Đặc Chủng Dong Binh

Chương 44: Quán bar



Việc huấn luyện được tiến hành khẩn cấp, mặc dù trời đã vào thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn chưa phai hết, ánh mặt trời không hề giảm nhiệt, vì vậy lúc huấn luyện mọi người vẫn phải mặc đồ rằn ri bó sát người. Thỉnh thoảng Tiêu Minh Hiên lại phát hiện ánh mắt của người nào đó, người nọ chớp cặp mắt xinh đẹp, lặng lẽ chăm chú theo dõi hắn, dáng vẻ đáng thương giống như muốn nói rồi lại thôi. Một thoáng đó, Tiêu Minh Hiên thậm chí có ảo giác người này đã yêu mình.

Tiêu Minh Hiên biết ánh mắt của đối phương là ánh mắt đánh giá, hắn hoàn toàn không ngần ngại, đến cả trần truồng cũng bị thấy hết rồi, còn cái gì để giấu chứ, vì vậy hắn vẫn bình tĩnh như thường.

Tống Phong đấu tranh tư tưởng mấy ngày, thế nhưng vẫn chưa đưa ra được quyết định, hắn thật sự muốn trải nghiệm chút kích thích mới mẻ trong tình huống không tổn hại sức khỏe, dù sao cuộc sống rất ngắn ngủi, nếu không thể sống thoải mái thì tiếc lắm, đợi đến khi chết, xác ném vào lò thiêu, chẳng bao lâu đã thành tro, có mang theo được gì đâu, vì vậy hắn cũng không để ý vấn đề trên dưới cho lắm, chỉ là lần trước đau quá, không có chút khoái cảm nào, khiến hắn không muốn nếm thử lần thứ hai.

Bây giờ đang là giờ nghỉ, Tống Phong nhìn xung quanh, định tìm Vệ Tiểu Nghiễn hỏi vài câu, nhưng lại phát hiện Vệ Tiểu Nghiễn đang đứng trước mặt Tiêu Minh Hiên nói gì đó, vẻ mặt nịnh hót thấy rõ, nhiệt tình quay vòng vòng. Tiêu Minh Hiên lẳng lặng lắng nghe, khóe miệng hơi nhếch lên, vỗ vỗ vai Vệ Tiểu Nghiễn, hiển nhiên tâm tình không tệ.

Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng nịnh tiếp, cười không khép miệng lại được.

Tống Phong biết Vệ Tiểu Nghiễn theo mình lăn lộn đã lâu, nói thẳng ra cũng không có tiết tháo gì. Tống Phong dời tầm mắt, thấy Đoàn Thanh đứng bên cạnh thì bước qua: “Tôi thấy Tiểu Nghiễn đi tìm Tiêu Minh Hiên.”

Đoàn Thanh giật đầu, không có phản ứng gì.

Tống Phong tiếp tục nói: “Hình như cậu ấy rất hồ hởi.”

Đoàn Thanh vẫn bình tĩnh như cũ: “Ồ.”

Vẻ mặt Tống Phong rất nhiều chuyện, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng: “Nói thật đi, có phải cậu không thỏa mãn được cậu ấy hay không?”

“. . . . . .”

“Thế nên bây giờ cậu ấy mới đi tìm người khác, đúng không?”

“. . . . . .” Đoàn Thanh im lặng nhìn người nào đó, thật sự muốn biết trong đầu người này chứa cái gì.

Tống Phong vừa định hỏi tiếp, Vệ Tiểu Nghiễn đột nhiên chạy trở lại, vui vẻ chào hỏi: “Lão đại ~” Vệ Tiểu Nghiễn quay đầu, thân thiết kéo tay Đoàn Thanh, “Anh yêu, hai người đang nói gì vậy?”

“. . . . . .” Đoàn Thanh hít một hơi thật sâu, cứng ngắc nói, “Chỉ nói chuyện tầm phào thôi.”

Tống Phong nhìn bộ dạng hồ hởi của Vệ Tiểu Nghiễn, giống hệt biểu hiện vừa rồi trước mặt Tiêu Minh Hiên, không khác một chút nào, hắn chợt cảm thấy học trò của mình đã trưởng thành rồi, không khỏi vỗ vỗ vai đối phương: “Anh còn tưởng cậu ấy không thỏa mãn được em nên em muồn tìm người khác, ai ngờ không phải như vậy, thì ra em muốn cả hai cùng tiến lên.”

Đoàn Thanh: “. . . . . .”

Vệ Tiểu Nghiễn im lặng một hồi lâu: “. . . . . . Hả?”

Tống Phong sâu sắc cảm thấy trò giỏi hơn thầy, hắn im lặng quay đầu bỏ đi, chuẩn bị đi tìm Bạch Húc Nghiêu, nếu đem đi so sánh, học trò nhỏ của hắn thật sự ngây thơ như thỏ vậy, hắn phải đi tìm Bạch Húc Nghiêu để hàn gắn vết thương lòng.

Vệ Tiểu Nghiễn không rõ đầu đuôi sự việc, nhưng lại cảm thấy phải đốc thúc một chút, vì vậy phấn khởi chạy theo, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, anh thử chưa? Có phải sướng lắm không?”

Tống Phong dừng bước, ấp úng hồi lâu, kéo Vệ Tiểu Nghiễn chạy đến nơi hẻo lánh, hai người ngồi chồm hổm, đầu cụng đầu, Tống Phong bối rối hỏi: “Sướng dữ vậy sao?”

“Nói chung là em cảm thấy rất sướng,” Vệ Tiểu Nghiễn châm chước cách dùng từ, hỏi thử, “Nếu không. . . . . . Anh thử chút đi?”

Tống Phong nghi ngờ: “Chẳng lẽ không đau?”

Vệ Tiểu Nghiễn nháy mắt mấy cái, vội ho một tiếng, nói xạo: “Lúc đầu khuếch trương có cảm giác hơi lạ, nhưng sau đó sướng lắm.”

“Thật sao?”

“Thật đó,” Vệ Tiểu Nghiễn nhìn hắn, “Anh cứ thử một lần đi, nếu cảm thấy không thoải mái thì sau này không làm nữa, nếu cảm thấy được thì anh và thủ lĩnh cứ tiến tới luôn đi, dù sao sớm muộn gì anh cũng phải ổn định cuộc sống, anh ấy không tệ, chắc chắn có thể chăm sóc anh thật tốt.”

Vệ Tiểu Nghiễn dùng ánh mắt mong chờ nhìn lão đại nhà mình, anh mau ổn định đi, sau này đừng hành hạ em nữa.

“Nói cũng đúng,” Tống Phong gật đầu, dừng một chút rồi chợt hỏi, “Nếu biết anh ta yêu anh, vậy em còn ve vãn anh ta làm gì?”

Vệ Tiểu Nghiễn kinh ngạc: “Em ve vãn anh ta? Hồi nào?”

“Mới vừa rồi.”

“. . . . . .” Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Em có chuyện tìm anh ta, anh nghĩ cái gì vậy?”

Tống Phong ngẩn ra, rụt về phía sau, yếu ớt nói: “3P. . . . . .”

Vệ Tiểu Nghiễn lại biết được giới hạn cuối cùng của lão đại nhà mình, đành phải ráng nhịn: “Anh ta thích anh, sao lại đồng ý chơi với em, em cũng đâu có ngu, cho dù có 3P thật cũng sẽ không tìm anh ta, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Anh cảm thấy anh ta sẽ đồng ý sao?”

Tống Phong yếu ớt gật đầu: “Đàn ông mà, nghẹn lâu quá cũng cần giải tỏa. . . . . .”

Vệ Tiểu Nghiễn vỗ vai Tống Phong, vẻ mặt chân thành: “Lão đại, sau này đừng suy bụng ta ra bụng người nữa,” Vệ Tiểu Nghiễn dừng một chút, hỏi thử, “Nếu anh ta thật sự gì gì đó với em, anh sẽ có cảm giác gì?”

Tống Phong chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hắn tưởng tượng một chút, mỗi khi ngủ người nào đó sẽ ôm chặt lấy mình, từng có tiếp xúc da thịt với mình, thề non hẹn biển với mình, cuối cùng lại quay sang làm chuyện bậy bạ với học trò của mình, sau khi hưởng dụng cơ thể của học trò mình thì quay lại ôm mình như bình thường, hắn nhếch miệng: “Mẹ nó đàn ông chẳng có ai tốt cả. . . . . .”

Vệ Tiểu Nghiễn âm thầm gật đầu, cảm thấy khá vui mừng, vậy là có triển vọng rồi.

Thấy Vệ Tiểu Nghiễn muốn đi, Tống Phong vội vàng gọi hắn lại: “Chờ đã, em tìm anh ta để làm gì?”

Vệ Tiểu Nghiễn giật mình, hắn tìm Tiêu Minh Hiên hiển nhiên là để khai báo mọi chuyện, thuận tiện thể hiện lòng trung thành, nhưng mấy thứ này không thể để lão đại biết. Vệ Tiểu Nghiễn suy nghĩ một chút, quyết định phớt lờ câu hỏi này: “À, không phải ngày mai anh muốn giới thiệu vài quán bar thường bán thuốc sao? Chúng ta có thể đến quán bar kia, nói không chừng lúc đó sẽ được gọi gái, em bảo thủ lĩnh đừng kêu ai cho em và Đoàn Thanh,” Vệ Tiểu Nghiễn bày ra vẻ mặt chân thành, “Lão đại, em cũng muốn yêu đương một phen.”

Tống Phong hơi kinh ngạc, sau đó hỏi tiếp: “Anh thấy anh ta còn cười nữa mà, tại sao anh ta lại cười?”

Vệ Tiểu Nghiễn trả lời ngay tắp lự: “Bởi vì anh ta thưởng thức thái độ của em trong chuyện tình cảm, cảm thấy rất vui mừng.”

Tống Phong nhìn thêm một lúc, cuối cùng không nghi ngờ nữa.

Tiếng còi vang lên, cuộc huấn luyện tiếp tục bắt đầu, nhưng xế chiều, khi buổi tập sắp kết thúc thì đột nhiên ngừng lại, nguyên nhân là dời hoạt động ngày mai sang hôm nay, ngày mai sẽ tập luyện như thường lệ. Mọi người thay quần áo lên đường đến quán bar. Tống Phong ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhìn người lái xe bên cạnh, tò mò hỏi: “Không phải ngày mai mới đi hả? Sao đột nhiên lại dời?”

“Bởi vì tôi vui,” Tiêu Minh Hiên thuận miệng đáp, ngừng một chút rồi nói, “Lúc nãy tôi đã thương lượng với trung đoàn, hôm nay có thể chơi một đêm, sáng mai trở về.”

Hai mắt Tống Phong tỏa sáng, lập tức duỗi móng vuốt.

“Cậu không có cô nào hết, yên tâm đi,” Tiêu Minh Hiên đưa tay xoa đầu người nào đó, “Cậu và tôi ngủ một phòng.”

Tống Phong không còn sức để tức giận: “Tại sao chứ?”

“Tiết kiệm tiền.” Tiêu Minh Hiên bình tĩnh nói, khi nghe Vệ Tiểu Nghiễn kể gần đây người này bối rối chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là tối nay đè người này xuống giường thân mật một phen, nhưng ngẫm lại ký túc xá chẳng có gì cả, thật sự không thuận tiện, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu cho người này, nhưng hắn không muốn đợi đến ngày mai, đành phải dời chương trình sang hôm nay.

Đoàn người nhanh chóng đi tới địa điểm, thuê một căn phòng riêng. Tống Phong ngậm một điếu thuốc, chỉ vào đồ đạc trên bàn: “Nhìn thấy không, ma túy, thuốc lắc, thậm chí còn có băng phiến, một quán bar nổi tiếng trên đường, mặc kệ bề ngoài trông đàng hoàng thế nào, đa số đều có những thứ này, chỉ cần có đường là có thể lấy được, sau này không biết chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ gì, biết nhiều một chút cũng tốt.”

Tống Phong cắm một tay trong túi áo, tay còn lại cầm một điếu thuốc, kiên nhẫn giảng giải những điều cần lưu ý. Tiêu Minh Hiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn đối phương dưới ánh đèn mập mờ, khóe miệng người này hơi nhếch lên, ánh mắt được ánh sáng tô điểm, trông sáng ngời mà phong lưu, nếu xét cả con người và khung cảnh xa hoa ở nơi này, phải nói là hợp không chê vào đâu được.

Tiêu Minh Hiên đột nhiên nhắm mắt lại, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này vài lần, lần nào hắn cũng cảm thấy hình như trời sinh Tống Phong là người như vậy, cuộc sống của Tống Phong hẳn nên tự do và muôn màu muôn vẻ, nhưng vì tư dục của mình mà bị điều tới đây, bị bao vây bởi núi sâu, mặc dù mình chiều chuộng người nọ trên rất nhiều phương diện, nhưng xét cho cùng vẫn không được tự do.

Nhưng Tống Phong thì, từ trong ra ngoài, bao gồm linh hồn mình chưa đụng tới, lại theo đuổi tự do.

Tiêu Minh Hiên đã tự hỏi mình rất nhiều lần, nếu như đội 2 thành lập thành công, mình có thể mặc cho người này bỏ đi hay không, hắn đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến thật nhiều khả năng, nhưng kết quả vẫn là. . . . . . Không được.

Người này không chỉ dung nhập vào sinh mạng của hắn, còn khắc sâu vào linh hồn của hắn, thậm chí hắn có cảm giác chỉ khi nào nhìn thấy Tống Phong, hắn mới thật sự đang sống.

Tống Phong giảng giải một lúc rồi giương mắt lên: “Tiếp theo làm gì đây?”

Tiêu Minh Hiên liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay thế là đủ rồi, vì vậy gọi vài cô vào để cả nhóm thư giãn một chút, ai muốn khai trai hắn cũng không phản đối, chỉ dừng lại trên mặt lý thuyết cũng không hẳn là tốt, dù sao cũng phải thực hành. Tống Phong chớp mắt, buồn bã nhìn: “Tôi cũng muốn. . . . . .”

Tiêu Minh Hiên sờ đầu hắn: “Nhắm mắt làm ngơ đi, chúng ta đi thôi.”

“Không đi. . . . . .”

Tiêu Minh Hiên kéo Tống Phong ra ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn, Tống Phong vẫn còn rất lưu luyến, cố đẩy hắn ra để nhìn về phía sau, cặp mắt xinh đẹp hiện rõ sự tủi thân. Tiêu Minh Hiên bước lại gần hôn lên trán Tống Phong một cái, tiếp tục đi.

Tống Phong, mặc dù bây giờ chưa được, nhưng tôi sẽ cố gắng cho cậu tự do.

Tôi hứa.

Vệ Tiểu Nghiễn cũng không khá hơn là bao, hắn đã bàn bạc với Tiêu Minh Hiên, vì vậy chỉ có thể chán nản ngồi nhìn gái. Vệ Tiểu Nghiễn chuyển mắt, cảm thấy có thể ra ngoài tìm người đẹp thuê phòng, vì thế hưng phấn đi ra ngoài, Đoàn Thanh ngồi đợi chán quá nên cũng đi theo. Bạch Húc Nghiêu nhìn một chút, từ từ chạy tới cửa, ngây ngô hỏi: “Sư huynh, anh muốn đi thuê phòng với Đoàn Thanh hả?”

Vệ Tiểu Nghiễn dừng chân, nhìn về phía trước, hai người chưa đi xa nghe vậy thì quay đầu lại, Tống Phong vẫy tay: “Bọn anh muốn đi ngủ, đi thôi, chúng ta đi chung.”

Vệ Tiểu Nghiễn nghẹn ngào, gật đầu, kéo Đoàn Thanh đuổi theo, nhất thời lệ rơi đầy mặt, em cũng chưa phát tiết lâu lắm rồi anh có biết không? Em cũng có nhu cầu sinh lý được không? Qua hôm nay không biết còn cơ hội nữa hay không? Mẹ nó đúng là tự gây nghiệt không thể sống, mẹ nó Tiểu Bạch ông đây không đội trời chung với cậu!

Đoàn Thanh quay đầu sang nhìn: “Cậu bị sao vậy?”

Vệ Tiểu Nghiễn khổ sở nói: “Anh có nghe câu này chưa, khi anh nói dối một lần, anh nhất định phải nói dối thêm một trăm lần, đây đúng là chân lý.”

“. . . . . .”

Tống Phong và Tiêu Minh Hiên đi lên lầu thuê một gian phòng, hai người thay phiên nhau tắm. Tiêu Minh Hiên định xông vào lúc Tống Phong đang tắm, nhưng làm vậy hình như hơi lộ liễu, hắn đành phải nhịn tiếp. Hắn tắm thật nhanh, chỉ mặc quần lót đi ra ngoài, cầm khăn lông lau tóc.

Tống Phong cắn góc chăn nằm im re trên giường, ánh mắt trong sáng như cún con, tiếp tục không nói gì đánh giá Tiêu Minh Hiên như thường lệ.

Mấy ngày trước Tiêu Minh Hiên không biết Tống Phong bày trò gì, bây giờ rốt cuộc đã biết, hắn cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhìn đôi mắt ti hí vô tội của người nào đó, thậm chí còn có ý xấu nhào qua cởi sạch quần áo của Tống Phong, sau đó nắm cằm của hắn, không phải cậu muốn thử sao, xin tôi đi, xin tôi thượng cậu đi.

Tiêu Minh Hiên chầm chậm bước qua: “Nhìn tôi như vậy làm gì, muốn làm à?”

Tống Phong gật đầu theo bản năng, sau đó chợt tỉnh lại, vội vàng lắc đầu.

Tiêu Minh Hiên cúi người xuống: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì, nếu muốn thượng tôi thì quên đi, nếu muốn tôi thượng cậu thì hoàn toàn không thành vấn đề.”

Tống Phong nhìn người trước mặt một hồi, ánh mắt có chút do dự, sau đó đột nhiên kéo chăn trùm kín người, cuộn thành một cục.

Tiêu Minh Hiên kêu trời một tiếng, vội vàng kéo chăn ra: “Chui ra, cậu muốn ngộp chết hả?”

“Đừng làm ồn,” Tống Phong giữ chặt góc chăn, “Bây giờ ông cần suy nghĩ.”

Tiêu Minh Hiên dùng sức kéo chăn ra, nhảy lên giường, nhanh tay đắp chăn lên người, tâm tình sung sướng: “Nghĩ đi.”

Đêm thu lạnh lẽo, Tống Phong chỉ mặc một cái quần lót, lát sau đã nhích lại gần đưa tay kéo Tiêu Minh Hiên.

“Nghĩ xong chưa?”

“Chưa,” Tống Phong đáng thương nói, “Lạnh quá. . . . . .”

“. . . . . .” Tiêu Minh Hiên vén chăn lên, kéo Tống Phong vào trong ngực. Tống Phong chọt chọt cơ bụng của hắn, nhưng chưa gì đã bị chụp tay lại. Tiêu Minh Hiên kéo tay Tống Phong đặt lên eo của mình, cuối cùng lật người lại, đè Tống Phong xuống dưới.

Hắn không muốn nhịn nữa.

_________________

Rồi thôi, anh không muốn nhịn nữa thì chương sau khỏi spoil, mọi người tự hiểu =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.