Chủ nhiệm lớp Trần Khả Dương lúc này đi vào phòng học vỗ tay nói, “Tiệc trà trước hoãn lại một chút, tôi nói chuyện này đã. Đại hội thể dục thể thao đã định ở ngày 30 tháng 9, không đến nửa tháng thời gian nữa, bạn học nào muốn dự thi, sau khi tan học đến báo danh cho Lý Lương.”
Đối với đại hội thể dục thể thao, các học sinh nhiệt tình hiển nhiên là tăng vọt. Nhưng đối với việc báo danh dự thi, mỗi người lại có vẻ lãnh đạm.
“Được rồi, có chuyện gì tan học lại thảo luận, giờ lấy sách toán học ra, lần trước chúng ta giảng đến…”
Mạc Tử Hàm lẳng lặng ngồi phía dưới lật sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu cầm bút viết ghi chú, cô có thói quen làm tốt mọi việc, hơn nữa vô luận cái gì cũng phải làm được tốt nhất.
Cô cảm thấy đó là vì sinh tồn. Mà ngay cả chính cô cũng không biết ý nghĩ như vậy từ đâu mà đến.
“Tôi gọi vài người đi lên làm bài, Trương Phân, Lưu Đông Lâm, Mạc Tử Hàm, Lưu Thần.” Thầy giáo đứng cạnh bảng đen vừa viết ra đề bài vừa mở miệng nói.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không gọi Mạc Tử Hàm, vì học sinh như vậy không nằm trong phạm vi chú ý của hắn. Mà hiện tại chứng minh Mạc Tử Hàm tiến nhập phạm vi chú ý của hắn.
Lưu Đông Lâm là đội trưởng đội đá bóng, nghe nói thân thể có năng khiếu thể dục, đá bóng thật sự bổng, là các học trưởng còn nhiều lần bại ở tay cậu ta. Nhưng cậu có một đặc điểm khác biệt, là giống con gái.
Không phải là cơ thể giống con gái, mà là khi nói chuyện kéo âm giống con gái, nói trắng ra chính là lầm lầm lề mề đấy, giống như là nói thành nghiện. Nhưng cậu thật sự là người bình thường, thân cao 1m78, bộ dạng rất tuấn tú.
Lưu Thần là học sinh khá trong lớp, quan hệ vô cùng tốt với Lưu Đông Lâm
Giờ phút này, Lưu Đông Lâm động tác chậm rãi đứng dậy, than thở nói, “Sao ~ sao ~ lại ~ gọi ~ mình ~ a ~” Đây là thói quen phát âm của cậu.
Đồng học đều cười ra tiếng, nhìn người cao to Lưu Đông Lâm 1m78 lảo đảo lề mề đi lên bảng.
Mạc Tử Hàm và Trương Phân cũng đi lên bảng, người sau có vẻ có chút khẩn trương, cầm lấy phấn viết cắn môi nhìn Mạc Tử Hàm một cái, hiển nhiên đề này căn bản cô không giải được.
Bốn người xếp thành một hàng, Trương Phân, Mạc Tử Hàm, Lưu Đông Lâm, Lưu Thần.
Lưu Đông Lâm tự giác đứng ở bên người Lưu Thần, chậm chậm rì rì nhỏ giọng nói, “Đáp thế nào?”
Lưu Thần thân cao xấp xỉ với cậu, khổ hình cũng rất mập mạp, cậu tề mi lộng nhãn nhìn nhìn Lưu Đông Lâm, buồn rầu cầm phấn đáp đề.
Lưu Đông Lâm quay đầu đã thấy thầy Trần đang cười dài nhìn hắn.
Hắn xấu hổ cười một chút, lại lề mề đụng vào người Mạc Tử Hàm “Đáp thế nào?”
Mạc Tử Hàm cảm thấy cậu rất thú vị, liền nhìn đề của cậu, ở chỗ trống bên đề của mình viết ra giải đáp cho cậu.
Lưu Đông Lâm không biết đầu óc có phải thực sự thiếu dây hay không, Mạc Tử Hàm viết ra đáp án, đúng là không chút nghĩ ngợi sao lên luôn.
Đến khi Mạc Tử Hàm viết xong cho cậu, cậu cũng sao xong rồi, vui tươi hớn hở nói, “Cảm ơn~!” Nói xong thần sắc thực sung sướng ném xuống cục phấn, liếc mắt nhìn thầy Trần một cái, tiêu tiêu sái sái xuống bục giảng, tựa hồ thuận lợi viết xong là một chuyện rất rất giỏi, về phần rốt cuộc chính xác hay không, lại không phải việc cậu quan tâm.
Lưu Thần trừng mắt to nhìn Lưu Đông Lâm một cái, thằng nhóc này còn nhanh hơn cả mình á?
Mạc Tử Hàm cầm lấy khăn lau đáp án trên bảng đen đi, thế này mới viết đáp án của đề mình xuống.
Trương Phân dùng khửu tay đẩy cô, “Bạn giúp Lưu Đông Lâm đáp đề? Đề này mình cũng không biết ngại quá…” Mặc dù là mò mẫn viết, nhưng cô không biết nên viết gì trên bảng đen.
Mạc Tử Hàm lại không để ý đến cô ta, chỉ nói, “Đề kia của bạn tôi cũng không biết.”
Trương Phân nóng nảy, nhỏ giọng nói, “Bạn đừng thế mà, chẳng lẽ đề của Lưu Đông Lâm kia bạn biết? Mình chỉ cần cậu cho cái đáp án tùy tiện cũng được, nhanh chút! Nếu không mình không thể đi xuống bục giảng!”
Mạc Tử Hàm xoát xoát viết đáp án đề của mình, “Vậy bạn trực tiếp sao đáp án của tôi là được.”
Trương Phân khó thở, đề của hai người khác nhau, đáp án của cô lại giống của Mạc Tử Hàm, không phải là tức chết thầy Trần à!
Mạc Tử Hàm không để ý tới cô ta, đáp đề xong đi xuống bục giảng, Lưu Đông Lâm cười hớ hớ giơ ngón tay cái lên với nàng, khẩu hình nói, “Cảm ơn nha!”
Trương Phân cắn răng, tùy tiện sửa lại đáp án của Mạc Tử Hàm vào bài mình, sao cách làm bên cạnh viết vào. Sau đó xám xịt tiêu sái xuống bục giảng.
Cô nghĩ, dù sao Mạc Tử Hàm là viết lung tung, Lưu Đông Lâm cũng nhất định là sai, mặc dù cô làm sai nhưng lại có hai người sai cùng cô đấy.
Lại không ngờ thầy Trần cầm phấn viết đi lên bục giảng, sau khi nhìn bốn đề, cầm phấn viết đánh dấu đáp án bài Lưu Thần. Lại đánh dấu đáp án bài của Lưu Đông Lâm, tiếp theo đánh dấu đáp án bài của Mạc Tử Hàm, cuối cùng ở đáp án của Trương Phân viết một chéo thật to.
Lưu Đông Lâm ở dưới đài mở to hai mắt, miệng khoa trương mở lớn, phát ra một tiếng rống khoa trương, “Ách!” Như là dùng cổ họng hút không khí trở về, thanh âm cực lớn vang vọng trong lớp.
Các học sinh không nhịn được cười lớn ra tiếng.
“Hì hì, mình cũng đúng rồi?” Lưu Đông Lâm lộ ra ngây ngô cười, bộ dáng rất là đắc ý.
Lưu Thần không dám tin quét mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, cậu đứng cạnh Lưu Đông Lâm, tự nhiên biết Lưu Đông Lâm sao chép của cô, mà Mạc Tử Hàm trong mắt cậu là người có thành tích cực kém, chậm hiểu, vô hình trong lớp này.
“Mạc Tử Hàm đồng học trả lời vô cùng tốt.” Trần Khả Dương cười hớ hớ nhìn Mạc Tử Hàm, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Đông Lâm, hiển nhiên là có ý chỉ.
“Ồ? Trương Phân nhắm mắt lại trả lời à? Hay là ánh mắt dài sai lệch rồi? 212+38 đáp án là 576 sao?” Trần Khả Dương nói không tốt. Câu ánh mắt dài sai lệch kia, rõ ràng là nhìn ra cô sao chép hình thức đáp án đề bên cạnh.
Trương Phân sắc mặt đỏ bừng cắn môi, cô căn bản không tính toán, chỉ vội vàng chiếu hình thức của bài Mạc Tử Hàm viết con số vào đề của mình, ra kết quả là trực tiếp lấy từ đề Mạc Tử Hàm. Có thể nói, đáp án kia quả thực chính là không đâu vào đâu, không có căn cứ đáng nói.
Mạc Tử Hàm khơi mào khóe môi, cảm thấy Trương Phân này quả thực là không có đầu óc.
Trong ban đồng học cũng không nhịn được cười ha ha lên.
Giữa trưa, Trương Phân không tới mượn thẻ cơm của Mạc Tử Hàm.
Tan học, Trương Phân cõng túi sách bước đi, không chờ Mạc Tử Hàm.
Tần Tiểu Du lôi kéo Mạc Tử Hàm đi ra cổng trường, “Tử Hàm, xác định không cần mình đưa về sao?”
Mạc Tử Hàm lắc đầu, thấy xe đến đây liền phất tay với Tần Tiểu Du, “Mình đi trước, bái.”
Tần Tiểu Du một thân váy dài màu trắng, đứng ở cổng trường lăng lăng phất phất tay, “Bái…”
Về nhà, còn chưa đẩy cổng ra, Mạc Tử Hàm đã nghe thấy bên trong bộc phát ra thanh âm khắc khẩu, nhất thời nghi hoặc đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng trước mắt thực sự làm cô hoảng sợ.
Trong viện đứng đầy người, có cả nhà bác cả, cả nhà bác hai, nhà bác ba, lại còn một vị bà nội chưa bao giờ gặp đang ngồi trên ghế, thần sắc có chút mờ mịt và dại ra.
Sắc mặt tất cả những người này đều không dễ nhìn, bác hai chống eo nghiêng người đứng ở một bên, vẻ mặt không muốn nói nhảm thêm nữa. Bác cả trên mặt cũng âm trầm không chừng, mà thím cả Vương Diễm sắc mặt oán hận hai tay chống thắt lưng, âm dương quái khí nói, “Mẹ lưu lại bảo bối, dựa vào cái gì một nhà chú độc chiếm! Các ngươi gặp may được bảo bối, nhà chúng tôi còn phải nuôi lão thái thái, không thể như vậy được!”