Nghe giọng nói ấy, Lý Bác Vĩ bước nhanh đi ra phía trước, “Lão Hoàng?”
Nhóm cảnh sát đều tránh ra, Hoàng Bột Nam từ cửa sau đi ra, trầm giọng hỏi, “Lão Lý, tình huống gì vậy? Như thế nào khắp nơi đều là cảnh sát, có nhiệm vụ à?”
Ở phía sau hắn đi theo ra còn có một gã trẻ tuổi mặc tây trang màu trắng, đôi mắt hoa đào của hắn nhìn quét mọi nơi, định ở trên người Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm cũng nhìn hắn, chính là người này, ngày ấy xuất hiện ở địa điểm Mạc Quân Nghĩa bị ám sát, lúc ấy thần sắc hắn trấn định, ánh mắt lãnh liệt, Mạc Tử Hàm cảm thấy người này khả nghi.
Hơn nữa người này có một đôi mắt hoa đào lạnh như băng, nó làm cô ấn tượng khắc sâu.
“Một học sinh nữ sơ trung bị người ta bắt cóc, cụ thể tình huống còn đang điều tra.” Nói xong, Lý Bác vĩ quay đầu hỏi Mạc Tử Hàm, “Tìm được số điện thoại liên hệ chưa?”
Mạc Tử Hàm vừa lật túi, thấy trong túi của mình căn bản không mang điện thoại, lúc này lắc đầu, “Không mang điện thoại.”
Lý Bác Vĩ nhất thời không hờn giận liếc cô một cái, nhíu mày nói với Trần Khả Dương, “Anh có thể liên hệ được với cha của Tần Tiểu Du không? Còn có, cụ thể tình huống chuyện này có thể nói cho chúng tôi không, vì sao đối phương lại bắt cóc cô gái này?”
Trần Khả Dương nói, “Tình huống cụ thể thì tôi không hiểu lắm, nhưng bây giờ tôi có thể gọi điện thoại đến văn phòng, gọi các thầy cô khác lấy số điện thoại của phụ huynh học sinh.”
Vừa nói hắn đã lấy di động ra quay số điện thoại.
Lý Bác Vĩ vội vàng trầm giọng nói, “Hỏi điện thoại là có thể, chuyện bị bắt cóc tạm thời giữ bí mật.”
Trần Khả Dương hiểu ý gật đầu.
Không ai lại để ý tới Mạc Tử Hàm nhóc con chưa lớn này.
Mà người tuổi trẻ đứng ở bên cạnh Hoàng Bột Nam lúc này bỗng nhiên ngân nga giọng dễ nghe thản nhiên nói, “Đội trưởng Lý, cô bé này bị thương đấy, chẳng lẽ không cần băng bó kịp thời sao?”
Nói xong hắn vươn ngón tay thon dài sạch sẽ, chỉ hướng cánh tay Mạc Tử Hàm bị thương.
Lý Bác Vĩ thế này mới nhìn về phía cánh tay Mạc Tử Hàm, lúc này nhíu mày nói, “Tiểu Lưu, cháu đi băng bó cho cô bé.” Bọn họ ra nhiệm vụ, trên xe đương nhiên mang theo hộp cấp cứu.
Lập tức có người đi lên xe lấy hộp cấp cứu lại băng bó cho Mạc Tử Hàm.
Cô ngăn lại động tác của đối phương, nâng tay tiếp nhận thuốc cồn, chính mình bôi loạn trên cánh tay, lại cầm lấy băng vải thuần thục quấn quanh cánh tay, một bàn tay cuốn băng vải, dùng răng nanh cắn đứt, thắt.
Động tác hành văn liền mạch lưu loát, tốc độ băng bó mau lẹ, ngắn gọn, thủ pháp lão luyện. Hơn nữa ở cuối cùng, cô còn theo bản năng dùng một bàn tay và răng nanh làm băng vải thành nơ con bướm xinh đẹp.
Bạch Tử Dụ hơi co con ngươi, nếu trước mắt không phải là một con nhóc mười ba bốn tuổi, hắn suýt nữa lầm cho rằng đối phương là một kẻ hàng năm chạy kề cận cái chết, thường xuyên bị thương tự mình băng bó.
Hơn nữa làm cho mắt hoa đào lạnh như băng kia của hắn nhiễm một chút ý cười là động tác cuối cùng của cô, có chút đáng yêu không nói thành lời.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Bạch Tử Dụ, Mạc Tử Hàm khơi đuôi mắt nhìn hắn một cái, Bạch Tử Dụ ly khai tầm mắt, nhìn tòa nhà độc lập đối diện.
Trừ Bạch Tử Dụ và nữ cảnh sát Tiểu Lưu định băng bó cho Mạc Tử Hàm kia, không có người chú ý tới chi tiết cô tự mình băng bó.
Tiểu Lưu thấy Mạc Tử Hàm rất nhanh băng bó xong, chỉ kinh ngạc nhìn cô một cái, lập tức cầm thuốc và băng gạc đi bôi thuốc cho Trần Khả Dương, trên mặt hắn cũng bị đâm thủng mấy lỗ.
Đúng lúc này một gã cảnh sát chạy rất nhanh tới báo cáo, “Đội trưởng, Tần Vạn Siêu đến đây!”
“Cái gì!” Trần Khả Dương đang gọi điện thoại và Lý Bác Vĩ đều sửng sốt, người trước lập tức cúp điện thoại, người sau truy hỏi tình huống.
“Tần Vạn Siêu nói bên trong là con gái ông ta, bọn cướp gọi điện thoại cho ông ta!” Nhân viên cảnh sát vội vàng nói.
Lý Bác Vĩ gật đầu, sai người dẫn Tần Vạn Siêu lại đây. Chỉ chốc lát sau Mạc Tử Hàm gặp được ba Tần Tiểu Du, Tần Vạn Siêu.
Đây là một người đàn ông trung niên tuổi gần bốn mươi, trong tướng mạo hòa khí có chứa một tia uy nghiêm, ông mặc tây trang giày da, bước tới trước kho hàng bắt tay với Đội trưởng Lý Bác Vĩ. Đó có thể thấy được, trong thần sắc hắn áp chế vài phần lo lắng và sầu lo.
Rồi sau đó hai người đơn giản trao đổi một chút tình huống, Mạc Tử Hàm mới biết được, đối phương chính là phạm nhân đang lẩn trốn của tập đoàn phạm tội làm rượu giả kia. Trên người bọn họ đã từng gánh án mạng, cảnh sát nhận được Tần Vạn Siêu báo án sau đó nhanh chóng truy kích bọn họ, đã có mấy người sa lưới, mà ba người bên trong này là cá lọt lưới.
“Đối phương đều là dân liều mạng! Ông mặc vào áo mũ chống đạn đi, đến trước tòa nhà kia đối thoại cùng bọn họ. Nhớ kỹ, đừng chọc giận bọn họ, tận lực khuyên phục bọn họ! Tôi sẽ phái người lẻn vào từ phía sau.” Lý Bác Vĩ mở miệng nói.
Mà một đám cảnh sát Mười Dặm Môn giờ phút này đứng ở một bên đều có chút xấu hổ.
Vị Đội trưởng tuổi trẻ kia dẫn đầu bước tiến lên trầm giọng nói, “Đội trưởng Lý, tôi là Đội trưởng tiểu đội hành động thứ nhất phân cục Mười Dặm Môn, Quan Vân Hiên. Án này liên quan tới án đấu súng Mười Dặm Môn, bởi vì có dân chúng vô tội bị thương, tôi nghĩ…”
Lý Bác Vĩ nâng tay đánh gãy lời hắn nói, “Án này đã bị cục thành phố nhận rồi, Đội trưởng Quan, ở trước mặt chuyện lớn hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng!”
Sắc mặt Quan Vân Hiên cương nghị nói, “Tôi chỉ hy vọng có thể tham dự nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện, Đội trưởng Lý, phân cục Mười Dặm Môn chúng tôi cũng có nghĩa vụ hỗ trợ!”
Không đợi Lý Bác Vĩ nhíu mày phản đối, Quan Vân Hiên tiếp tục nói, “Tôi là bộ đội đặc chủng chuyển nghề, tin rằng tôi có năng lực ứng phó chuyện như vậy.”
Lý Bác Vĩ nghe vậy nhíu mày mạnh hơn, việc cấp bách bây giờ là cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn đấy! Trẻ trâu này hỏng việc thì làm sao bây giờ!
“Đội trưởng Quan, đại đội Vũ Cảnh lập tức sẽ lại đây, cậu dẫn người ở một bên đợi mệnh, lúc cần đương nhiên sẽ gọi các người!” Lý Bác Vĩ nói xong không để ý đến hắn nữa, vội vàng đi theoTần Vạn Siêu thấp giọng dặn dò mọi chuyện.
Mà Hoàng Bột Nam một bên đã nói chuyện xong với người thanh niên, hai người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tòa nhà độc lập phía xa kia, người sau trong thần sắc lãnh đạm mang theo một tia hứng thú, mắt hoa đào kia mỗi khi cong lên, hình như có một ý mị thái mọc lan tràn.
Mạc Tử Hàm ngồi xổm một góc, giống như một một hùng ưng tự mình liếm miệng vết thương, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên cánh tay băng gạc quấn quanh, thần sắc trong mắt không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Khả Dương đi đến bên cạnh cô, “Yên tâm đi, Tiểu Du sẽ không có chuyện gì!”
Sắp tới giữa trưa, mặt trời nóng rát như nướng Lan Thành, trong tòa nhà nhỏ màu trắng, cửa sổ lầu hai đều đã bị khóa chặt, ba gã kiếp phỉ phân ra một người trông giữ ở lầu hai.
Diện tích phòng ở không lớn, lầu hai chỉ có một phòng ngủ, không có phòng khác, rất dễ trông coi. Vợ chồng chủ phòng bị buộc chặt ở trong phòng này. Về phần Tần Tiểu Du đang ở dưới tầng một bị hai gã cướp tự mình trông coi.
Nhóm bộ đội đặc chủng đã tới trợ giúp hơn nữa chuẩn bị sắp xếp, chỉ đợi Tần Vạn Siêu ở phía trước hấp dẫn tầm mắt.
Tần Vạn Siêu giờ phút này mặc lên áo ba lỗ chống đạn, đội cái mũ thép rất nặng, bước tới trước nhà trắng nhỏ, giọng nói đau kịch liệt vang lên, “Mấy anh em bên trong, tôi chính là Tần Vạn Siêu! Có thể cho con gái của tôi nói vài câu hay không!”
Xác thực con tin an toàn hay không, là nhiệm vụ thứ nhất Đội trưởng Lý dặn dò hắn làm.