“Tử Hàm ở lại, các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Thanh âm của Mạc Quân Nghĩa vẫn như trước trầm ổn có lực, không bởi vì trọng thương mới khỏi mà lộ vẻ mỏi mệt suy sút.
Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh liếc nhau, Thẩm Đồng Vân ngồi ở một bên đang gọt quả táo cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Mạc Tử Hàm. Bà ta mau chóng tao nhã đứng dậy, khẽ cười cười, cất bước đi ra ngoài cửa.
Khi đi ngang qua Mạc Tử Hàm, bà dừng một chút nghiêng đầu nhìn Mạc Tử Hàm một cái, trong mắt hiện lên một chút màu sắc nghi hoặc.
Thấy Thẩm Đồng Vân đã đi ra ngoài, Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh tự nhiên sẽ không ở lại, hai người họ cũng đỡ bà cụ đi ra ngoài.
“Anh ba, thế này, anh nghỉ ngơi cho tốt, Tử Hàm là đứa trẻ, anh làm bác tha thứ một chút.” Mạc Quân Bảo do dự dặn một câu mới xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Mạc Tử Hàm và Mạc Quân Nghĩa.
Cô đi lên phía trước, ngồi ở vị trí Thẩm Đồng Vân vừa mới ngồi, cầm lấy quả táo còn chưa gọt xong, tay chân lanh lẹ tiếp tục gọt vỏ, đôi mắt chưa nâng.
Mạc Quân Nghĩa nhìn chăm chú vào động tác của cô, thấy vỏ quả táo kia hợp thành một vòng xuyến rơi xuống từ tay cô, dừng ở trên mặt bàn cuộn thành một đống, trong đôi mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Mạc Tử Hàm linh hoạt xoay cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, tốc độ cực kì mau, động tác cũng rất thuần thục.
“Là cháu đã cứu bác?” Mạc Quân Nghĩa mở miệng nói. Lúc này Mạc Tử Hàm mới từ thanh âm của ông nghe ra một tia uể oải và không còn chút sức lực nào.
Mạc Tử Hàm vẫn như cũ không có nâng mắt, tiếp tục gọt vỏ.
“Là cháu.” Mạc Tử Hàm nhẹ giọng trả lời. Lúc trước cô tiến lên trong nháy mắt đó Mạc Quân Nghĩa vẫn chưa té xỉu, đương nhiên là thấy cô, mà động tác sau này của cô, Mạc Quân Nghĩa tất nhiên là biết được từ miệng người bạn kia, cho nên không cần giấu diếm.
“Cháu làm như thế nào?” Mạc Quân Nghĩa gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, tuy rằng Mạc Tử Hàm vẫn chưa giương mắt.
Ngoài cửa sổ tà dương chiếu vào trong phòng, chiếu vào sườn mặt của cô, thần sắc của cô bình tĩnh thong dong, khiến người ta không đoán ra được.
Mạc Tử Hàm giương mắt, dùng dao kia cắm vào quả táo, sau đó đưa quả táo cho Mạc Quân Nghĩa.
Người sau do dự một chút nâng tay tiếp nhận. Cháu gái này làm cho ông có cảm giác rất không bình thường, đâu còn là cô bé rụt rè nhút nhát ngày xưa…
Ánh mắt của cô kiên nghị, trầm ổn, lúc cô chăm chú nhìn đối phương sẽ làm người ta cảm giác được sự xa cách và lạnh lùng, khiến người ta không tự giác toàn thân căng cứng.
Nếu là người bình thường có lẽ còn không biết, nhưng càng là người đã trải qua sinh tử thì càng thấy mẫn cảm.
Nếu nói trước đây, nghĩ vậy ông còn tự giễu cười cười, cười thầm chính mình nghĩ nhiều quá, dù sao cô gái trước mắt là đứa cháu gái mới mười bốn tuổi của mình, mình coi như là nhìn nó lớn lên.
Nhưng hiện tại, Mạc Quân Nghĩa không nghĩ như vậy nữa, từ người bạn kia miêu tả lại, ông biết được Mạc Tử Hàm lúc ấy làm như thế nào khiến cho đối phương dừng xe, hơn nữa cầm trong tay chiếc thẻ sắt đâm vào săm lốp, động tác mau lẹ như thế nào đánh rơi súng của đối phương, cuối cùng còn làm động tác nhắm bắn.
Mà cũng vì Mạc Tử Hàm phản ứng nhanh chóng mới làm chiếc xe của đối phương nổ lốp, họ mới bắt được người của đối phương.
Mặc dù người bạn kia biết được Mạc Tử Hàm là cháu gái của ông xong còn cười nói, “Tôi còn tưởng rằng là từ đâu toát ra một cô bé kỳ quái, thì ra là cháu gái anh, như thế nào? Thân thủ của nó là anh bồi dưỡng hả?”
Lúc ấy Mạc Quân Nghĩa chỉ mỉm cười, mặc kệ đối phương cho là như vậy. Nhưng trong lòng cũng sinh ra kinh ngạc mãnh liệt.
Nếu không cho đối phương nghĩ vậy thì rất dễ dàng khiến Mạc Tử Hàm bị chú ý không cần thiết, mang đến đủ loại phiền toái cho nó. Mà ông không thể giải thích với người ta tất cả mọi thứ.
Ngay trong nháy mắt ông tiếp nhận quả táo, cổ tay Mạc Tử Hàm run lên, quả táo kia đột nhiên một phân thành hai, một nửa dừng ở trong tay Mạc Quân Nghĩa, một nửa khác rơi vào trong tay Mạc Tử Hàm.
Cô khơi khóe môi, “Chính là làm như vậy đó.”
Mạc Quân Nghĩa cầm trong tay một nửa quả táo đứng thẳng bất động ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàm không chớp mắt, trong lòng trào sóng.
Ông muốn hỏi Mạc Tử Hàm học từ ai, nhưng đối diện ánh mắt cô, không biết vì sao câu hỏi kia không chui được ra khỏi miệng.
“Mặc kệ thế nào, bác ba đều phải cảm ơn cháu, là cháu đã cứu mạng bác!” Mạc Quân Nghĩa trầm giọng nói.
Lần này bị tập kích căn bản là không có điềm báo gì, thậm chí ông còn không rõ ràng lắm mình đắc tội người nào, người trong chiếc xe kia tuy đã bị bắt, nhưng ông căn bản không biết đối phương. Không có điềm báo, phòng bị cái gì?
Ông nằm mơ cũng không ngờ được vậy mà có người muốn mạng của ông.
Có thể nói không có Mạc Tử Hàm ra tay, ông bây giờ nói không chừng đã bị mất mạng rồi.
“Lời cảm tạ thì không cần nói đâu, cháu chỉ có một yêu cầu.” Mạc Tử Hàm thản nhiên nói.
“Yêu cầu gì?” Mạc Quân Nghĩa có chút tò mò quan sát cô.
“Một khẩu súng. Cháu hy vọng bác ba có thể giúp cháu lấy được một khẩu súng.” Trong đôi mắt Mạc Tử Hàm hiện lên một chút ý tứ hàm xúc mê mang, ngày ấy khi cầm phải khẩu súng, đáy lòng hiện lên quen thuộc và yêu thích không kìm nén được đến nay cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô muốn thử xem, có thể thông qua khẩu súng nhớ lại chút gì đó hay không. Mặc dù không hiểu nhưng ít nhất nó cũng là một vật quen thuộc và được yêu thích.
“Súng?” Mạc Quân Nghĩa nhanh nhăn mày mặt, “Cháu muốn có súng làm cái gì?”
Cái này quả thực không thể tưởng tượng, dù sao thì Mạc Tử Hàm mới được mười bốn tuổi thôi.
“Nếu bác ba khó xử thì việc này coi như thôi.” Mạc Tử Hàm không cần phải nhiều lời nữa, mỉm cười đứng lên đi ra bên ngoài.
Mạc Quân Nghĩa nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô, nhíu đầu mày, “Đợi chút. Cháu có thể nói cho bác biết hay không, cháu muốn có súng làm cái gì?”
“Thích.” Mạc Tử Hàm đứng lại mở miệng đáp.
“Bác có thể lấy cho cháu một khẩu súng, nhưng viên đạn thì bác không giúp được cháu.” Dù sao Mạc Tử Hàm mới chỉ có mười bốn tuổi thôi, lần này cứu tính mạng của ông, hiện tại đưa ra yêu cầu như vậy, ông khó xử rất nhiều, lại sinh ra một tia tò mò.
Cũng được, súng ống không có đạn có khác gì món đồ chơi đâu chứ?
“Cảm ơn bác ba.” Mạc Tử Hàm có lễ mỉm cười, trong mắt hiện lên một chút hứng thú.
“Gọi ba mẹ cháu vào đi.” Mạc Quân Nghĩa gật đầu nói với Mạc Tử Hàm.
Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh vừa vào cửa thì vội vàng quan sát Mạc Tử Hàm, thấy trên mặt con không khác thường thế này mới có vẻ yên tâm. Bà cụ cũng chậm rãi đi vào theo, nhìn lướt qua Mạc Quân Nghĩa đã không còn nguy hiểm nữa, bước đến cái ghế trong góc ngồi xuống.
Thẩm Đồng Vân đi vào cửa,
Mạc Quân Nghĩa bỗng nhiên nở nụ cười, “Quân Bảo, Phượng Anh, các ngươi nuôi được một đứa con giỏi!”
Vương Phượng Anh nghe vậy xấu hổ cười, “Anh ba, chuyện của Mạc Đoan, là đứa nhỏ kia sai trước, không thể trách Tử Hàm nhà em được.”
Mạc Quân Bảo lại nói, “Anh ba, anh bị thương cả nhà ba người chúng em lặn lội đường xa tới thăm, anh không thể châm chọc người như vậy chứ!”
Mạc Quân Nghĩa sửng sốt lập tức cười nói, “Có liên quan gì tới Mạc Đoan chứ? Tôi châm chọc các ngươi khi nào! Tôi là muốn cảm tạ Tử Hàm đã cứu mạng của tôi!”