Mạc Tử Hàm không quan tâm Lưu Đông Lâm, người sau cũng chỉ vuốt cái mũi, vẻ mặt phẫn nộ tiêu sái về chỗ ngồi ngồi xuống.
Mai Tư Trúc lãnh nhạt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, trong thần sắc tràn ngập khinh thường, hèn mọn và thản nhiên phẫn nộ.
Khi nghỉ trưa, một mình Mạc Tử Hàm đi hướng căn tin, bởi vì Tần Tiểu Du xin phép vẫn chưa đến trường học, cho nên Mạc Tử Hàm ở trong trường học trở thành một mình.
Về phần Trương Phân, từ lúc lần trước xung đột làm quan hệ cứng nhắc, cho tới bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Mạc Tử Hàm giống như không thấy.
Ở căn tin tìm vị trí trống ngồi xuống, khi đang ăn cơm, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng khắc khẩu, trong đó có một thanh âm quen thuộc, đó là Mạc Mộng Dao.
“Mau xin lỗi đi, đừng tưởng rằng nhà mày có mấy cái tiền dơ bẩn!” Giọng Tống Xuân cách thật xa truyền tới, mang theo ba phần đùa cợt.
Mạc Mộng Dao an vị ở trước bàn cơm, nghe vậy dương cằm cười lạnh nói, “Tôi biết các người nhà Mai đại tiểu thư có tiền, bằng không cô sẽ không giống như con chó như thế, lon ton chạy theo sau người ta!”
Tống Xuân lúc này giận dữ, một mạch thuận tay nhấc lên bát nước sôi trên bàn Mạc Mộng Dao vừa lấy, hắt lên người Mạc Mộng Dao!
“A!” Mạc Mộng Dao kinh hoảng kêu to trốn về phía sau, đặt mông ngã xuống đất, cô kích động vuốt mặt và thân mình, cũng may nước ấm kia chỉ có vài giọt bắn tung tóe lên trên mặt Mạc Mộng Dao thôi, còn lại đều rơi vào trên người.
Dù vậy cô cũng bị nóng ô oa kêu to, đứng lên đánh Tống Xuân. Nữ sinh đánh nhau, đương nhiên ngoại trừ lôi tóc cào mặt không còn chiêu thức khác. Mắt thấy Mạc Mộng Dao liên tục chịu thiệt, Mạc Tử Hàm chậc chậc lắc đầu.
Mai Tư Trúc thấy Mạc Mộng Dao chịu thiệt, khóe miệng lộ ra tươi cười đắc ý. Cô ở cùng một khu với nhà Mạc Mộng Dao, lại một trường học, đương nhiên đã sớm quen biết. Hai người đều cùng năm cấp học tập thành tích tốt, tướng mạo xuất sắc, đương nhiên không thể thiếu bị người tỏ vẻ, thời gian dài lâu, lẫn nhau xem không vừa mắt.
Lúc này có mấy nam sinh muốn đi can ngăn, nhưng có một đạo thân ảnh so với bọn hắn nhanh hơn.
Mạc Tử Hàm!
Cô tiến lên trước giữ chặt Tống Xuân, vẻ mặt sốt ruột kêu lên, “Đừng đánh!”
Tống Xuân bị Mạc Tử Hàm giữ chặt, Mạc Mộng Dao được khe hở, đầu tóc tán loạn bò lên, sắc mặt đỏ bừng, đùng đùng tiến lên kéo tóc Tống Xuân, dùng sức đánh miệng.
Mà Mạc Tử Hàm trong miệng vừa hô đừng đánh, lại chỉ ôm lấy thân thể Tống Xuân, tùy ý Mạc Mộng Dao đổ ập xuống một trận ấu đả! Tống Xuân giãy dụa muốn đánh lại, tiếc rằng thân thể bị người ôm lấy, căn bản không có cách nào đánh trả được!
Người chung quanh nhất thời nhìn ra Mạc Tử Hàm đang thiên vị, rõ ràng giúp đỡ Mạc Mộng Dao. Mai Tư Trúc đương nhiên cũng đã nhìn ra, lập tức sắc mặt tức giận dậm chân, không dám tiến lên.
Mạc Mộng Dao đánh vừa một trận, hồng hộc dừng tay thở gấp, vừa sửa sang lại tóc, quăng xuống lời nói ác độc rồi xoay người rời đi.
Tống Xuân bị đánh cho hoa mắt, đầu váng, Mạc Tử Hàm thở dài buông tay ra, “Đã nói đừng đánh, nhưng cậu vẫn không vâng lời.”
Tống Xuân còn đang nằm mộng làm sao nghe thấy lời của cô, mà Mai Tư Trúc một bên không để yên, cô cắn môi giận trừng Mạc Tử Hàm, “Mạc Tử Hàm! Bạn kéo thiên vị!”
Mạc Tử Hàm chớp ánh mắt vô tội cười nói, “Mình can ngăn cũng bị sai lầm rồi? Lớp trưởng, Tống Xuân bị đánh thành như vậy, không thấy ngài tiến lên can ngăn nha.”
Những lời này Tống Xuân nghe thấy được, cô phục hồi tinh thần lại, thấy mọi người chung quanh như xem diễn nhìn cô, lập tức bụm mặt chạy ra khỏi căn tin.
Mai Tư Trúc nhất thời quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm, nhất dậm chân đuổi theo.
Mạc Tử Hàm cười tủm tỉm ôm ngực đứng tại chỗ, nhiệm vụ của cô tuy rằng không có việc này, nhưng cô cũng không ngại cho Mai Tư Trúc và Tống Xuân kia ăn cái ngậm bồ hòn. Ai bảo cô cao hứng chứ.
Người chung quanh nhất thời thần sắc cổ quái nhìn Mạc Tử Hàm, rất nhiều người đều ôm tâm tính chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ, đương nhiên cũng hiểu được Mạc Tử Hàm thực hiện có chút thú vị. Theo sau còn có người nhận ra Mạc Tử Hàm là em họ Mạc Mộng Dao, tin tức này liền truyền mở.
Mạc Tử Hàm còn lại là ở song phương đều chạy không còn diễn viên, lại nhớ tới chỗ ngồi ngồi xuống, đúng lúc này, Lưu Đông Lâm bưng bàn ăn bước nhanh đi đến đối diện Mạc Tử Hàm ngồi xuống, hắn cười nói, “Mạc Tử Hàm, cậu cũng quá độc địa rồi~”
Lưu Thần và hắn như hình với bóng, đương nhiên cũng đi theo lại đây ngồi xuống, nhưng mà hắn không có cảm thấy Mạc Tử Hàm có gì hay cả, vì thế không nói chuyện.
Mạc Tử Hàm nhíu mày, nghiêng đầu tiếp tục ăn cơm.
Lưu Đông Lâm khoa trương nói, “Cậu xong rồi, Tống Xuân mang thù nhất, nếu biết cậu giúp đỡ kéo thiên vị, nhất định sẽ đánh cậu đấy.”
“Đánh mình?” Mạc Tử Hàm chọn đuôi lông mày nhìn về phía Lưu Đông Lâm, lập tức không tin lắc đầu, “Người có thể đánh mình, phỏng chừng còn chưa sinh ra đâu.” Nói xong gắp miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, động tác hơi thong dong mang theo ba phần tao nhã, bảy phần lưu loát, không phải là giả vờ giả vịt, mà là một loại hành động bản năng.
Lưu Đông Lâm nhất thời nghĩ đến cô đang khoác lác, nhưng hắn cảm thấy bộ dạng cô khoác lác rất thú vị.
“Thầy Trần vừa rồi nói với mình, sau ngày quốc khánh, trường học hình như sẽ tổ chức trận bóng, các lớp rút thăm đối chọi nhau, cuối cùng trận chung kết. Ba niên cấp Sơ trung đang triển khai, nói cách khác chúng ta có cơ hội đối đầu với sơ tam.” Lưu Đông Lâm vừa ăn cơm vừa nói.
Mạc Tử Hàm nghe vậy gật đầu, “Sau ngày mùng một tháng mười à?” Không nói cô thật ra quên mất, hiện tại đã là hạ tuần tháng chín, rất nhanh sẽ đến ngày nghỉ, mà trước khi nghỉ, trường học còn có một hồi đại hội thể dục thể thao.
Lưu Thần lúc này bỗng nhiên cổ quái nói, “Mạc Tử Hàm, cậu báo tám hạng mục đại hội thể dục thể thao?”
Mạc Tử Hàm sửng sốt, nâng mắt nhìn về phía Lưu Thần, “Cái gì tám hạng mục?”
“Hôm nay mình đi văn phòng, vừa vặn gặp phải Lý Lương đưa danh sách đăng kí đại hội thể dục thể thao cho thầy Trần, nghe nói cậu báo tám hạng mục.” Lưu Thần cau mày nói.
Mạc Tử Hàm nghe vậy cúi đầu suy nghĩ một hồi, “Ngày đó Lý Lương tìm mình báo hạng mục, mình bảo hắn tùy tiện báo, chẳng lẽ hắn báo tám mục cho mình?” Nói đến này, thần sắc của cô cũng cổ quái.
“Thầy Trần lúc ấy cũng kinh ngạc, sợ thời gian không kịp, Lý Lương nói vài cái hạng mục này đều là thời gian chênh nhau, kịp. Thầy Trần còn còn khen cậu thông minh.” Lưu Thần cổ quái quét Mạc Tử Hàm một cái, xem ra cô ấy bị Lý Lương chỉnh.
Mạc Tử Hàm cũng gật đầu, “Nếu thời gian có thể sai lệch, vậy không có gì.”
“A?” Lưu Thần và Lưu Đông Lâm đều ngạc nhiên nhìn về phía cô, vốn tưởng rằng Mạc Tử Hàm muốn đi tìm Lý Lương lý luận hủy bỏ hạng mục, làm sao nghĩ được cô sẽ nói một câu như vậy.
Mạc Tử Hàm nhún vai, cười nói, “Yên tâm đi, mình không luống cuống.”
Lưu Thần hai người liếc nhau, đây là vấn đề luống cuống không luống cuống sao? Cô thân thể nhỏ con này đi trận đấu, nói lãng phí danh ngạch càng thêm chuẩn xác thì phải?
Mà Mạc Tử Hàm, cô tham gia thật sự sẽ lãng phí danh ngạch sao?