Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 5: Theo bản năng ra tay



Mạc Tử Hàm đứng ở ngoài sân thấy Vương Phượng Anh đang tranh chấp với một người phụ nữ trung niên.

Đứng bên cạnh người phụ nữ là một thanh niên cao cao mặc áo hoa, quần đùi xanh. Thanh niên đứng đó thỉnh thoảng hát đệm, giọng điệu như lưu manh, rất cường ngạnh, sắc mặt Vương Phượng Anh nghẹn đỏ bừng, rõ ràng là không cãi lại với hai người kia.

“Tôi nói Anh Tử này, chúng ta tuy là người trong nhà, nhưng chuyện này không thể làm như vậy! Quân Bảo nhà cô vô liêm sỉ, đem con gái ra đánh thành như vậy, còn đào tiền viện phí từ chồng tôi là sao?” Người phụ nữ tức thời lại nói một câu.

“Chị dâu, anh cả tự nói trả viện phí, lời này Tiểu Đoan cũng nghe thấy, không tin về nhà hỏi con chị đi!” Vương Phượng Anh giận dữ, Vương Diễm này thực khinh người quá đáng.

Thì ra người phụ nữ đến tìm tra này là Vương Diễm, là vợ lão đại Mạc Quân Cường, mẹ Mạc Đoan. Vương Diễm vốn là là nông thôn gả vào thành, làm người keo kiệt, khôn vặt tiêu chuẩn.

Hôm qua nghe nói chồng mình thay nhà lão Tứ cầm hơn một ngàn đồng trả tiền viện phí lập tức nóng nảy!

Thế là sáng sớm tinh mơ liền chạy tới để hỏi đến tận cùng.

Mạc Quân Cường không ngăn được, tính tình người vợ này tập mãi thành thói quen, hơn nữa hắn đồng ý trả viện phí nhưng mất tới hơn một ngàn đồng, bây giờ cũng đau lòng và hối hận, rõ ràng là đối với hành động của Vương Diễm mắt nhắm mắt mở.

Vương Phượng Anh đâu chịu, làm gì có đạo lý trả lại tiền! Hơn nữa sự tình đều đã làm rõ ràng, bởi vì lúc trước Mạc Đoan chưa biết đầu đuôi thế nào đã đổ vạ cho Mạc Tử Hàm trộm tiền, thế này mới hại Tử Hàm bị nằm viện, tiền này nhà lão đại phải trả!

Dựa theo ý nghĩ này Vương Phượng Anh không chịu trả, sáng tinh mơ liền cùng Vương Diễm cãi nhau trong sân.

Vương Diễm mang theo đứa cháu ngoại trai cho đủ quân, khóc lóc om sòm không đi.

Vương Diễm nghe vậy thì cả giận nói: “Đấy cũng là Quân Bảo nhà cô vô liêm sỉ ! Dựa vào cái gì nhà cô đánh con thì nhà tôi phải trả tiền viện! Việc này tôi nhất định không chịu!”

“Vậy chị muốn tìm ai lí lẽ thì tìm đi! Đừng ở nhà tôi khóc lóc om sòm!” Vương Phượng Anh cũng không phải là người dễ nói chuyện, không phân biệt phải trái thì bà đành căng giọng lên.

Vương Phượng Anh căng giọng lên như thế làm hoảng sợ cả Mạc Tử Hàm.

Tối hôm qua cô nghe ba mẹ cãi nhau, hình như nhà bên ngoại cũng là quan chức, sau này vì phản đối ba mẹ lấy nhau mà cắt đứt quan hệ.

Chỉ là Mạc Tử Hàm thế nào cũng không thể nhìn ra được một điểm thiên kim tiểu thư trên người mẹ.

Điều này cũng làm cho Mạc Quân Bảo không coi Vương Phượng Anh vào mắt. Mỗi lần cãi nhau Vương Phượng Anh lại lôi chuyện này ra nói, khóc kể lể không có nhà mẹ đẻ lại bị hắn ức hiếp .

Mạc Tử Hàm thấy chuyện cãi nhau trong nhà này như cơm bữa vậy, người ba kia không về thì thôi, chứ đã về tới nhà là có chiến hỏa nổ ra.

Vương Diễm nghe vậy phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Phượng Anh. Hai người chống nạnh trừng mắt nhìn nhau rất lâu cũng không nói câu nào.

Mạc Tử Hàm thấy thế thì tươi cười, nhẹ nhành đi vào sân nói: “Ồ? Tôi còn là ai sáng sớm tinh mơ không ngủ được chạy đến nhà này khóc lóc om sòm đâu, thì ra là bác dâu cả tới đây?”

Vương Diễm nghe vậy xoay người lại trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm, cổ họng the thé kêu lên: “Con ranh này nói năng vô sỉ gì chứ!”

Mạc Tử Hàm đi lại gần mẹ: “Đây không phải là vì con bà mà bị đánh đến đầu óc choáng váng sao”.

Vương Diễm bị cô nói tức nghẹn cổ, còn Vương Phượng Anh lại nở nụ cười nói trách cứ: “Tử Hàm à, không được nói chuyện với bác dâu cả của con như vậy!”

Thanh niên bên cạnh Vương Diễm cười lạnh nói: “Tôi tưởng con cái mất dạy của nhà nào! Hóa ra là con ngốc nhà Mạc Tứ lão gia!”

“Mày nói ai!” Vương Phượng Anh bỗng gắt giọng tiến lên hai bước! Mạc Tử Hàm nhanh nhẹn tiến lên cản mẹ về phía sau.

“Tôi nói con bà đấy! Không biết trên dưới ! Toàn bộ khu này ai mà không biết con gái nhà Mạc lão Tứ các ngươi bị ngốc chứ! Bà moi tiền này chắc là để trị đầu ngốc cho nó chứ gì!” Thanh niên dương cổ họng trừng mắt kêu gào.

Hắn là cháu ngoại trai phương xa của Vương Diễm, không có chút quan hệ gì với Mạc gia, hơn nữa tuổi nhỏ khí thịnh, nói chuyện không biết chừng mực.

Vương Diễm nghe vậy biến sắc mặt: “Đại Ngũ! Đừng nói bừa!”

Thanh niên kia nghe vậy thì bĩu môi không nói nữa.

Mạc Tử Hàm giữ chặt bà mẹ đang còn muốn đi lên đôi co: “Được rồi mẹ, nói chuyện với người như thế rớt giá trị con người.”

Lời này cô học của Mạc Quân Cường, Vương Diễm nghe xong sắc mặt xám xịt.

Thanh niên kia nhao nhao lên nói: “Nhà mày có giá, có giá vậy sao còn lừa tiền nhà khác?”

Vương Phượng Anh bị nhục nhã đôi mắt đỏ bừng: ” Tử Hàm nhà tôi bị đánh đến mất trí nhớ ! Nhà lão Đại các ngươi bỏ một ngàn đồng tiền tính cái gì? Có nhà nhà nào ức hiếp người như nhà các ngươi không?”

Vương Diễm nghe vậy nhíu mày, con ranh Mạc Tử Hàm này ngu ngốc từ nhỏ, đánh cho một gậy còn không phát ra cái rắm, mất trí nhớ còn được như vậy sao? Trông mong nó nhớ được cái gì? Lần trước Mạc Đoan ở trường học bị bạn học đánh mặt mũi bầm dập, cũng chỉ được bồi hai trăm đồng tiền!

Dựa vào cái Mạc Tử Hàm đòi những một ngàn đồng?

“Tôi thấy bây giờ Tử Hàm nhà cô linh hoạt hơn đấy, trước kia thấy tôi còn không dám mở mắt, bây giờ còn dám cãi ngang rồi !” Vương Diễm ôm cánh tay híp mắt nhìn Mạc Tử Hàm.

Vương Phượng Anh làm sao không hiểu ra ý tứ của bà ta chứ, lập tức giận tím mặt: “Mạc gia các người không là thứ tốt lành gì! Tôi liều mạng với các người!”

Nói xong liền chạy lên phía trước!

Vương Diễm cũng nổi giận: “Cô nói nhà ai không tốt! Cô nói nhà ai không tốt!” Vừa nói vừa xông lên.

Bọn họ vốn đang nổi nóng, thêm tý lửa đương nhiên là nổ ra !

Mạc Tử Hàm theo bản năng đem mẹ cản về đằng sau, mà tên thanh niên kia lại tiến lên đẩy Mạc Tử Hàm!

Bàn tay to đẩy mạnh đầu vai Mạc Tử Hàm, cô nghiêng thân mình một chút thanh niên kia liền ngã.

Vương Phượng Anh khẩn trương: “Tử Hàm cẩn thận!”

Mạc Tử Hàm không hiểu sao mình lại làm như vậy, đúng là từ đáy lòng không có chút hoảng hốt nào, theo phản xạ bờ vai run lên, thanh niên kia đánh vào khoảng không, ngay sau đó bị một lực đạo nhẹ nhàng đẩy lại.

Thanh niên kia bị mất trọng tâm, lùi hai bước rồi ngã lăn ra.

Lúc này trong phòng mới truyền ra một giọng nói ngái ngủ bất mãn: “Ai ai, sáng tinh mơ ồn ào cái gì!” Nói xong, ngủ như lợn chết Mạc Quân Bảo mặc quần cộc đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Vương Diễm thì cười toe tóe: “Ha ha, chị dâu đến chơi à, sao không vào nhà ngồi?”

Sau đó quan sát sắc mặt mọi người và gã thanh niên ngồi dưới đất, sắc mặt liền cứng đờ.

Thanh niên bò dậy từ dưới đất nghi hoặc trừng Mạc Tử Hàm, nhưng không dám xông lên nữa.

Mạc Tử Hàm cũng là khẽ nhíu mày, ghé mắt nhìn đầu vai mình, trong mắt một mảnh mê mang.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.