Cơ hồ là giây tiếp theo người áo đen kia ôm cổ tay hừ thảm một tiếng, máu tươi xẹt qua chân trời pha lẫn với mưa gió ẩm ướt rơi xuống mặt đất.
Cùng với tiếng vang thanh thúy của chiếc dao gọt hoa quả rơi, một thân ảnh nho nhỏ mặc đồng phục chậm rãi đi ra mái hiên, đứng ở trong màn mưa.
Mưa tầm tã nện xuống, thanh thế càng lúc càng lớn mạnh, hơi lạnh không khí thấu xương cọ sát da thịt mọi người.
Thẩm Đồng Vân trợn trừng đôi mắt không dám tin, xoay người nhìn về phía Mạc Tử Hàm, chỉ thấy trong bầu không khí này, trên mặt thần sắc trấn định chưa bao giờ thấy của cô bé.
Trong nháy mắt vô số họng súng theo bản năng trong tay nhắm ngay Mạc Tử Hàm! Cô nheo đôi mắt lại nhìn về phía Vương Phượng Anh ngã xuống mặt đất, đáy lòng không khỏi sinh ra một cỗ lệ khí.
“Nổ súng!” Người đàn ông bị thương cổ tay không nhìn rõ thân ảnh kia lại quát khẽ nổ súng!
Tiếng súng đột nhiên vang lên!
Mà tiếng súng trong màn mưa này tựa hồ kích thích đến thần kinh mẫn cảm nào đó!
Mạc Tử Hàm một phen bỏ đi đồng phục ướt đẫm trên người đá chân cao nhanh trong không trung. Trong lúc nhất thời thân hình như điện nhảy vào đám người, cầm con dao gọt hoa quả trên mặt đất lên, thân hình chớp động, giơ tay chém xuống, máu tươi bay lên!
Đao kiếm xẹt qua cổ họng, biển mưa bàng bạc không thể ngăn được bước chân của cô, vài cái lắc mình, bằng vào sức lực mau ngoan chuẩn, khi cô đứng vững thân mình thì phía sau đã không còn người nào đứng thẳng nữa.
Thẩm Đồng Vân co rụt con ngươi, tiếng hít không khí bị tiếng mưa rơi che lấp, ô che trong tay không biết rơi xuống đất từ lúc nào, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của bà bị mưa to xối, mái tóc kề sát hai má, gương mặt tái nhợt vô lực.
“Nơi này, bà có thể kết thúc không?” Toàn thân Mạc Tử Hàm cũng bị mưa to xối, lưng thẳng tắp không hiện một chút chật vật nào.
Cô gái nhỏ trước mắt kia chỉ mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu trắng, dáng vẻ bình thường nhưng lại không che được bạo ngược trong mắt cô.
Bạo ngược kia tựa hồ chỉ tồn tại một giây, lại tựa hồ khắc vào đáy mắt, dù sao thì khi cẩn thận nhìn lại Mạc Tử Hàm đã một tay ôm ngực, từ từ nhắm hai mắt ngã xuống mặt đất.
Trong đầu tựa hồ mờ mịt, ngực khó chịu, cô hô hấp dồn dập từng hơi từng hơi, rốt cục phút chốc mở đôi mắt ra.
Ngoài cửa, Thẩm Đồng Vân đang nói chuyện với Mạc Quân Nghĩa đang quấn băng vải ngồi trên ghế, thanh âm đàm thoại nhè nhẹ truyền vào phòng bệnh.
Mạc Quân Nghĩa luôn mãi xác nhận, “Người thật sự do Tử Hàm giết?”
“Em chính mắt nhìn thấy!” Giọng của Thẩm Đồng Vân.
“Người bình thường căn bản không thể tinh chuẩn cắt khí quản như vậy! Hơn nữa miệng vết thương rất cạn rất nhỏ, hiển nhiên người xuống tay rất chuẩn và rất nhanh, quả thực là không thể tin nổi!” Mạc Quân Nghĩa thì thào nhắc tới.
Thẩm Đồng Vân sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên nhớ lại cảnh trong màn mưa, cô gái nhỏ mặt không chút thay đổi cắt yết hầu mấy người, động tác kia thoăn thoắt, thủ đoạn thuần thục, quả thực chính là không thể tin nổi, làm người ta lạnh cả người!
Đây là chuyện căn bản không có khả năng xảy ra ở người bình thường!
Sau đó Mạc Tử Hàm té xỉu được đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra là bệnh tim, cũng dặn dò không nên cho cô vận động kịch liệt, nghĩ lại chắc là té xíu đó không có liên quan gì tới bệnh tim đâu.
Cũng may không nghiêm trọng lắm, trước mắt không nhìn ra có trở ngại gì.
Mạc Tử Hàm nằm ở trên giường, đầu óc vẫn mờ mịt như trước, cô nâng tay sờ trán, thầm nghĩ trong lòng, không ổn, phát sốt rồi.
Đúng lúc này nghe thấy giọng Mạc Quân Nghĩa truyền đến, “Mặc kệ thế nào thì chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật. Quân Bảo và Phượng Anh không phải bị đánh bất tỉnh sao? Vậy thì ngay cả bọn họ cũng không nói! Nếu truyền ra chỉ sợ Tử Hàm sẽ bị phiền toái.”
“Được, haiz, cho dù có cho em nói, em cũng không biết nên giải thích như thế nào.” Chẳng lẽ nói cho bọn họ con gái các người giết người à?
Chuyện này để Mạc Quân Nghĩa áp chế đi vậy.
Mà Mạc Tử Hàm nằm ở trên giường lại nhăn nhó, xem ra chuyện này không đơn giản, rốt cuộc là loại người nào vậy? Là những người ám sát Mạc Quân Nghĩa lần đó gây nên? Mà Thẩm Đồng Vân đêm hôm khuya khoắt tới nhà cô làm gì?
Vấn đề liên tiếp nhồi vào cái đầu nho nhỏ, Mạc Tử Hàm lại không biết rõ ràng đành phải nhắm mắt lại, tận sức dứt bỏ mấy vấn đề này làm cho mình thanh tịnh.
Dù sao thì cũng không phải là chuyện của mình, biết càng ít càng tốt. Về phần cái khác, giao cho Mạc Quân Nghĩa xử lý thôi.
Cửa phòng bị đẩy ra, những bước chân nhẹ bước tới gần mình, Mạc Tử Hàm nghe ra đó là tiếng bước chân của Thẩm Đồng Vân.
Sau đó một bàn tay lạnh lẽo mềm mại đặt lên trán mình.
“Phát sốt ?” Tiếp theo là tiếng bước chân rời đi rất nhanh.
Không bao lâu sau phòng bệnh lại bị đẩy ra, đèn điện bật sáng, bác sĩ y tá đi vào phòng bệnh kiểm tra thân thể, truyền dịch cho cô…
Mạc Tử Hàm mơ hồ lại ngủ, khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, sau cơn mưa hương thơm cây cỏ từ cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, hít nhẹ một hơi thấy thoải mái dị thường.
Đầu như trước có chút choáng váng nhưng sốt đã giảm, có lẽ choáng váng là do ngủ lâu quá.
Mạc Tử Hàm xốc chăn lên đi xuống giường, đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ là một loạt các nhà tầng lầu nhỏ ngói đỏ, tựa hồ là các trụ sở, bên trong rất thoáng đãng.
“Đó là khu lãnh đạo cấp trên quân đội.” Phía sau một giọng nói hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ đã tận sức nhu hòa đột nhiên vang lên.
Mạc Tử Hàm không quay đầu gật đầu, “Không ngờ lại cách bệnh viện nhân dân gần như vậy.”
“Tử Hàm, đỡ sốt chưa? Về trên giường nằm đi.” Thẩm Đồng Vân tiến lên, cầm lấy một chiếc áo khoác lên lưng Mạc Tử Hàm. Nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ của cô, Thẩm Đồng Vân tựa hồ lâm vào trầm tư nào đó.
Mạc Tử Hàm nghiêng đầu nhìn bà ta một cái, nhẹ nhàng vuốt cằm, xoay người trở về giường bệnh.
“Thím mang tới chút cháo cho cháu, ba mẹ cháu đã tỉnh rồi, thím bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi, chờ cháu đỡ hơn thím đưa cháu về nhà.” Thẩm Đồng Vân vừa nói vừa lấy hộp cơm từ trong túi ra.
Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nâng tay tiếp nhận hộp cơm kia, dùng thìa quấy cháo.
Sau một lúc lâu cô mới ăn từng miếng.
Thẩm Đồng Vân ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn sườn mặt Mạc Tử Hàm. Bà vốn chuẩn bị xong một bụng câu trả lời, chỉ vì để đối phó với câu hỏi của Mạc Tử Hàm, không ngờ cô chẳng hỏi câu nào, tựa hồ không muốn biết chuyện tối hôm qua.
Chẳng lẽ ngay cả giết người cô cũng không muốn biết đã xử lý thế nào sao? Hoặc là những người đó có phải thật sự đã chết hay không?
Mạc Tử Hàm mí mắt cũng chưa nâng, làm sao mà biết Thẩm Đồng Vân giờ phút này đã bị các loại vấn đề sắp áp chế không nổi nữa.
“Cháu không sao, bây giờ có thể về nhà rồi.” Ăn sạch sẽ một hớp cháo cuối cùng, Mạc Tử Hàm đưa hộp cơm cho Thẩm Đồng Vân, còn lộ ra vẻ tươi cười, “Cảm ơn thím ba.”
Thẩm Đồng Vân mím môi gật đầu, “Cháu…”
“Có một số việc biết càng ít càng tốt, không phải sao?” Mạc Tử Hàm đánh gãy lời bà còn chưa nói ra miệng.
Thẩm Đồng Vân sửng sốt, lập tức lộ ra một tươi cười dịu dàng, “Vậy cháu có thể nói cho thím biết, cháu làm thế nào không?” Bà hỏi là chuyện đêm qua Mạc Tử Hàm ra tay.