Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân này cười lại có sức quyến rũ như vậy.
Mặc dù chỉ là nụ cười rất nhạt, nhưng thật đẹp mắt.
“Ngươi muốn dùng Thiên Thánh quả để giải độc trong người sao? Hay là muốn tăng nội công? Dĩ nhiên, ta không cảm thấy ngươi là vì muốn dưỡng dung nhan.”
Nụ cười nhạt trên khóe môi Lãnh Vô Tà đã sớm thu lại, sắc mặt của hắn lạnh đi mấy phần, trầm giọng nói:
“Thiên Thánh quả có tác dụng lớn nhất chính là giải độc, ta lần này đến đây, dĩ nhiên là cần dùng nó để giải độc”.
Xem ra Thiên Thánh quả rất quan trọng đối với hắn, ánh mắt Vân Khinh Tiếu khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên tia đùa giỡn, nàng nhàn nhạt nói:
“Chỉ có mấy quả mà nhiều người tranh đoạt thế này,[thuphương - dđlqđ]nhất định cạnh tranh sẽ rất khốc liệt".
“Thiên Thánh quả sinh trưởng ở vách đá Ngọc Long Sơn, một vách đá trơn nhẵn, nếu đi xuống cực kì nguy hiểm, cho nên muốn xuống hái cũng không dễ dàng. Người đến Ngọc Long Sơn không ít, nhưng người thực sự muốn hái nó thì không có nhiều”.
Nhớ lại những điều đó, trong con ngươi Lãnh Vô Tà có mấy phần nặng nề, mặc dù nội lực của hắn thâm hậu, khinh công cũng thuộc loại nhất nhì, nhưng hắn không nắm chắc có thể hái được Thiên Thánh quả hay không.
Chỉ là vì Vô Song, dù nguy hiểm đến đâu, hắn cũng muốn thử một lần.
Xem ra đồ tốt quả nhiên đều không dễ dàng lấy được, Vân Khinh Tiếu khẽ híp mắt, ngược lại nàng cảm thấy hứng thú đối với việc tăng nội lực.
Xem tình hình lúc đó, nếu như có cơ hội, nàng cũng muốn cướp lấy ăn thử.
Coi như nội lực không tăng lên, thì có thể dưỡng dung nhan cũng không tệ.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài viện ầm ĩ, tiếng Thượng Quan Vãn Tình trong đêm tối yên tĩnh trong lành, càng thêm sắc bén.
Vân Khinh Tiếu nhíu mày một cái, vừa rồi bên bờ sông thấy nhàm chán nên mới tìm nàng ta ồn ào một chút, hiện tại nàng đang rất có hứng nói chuyện.
Chuyện Thiên Thánh quả, nàng còn muốn biết nhiều hơn nữa, không nghĩ đến đêm khuya, Thượng Quan Vãn Tình lại tìm đến muốn gây sự.
Vừa rồi được dạy dỗ xem ra còn chưa đủ để nàng ta khắc sâu vào lòng.
Những đau đớn trên người nha hoàn của nàng ta,[thuphương - dđlqđ]không đủ để nàng ta hiểu ra Vân Khinh Tiếu nàng không phải dễ chọc sao?
“Ảnh ca ca, huynh nhất định phải vì Tình nhi mà lấy lại công bằng. Trong mắt nữ nhân kia rõ ràng không xem Ảnh ca ca ra gì, không để phụ vương ở trong mắt, Thanh Mai bây giờ còn nằm trên giường không thể động đậy được. Lòng dạ nữ nhân kia độc ác như vậy, Ảnh ca ca huynh nhất định phải dạy dỗ nàng ta tốt một chút”.
“Phụ vương Quận chúa dĩ nhiên không được bản tiểu thư để vào mắt rồi. Quận chúa tuổi cũng không nhỏ, lệnh tôn cũng lớn tuổi rồi phải không? Nam nhân già như vậy có cái gì đáng xem hay sao? Về phần Ảnh ca ca của Quận chúa, chậc chậc, thật sự là “nhân trung chi long” (1). Nếu Quận chúa không coi trọng Ảnh ca ca, vậy để bản tiểu thư bắt hắn đi vậy”.
(1) Nhân trung chi long: Rồng giữa loài người
Thanh âm nhẹ nhàng ẩn chứa mấy phần mị hoặc, Thượng Quan Vãn Tình cùng Lam Táp Ảnh còn có bọn người hầu bên cạnh đang ở sân tiểu viện giương mắt nhìn.
Chỉ thấy bên trong hành lang, Vân Khinh Tiếu dựa vào bên cột, thần sắc lười biếng, khóe môi cười nhạt, ánh mắt hơi híp lại tịch mịch như có sương, đèn lồng treo trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng, chiếu vào khuôn mặt tà mị mê người của nàng.
Thấy mấy người kia nhìn mình, nụ cười khóe môi Vân Khinh Tiếu càng đậm, ánh sáng trong đáy mắt hơi lóe, mang theo vài phần giảo hoạt.
Rơi lên khuôn mặt Lam Táp Ánh, khẽ chớp đôi mắt, đôi mắt mang theo tình ý dạt dào, mê hoặc vô cùng.
“Ảnh lang, ngươi nói xem, ngươi muốn đi theo ta, hay là muốn ta đi theo ngươi đây”.
“Khinh Tiếu”.[thuphương - dđlqđ]
Lãnh Vô Tà đi đến sau lưng Vân Khinh Tiếu, chau mày lại, toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt càng không có nhiệt độ.
Mặc dù biết điều Vân Khinh Tiếu nói không phải thật, nhưng hắn cảm thấy rất chói tai.
“Lãnh đại ca, Vãn Tình Quận chúa nói ta là hồ ly tinh, hồ ly tinh giỏi nhất là quyến rũ nam nhân, ta muốn xem một chút, xem con hồ ly này có thể quyến rũ được người quan trọng trong lòng Quận chúa hay không”.