chút nữa đi.”

“. . . . . .” Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn hắn.

Tống Phong vội vàng nói, “Được rồi, tôi biết anh bề bộn nhiều việc, tôi không níu kéo anh nữa.”

Tiêu Minh Hiên cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ còn biết thở dài. Cả hai đều là người trưởng thành, chuyện kia sớm muộn cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, sau này gặp mặt cũng sẽ không cảm thấy lúng túng nữa. Nhưng bây giờ chuyện kia mới qua chưa bao lâu, hắn cũng không ngờ sẽ gặp lại người này sớm như thế, vì vậy trong khoảng thời gian này, Tống Phong là một sự tồn tại đặc biệt đối với hắn.

Tống Phong nhìn ánh mắt của Tiêu Minh Hiên, khóe miệng nhếch lên: “Nếu anh định trả tôi cái bao cao su kia thì tôi sẽ nhận, nếu là cái khác thì không cần nói.”

“. . . . . .” Tiêu Minh Hiên cảm thấy mình có thể xuôi theo chủ đề này, “Hiệu gì? Tôi mua trả cậu một hộp.”

“Tôi quên rồi,” Tống Phong suy nghĩ một chút, “Tôi thích mua nhiều loại nhãn hiệu, sau đó ném chung vào ngăn kéo, lúc cần dùng sẽ lấy đại một cái.”

“. . . . . .”

“Thôi anh cứ mua đại đi.”

Tiêu Minh Hiên liếc Tống Phong một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ba ngày sau chính là tiệc đính hôn, kể từ đó, ngày nào Tiêu Minh Hiên cũng đến thăm Tống Phong, dần dần cũng quen biết với Thiệu Tu Kiệt, còn Thiệu Tu Kiệt qua đoạn đối thoại của Tiêu Minh Hiên và Tống Phong đã biết được một chuyện, Tiêu Thành và Phù Sơn Minh là một đôi, trong quá trình yêu nhau đã xuất hiện người thứ ba, Phù Sơn Minh đau khổ bỏ đi, Tiêu Thành muốn lấy lại tình cảm của Phù Sơn Minh nhưng lại không dám trực tiếp tìm tới cửa.

“Có thể mời ông chủ Tiêu tham gia tiệc đính hôn của tôi không?”

Tiêu Minh Hiên cười: “Chắc chắn rồi.”

Hai người đang tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện, nguyên nhân là do Tống Phong không muốn nằm trong phòng bệnh nữa. Tiêu Minh Hiên nhìn ra đằng xa, Tống Phong đang nói chuyện với một cô y tá nhỏ nhắn xinh xắn, cặp mắt xinh đẹp của hắn trông rất phong lưu.

Thiệu Tu Kiệt thấy Tiêu Minh Hiên nhìn Tống Phong, cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Mạo muội hỏi một câu, quan hệ của anh và Tiểu Phong là quan hệ thế nào?”

Tiêu Minh Hiên than thở: “Chuyện này nói ra thật xấu hổ, thật ra cậu ta từng là tiểu tam của tôi.”

*tiểu tam: người xen vào tình cảm của hai người khác.

Thiệu Tu Kiệt im lặng tiêu hóa câu nói này: “Thì ra cậu ta cũng có hứng thú với đàn ông, tôi có thể bảo em họ tôi tới mát xa cho cậu ta, tay nghề của em họ tôi chắc chắn tốt hơn tôi.”

Tiêu Minh Hiên nhớ tới bộ dáng khóc thảm thiết của người nào đó, cả người cứng đờ: “Anh có mấy người em họ?”

“Một.”

Loại đàn bà như vậy mà Tống Phong cũng muốn? Tiêu Minh Hiên im lặng, hai người nhìn nhau, sau đó lúng túng quay đầu đi.

Tống Phong đang tán tỉnh cô y tá, cô y tá này đang chăm sóc một đứa bé. Để lấy lòng cô nàng, hắn ôm đứa bé, cười híp mắt hôn mặt nó, lúc này đột nhiên phát hiện có hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy không nhịn được quay đầu lại.

Hai người kia đều đang nhìn hắn, trong mắt viết rõ mấy chữ: Nam nữ ăn sạch, già trẻ không tha, không có tiết tháo không có giới hạn.

“. . . . . .” Tống Phong run rẩy đặt đứa bé trong ngực xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.