Nếu đối phương có thể phái tới một sát thủ mĩ nhân như vậy, chứng tỏ bọn họ đã bị giám thị. Tống Phong suy nghĩ vài phút sau đó lấy tai nghe nhét vào tai, chủ động ngồi vào ghế lái. Tiêu Minh Hiên vẫn đi phía sau hắn thấy vậy liền mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Bọn họ tổng cộng có hai xe việt dã. Vệ Tiểu Nghiễn tự giác lên xe thứ hai. Bạch Húc Nghiên mắt sáng ngời, chạy theo, chuẩn bị cùng sư huynh liên thủ đại sát tứ phương thì bị Đoạn Thanh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ áo, ném ra ngoài.
Bạch Húc Nghiêu, “...”
“Đoạn Thanh, anh đúng là ác độc!”, Bạch Húc Nghiêu ngồi dưới đất rống to, “Đó là vị trí của tôi, của tô! Anh có nghe thấy không, con mẹ nó, cho dù anh có ngồi đó thì sư huynh cũng không coi trọng anh đâu, chỉ uổng phí công phu thôi!”
Đoạn Thanh, “...”
Vệ Tiểu Nghiễn. “...”
Tống Phong nhìn những người trên xe mình đã ổn định, lại liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau rồi đi thẳng. Đoạn Thanh bình tĩnh nói, “Lái xe.”
Vì vậy, Vệ Tiểu Nghiễn vặn khóa, tiếng xe việt dã nổ ầm ầm. Bạch Húc Nghiêu vội ba chân bốn cẳng chạy lên xe, mở kênh thông tin kết nối nội bộ.
Đêm đã về khuya, trên đường có rất ít người qua lại nên chỉ cần nhìn là biết có bị theo dõi hay không. Xe việt dã vừa đi qua bốn con phố, Tống Phong nhìn trong kính chiếu hậu đã thấy phía sau có ba chiếc xe bám theo không khỏi nhướn mày, trầm ngâm suy nghĩ, kết nối với Phù Minh Sơn, “Này, hiện tại có loạn không?”
Giọng nói của Phù Minh Sơn đầy sung sướng, “Loạn, tao đang chuẩn bị cho người đánh chiếm.”
Nòng cốt của tổ chức chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt gọn, lòng người hoảng hốt, đúng là thời điểm tốt để đánh chiếm. Tống Phong hiểu đạo lý này, đương nhiên cũng hiểu người này chỉ giúp mình vì lợi ích, hắn hỏi, “Loạn tới trình độ nào? Sau khi người phía trên bị ám sát thì bao lâu bắt đầu loạn?”
“Sao thế?”, Phù Minh Sơn là người cực kỳ thông minh, lập tức phát hiện ra vẫn đề, nghĩ nghĩ một lát rồi nói, “Bọn họ nhanh chóng rối loạn, hơn nữa là vô cùng hoảng hốt. Mày hoài nghi đây là giả?”
“Nếu bọn họ thực sự loạn như vậy làm sao vẫn có thể phân phó người theo dõi tao? Tao vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Lão đại trực tiếp của họ có phải người mà mày nói là nòng cốt tổ chức không? Mà những người bị bọn tao giết có thực sự là nòng cốt thật hay không?”, Tống Phong híp mắt, “Cho dù là thật sự thì trước kia tao đã từng tiêu diệt họ một lần, bọn họ nếu tìm tao lần nữa thì không thể không chuẩn bị được. A, có lẽ còn có một khả năng nữa, họ cho rằng tao sẽ lại như lần trước, một mình hành động, đem cả đám giết sạch chứ không có trợ thủ.”
“Ân, tao sẽ tra lại xem sao. Mày đang đi đâu thế?”
“Tao đi tìm ĐIện, trên đường đi bị theo dõi. Bọn họ sau khi nhìn thấy phương hướng mà tao đi thì lại giảm tốc, tao cảm thấy...”
Phù Minh Sơn nghiền ngẫm gật đầu, “Có thể Điện đoán được mày sắp đến nên đang đợi mày.”
Tống Phong gật đầu, quay lại bảo Tiêu Minh Hiên mở máy tính, nhờ Vương Nhất Trung tra lại tất cả những gì Phù Minh Sơn kể lại, trừ bỏ những người là nòng cốt của tổ chức thì còn có thêm danh sách những người phải chú ý. Hắn liếc qua tư liệu rồi nói, “Mày đi tra lại xem có phải là giả dối gì không, tao cho mày một vài cái tên, nếu tra ra họ thì phải lập tức làm thịt, có lẽ sau khi giết sạch những người đó thì mọi thứ mới thực sự loạn.”
Phù Minh Sơn đáp ứng, đối với nguồn tin của Tống Phong thì hoàn toàn không có gì thắc mắc, nhanh chóng cắt đứt tín hiệu.
Tống Phong lại liếc nhìn về phía sau một cái, phát hiện mấy chiếc xe kia vẫn đi không nhanh không chậm bám theo như cũ, khẽ nhíu mày, nhìn đường phía trước rồi xách súng đứng lên, nói với Tiêu Minh Hiên, “Anh tới lái xe đi, một đoạn nữa thì giảm tốc độ, tôi muốn bắn hạ mấy chiếc xe này.”
Tiêu Minh Hiên thu hồi máy tính, liếc mắt phía sau một cái ý bảo bọn họ đến lái xe, sau đó cũng cầm súng đứng lên, ý tứ là muốn đi cùng nhau. Hắn cũng không phải ngốc tử, đương nhiên biết rõ Điện đang chờ bọn họ đến, người kia không thể không chuẩn bị nên tình huống của họ bây giờ đang rất nguy hiểm. Tống Phong nếu chỉ là đơn thuần muốn đánh hạ hai chiếc xe phía sau thì không nói làm gì nhưng dựa theo tính cách của người này thì khả năng cao hắn sẽ tự mình chạy đi tìm Điện chứ không muốn liên lụy bọn họ,
Tống Phong quay đầu nhìn Tiêu Minh Hiên. Trong xe là một mảnh hôn ám, chỉ có ánh đèn đường chiếu rõ khuốn mặt nhìn nghiêng của người này, đôi mắt vẫn trầm ổn như nước nhưng vô cùng kiên định, không cho phép hắn làm trái ý. Hắn nhìn vào đôi mắt người này một lúc lâu, rốt cuộc đành phải thỏa hiệp, mở mạng nội bộ ra phân phó, “Quẹo sang trái sau đó lập tức quay đầu xe,”
Vệ Tiểu Nghiễn đáp thanh, ý tứ lão Đại nhà mình là muốn đem người phía sau xử lý gọn, miễn cho việc đối phương nắm giữ hành tung của bản thân. Hắn đạp chân ga tăng tốc, những người phía sau không ngờ đến việc này nên cũng vội tăng tốc theo. Vệ Tiểu Nghiễn quay tay lái vòng xe ngược trở lại khiến họ bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ đến xe phía trước lộn ngược trở lại. Hai thân xe ma sát nhau tóe ra những tia lửa điện.
Vệ Tiểu Nghiễn đánh vỡ cửa kính xe, Bạch Húc Nghiêu ôm súng, ngay cả nhắm cũng không cần, cứ thế bắn “Đoàng..,đoàng” mấy tiếng vang lên đã bắn trúng lốp xe. Chiếc xe kia đang chạy vận tốc cao, lốp xe lại bị bắn nổ nên lập tức bị lật nghiêng sang bên cạnh. Xe bên cạnh không tránh kịp nên cả hai đều bị nổ tung.
Chiếc xe cuối cùng tránh được vụ nổ phía trước, còn chưa hoàn hồn đã thấy xe Tống Phong chặn trước, bọn họ vội rút súng, chuẩn bị phản kích nhưng bị Tống Phong tiên hạ thủ vi cường, đục một lỗ đạn giữa trán người lái. Chiếc xe nhất thời mất khống chế, va vào vành chắn bảo hộ. Tống Phong sau khí bắn xong nhanh chóng quay về. Tiêu Minh Hiên rút chốt lựu đạn, ném ra ngoài sau đó cũng rời đi. Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời phía sau, ánh lửa liếm lên tận màn đêm tối.
Mọi người nhanh chóng lái xe rời khỏi đây. Tống Phong sau khi suy đoán Điện chắc chắn đã đoán được những gì bọn họ đã làm nên muốn bàn bạc chuyện này kĩ hơn. Hắn tìm một nơi hẻo lánh, dừng xe lại, Vệ Tiểu Nghiễn theo sát, sau đó, Bạch Húc Nghiêu mở cửa xe đi ra, chạy như điên đến trước mặt Tống Phong, “Anh~”
Tống Phong liếc hắn một cái, “Sao thế?”
Bạch Húc Nghiêu không đáp, tiếp tục nhìn hắn, phe phẩy cái đuôi chờ được khen ngợi.
Tống Phong vuốt cằm, “Sao tôi thấy cái cảnh này quen vậy?”
Tiêu Minh Hiên vô cùng bình tĩnh nói, “Em ở trước mặt trung đoàn cũng vậy. Tiểu Bạch quả nhiên là đệ tử chân truyền.”
(Ame: Có ai nhớ trung đoàn Trịnh Kỳ Dũng không a~~~)
Vệ Tiểu Nghiễn bước tới, “Em phải đến cảm ơn anh. Nếu không có kỹ thuật lái xe hạng nhất này thì em căn bản một chút uy phong cũng không có.”
“Ân, anh nói đúng”, Bạch Húc Nghiêu chạy qua, xoa bóp bả vai cho sư huynh nhà mình, còn thuận tiện châm một điếu thuốc. Tống Phong giận, xuống xe đạp cho một người một cước, “Được rồi, mấy người nghĩ chúng ra đang đi chơi sao? Cấp lão tử yên tĩnh!”
Hai người ngồi thành thành thật thật chọc kiến trên đất. Vệ Tiểu Nghiễn ngẩng đầu, “Lão đại, hiện tại chúng ta đi đâu?”
Tống Phong đang muốn trả lời thì nghe âm thanh chuông điện thoại vang lên. Hắn cầm điện thoại nhìn, là Phù Minh Sơn, lập tức nghe, “Thế nào? Là thật hay là giả?”
“Nói đi nói lại nửa ngày, là thật. Họ không ngờ mày có thể giết một lúc từng đấy người trong vòng một đêm nên có trở tay không kịp”, Phù Minh Sơn nói, “Bất quá có vài nơi tin tức chậm, chưa biết điều đó. Kỳ thật tao cảm thấy thật hay giả cũng chẳng sao cả, bảo bối, mày chỉ cần đem lão Đại của chúng làm thịt là xong chuyện.”
Tống Phong cười tủm tỉm, “Cũng đúng, dù sao thì tao cũng chỉ giết có mấy người, phần còn lại tao không cs quan hệ gì cả.”
Phù Minh Sơn lập tức nở nụ cười, “Mày còn muốn đi tìm Điện? Theo tin tức của tao thì chỗ ở tạm thời của hắn không thay đổi. Hắn có lẽ đang đợi mày đấy.”
“Ân, đương nhiên là tao sẽ đi.”
“Tao cũng chỉ giúp mày được đến thế thôi. Chúc may mắn, bảo bối.”
Tống Phong buông điện thoại, nhìn kỹ bản đồ. Bạch Húc Nghiên ngửa đầu, “Anh, ngày đó anh cũng xem qua bản đồ thế này, anh rốt cuộc đã nghĩ thế nào? Nếu chỉ có một mình thì anh sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là trực tiếp giết từ cửa giết vào.”
“Nếu vậy thì anh do dự gì chứ?”, Bạch Húc Nghiêu mãnh liệt đứng dậy, “Chúng ta đi thôi! Ngao!”
Tống Phong lại đem hắn đá xuống đất, tiếp tục nhìn. Bạch Húc Nghiêu trưng ra biểu tình ủy khuất, vẽ vòng tròn trên đất, “Chúng ta không có yếu như vậy đi?”
Những người khác nhìn về phía Tống Phong. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Tiêu Minh Hiên đã đem tất cả kể lại cho bọn họ nghe một lần, giờ đương nhiên họ hiểu được băn khoăn của Tống Phong. Người này có lẽ không bao giờ muốn liên lụy chiến hữu bị thương nên mới cẩn thận như vậy.
Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu hắn, “Tống Phong, tất cả mọi người đều có năng lực tự bảo vệ mình.”
Tống Phong chớp mắt trầm mặc, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Mọi người nhìn thẳng hắn, con ngươi lấp lánh ẩn ẩn mang theo ý cười, tự tin và thoải mái. Bạch Húc Nghiêu đứng dậy nhìn hắn, “Anh, chúng em đều có thể tự bảo vệ mình.”
Tống Phong lại trầm mặc, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Đi thôi.”
Mọi người sĩ khí dâng cai, lúc này bỗng nhiên điện thoại lại reo, Tống Phong lập tức bắt máy, “Sao thế?”
“Không có gì”, Phù Minh Sơn cười nói, “Cho mày một kinh hỉ.”
Tống Phong đột nhiên nảy lên dự cảm bất hảo, xe việt dã và điện thoại đều do người này đưa cho, hắn có thể hay không đụng tay đụng chân cái gì, “Mày sẽ không...”. Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng mô tơ nổ, ngay sau đó hai chiếc xe máy chạy tới.
Phù Minh Sơn cười nói, “Tao cuối cùng cũng bắt được định vị của mày, sau đó tim đến, a, thuận tiện nhắc tới, Thiệu Tu Kiệt cũng theo tới.”
Tống Phong dập máy, khóe miệng run rẩy nhìn phía trước. Tiêu Minh Hiên đứng cạnh hắn, “Là hai người kia?”
Tống Phong “ừ” một tiếng, ôm trán, “Bọn họ tới làm gì?”
“Anh nghĩ Phù Minh Sơn là đến giúp vui còn Thiệu Tu Kiệt thì...”, Tiêu Minh Hiên nói, nhìn hai chiếc xe chạy đến, Phù Minh Sơn ló ra, “Bảo bối, tao và mày sẽ cùng đi tìm Điện.”
(Ame: Một CP chuyên đi ăn hôi và phá đám người khác a.)
Tống Phong bất đắc dĩ, “Mày không phải nên vội vã khuếch trương thế lực sao?”
“Vài việc kia có thể để thủ hạ làm, không cần tao xuất mã. Nói cho cùng thì tao cũng đã nuốt rất nhiều địa bàn rồi”, Phù Minh Sơn liếm liếm khóe miệng, “Tao cảm thấy ở cùng mày rất thú vị, đúng không?”
Tống Phong không để ý đến hắn, Phù Minh Sơn cũng không ngại, đưa tay, “Tai nghe kết nối mạng nội bộ đâu, đưa cho tao một cái. Mọi người bây giờ đang đứng trên cùng một con thuyền.”
Thiệu Tu Kiệt ngồi trên một chiếc xe khác, sau khi lấy một cái, cuối cùng mở miệng, “Tốt nhất mau đi thôi, người phía sau sắp đuổi đến nơi rồi.”
“Phía sau?”, Tống Phong lập tức hỏi, “Mấy người đừng nói là bị bám đuôi nha?”
Phù Minh Sơn tiếc nuối gật đầu, “Có, hơn nữa còn không ít.”
(Ame: Anh tiếc nuối cái gì a? Đúng là tai họa, đi đến đâu gieo họa đến đấy. Mà Thiệu ca còn dung túng cho anh làm nữa. Đúng là CP phá đám + gây họa mà.)
Tống Phong nổi giận, “Tao biết là chỉ cần ở cùng mày là vĩnh viễn không bao giờ có chuyện gì tốt cả!”
Mọi người nhanh chóng lên xe, chỉ thấy cách đó không xa có thể nghe được tiếng súng, hiển nhiên còn đang hỗn chiến. Tống Phong quyết định, “Giải quyết gọn tất cả.”
Mấy chiếc xe nhanh chóng đi qua, Vệ Tiểu Nghiễn và Tống Phong đạp chân ga, vọt vào giữa chiến trường. Tống Phong một tay lái xe một tay cầm súng, “đoàng..đoàng” hai tiếng vang lên, một chiếc xe bốc cháy, nổ tung.
Tống Phong chuyên tâm nhìn đường, thấp giọng nói, “Hướng hai giờ.”
Ngay khi hắn vừa nói thì Tiêu Minh Hiên đã nổ súng, lại giải quyết thêm một chiếc xe. Thành viên Hình Thiên phối hợp vô cùng ăn ý, lại có khả năng bắn súng chuẩn xác, uy lực không thể xem thường.
Trong kênh nội bộ hầu hết là mệnh lệnh ngắn gọn, ngẫu nhiên xen lẫn âm thanh hỗn loạn của Phù Minh Sơn như là, “Kia là người của tao, đừng bắn”, “Quả nhiên là cực phẩm, so với xem phim còn giỏi hơn, mày cảm thấy thế nào, bảo bối?”, “Chúng mày đổi nghề đi, đừng làm lính đánh thuê nữa, tao bao dưỡng tất cả, hoặc là bảo bối, mày đi theo tao đi, ân?”
Như vậy còn chưa tính là gì, cho đến khi âm thanh Phù Minh Sơn có chút thở dốc, “Bảo bối, tao chịu không nối, tao muốn mày, chúng ta làm đi!” (==|||)
Kênh nội bộ im lặng một cách quỷ dị, Tiêu Minh Hiên rốt cuộc không chịu nổi nữa, “Tiểu Bạch, đóng thiết bị của hắn lại!”
“Được.”
Phù Minh Sơn híp mắt, “Mày có dám không? Mấy thứ này đều là của tao cho chúng mày đấy.”
“Tôi...Tôi dám..”, Bạch Húc Nghiêu run run rẩy rẩy, “xoạch” một tiếng, ngắt kết nối.
Biểu tình Phù Minh Sơn vặn vẹo, đạp nát thiết bị kết nối, phân phó thủ hạ lái xe qua. Người nọ vặn ga phóng tới chỗ họ thì Vệ Tiểu Nghiễn nhấn ga, vẻ mặt bình tĩnh, trêu ngươi, “Đến đuổi theo a, đuổi theo a~”
Đoạn Thanh, “...”
Bạch Húc Nghiêu, “...”
Tống Phong tăng tốc rời đi, đem chuyện còn lại giao cho thủ hạ Phù Minh Sơn xử lý, hướng đến chỗ ở của Điện. Hắn nhìn phong cảnh bên ngoài, con người sâu thăm thẳm. Tiêu Minh Hiên sờ đầu hắn, “Không sao đâu.”
Tống Phong gật đầu, thầm nghĩ, chỉ cần giết được kẻ cầm đầu còn những người khác hắn không quan tâm.
Chỗ ở của Điện tương đối hẻo lánh, tòa nhà cũng không xa hoa, xung quanh là một vườn cây xanh um, tươi tốt. Lúc bọn họ đến Điện đã đứng chờ sẵn ở cửa, khuôn mặt còn mang ý cười nhã nhặn.
Bên cạnh hắn tuy chỉ có hai thủ hạ nhưng không hề tỏ ra khẩn trương mà phi thương thong dong. Vừa thấy họ xuống xe, hắn cười cười chào hỏi, “Phù tiên sinh, Thiệu tiên sinh, hoan nghênh đến hàn xá. Mời vào trong.”
Sự hòa khí của hắn như thể là đêm nay hắn không phải là người bị kẻ khác đến trả thù hay nuốt hết địa bàn. Tống Phong hí mắt, xác định, người này tựa như không thèm để ý đến thế lực của mình thế nào.
Điện thấy được tầm mắt của hắn, cười cười, “Rốt cuộc đã gặp lại, Tống Phong.”
Tống Phong nghiêng đầu dựa vào cửa xe. Bọn họ giờ đang ở địa bàn của người ra, biện pháp tốt nhất là phải chế trụ người này nhưng bọn họ vừa mới xuống xe, tạm thời chưa phải lúc. Hắn cươi tủm tỉm nói, “Lần trước lễ vật anh đưa cho tôi, tôi không thích lắm.”
“A, phải không, tiếc quá”, Điện cười nói, “Để biểu đạt xin lỗi, đêm nay tôi sẽ cho cậu một lễ vật khác. Cậu nhất định sẽ thích.”
“Tỷ như?”
“Tôi cho cậu gặp một người, cậu tìm tôi hẳn vì người ấy. Ông ta chờ cậu lâu rồi”, Điện đưa tay, “Xin mời vào trong.”
Hắn nói xong, xoay người vào đại trạch. Tống Phong lập tức chạy tới định chế trụ hắn thì bị hai gã thủ hạ phát hiện, rút súng bảo bệ ông chủ. Điện quay đầu lại, “Tống tiên sinh, kiên nhẫn một chút.”
Mâu trung Tống Phong lóe lên, cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng đang tìm cơ hội giải quyết hai người này.
Đoàn người chậm rãi tiến về phía trước, thuận tiện cảnh giác nhìn bốn phía. Bọn họ đều là những người có kinh nghiệm chỉ liếc một cái là rõ xung quanh không có ai ẩn nấp. Ánh mắt Tống Phong từ đầu đến cuối đều không rời Điện. Hắn nhìn phía trước, chuẩn bị động thủ thì nghe Điện nói, “Tống tiên sinh, anh mang nhiều người quá, ông ta chỉ muốn gặp anh thôi.”
Tống Phong đột nhiên thấy bất an, còn chưa kịp ra tay thì nghe tiếng xe phanh gấp. Thành viên Hình Thiên nhanh chóng tìm vị trí chiến đầu. Tống Phong nhìn về phía Điện, người kia đã quẹo góc đi mấy. Hắn còn chưa biết sẽ giở trò gì nhưng nếu đuổi theo vậy thì những người khác sẽ thế nào?
Tiêu Minh Hiên nhìn thế cục, thấp giọng nói, “Tống Phong, chế trụ hắn.”
Tống Phong chần chờ, “Nhưng mọi người...”
“Không sao đâu, người tới không nhiều”, Tiêu Minh Hiên dừng lại một lát, biết người này lo lắng cho chiến hữu nên nói thêm, “Anh sẽ ở lại chỉ huy, em đi đi, chú ý an toàn.”
Tốn Phong liếc mắt một cái, đúng là hộ vệ ở đây không nhiều, Tiêu Minh Hiên tuyệt đối có thể ứng phó. Hắn cắn răng, vội vàng đuổi theo nhưng lại không tìm thấy Điện. Hắn chỉ thấy được thân ảnh của hai hộ vệ. Tống Phong rút súng, trực tiếp xử lý một trong hai người đó, tiếp tục đuổi theo. Phù Minh Sơn và Thiệu Tu Kiệt không có hứng thú ở lại hỗn chiến nên cũng đem thủ hạ đi tới.
Thân ảnh Tống Phong tựa như liệp báo, nhanh chóng chạy qua góc. Lần này Điện không chạy nữa mà chỉ nhìn hắn. Hắn đang híp mắt nhìn thì đột nhiên có một người nhảy ra rút súng bắn. Hắn định tránh nhưng khi nhìn thấy người đó, cả người hắn cương lên, đồng tử co rụt lại, “...Thầy?”
Lời còn chưa dứt thì cả cơ thể đã cứng đờ. Hắn kêu lên một tiếng, bụng truyền đến cảm giác mát lạnh, lực đạo của thân thể biến mất.
Trong nháy mắt, không chỉ Thiệu Tu Kiệt mà cả Phù Minh Sơn cũng biến sắc. Người nọ đến gần Tống Phong, chủy thủ đâm xuống, máu tươi lại chảy ra.
Mạng liên lạc nội bộ lại xôn xao.
“...Tống Phong?”
“...Lão Đại?”
“Anh, anh làm sao thế?”
Tống Phong không đáp, ôm lấy vết thương nhìn người kia, biểu tình cực độ khiếp sợ, “Thầy...Thầy không...”
Người nọ không nói một tiếng, rút chủy thủ lui về phía sau, đứng bên người Điện.
Tống Phong rên lên một tiếng. Máu tươi vì chủy thủ rút ra nên đột nhiên phun ra, chân hắn mềm nhũn ngã xuống, được Thiệu Tu Kiệt ôm lấy, “Tiểu Phong.”
Điện im lặng nhìn, “Có phải rất giống hay không? Phải giải phẫu mấy lần mới ra được khuôn mặt này. Tôi biết, cậu không thể xuống tay với sư phụ mình.”
“Hắn không phải...cũng không xứng...”, Tống Phong thấp giọng nói, trong lòng mơ hồ hiện ra một ý niệm. Đứa nhỏ lần trước và hàng giả lần này, nếu để có trình độ này thì....chỉ có người kia.
Lần này hắn sơ suất quá.
“Tiếng súng bên kia ngớt rồi”, Điện nhìn hắn, “Có biết vì sao chỗ này ít hộ vệ không? Vì cho dù cậu có bao nhiêu người thì sẽ táng thân toàn bộ ở đây.”
Tống Phong ngẩng đầu, biến sắc. Chỉ thấy Điện rút ra một cái điều khiển từ xa, mãnh liệt nhấn xuống. Phía sau vang lên tiếng nổ rung trờ. Hắn hoảng sợ quay đầu lại, mặt trắng bệch.
Điện lạnh lùng nói, “Động thủ!”
Tống Phong trong lòng chấn động, muốn quay đầu lại nhưng Thiệu Tu Kiệt vội vàng ôm cả người hắn vào ngực. “Đoàng” một tiếng súng nổ.
Một người rống to, “Ông chủ!”
Một người chắn trước mặt họ ngã xuống.
Tống Phong và Thiệu Tu Kiệt nhìn qua, người trong thời khắc sinh tử ấy chạy ra giúp họ đỡ đạn, không phải ai khác mà lại là...Phù Minh Sơn.