Bầu trời xanh thăm thẳm có những áng mây nhẹ bay tạo nên một bầu không khí dễ chịu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên hướng tới Hải Mặc Phong cáo biệt.
Hải Mặc Phong là một người hiểu chuyện, thấy vậy cũng không níu kéo, chỉ nói, nếu có phiền toái thì có thể tới tìm hắn.
Khi Hải Mặc Phong nói câu đó Lạc Vũ quyết định sau này có chuyện cũng sẽ không khiến Hải Thần Tông quá khó xử.
Cùng nhau trở lại, Lạc Vũ và Vân Thí đối với bên ngoài không câu chấp.
Mà đối với gia tộc Lâu Tinh, gia tộc Lăng Nam, Hải Thần Tông việc Lạc Vũ vàVân Thí Thiên rời đi họ cũng không để vào trong mắt, vì vậy cho dù hai người ra đi cũng không có bao nhiêu người chú ý.
Nếu là bọn họ biết rằng hôm nay bọn họ khinh thường việc hai người cứ như thế rời đi để rồi sau đó chẳng bao lâu thượng tam tông sẽ phải gặp
phiền toái lớn thì chắc chắn họ cũng sẽ không bao giờ khinh thị Lạc Vũ
và Vân Thí Thiên như thế.
Chỉ tiếc lúc này họ quá mức ngạo mạn, kết quả sẽ chẳng có ai mà ngồi làm ngư ông đắc lợi cả.
Lạc Vũ, Vân Thí thiên, Tiểu Ngân Tiểu Hồng đi lần này, giống như hạt cát rơi vào biển, không có bất kỳ tin tức nào.
Vốn là hai người ở bên ngoài được coi như là đã chết.
Lúc này, không có bất cứ tin tức nào thật giống như đã chết rồi mất tích vô tung vô ảnh
Lâu Tinh gia tộc Vô Miện Phong.
“Chưa có trở về Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma?” Giá Hiên Mặc Viêm nhíu mày nhìn tình báo trong tay.
“Dạ, hoàn toàn không có một tin tức.” Người tình báo cũng có chút kinh ngạc.
Bất quá, chẳng qua là hai người bình thường, tìm được hay không cũng không quan trọng.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe nói cau mày nắm chặt tin tình báo trong tay.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên không có về Vọng Thiên Nhai, cũng không đi Hỏa Ma, vậy bọn họ là đi nơi nào?
Trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể biến mất như vậy, rốt cuộc là đã đi đâu, làm cái gì?
Cũng không đến từ biệt hắn, lại cứ như thế biến mất, chẳng lẽ là trong thượng tam tông có người động tay chân muốn bọn họ chết?
Miễn cho việc hạ tam tông đoán được bọn họ thượng tam tông mưu kế?
Trên mặt Giá Hiên Mặc Viêm thật sâu chìm xuống .
Như vậy giả thuyết này tuyệt đối là có căn cứ .
“Thật là ngu xuẩn hết mức.” Năm ngón tay nắm chặt tin tình báo trong
nháy mắt bị đấu khí biến thành bụi phấn, từ trên tay rơi xuống.
“Thiếu chủ, Tông chủ tìm ngài.” Phía ngoài truyền đến thanh âm của gã sai vặt.
“Biết rồi.” Giá Hiên Mặc Viêm hít một hơi thật sâu, đè lửa giận trong lòng, trầm giọng ứng một câu, đứng dậy.
Lạc Vũ, Vân Thí thiên, hai người kia cùng hắn có chút ân oán, nhất định sẽ tìm bọn họ tính toán.
Nhưng là, nếu thật sự có ai động tay chân âm thầm muốn giết bọn họ,
nếu hắn tìm ra kẻ chủ mưu thì đừng trách hắn tại sao lại ác độc.
Đã là địch nhân của hắn thì ai cũng không thể động.
Gió cuốn thiên hạ, không khí chuyển từ Xuân đến Hạ, khoan thai hết sức làm cho người ta mê hoặc.
Thật thật giả giả, không ai biết được.
Thời gian thoáng một cái chính là hai tháng, Già Diệp Tháp ở phía tây Vong xuyên đại lục.
Ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, nối gót nhau mà
đi, đèn lồng đỏ thẫm giăng bốn phương, vô số quan lớn cùng khách quý từ bốn phương tám hướng ào ạt mà đến.
Kia không khí phi thường náo nhiệt.
“Ha ha, Lâm Phong quốc chủ tới.” Già Diệp Tháp một thân quần áo xanh
đón tân khách trưởng lão, cười Như phật Di Lặc vô cùng vui vẻ.
Lúc này, các đệ tử Già Diệp tháp từ bốn phương tám hướng nghênh đón các khách quý.
“Đường xá xa xôi, tới chậm rồi, kẻ hèn thật xin lỗi, xin lỗi a.”
Đứng đầu một nước Lâm Phong quốc chủ, lấy lòng Triêu trưởng lão cười nói.
“Không muộn, không muộn, tới vừa đúng lúc Tiểu Lý, nghênh đón quốc chủ đi vào.”
“Dạ, Lâm Phong quốc chủ xin mời.”
“Chúc mừng, chúc mừng, đại hỷ sự a. . . . . .” Này Lâm Phong quốc chủ còn chưa có đi vào đã nghe thấy rất nhiều âm thanh chúc mừng vang lên.
“Đó, Lâm Phong quốc chủ tới. . . . . .”
“Ha ha, Hán Phong Quốc chủ. . . . . .”
Người đi như thoi đưa chính là người đi như thoi đưa.(ý chỉ rất đông người)
Già Diệp tháp tông môn nguy nga sừng sững, có vô số xe ngựa, ma thú, khách quý, giống như tre già măng mọc bái hội mà đến.
Kia hàng dài đội ngũ, nhìn như vô tận.
Kích thước như thế quả thật làm cho người ta không thể xem thường.
“Nghe nói hôm nay Tông chủ Già Diệp Tháp vì Thiếu chủ cưới vợ đây?”
“Đương nhiên nếu không phải Thiếu chủ cưới vợ thì Tông chủ Già Diệp
Tháp phô trương như vậy làm gì, chúng ta cùng tất cả các Quốc chủ nước
thuộc địa cũng là nhanh chân nhanh tay đến chúc mừng đó sao?”
“Đúng vậy, ta nghe nói Thiếu chủ cưới chính là Tam tiểu thư của Băng Thánh Cung a . . . . .”
“Khó trách, chà xem ra Thiếu phu nhân lai lịch cũng không nhỏ a. . . . . .”
“Đương nhiên, nói cho ngươi biết. . . . . .”
“Theo ta được biết a. . . . . .”
Trong một thành nhỏ nhưng rất phồn hoa, từ đầu đường đến cuối ngõ dân chúng hoặc là Già Diệp Tháp đệ tử, đều đàm luận việc trọng đại xảy ra
hôm nay.
Bọn họ nghe nói cao cao tại thượng thượng tam tông đang đối chọi như
nước với lửa mà ở đây mà Già Diệp Tháp cùng Băng Thánh Cung lại cùng
nhau đám hỏi kết minh.
Nhưng là, ai cũng biết Thiếu chủ cùng Thiếu phu nhân lai lịch không
nhỏ, nếu là hôn sự đạt thành, sau này Già Diệp Tháp bọn họ sẽ lợi hại
hơn nhiều.
Mà bọn họ thuộc về Già Diệp Tháp che chở kia đương nhiên là có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Vì vậy , không ai không hoan hỉ, không ai không cao hứng.
Tại thành Phụ Chúc đèn đỏ treo trên cao, nhà nhà giăng đèn kết hoa, cửa hàng treo lụa đỏ, chiêng trống vang trời.
Cơ hồ so với bọn hắn nhà mình cưới vợ cũng còn náo nhiệt gấp bội.
Mà kèm theo đó mặt trời chiều ngã về phía tây, đèn đuốc sáng trưng,
trên thành nhỏ gần Già Diệp Tháp tông môn, lại càng tỏ ra vô cùng náo
nhiệt, không khí tràn đầy sự hân hoan.
Kia một đội Thải sư tử, gánh hát, xinh đẹp lướt qua, hoa hoè văn chương.
Mà đang ở bên trong sự náo nhiệt này trên trời đầy ánh sao.
Ở cửa thành, một chiếc xe ngựa màu đỏ chậm rãi đi vào.
Xe ngựa nhìn qua có vẻ rất bình thường, không có bức tranh gió Điêu
Long, không cómành làm từ châu ngọc hay ngọc thạch làm chủ đạo.
Nhưng là, tinh mắt sẽ thấy được trên cửa kia sợi tơ lụa mành điểm một cái trang sức bằng tinh thạch màu tím.
Nên biết rằng này chính là một trang sức khối nho nhỏ tinh Thạch màu
tím củng có thể so sánh với bất kỳ xe ngựa của các Quốc chủ nhỏ, không
thể nói rằng nó có bao nhiêu quý trọng.
Lại càng không nói nhìn như xe ngựa bình thường nhưng chân chính giá trị cùng quý khí thì không gì có thể sánh bằng.
Giác Mã màu bạc chậm rãi đi tới, xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt mà đến.
Bên cạnh bốn người cỡi nhìn như Giác Mã bình thường trên mặt toàn là lãnh khốc.
Quần áo đỏ thẫm bao quanh thân thể cường tráng, không có phô trương nhưng cũng lại tỏa ra nồng đậm sát khí.
Sát khí chính là từ trong xương mà ra, làm cho mọi người nhìn vào đều biết rằng những người này không dễ chọc, trên mặt mỗi người đều mang
theo cảnh cáo người lạ chớ tới gần.
Lần này phía sau bốn người là một đoàn mười sáu nam tử trang phục giống nhau.
Đồng dạng đỏ thẫm, đồng dạng phát ra sát khí, đồng dạng lãnh khốc Như Băng.
Giống như là từ Tu La địa ngục tới.
Đó là từ trong hài cốt tỏa ra sát khí tuyệt đối.
Đi sau chiếc xe ngựa nhìn như rất bình thường chậm rãi từ ngoại thành tiến vào.
Đội ngũ hai mươi người, so với các phái đoàn khách quý hôm nay đến thì cũng chẳng là cái gì.
Nhưng là, khí thế thật giống một thanh bảo kiếm sắc bén, hai mươi
người cùng xe ngựa song hành như thế nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình làm cho người xung quanh cũng phải kinh sợ.
Đao rút khỏi vò, quét ngang tứ phương.
“Phô trương thật lớn a” Trong xe ngựa một người vén mành lên nhìn một chút náo nhiệt bên ngoài, tự tiếu phi tiếu nói một câu.
Lạc Vũ nhà ta muốn gả cho người a.
Tiểu Ngân đang ăn món điểm tâm ngọt ngào thơm mát thấy vậy lập tức khinh bỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ đang mặc một thân nam trang.
Mà ở trước mắt của nó đâu phải là Lạc Vũ.
Rõ ràng chính Thiếu chủ Lăng Nam mà hai tháng trước nó từng gặp một lần.
Một thân đạm mạc trường bào màu trắng, cầm trong tay một chiết phiến
lưu Kim*(quạt bằng vàng) lay động mang theo phong thái tiêu soái, nhất
phái phong lưu.
Cho dù ai nhìn vào cũng nghĩ là Thiếu chủ Lăng Nam, mà không phải Quân Lạc Vũ.
“Ngươi lại ăn hàng.” Giọng nói thanh thúy, chính là giọng nói của Lạc Vũ chứ không ai khác.
Lạc Vũ đang trong bộ dáng của Thiếu chủ Lăng Nam một đầu ngón tay búng ra hướng Tiểu Ngân phóng tới.
Tiểu Ngân động tác lanh lẹ, nhảy đến trốn sau lưng Tiểu Hồng, ta chạy.
“Sau này chúng ta sẽ còn phô trương lớn hơn nữa.” Ngồi ở đối diện Lạc Vũ một nam tử diện mạo bình thường lúc này đang vuốt vuốt chén rượu
trong tay, nghe nói chậm rãi mở miệng.
Tướng mạo bình thường, thật giống như hộ vệ bên cạnh Thiếu chủ Lăng
Nam, nhưng là giọng nói lại chính là giọng nói của VânThí Thiên.
Lạc Vũ hay phải gọi là Thiếu chủ Lăng Nam nghe thấy thế liền tươi
cười nhìn bình thường Vân Thí Thiên “Ta đó thật là hâm mộ cái này nha.”
“Ta nghĩ cho nàng.”
Ta nghĩ đem đồ vật tốt nhất thiên hạ cho nàng, không cần hâm mộ, chỉ vì hắn muốn cho nàng những thứ tốt nhất.
Lạc Vũ nhất thời giương đầu mỉm cười, kia trong mắt tươi cười đều là thâm tình nhìn Vân Thí Thiên.
Một bên Tiểu Hồng cùng Tiểu Ngân thấy vậy, nhất tề rùng mình một cái.
Này dùng khuôn mặt của Lăng Nam Thiếu chủ, lại nhìn thị vệ của hắn
mang theo đầy tình ý, hai đại nam nhân nhìn nhau như thế thật khiến cho
chúng nó lạnh cả người.
Thật buồn nôn, Tiểu Ngân nói thầm.
“Ngươi có ý kiến?”
Nhất phái phong lưu Thiếu chủ Lăng Nam cười tà nhìn Tiểu Ngân, kia
Lạc Vũ dường như dung ánh mắt uy hiếp Tiểu Ngân muốn bảo nó biết điều
một chút lui sang một bên.
Vân Thí Thiên thấy vậy khẽ cười cười, lắc đầu.
Ngoài cửa sổ từng cơn gió nhẹ thổi qua, hiện lên mái tóc đen nhánh của Vân Thí Thiên, sợi tóc tung bay theo gió.
Đi ra ngoài làm việc thì một đầu tóc bạc của Vân Thì Thiên phải dấu đi thật tốt.
Ba phần gảy nhẹ, ba phần tà mị, ba phần phong lưu, hơn một phần phong tình, đem Lăng Nam Thiếu chủ thần thái bắt chước hết sức chính xác.
Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng hóa đá.
Cho dù lãnh khốc như Vân Thí Thiên cũng lắc đầu im lặng, đưa tay nhéo nhẹ lỗ mũi Lạc Vũ.
“Đã đến nơi rồi.” Lời vừa phát ra, rèm xe ngựa được ván lên, vẻ mặt
nguội lạnh không chút thay đổi chính là Quân Phi trầm giọng nói.
Trên mặt Quân Phi lúc trước vốn chỉ có một vết sẹo mà giờ đây trên mặt lại chi chit vết sẹo nhìn thật sự rất dữ tợn.
Căn bản làm cho người ta không thể nhìn ra hắn chính là Quân Phi, đứng đầu đám lính đánh thuê mới phất lên gần đây ở Hỏa Ma.
Hai tháng trước Lạc Vũ dùng phi ưng truyền tin muốn hắn mang theo những lính đánh thuê xuất sắc nhất, đến đây tìm nàng.
Hắn mang theo đám người đến đây.
Hai mươi người, hai mươi người từ trên con đường tử vong lần lượt sống sót, từ chiến trường giết chóc còn sống mà ra.
Hai mươi từ trong máu tôi luyện ra tới Tử tôn vương giả.
KHông có lợi hại theo tiêu chuẩn bình thường.(ý là rất lợi hại)
Nhưng là, hắn dám đảm bảo, chỉ cần hắn muốn giết một người, người kia cho dù so với bọn hắn mạnh hơn gấp mấy lần, hắn cũng tuyệt đối có thể
giết.
“Nơi đó?” Nhất phái phong lưu Thiếu chủ Lăng Nam, gảy nhẹ màn cửa liếc nhìn bên ngoài xe ngựa.
Dưới bầu trời đầy sao, tông môn Gìa Diệp Tháp kia giống như một loại
Mãnh Hổ chiếm hết thảy một phương, sừng sững chọc trời đứng ở trước mặt
bọn họ.
Ba chữ Già Diệp Tháp to lớn ở trên cổng chào, ở dưới bóng đêm giống như mãnh thú giương nanh múa vuốt, nhìn qua hết sức dữ tợn.
Mà lúc này, tất cả Già Diệp Tháp mọi người đã lên trên tông môn đón khách, nơi đây hiện không có ai canh gác.
Nhìn qua trống rỗng một mảnh an tĩnh.
Lạc Vũ thấy vậy cười, tựa tiếu phi tiếu phe phẩy chiết phiến: “Già Diệp Tháp có tiệc vui, chúng ta làm sao có thể không tới.”
Lời vừa nói ra, Lạc Vũ vung tay lên, màn cửa bắt đầu khởi động, phía
trước người kéo xe giác mã, lập tức có sự biến hóa, đột ngột có vật gì
đó từ mặt đất mọc lên.
Mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.
Phía sau, hai mươi bảy giác Mã cũng bắt đầu biến ảo.
Thành hai mươi bảy ma thú mười bốn cấp Vân Báo.
Ma thú cấp mười bốn đã có khả năng biến ra ảo ảnh, Giác Mã chẳng qua
là để che giấu bề ngoài thôi, bản thân bọn chúng vẫn là mười bốn cấp đại ma thú.
Cùng lúc này ở trong xe, Tiểu Ngân nhanh chóng mặc quần áo trẻ con
Dấu hiệu màu bạc, lập tức biến mất, thay vào đó thì hoàn toàn là không ra ma thú, chưa từng thấy ma thú mặc quần áo .
Mà Tiểu Hồng thì một đầu ngã vào thứ nước được chuẩn bị sẵn.
Vửa chạm vào thì một thân đỏ bừng của Tiểu Hồng hoàn toàn biến mất,
chỉ còn lại một màu đen nhìn qua rất giống một ma thú bình thường.
Gió thổi bốn phương, một nhóm xe ngựa khí thế bừng bừng.
“Đi thôi.” Giọng nói của Vân Thí Thiên lạnh nhạt vang lên trong trời đêm yên tĩnh.
Trong nháy mắt, mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu ở phía trước rống một tiếng bay lên trời hướng về tổng môn chính của Già Diệp Tháp.
Phía sau, hai mươi bảy ma thú mười bốn cấp Vân Báo đồng thời rống lên một tiếng nâng Quân Phi củng đám thủ hạ một hướng bay lên theo phía sau bóng xe của Lạc vũ.
Bóng đêm bay cuộn, đại tông môn Già Diệp Tháp, lúc này đang vô cùng náo nhiệt.
Một người tuổi trung niên, nhưng tướng mạo lại rất uy vũ, mặc một bộ
trường bào màu xanh ngọc được làm từ gấm vóc thượng hạng phía trên có
thêu một con Kỳ Lân rất oai hung đang giương cao móng vuốt tỏ ra khí thế sắc bén.
Già Diệp Tháp tông chủ lúc này tinh thần cực kỳ hưng phấn, ngổi ở trên cao vẻ mặt toàn bộ là tươi cười.
Bốn phương là vô số khách quý đang ồn ào náo nhiệt.
Ngay cả Băng Thánh Cung cùng Song Diệp thành cũng phái ra Đại trưởng lão có danh vọng nhất thay mặt tự mình đến chúc mừng.
“Chúc mừng, chúc mừng Tông chủ a. . . . . .”
“Ha ha, cùng vui, cùng vui.”
“Tông chủ mừng rỡ a. . . . . .”
Ở bên trong là một mảnh đèn đuốc sáng trưng mang theo không khí vui
mừng náo nhiệt, Thiếu chủ Già Diệp Tháp một thân Hồng y, người vốn là
lớn lên cũng thực bình thường nhưng lúc này cũng nhờ phục sức cùng ánh
đèn mà nhìn cũng thuận mắt hơn.
Lúc này tân nương đang lôi kéo hỉ khăn trên đỉnh đầu một thân mũ phượng quý giá đang bước vào đại sảnh chuẩn bị đại lễ.
Tiếng chuông ầm ầm vang lên, lời của người chủ trì buổi lễ vang vọng cất lên.
Lập tức, đại điện trở nên yên tĩnh, mọi người mỉm cười chăm chú nhìn hai nhân vật chính đang từ từ đi tới..
Đám hỏi giữa Băng Thánh Cung cùng Già Diệp Tháp càng làm cho quan hệ của hai tông càng thêm khắn khít.
Già Diệp Tháp cùng Băng Thánh Cung tông chủ đang ngồi trên cao cũng lộ ra vẽ mặt vui mừng.
“Nhất bái thiên địa. . . . . .”
“Nhị bái cao đường. . . . . .”
“Phu thê. . . . . .”
“Tông chủ, tông chủ, có người đang đánh vào tổng môn của chúng ta.”
Đang lúc người chủ trì cất tiếng hô cuối cùng thì một đạo thanh âm mạnh
mẽ vang lên, cắt đứt bầu không khí vui mừng trong đại điện.
Xâm chiếm? Lúc này ai mà lại dám xông vào Già Diệp Tháp của bọn họ?
Ngồi trên cao chủ vị Già Diệp Tháp tông chủ mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua mấy Đại trưởng lão bên cạnh.
Lập tức, ba bốn trưởng lão lập tức rời đi.
Lúc này, không thể để bất cứ việc gì làm trễ nãi giờ lành.
Dám tấn công vào Tông môn ta, loại tiểu tốt nho nhỏ đó cũng không cần hắn đích thân ra tay, dám đụng đến tông môn Già Diệp Tháp ta thật đúng
là tự tìm đường chết.
“Tiếp tục đi.” Già Diệp Tháp tông chủ mỉm cười.
“Nháo loạn thật rất ầm ĩ” Ngay lúc Già Diệp Tháp tông chủ vừa dứt
lời, mợt đạo thanh âm phát ra theo sau đó là một nhóm tia sáng màu xanh
lam từ trên không phát ra.
Cầm đầu chính là mười bốn cấp Thôn Vân Tỳ Hưu kéo xe, mà phía sau hai mươi bảy Vân Báo ma thú nâng hai mươi bảy người đều mang phong phạm
vương giả, đều là hộ vệ cho chiếc xe ngựa màu đỏ đang phi không mà đến.
Tựu thật giống một đạo sao sáng trống rỗng xuất hiện trên bầu trời
Từ trong xe ngựa truyền đến giọng nói cực kỳ hữu lực xen lẫn nhàn nhạt bất mãn.
Phía dưới mọi người trong tông môn Già Diệp Tháp đang ở trên đại điện đều sửng sốt nhìn lên trên mặt toàn bộ là khó tin cùng vặn vẹo.
Người nào mà lại có thể vô thanh vô thức liền xâm phạm Già Diệp Tháp
tông môn lại còn đánh đến cửa chính của đại điện, này những người này…
Mà những tân khách thì lại là khuôn mặt kinh ngạc, Già Diệp Tháp có khách quý tới?
“Đang chuẩn bị ngủ ngon giấc, lại bị người quấy rầy mộng đẹp.” Xe
ngựa từ trên không mà đến, giọng nói hữu lực mang vẻ cực kỳ khó chịu.
“Dám quấy nhiễu giấc ngủ của chủ nhân giết không tha.” Y ở xe ngựa
bên cạnh xe, Vân thí thiên vô hình xuất hiện giẫm chân tại chỗ mà đi ,
thanh lạnh như băng.
“Ừ, nhìn thật chán, muốn phá hủy?” Một giọng nói hữu lực từ trong xe truyền ra.
Thật là một người tự cao dám coi Già Diệp Tháp một trong hạ tam tông
thế lực cường đại coi không ra gì, hòn toàn không để vào mắt người nọ,
chỉ bởi vì làm phiền giấc ngủ của hắn mà muốn ra tay tiêu diệt, này quả
thật là…
Giọng nói nhàn nhạt phát ra, đám người Già Diêp Tháp sắc mặt biến đen, cực kỳ tức giận.
Cho tới bây giờ chỉ có bọn họ khi dễ người khác, vẫn chưa có người nào dám đến trước cửa mà khiêu chiến như thế.
Hôm nay, lại dám có người tới cửa khiêu khích, mẹ kiếp . . . . . .
“Người phương nào mà dám ở Già Diệp Tháp ta muốn giương oai. . . . .
.” Già Diệp Tháp nhị trưởng lão, thân hình chợt lóe tựu chạy ra khỏi đại điện, trên mặt tất cả đều là tức giận.
Phía sau, lập tức có đông đảo Già Diệp Tháp đệ tử xông lên.
Mà đám người nọ vẫn ung dung đứng như thế không hề có bất kỳ biểu
hiện sợ hãi nào cũng cho thấy họ sẽ chẳng cúi lạy hay cầu xin tha thứ gì cả.
Lúc này một nam tử nhìn rất bình thường vung tay lên một cỗ lực lượng phát ra hừ lạnh: “Dài dòng.”
Thanh âm lạnh như băng, rùng mình tới tận xương.
Cùng lúc này, hai đạo thân ảnh ma thú nho nhỏ thoáng một cái vụt ra
chỉ thấy bọn chúng vung móng vuốt phát ra cường đại lực lượng ánh sáng
chợt lóe tạo ra hai quả quang cầu cực lớn phát ra tiếng vang lớn hướng
bốn phương trong đại điện đánh tới.
Lập tức, ánh sáng phát ra làm chói mắt, đến khi nhìn thấy được thì hai nơi trên đại điện đã thành đống tro tàn.
“Chết tiệt dám khiêu khích chúng ta Già Diệp tháp.”
Lúc này Tông chủ Già Diệp Tháp thấy vậy giận tím mặt mạnh mẽ một cái đánh một chưởng lên bàn rống to.
Dám ở trước mặt nhiều khách quý như vậy đồng thời cùng trước mặt tất
cả các cao thủ của Già Diệp Tháp đang tề tụ ở đây mà lại dám đến tận cửa khiêu khích bọn người náy chán sống rồi.
Quả thực chính là quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo.
“Hừ tất cả xông lên giết hết cho ta.” Tông chủ Già Diệp tháp lớn tiếng hét.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn Già Diệp Tháp khi dễ người, hôm nay chính
là mấy bọn tiểu tử nho nhỏ lại dám to gan lớn mật đến cửa khiêu khích muốn chết, trên mặt Tông chủ Già Diệp Tháp hiện toàn sát khí.
Tiếng nói vừa dứt, lập tức, vô số cao thủ hướng tới hai bảy người trong màn đêm đánh tới..
“Hừ khẩu khí thật lớn, giết.” Thanh âm lành lạnh trong xe ngựa phát ra.
“Vâng”
Lập tức hai mươi bày người cùng hành động.
Không nhìn tất cả những đệ tử của Già Diệp Tháp đanh đánh tới nhất tề hai mươi bảy thủ hạ của Quân Phi chính là lính đánh thuê mạnh nhất đều
từ trong ngực móc ra một tinh thể màu đỏ tím.
Tinh thể theo lực lượng của từng người biến hình
Đại Đao Nguyệt Nha Bạch*(đại đao màu trắng ngà), trường kiếm quỷ
đầu(cây kiếm dài có đầu quỷ), song thương Thiên Hà Sa*(cây giáo màu
vàng) , cung tên màu xanh biển. . . . . .
Đủ mọi màu sắc ánh sáng trên bầu trời phát ra hoàn toàn áp đảo ánh sáng từ đèn đuốc trong đại điện.
“Giết.” Hai mươi người trăm miệng một lời, nhất tề hét lớn.
Kèm theo một tiếng hét lớn, kia hai mươi chuôi các màu vũ khí phóng
ra ở trong bóng đêm tạo thành một thế trận giăng sẵn thiên la địa võng
đao phong kiếm khí.
Hướng bốn phương tám hướng đánh tới cao thủ Già Diệp Tháp
Lấy cứng chọi cứng mọi người đồng loạt xông tới.
“Oanh, ” trong phút chốc, chỉ nghe vô số đạo thân ảnh cùng kiếm khí trên bầu trời xẹt qua, vang vọng một chân trời.
Những cao thủ Già Diệp Tháp đang nhào tới nhất tề thối lui một bước, không dám tin nhìn hai mươi người trước mắt.
“Trời, đó là thần đao đã thất truyền của Già Diệp Tháp. . . . . .”
“Kia, đó là Ngô Thiên cái móc. . . . . .”
“Nhìn, nhìn, đó là, trời ạ, đều thần binh lợi khí đã thất truyền hơn trăm năm. . . . . .”
“Trời ạ. . . . . .”
Cùng lúc này, phía dưới những người có nhãn lực Già Diệp Tháp, Băng
Thánh Cung, Song Diệp Thành, những nhân vật cao cấp, cơ hồ là rung động lên tiếng kinh hô.
Trước đây chỉ hai mươi người nhìn như vậy thì không có gì đáng sợ.
Nhưng là vũ khí của bọn hắn, vũ khí của bọn hắn tất cả đều là thần
binh đã thất truyền tại Vong Xuyên Đại Lục đều là những thần binh đứng
đầu trong Thần Binh Phổ.
Bất luận kẻ nào nghĩ đến một thanh cũng là yêu cầu quá xa vời, mà bây giờ hai mươi chuôi, suốt hai mươi chuôi. . . . . .
Phía dưới Tông chủ Già Diệp Tháp sắc mặt kinh hãi.
Này thế lực như thế, mạnh mẽ như thế là của ai? Người nào mới có thể làm nên thế lực như thế?
Trời, chẳng lẽ trong thiên hạ này trừ lánh đời Lục Đại tông môn, ngoài bọn họ còn có thế lực tông môn mà bọn họ không biết?
Khiếp sợ, không cách nào nói rõ sự khiếp sợ.
Già Diệp Tháp người người khiếp sợ, giữa không trung người cũng không thể không khiếp sợ.
Nhưng chỉ thấy hai mươi chuôi thần binh lợi khí đi qua nơi nào nơi đó lập tức bị phá hủy, người cũng bị giết chết.
Đám người Quân Phi bay đến các động tác nhất tề lưu loát cùng công
cùng thủ cho thấy được có sự ăn ý cực lớn càng làm cho lực lượng hai
bên quả thật quá chênh lệch.
Uy lực kia,trong đại điện tất cả những nơi thần binh lợi khí đi qua đều bị phá hủy hết thảy.
Kia hơi thở hai mươi Đại ma thú lướt qua, Cuồng Phong cuốn phát ra, phá hủy hết thảy.
“Oanh.” Một quang cầu ném tời, phía dưới đại điện bị đánh trúng nát
bấy, Tiểu Ngân mặc 1 bộ quấn áo trẻ con ngắt một cái thân, hướng một
chỗ khác của cung điện phóng đi.
Năm đó không phải là muốn tới Vọng Thiên Nhai tính sổ hay sao, muốn
tiêu diệt Vọng Thiên Nhai, hừ hôm nay hết thảy trả về cho bọn chúng.
“Phanh.” Một tiếng vang lớn, Tiểu Hồng vừa nghiêng đầu, hai mắt sáng lên chung quanh bị phá hư.
Này trận thế, nó thích, nó thích.
Hai mươi chuôi thần binh cùng Kỳ Lân Sát Đao trong tay Vân Thí Thiên
mang theo sức mạnh cường đại, làm cho đám người Già Diệp Tháp dù có
cường hãn cỡ nào cũng phải cong đuôi chạy trốn.
Nhìn không khác gì địa ngục tu la.
Bất luận kẻ nào cũng muốn chùn bước.
Nhưng là khi con ngựa kéo xe đi qua khắp nơi trong Già Diệp Tháp đại điện đánh văng ra xa.
Trong lúc nhất thời, Già Diệp Tháp tông môn nháo loạn thành một đoàn.
“Tôn giá người phương nào? Ta Già Diệp Tháp nếu có đắc tội chỗ nào
kính xin bao dung, không bằng xuống đây uống chén rượu nhạt như thế nào, hôm nay tiểu nhi đám cưới, kính xin tôn giá cho bổn tông mặt mũi.”
Bên ngoài Già Diệp Tháp, Tông chủ Già Diệp tháp chau mày, mặt hướng trên bầu trời xe ngựa tung hoành mà qua hô lên.
Hắn Già Diệp Tháp không phải sợ hai mươi chuôi thần binh lợi khí,
thật muốn liều mạng bọn họ tuyệt đối có năng lực bắt lại đoàn người này.
Nhưng là, người sau lưng này đây là ai?
Có thể có hai mươi chuôi thất truyền đã lâu thần binh lợi khí chính là nhân vật lớn, không thể dễ dàng đắc tội.
“Mặt mũi, bổn Tôn cho ai mặt mũi cũng sẽ không cho ngươi mặt mũi
ngươi.” Trong xe ngựa thanh âm nhàn nhạt truyền đến tràn đầy mỉa mai
cùng khinh thường.
Bổn Tôn? Người này là ai? Khẩu khí thật lớn.
Già Diệp tháp tông chủ sắc mặt trầm xuống, trong tay hai đạo đấu khí
vẽ một cái một trường kiếm màu lam phóng ra hướng chiếc xe ngựa màu đỏ
một kiếm cực đại đánh xuống.
“Phanh.” Một cỗ lực lượng phát ra, sợi tơ dao động đi ra ngoài.
Kia xe ngựa màu đỏ hoàn hảo không tổn hao gì, bị Già Diệp Tháp tông chủ một kiếm đánh tới căn bản không có một tia tổn hại.
Che ở ngoài xe ngựa Vân thí Thiên thấy vậy, chỉ lạnh lùng quét Già
Diệp Tháp tông chủ một cái, kia trong mắt tất cả đều là lạnh như băng.
Mà Già Diệp Tháp mọi người thì hoàn toàn kinh hãi.
Đây là cái gì xe ngựa? Lại có thể nhận một kích của tông chủ, này. . . . . .
Mà đang ở lúc này, Dạ Phong (gió đêm) thoáng lạnh, sợi tơ bay cuộn.
Mành màu đỏ cửa xe ngựa khẽ nhúc nhích, bị gió nhẹ nhàng nhấc lên một khe hở, lộ ra người đanng ngồi bên trong.
Một thân phong lưu, nhất phái tôn quý.
Phong giương nhẹ, chỉ là một trong nháy mắt thả xuống.
” Thiếu chủ Lăng Nam. . . . . .” Nhưng là, phía dưới có người đã nhìn rõ ràng, không khỏi kinh sợ lên tiếng.
Đánh bọn họ tông môn không là người khác, lại là thượng tam tông Thiếu chủ gia tộc Lăng Nam. . . . . .
Thượng tam tông, bọn họ lại dám. . . . . . Lại dám. . . . . .
Gió chợt thổi, mát mẻ tận xương.
Ngồi ở trong xe ngựa Lạc Vũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, kia trong mắt hiện lên sự xảo trá cùng tà khí, vô cùng nhuần nhuyễn.