Đặc Công Hoàng Phi

Chương 115: Thiên hạ đại hội



Mùa xuân ấm áp lan tỏa khắp mặt đất, ánh sáng chiếu rọi làm thiên địa bừng sáng.

Trên Vọng Thiên Nhai, tiếng động lớn không ngừng vang lên, song, tiếng chuông vừa vang, xung quanh bắt đầu trở về im lặng, mọi người đều hướng phía đài cao của Hà Quân Phong mà nhìn lại.

Vân Thí Thiên đạp tiếng chuông mà đến đem theo sự chú mục của quần hung, ngồi xuống đài hắc ngọc thạch.

Tọa trên hắc ngọc thạch, Vân Thí Thiên một thân hắc kim sắc trường bào, ngân phát vốn thả xuôi nay tùy ý buộc lại, càng tăng thêm vẻ thần tuấn.

Khí tức không đổi, lãnh khốc như xưa

Chỉ là có điều không giống với, là quanh thân có quanh quẩn khí tức màu đen tinh khiết, đã không còn nữa vẻ mệt mỏi trước kia.

Giống như hòn ngọc thạch được mài giũa rốt cục cũng viên mãn.

Ngồi trên ghế hắc ngọc thạch, phía bên phải Vân Thí Thiên, Lạc Vũ một thân trường bào màu tím lãnh đạm mà xa cách.

Mi không vẽ mà nét, môi không điểm mà hồng, thiên tư quốc sắc cũng không làm mất vẻ cân quắc trời cho.

Trên mặt mang theo ba phần tươi cười, ấm áp mà trang nhã.

Cùng Vân Thí Thiên lạnh như băng ngồi chung một chỗ, lạnh lẽo và nóng ấm, rõ ràng là đối lập với nhau, nhưng lại hòa quyện với nhau vạn phần hòa hợp.

Mà ở bên phía tay trái Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong ngồi trên một ghế dựa lớn, tay ôm Tiểu Ngân.

Trường bào màu xanh đậm, dung nhan bình thường, khí chất lạnh nhạt.

Rõ ràng tư sắc xa không bằng Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.

Nhưng là một thân khí chất cùng vóc dáng lại không hề bị thua bởi hai người.

Ba người cùng ngồi, mỗi người một phong cách.

Mà ở phía sau Lạc Vũ, Hoàng Vũ một thân phong trần mỏi mệt, mới cấp tốc chạy tới từ Hỏa Ma

Còn Vương Hầu đang ở lại Hỏa Ma giám sát mọi việc, chuẩn bị cho tương lai của Trung Võ môn.

Mà Đông Thiên Vương không biết đã đi nơi nào, vô tung vô ảnh.

“Ầm…” Tiếng chuông thanh lệ tấu lên âm thanh cao vút, xuyên phá tầng mây, sau khi ba người ngồi xuống thì dừng lại.

Tọa ở trên hắc ngọc thạch, Vân Thí Thiên lạnh lùng phất ống tay áo.

Mọi người phía dưới có chút khom người, Phong Vô Tâm chậm rãi bước ra đứng ở phía trước người Vân Thí Thiên, vẻ mặt tươi cười bao quát quần hùng ở phía dưới.

Cười nói: “Hôm nay là ngày Vọng Thiên Nhai ta tụ họp thiên hạ quần hùng, chư vị có thể ngày đêm kiên trình mà đến, quả là đã cấp cho Vọng Thiên Nhai ta mặt mũi rất lớn. Ta xin thay mặt cho Quân vương có lễ với các vị.”

Dứt lời liền ôm quyền hướng phía tứ phương quần hùng có chút khom người lấy lễ.

“Phong thừa tướng không nên khách khí…”

“Không nên nói dài dòng, chỉ cần nói trọng điểm…”

“Phong thừa tướng nói một chút tại sao hôm nay lại triển khai đại hội…”

Thi lễ xong, quần hùng phía dưới bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán hỗn loạn.

Người biết lễ lập tức đứng dậy đáp lễ, người thô lỗ thẳng thắn thì mở miệng hỏi thẳng vấn đề, các loại thanh âm vang lên bốn phía.

Phong Vô Tâm thấy vậy đánh cái thủ thế, ý bảo mọi người an tâm một chút chớ nóng vội, thu lại nét cười trên mặt, hiện lên vẻ nghiêm túc.

“Hảo, nếu tất cả mọi người vốn là sảng khoái, Vọng Thiên Nhai ta cũng sẽ không che che giấu giấu, sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.

Lời vừa nói ra, quần hùng phía dưới tất cả đều im lặng.

Tất cả mọi người tập trung hướng về phía Phong Vô Tâm mà lắng nghe.

Vọng Thiên Nhai triển khai thiên hạ đại hội nguyên nhân là đây.

Phong Vô Tâm thấy vậy ho nhẹ một tiếng sau đó cao giọng nói: “Tin tưởng rằng tất cả mọi người còn chưa quên đại loạn của Phật Tiên Nhất Thủy một tháng về trước. Đồng thời, sợ rằng có một số người biết tình hình rõ ràng tỉ mỉ cũng đã rõ ràng hết thảy.”

Phật Tiên Nhất Thủy một trận đại loạn, một hồi đại chiến, ai cũng biết.

Quần hùng không mở miệng ngắt lời, Phong Vô Tâm cũng nhanh chóng nói tiếp.

“Kết qua cuối cùng của đại chiến, tất cả mọi người ngồi đây đều biết rõ, chư Vương tranh phách, nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua, thắng bại vốn là binh gia chuyện thường. Nhưng là làm cho chúng ta không nghĩ tới chính là, tại trận đại loạn này, cư nhiên dẫn ra được một bí mật kinh thiên động địa.”

Bí mật kinh thiên động địa? Bí mật gì?

Quần hùng nhất thời hai mặt nhìn nhau, tất cả đều mang ánh mắt lấp lánh hữu thần hướng về phía Phong Vô Tâm mà chờ đợi.

Phong Vô Tâm ngửa đầu, mặt nghiêm túc nói: “Tin tưởng quần hùng cũng rất rõ ràng giới hạn cùng cấp bậc tại Vong Xuyên đại lục. Kiêu ngạo mà nói, tại Vong Xuyên đại lục, Phật Tiên Nhất Thủy là đứng đầu, mà tại Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai cùng Phạm Thiên các trước đây là cầm đầu, điểm này không ai có thể có dị nghị.”

Lời vừa nói ra, quần hùng không ai ý kiến, mặc dù có người không phục.

Nhưng là lời này đích xác không có sai, cả đại lục ai cũng vốn là cho là như vậy.

“Nhưng là.” Phong Vô Tâm thần sắc ngưng trọng ném ra hai chữ: “Nhưng là, chúng ta sai lầm rồi, Phật Tiên Nhất Thủy cũng không phải là cao nhất tại Vong Xuyên Đại Lục. Vọng Thiên Nhai cũng không phải cấp bậc cao nhất. Bởi vì ở nơi mà chúng ta chưa từng biết đến, nơi mà trong lịch sử đại lục cũng chưa từng ghi lại, còn tồn tại nhân vật lợi hại hơn rất nhiều so với chúng ta. Nơi này, so với chúng ta kết hợp tất cả lại, so với tất cả các thế lực tồn tại của chúng ta còn muốn lợi hại hơn. Một cái xoay người có thể che trời, một cái vẫy tay có thể gọi mưa, đó là lánh đời tông tộc.”

Tiếng nói vừa dứt, thiên hạ quần hùng trong nháy mắt hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều biến sắc.

So với Phật Tiên Nhất Thủy, so với Vọng Thiên Nhai còn muốn cao hơn, mạnh hơn.

Lánh đời tông tộc so với bọn hắn liên thủ còn muốn mạnh hơn, này…

Điều này sao chưa từng nghe nói qua?

Thật hay giả?

Nhất thời, sự im lặng được thay thế bởi tiếng bàn luận nổi lên từ bốn phía, tràn ngập cả Hà Quân Phong.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt mọi người, Phong Vô Tâm hít sâu một hơi, lại mở miệng chậm rãi nói: “Mọi người không cần hoài nghi tính chân thật của sự việc. Bởi vì, ngay lập tức mọi người có thể nhìn thấy sự lợi hại của lánh đời tông tộc. Một tháng trước, một trong những lánh đời tông tộc đã nhúng tay vào cuộc chiến giữa Vọng Thiên Nhai và Phạm Thiên Các, lấy thân phận sư tôn của Đế Phạm Thiên định ra một tháng chi ước. Mà hôm nay, chính là ngày ước định.”

Một lời vừa dứt, Phong Vô Tâm không đợi phía dưới quần hùng nghe thấy tin tức khiếp sợ này mà náo loạn, vẫn tiếp tục nói.

“Hôm nay, chúng ta Vọng Thiên Nhai mời thiên hạ quần hùng tề tập tụ hội. Không phải mời mọi người giúp chúng ta, ra tay đối kháng với lánh đời tông tộc. Đây vốn là chuyện giữa Vọng Thiên Nhai ta và Phạm Thiên các, Quân vương của chúng ta đã sớm ra nghiêm lệnh sẽ không để liên quan đến mọi người.”

Lời vừa nói ra, quần hùng đang nháo loạn đều lập tức bình tĩnh lại.

Vốn tưởng rằng Vọng Thiên Nhai là đánh không lại Lánh đời tông tộc.

Mời tất cả quần hùng thiên hạ vì bọn họ xuất chiến, hoặc là kéo bọn họ xuống nước.

Bây giờ xem ra, Vọng Thiên Nhai cư nhiên không có ý tứ này, vậy hôm nay triển khai đại hội là có ý gì…

“Chúng ta Vọng Thiên Nhai chỉ là muốn mượn ngày hôm nay, mượn sự kiện này, để báo cho mọi người biết rằng, còn có một lực lượng so với chúng ta càng lợi hại hơn, càng mạnh mẽ hơn tồn tại. Muốn cho mọi người trong thiên hạ rõ ràng, chúng ta không phải là cực mạnh, phía sau chúng ta còn có hai tròng mắt cùng một lực lượng to lớn theo sát chúng ta. Nếu bọn họ phát hiện ngươi tiến nhập vào phạm vi thế lực của bọn họ, đụng chạm vào những thứ thuộc về bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ đem đến cho các ngươi diệt đỉnh tai ương. (họa sát thân)”

Gió thổi qua bầu trời, đầu mùa xuân không khí vốn là không quá mức ấm áp, mà tại đây lại càng lạnh lẽo kinh người.

Trên Hà Quân Phong của Vọng Thiên Nhai một mảnh trầm mặc.

Thiên hạ quần hùng cũng yên tĩnh rồi, nếu sự thật đúng như lời của Vọng Thiên Nhai như vậy…

Lánh đời tông tộc, lánh đời tông tộc…

Gió bất chợt nổi lên, mang theo sự lạnh lẽo.

“Người này Thừa tướng không ttẹ, xong chuyện này thì cho ta mượn dùng chút.

Nhìn phía trước Phong Vô Tâm cùng quần hùng bừng khí thế phẫn nộ, phía sau ngồi tại tam đại chủ vị, Hải Mặc Phong đột nhiên mở miệng nói.

Chỉ với mấy câu, đã đem toàn bộ bọn họ Lánh đời tông tộc ra so với cái gì cũng lại càng nguy hiểm hơn, làm cho mọi người mất đi ý thức phản kháng trong đầu.

Người này…

Vân Thí Thiên nghe Hải Mặc Phong nói, hai ngón tay đặt trên ngọc thạch nhuyễn tháp ghõ nhe.: “Ngươi đi nói với hắn.”

“Nửa tiểu sư phụ, ngươi cũng không nên khi dễ người nhà chúng ta.”

Lạc Vũ ngồi ở bên người Vân Thí Thiên , nghiêng lệch đầu ra, tự tiếu phi tiếu nhìn Hải Mặc Phong.

Hải Mặc Phong nghe vậy thản nhiên quay đầu: “Ta muốn khi dễ… Tới…”

Một lời còn chưa nói hết, Hải Mặc Phong đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cuối của Hà Quân Phong.

Cùng khắc Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ, đến nỗi Tiểu Hồng đang nằm trong lòng Lạc Vũ ngủ gật cũng mãnh liệt ngẩng đầu, nhất tề nhìn về phía xa.

Ánh mặt trời lóe ra, không có cái nóng bức của mùa hè, nhưng ánh vàng cũng trải khắp nhân gian.

Ngay giữa lúc ánh mặt trời lên cao.

Tại phía cuối Hà Quân Phong vốn cái gì cũng không có, đột nhiên mấy thân ảnh chợt lóe, một chuyến bốn người đột ngột xuất hiện, lạnh lùng hướng phía trước đi tới.

“Hừ, như thế nào, chuẩn bị tràng diện lớn như vậy, tưởng rằng như vậy là có thể trốn thoát khỏi họa sát thân sao?”

Thanh âm lạnh như băng phá tan sự ấm áp trong không khí, không quá cao, nhưng lại rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người tại Hà Quân Phong.

Không rét mà run, không sợ hãi mà kinh hách.

Mọi người trên Hà Quân Phong nguyên bản là đang trầm tư tự hỏi những lời Hải Mặc Phong vừa nói, nghe tiếng nói nhất thời đều cả kinh, tầm mắt mọi người nhất tề hướng về phía bốn người vừa mới tới mà nhìn lại.

Khí tức kinh người, sát khí hừng hực.

Rõ ràng chỉ có bốn người, nhưng lại mang đến ngập trời sắc bén khí tức.

Bọn họ tại Vong Xuyên Đại Lục cũng được tính là những cao thủ có tiếng, nhất thời trên mặt đều biến sắc.

Bọn họ hoàn toàn không thể so sánh được với bốn người trước mắt.

Hoàn toàn không có cách nào…

Vọng Thiên Nhai nói đúng là sự thật, tại Vong Xuyên Đại Lục còn tồn tại thế lực lớn mạnh hơn uy hiếp đến bọn họ, này như thế…

Ánh mặt trời cao vạn trượng, nhưng này một khắc lại như đông chi rét lạnh.

“Diệt hay không diệt, cũng không phải chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi.” Vân Thí Thiên vẫn ngồi trên đài cao của Hà Quân Phong không lên tiếng, lúc này trên khuôn mặt lạnh như băng chợt lóe một tia sáng lãnh khốc, lạnh lùng mở miệng nói.

Thanh âm không lớn, nhưng lại không thua người tới chút nào.

Kim quang hiện ra, bốn người tùy tiện đứng tại trung tâm của Hà Quân Phong.

Đế Pham Thiên, người áo lam sư phụ của Đế Phạm Thiên, ngoài ra còn có hai người so với Đế Phạm Thiên nhiều tuổi hơn một chút, tất cả đều mặc áo lam.

Hơi thở đều là vạn phần xấc láo.

“Vân Thí Thiên, miệng lưỡi của ngươi từ lúc nào lại lợi hại như vậy?” Một thân áo lam Đế Phạm Thiên vẫn ôn nhuận như trước, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia bén nhọn.

“Cư nhiên có thể mời Hải thần tông thiếu chủ giúp đỡ, khó trách lại có dũng khí cuồng ngôn như vậy.”

Ngay lúc Đế Phạm Thiên vừa nói xong, sư phụ Đế Phạm Thiên lạnh lùng nhìn cao cao tại thượng Hải Mặc Phong.

Hải Mặc Phong nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu thản nhiên nói: “Bổn thiếu chủ chỉ là tới xem náo nhiệt, chuyện của các ngươi cùng ta không quan hệ.”

“Hả?” Già Diệp Tháp Thất trưởng lão dung nhan có chút biến hóa.

Nếu là Hải Mặc Phong đứng ra chủ trì cho Vọng Thiên Nhai, vậy hắn thật đúng là muốn châm chước nhượng bộ.

Nhưng Hải Mặc Phong lại nói như vậy, thì…

Bất quá dù sao cũng là Hải Thần tông thiếu chủ, mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở chỗ này xem náo nhiệt, thế này thì…

Đế Phạm Thiên cùng sư phụ hắn liếc nhau, tỏ ý cần thận trọng.

Ánh mắt di chuyển, Đế Phạm Thiên tay áo bào vung lên, bốn vị cao thủ vốn đang ngồi tại chỗ, ầm một tiếng bị hắn phất một cái bay ra ngoài.

“Vân Thí Thiên, đây là đạo đãi khách của ngươi?” Đế Phạm thiên cười lạnh nhìn Vân Thí Thiên.

“Sư phụ, mời ngồi.” Một bên, hắn cùng ba người còn lại chuẩn bị ngồi xuống, khí thế cường ngạnh cực kỳ.

Như là cực kì khẳng định Vân Thí Thiên không có cách nào đấu lại bọn họ.

Trên đài cao, nằm trong lòng Lạc Vũ, Tiểu Hồng, thấy vậy trong mắt ngân hồng quang mang chợt lóe.

“Bịch…” Ngay sau đó bốn tiếng xé gió thanh thúy vang lên, vang vọng khắp Hà Quân Phong vốn đang yên tĩnh cực kỳ.

Bốn người Đế Phạm Thiên chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên ghế ngổi ầm ầm bị nghiền nát, liền một điểm dư thừa cũng không còn lưu lại.

Tại ngay trước mặt bọn họ, cư nhiên xuyên thủng phòng tuyến của bọn họ, đánh vỡ ghế ngồi bên người bọn họ, bốn người Già Diệp Tháp nhất tề sắc mặt trầm xuống.

“Chủ có chủ nói, khách có lễ khách.”

Ngay lúc Già Diệp Tháp bốn người sắc mặt trầm xuống, Lạc Vũ thản nhiên lên tiếng: “Khách tới vô lễ, chủ há lại phải tôn trọng. Đế Phạm Thiên, ngươi lần trước có phải bị ta đánh đến lú lẫn rồi chăng, thật thích đùa. Các ngươi đến phá hủy Vọng Thiên Nhai ta, lại muốn chúng ta bưng ghế rót trà, cung kính có thêm sao? Quả là thiên đại chê cười.”

Nói đến vậy Lạc Vũ lắc đầu, tỏ vẻ rất thương tiếc nhìn Đế Phạm Thiên, chậm rãi nói: “Đế Phạm Thiên, đầu óc không rõ ràng lắm thì không cần xuất môn, ngươi như vậy làm cho ta rất là khó xử. Đối phó một người đầu óc lú lẫn, cho dù là chúng ta thắng, người khác cũng sẽ nói chúng ta khi dễ người có bệnh, không có đạo đức.”

Lời nói vừa ra, rơi và trong lỗ tai mỗi người ở Hà Quân Phong.

“Ầm…”

Trên Hà Quân Phong vốn yên tĩnh lúc này lại bộc phát ra từng đợt tiếng cười to.

Mặc dù vẫn khiếp sợ Già Diệp Tháp bốn người khí thế, nhưng lại thật sự không thể khống chế được.

Bị Hải Mặc Phong ấn vào trong ngực Tiểu Ngân, sùng bái hướng Lạc Vũ dựng lên móng vuốt.

Trong lúc nhất thời, tiếng cười vang lên bốn phía, truyền ra xa

“Ngươi…”

Mà trong lúc tiếng cười to không ngừng vang lên, Đế Phạm Thiên cho dù là vẻ mặt ôn hòa được huấn luyện đến quanh năm không thay đổi cũng có chút biến sắc, trầm xuống.

“Cần gì phải để ý lời nàng ta nói, chúng ta cũng không phải đến làm khách.”

Ngay lúc này, nam tử đứng ở bên người Đế Phạm Thiên lạnh nộ nghiêm mặt mở miệng.

Cái gì tiên lễ hậu binh, cho dù Hải Thần Tông thiếu chủ ở chỗ này, chẳng lẽ bọn họ còn cần phải cấp mặt mũi không thể động thủ?

Bọn họ tới là diệt Vọng Thiên Nhai, không phải đến uống trà.

“Đáng ra nên sớm là như thế.” Vân Thí Thiên lãnh khốc hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sắc bén không chút nào lùi bước.

Vừa dứt lời, đứng trước Vân Thí Thiên Phong Vô Tâm vung tay lên.

Lập tức, mọi người bèn rút lui khỏi sân lớn.

Nhìn vậy, Già Diệp Tháp Thất trưởng lão sắc mặt cực hổ thẹn.

Vì Hải Thần Tông thiếu chủ, vốn định dò xét tại sao Hải Mặc Phong lại ở chỗ này.

Không nghĩ lại bị tiểu bối chế nhạo.

Con mẹ nó, hắn là cấp Hải Thần Tông mặt mũi, không phải cho Vọng Thiên Nhai ngươi mặt mũi.

“Nếu đã như vậy, không còn gì để nói.” Già Diệp Tháp Thất trưởng lão sắc mặt trầm xuống: “Ngươi khi dễ đệ tử của ta, hôm nay này chúng ta từ từ mà tính hết.”

Dứt lời, quanh thân màu vàng quang mang đột nhiên đại thịnh.

Khí tức cực sắc bén làm cho quần hùng thiên hạ dù thối lui ra rất xa vẫn cảm thấy áp lực nặng nề, lập tức biến sắc, thối lui thêm vài bước nữa.

“Hôm nay ta Già Diệp Tháp cùng Vọng Thiên Nhai tính hết mọi ân oán, cùng người khác không quan hệ, nếu ai muốn ra tay giúp đỡ, ta Già Diệp Tháp cũng sẽ không tha hắn. Bất quá, sinh tử đều có mệnh, đến lúc đó đừng trách Già Diệp Tháp ta lấy cường lăng nhược.”

Thanh âm lạnh như băng vang vọng khắp Hà Quân Phong.

Túc sát mà cao ngạo cực kì.

“Tốt, sống chết đều có mệnh, lời này bổn quân cũng tặng cho ngươi.” Già Diệp Tháp Thất trưởng lão tiếng nói vừa dứt, Vân Thí Thiên bá đạo vung tay áo bào đứng lên, sắc mặt lãnh khốc cực kỳ.

“Già Diệp Tháp lấy lánh đời tông môn, khi dễ ta Vọng Thiên Nhai, tốt, ta Vọng Thiên Nhai sẽ đấu với ngươi, hôm nay, ai thắng ai bại, ai sống ai chết, đều không ý kiến khác.”

Sắc mặt lạnh như băng, quân lâm thiên hạ, mang theo vương giả bá khí, át đi khí thế của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão.

Nghe vậy Già Diệp Tháp Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời, hai tay chia ra, tơ vàng quang mang bắt đầu mở rộng.

Cùng khắc, hai nam tử phía sau hắn một tả một hữu bay nhanh lên hướng phía Vọng Thiên Nhai quần thần triển khai sát giới.

Chỉ là một Vọng Thiên Nhai mà cũng dám tại trước mặt bọn họ Già Diệp Tháp kiêu ngạo.

Hừ, hôm nay ta cho các ngươi biết cái gì gọi là Lánh đời tông môn, cái gì gọi là cao thủ chân chính.

Kim hồng sắc xẹt qua, giống như lưỡng đạo sấm sét, thẳng kích đám quần thần Vọng Thiên Nhai.

Tốc độ kia, lực lượng kia, quần thần Vọng Thiên Nhai hầu như cơ hội biến sắc cũng không có.

Ngay lúc bọn họ ầm ầm đánh tới, một Ngân hồng, một Ngân bạch, hai sắc màu đồng dạng ngang trời lóe lên, liền đứng ngăn trước hai người Già Diệp Tháp.

Tiểu Ngân, Tiểu Hồng.

Tiểu tử, đối thủ của ngươi là ta.

“Cút ngay, chỉ là ma thú mà cũng có dũng khí ngăn cản chúng ta.” Hai người nét mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Tiểu ngân, Tiểu Hồng, nhất thời hừ lạnh, sắc mặt dữ tợn.

Ngân bạch, ngân hồng tung bay.

Hai tiểu gia hỏa vươn móng vuốt lên trời vạch một cái, năm đạo có thể so với lôi điện lực lượng phách không mà ra, hướng trước mặt Già Diệp Tháp hai người mà tấn công tới.

Kẻ nào cút đi, thử qua mới biết.

“Ầm.”

Trong phút chốc, giữa không trung xuất hiện một mảnh kim hồng sắc, kim bạch, ngân hồng, ba luồng ánh sáng xuyên qua không trung, nhanh như thiểm điện, kết hợp lại với nhau.

Nhìn không thấy thân hình cũng không thấy ra chiêu.

Mà phía dưới, các cao thủ Vọng Thiên Nhai cùng các cao thủ trong thiên hạ, sắc mặt đại biến.

Hai mặt nhìn nhau lộ ra vẻ khiếp sợ.

Nhìn không thấy, hoàn toàn nhìn không ra thân hình cùng với các chiêu thức của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy mãnh liệt lực lượng xông tới, trên bầu trời không ngừng hiện lên.

Trời ạ… Này cường độ…

“Nguyên lai là có hai siêu cấp ma thú hỗ trợ.” Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đưa mắt nhìn Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

Sau đó, toàn thân khí tức mãnh liệt trầm xuống, năm ngón tay khép lại như đao giơ lên cao.

Lực lượng màu vàng hội tụ trên đầu ngón tay hắn, giống như một đạo tia chớp ẩn hiện trong ngày mưa.

Gió thổi qua ngọn cây, kim sắc phá không, gào thét mà đến.

Già Diệp Tháp Thất trưởng lão, một tay đao hạ xuống, lực lượng mạnh mẽ giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa một búa đánh xuống, hướng Vân Thí Thiên công kích.

Lực lượng xé gió mà đến, quần hùng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt.

Cường đại lực như khai thiên lập địa một đao hạ xuống, ầm ầm chém lên trên người Vân Thí Thiên đang đứng sừng sững trên Hà Quân Phong.

“Ầm.” Nặng nề tiếng vang chấn động quần hùng, vang bên tai không dứt.

Mà ở giữa công kích của kim sắc lực lượng, chỉ thấy một đoàn kim quang chớp động, hoàn toàn bao phủ lấy Vân Thí Thiên, không thấy rõ bóng dáng.

Chẳng lẽ hắn…Vọng Thiên Nhai Quân vương một chiêu cũng…

Quần hùng hoàn toàn chấn kinh rồi.

“Phế vật, chỉ nhiêu đó bản lãnh cũng dám theo ta trưởng lão ra oai, ta gọi là ngươi…”

Già Diệp Tháp Thất trưởng lão trên mặt lạnh như băng lóe lên sự khinh miệt, tuy nhiên lời còn chưa nói hết, đã bất động, ánh mắt bá địa gắt gao nhíu lại.

Chỉ thấy, phía trước tại chỗ cao nhất của Hà Quân Phong, kim quang chậm rãi tản ra.

Bên trong, Vân Thí Thiên vẫn như trước lãnh khốc đứng ở nơi đó.

Quanh thân dao động một cỗ tinh khiết hắc sắc lực lượng, màu đen, sắc đen thuần túy.

Ngân phát chậm rãi bay lên, hắc kim sắc trường bào trên người lại một điểm vết thương, hay bất cứ dấu hiệu nào cũng không có.

Này… Già Diệp Tháp Thất trưởng lão trong nháy mắt biến sắc.

Nghiêng đầu một cái, Vân Thí Thiên chống đỡ được một kích của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão, chậm rãi giật giật bả vai, ngẩng đầu nhìn Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đang đứng giữa không trung.

“Không gì hơn cái này.” Thanh âm thốt ra lạnh như băng, lại cuồng vọng vô hạn.

“Lần trước ngươi đánh ta một chưởng, hôm nay lại một đao, tốt lắm, ta đây hôm nay sẽ tính hết lợi tức với ngươi.”

Thanh âm băng lãnh, ngân phát tung bay, Vân Thí Thiên nâng bước hướng Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đi tới.

Tinh khiết tử sắc quang mang vờn quanh Vân Thí Thiên, không giống như đến từ địa ngục, mà giống như đến vũ trụ khôn cùng.

Nhìn vậy khí tức sắc bén cực kỳ kinh người.

Bên cạnh, Đế Phạm Thiên nội thương vừa khỏi.

Vốn cùng sư phụ đến đây, là vì xem náo nhiệt, nhìn sư phụ làm như thế nào trả thù cho hắn, như thế nào phá hủy Vọng Thiên Nhai Vân Thí Thiên.

Nhưng lại không nghĩ tới, mới chỉ qua có ít ngày.

Vân Thí Thiên cư nhiên tăng lên tới cảnh giới này, đây là… Đây là hắc chi hư vô cảnh giới.

Này, Vân Thí Thiên trước kia chính là còn một thân nội thương, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ có thể toàn lực xuất thủ.

Trời…

Đế Phạm Thiên trong lòng lộp bộp một tiếng.

Lập tức, chậm rãi thối lui về phía sau.

Trong hàng vạn hàng nghìn ánh mắt, động tác của Đế Phạm Thiên quả thật là quá nhỏ.

Nhưng là, trong mắt kẻ dụng tâm, thì hắn cho dù hóa thành tro, cũng không hề nhỏ bé.

Từng bước rời khỏi, Đế Phạm Thiên còn chưa bước được bước thứ hai.

Phía trước từng bước đạp không mà đến Vân Thí Thiên, ánh mắt cùng toàn thân lực lượng đều đặt ở trên người Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đưa mắt nhìn Vân Thí Thiên, đột nhiên vươn tay.

Một đạo lực lượng chợt phá không mà đến.

Đế Phạm Thiên hoàn toàn không kịp đề phòng đã bị lực lượng của Vân Thí Thiên hoàn toàn giam cầm.

Vung tay lên, Đế Phạm Thiên động cũng không thể động bị quăng trên không trung, hướng Lạc Vũ đang ở phía sau Vân Thí Thiên mà bay đến.

“Bản quân đã nói, hôm nay tất cả ân oán đều tính rõ ràng.” Thanh âm của Vân Thí Thiên lãnh khốc như Tu La.

Đồng thời, từng bước bước đi trên không, hướng đến trước mặt Già Diệp Tháp Thất trưởng lão.

Phía sau, Lạc Vũ đánh ra một chiêu, Đế Phạm Thiên rơi xuống bên chân nàng.

Đưa chân một cước đạp trúng Đế Phạm Thiên, Lạc Vũ vuốt cằm nhìn Đế Phạm Thiên dưới chân, lạnh lùng cười: “Đế Phạm Thiên, không có bản lĩnh, không ngu mà chui vào rọ. Ngươi nghĩ rằng chúng ta nếu không có thủ đoạn, lại ở chỗ này chờ các ngươi đến giết hay sao?”

Chống lại Đế Phạm Thiên biến sắc, Lạc Vũ mỉm cười: “Thật sự là không biết tự lượng sức.”

Mỉm cười nói, Lạc Vũ trên chân dùng sức, hung hăng giẫm xuống.

“Bịch…” tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Nàng cùng Đế Phạm Thiên, là thù mới hận cũ.

“Ầm…” Ngay lúc này, giữa không trung tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Hắc sắc bay lên, hắc sắc tinh thuần giống như một con hắc long, tại giữa không trung gào thét mà qua, cùng với kim sắc lực lượng va chạm lẫn nhau, đối kháng lẫn nhau.

Ngân phát phi dương, Vân Thí Thiên lâm lập giữa không trung, hai tay chậm rãi triển khai, một đạo lực lượng màu đen từ trong tay bốc lên.

Tấm màn đen vô hình, theo gió càng mở rộng.

Giống như vô biên vô tận hắc thủy tại trong Hắc Ngân hải vực, đang ngày càng lan rộng ra trên không trung.

Một vòng lại một vòng vây quanh cả một phương trời.

“Hư vô Chi Hải, ngươi, ngươi, Hải Mặc Phong dạy ngươi Hải Thần Tông cao nhất bí điển, hả…”

Nhìn trước mắt hiện ra tấm màn đen thủy sắc, Già Diệp Tháp Thất trưởng lão lại khống chế không được kinh hãi, thần sắc đại biến địa kinh hô ra tiếng.

Hải Thần tông cao nhất bí điển.

“Hắn không dạy ta.” Hắn biết chiêu này, là hắn ở vô biên hải vực lĩnh ngộ ra, thanh âm của Vân Thí Thiên trầm thấp như băng.

Già Diệp Tháp Thất trưởng lão làm sao còn nghe Vân Thí Thiên nói, giống như điên cuồng, sắc bén kim sắc lực lượng giống như một con mãnh hổ, ở trong tấm màn đen giữa không trung không ngừng đấu đá lung tung, muốn lao ra khỏi tấm màn đen vô tận.

Hải Thần tông cao nhất bí điển, cái này cấp bậc, hắn căn bản là vô pháp đối kháng.

Song, như thế nào có thể xông ra khỏi tấm màn đen của Vân Thí Thiên.

Chỉ có thể đổi lấy càng ngày càng nhanh trầm vào trong vô biên hải vực, mặc nó cắn nuốt.

“Cám ơn.” Phía dưới Lạc Vũ nghe vậy thì hướng phía Hải Mặc Phong cười.

Hải Mặc Phong thong thả phất tay áo nói: “Ta không dạy hắn, chính hắn tự lĩnh ngộ.”

Ân, tư chất quả thực không tồi.

Lạc Vũ thấy vậy cũng không nhất định phải nhận ân tình của Hải Mặc Phong, chính là tươi cười đến sáng lạn dưới chân lại dùng một chút sức.

“A…” Đầu khớp xương đứt từng khúc, gân mạch bị phế, khí tức bị phong bế, dù là Đế Phạm Thiên như vậy kiên cường và kiêu hùng, cũng phải kêu ra tiếng.

Nương theo tiếng kêu của Đế Phạm Thiên.

Giữa không trung tấm màn đen lại càng tăng thêm, Vân Thí Thiên hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, nắm chặt, hắc sắc quang điện* (lôi điện màu đen) ở trên đỉnh đầu hắn loạn vũ.

“Ngươi cũng tiếp một chưởng của ta.”

Âm thanh phát ra như kiếm xé gió, chấn nhiếp không trung.

Hắc điện phi lên, hướng phía Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đánh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.