Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 117



Quân Hạng khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, giấu hai mắt bất động sau cặp kính đen, khóe miệng có chút động đậy, trên bàn có bản báo cáo hàng quý.

Tập đoàn Tây Nam thoạt nhìn bề ngoài thì có vẻ sóng yên bể lặng nhưng thực chất bên trong lại tiềm tàng rất nhiều nguy cơ, nhưng cũng chỉ có hắn mới biết được. Chính hắn trong suốt mười năm đã cố gắng mở rộng một công ty nhỏ ở thành phố T này với vài nhân viên thàng một tập đoàn đồ sộ, những người làm được như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tất nhiên cũng phải có chút quan hệ mới làm được.

Tất nhiên tất cả những mối quan hệ đó không liên quan gì đến lão cha hắn cả. Nhiều năm qua Hạng Quân chưa từng để cho người khác nhắc tới người nhà của hắn, nguyên nhân là vì gia đình đó vốn không thuộc về hắn. Thậm chí đứng trước mặt những người đó hắn vẫn nói hắn là một đứa trẻ mồ côi. Tính đến bây giờ, nó giống như một lời nguyền rủa của ai đó với hắn vậy.

Một người đàn ông vì một người phụ nữ khác mà bỏ vợ thì tuyệt nhiên không có đủ tư cách làm cha, mặc dù sau khi mẹ hắn chết đi người đàn ông kia cũng đã đưa hắn về nuôi, cho ăn uống đầy đủ, nhưng Hạng Quân cũng không bao giờ gọi một tiếng cha, thậm chí hắn còn chưa bao giờ cười với lão cha đó một lần. Khi tốt nghiệp trung học, hắn đã hạ quyết tâm thoát khỏi cái gia đình chỉ cho hắn cảm giác phiền não ấy, và hắn đã ra một cuộc sống độc lập.

Thời gian trôi qua, Hạng Quân mới phát hiện ra một điều người đàn ông kia và cả người phụ nữ phá hoại gia đình người khác ấy đang dần dần biến mất. Hôm nay, sau ba năm ngày mẹ hắn mất, hắn cũng đã có đầy đủ điều kiện kinh tế định đến trước mặt người đàn ông đó khoe khoang một phen, nhưng cuối cùng cũng không làm được.

Máu mủ tình thâm, lăn lộn nhiều năm ở chốn thương trường cuối cùng Hạng Quân cũng phát hiện ra tình thân là một thứ thật khó tìm, chỉ là vì hắn cứ nghĩ đến người mẹ đã buồn bực phiền não đến chết mà không còn dũng khí cùng tâm tư nào mà nghĩ đến lão cha đang bại liệt nửa người. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tạo một cơ hội kiếm tiền cho người anh em cùng cha khác mẹ, có lẽ tên tiểu tử đó về nhân phẩm không có gì đặc biệt nhưng đúng là rất hiếu thuận với lão cha. Ba trăm vạn cũng đủ để lão cha và tên tiểu tử đó vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Đương nhiên nếu như Hà Tích Phượng không gửi tiền vào tài khoản đó thì chính Hạng Quân sẽ cho ở ngoài vào.

Mà thông tin của ngân hàng XX rất bảo mật, nên không lo thân phận Hạng Mạnh bị tiết lộ ra, kể ra đó là kế sách nhất cử lưỡng tiện.

Về phần bức thú đe dọa, cũng không cần phải nói nghiêm trọng như vậy, nhưng là vì để Hidding chú ý đến, hắn cũng muốn làm một chút hỗn loạn, Hà Tích Phượng có nộp ba trăm vạn hay không quan trọng, mục đích chính của Hạng Quân không phải là tiền, cũng không phải là hủy diệt Hương Tạ Hiên, mà chỉ là muốn một cơ hội được cùng hợp tác với Hidding.

Mối nguy lớn nhất của Tập đoàn Tây Nam đó là sự phân tán quá lớn, khó có thể hình thành một thương hiệu chung, phần lớn đều phải lấy phần lãi của công ty con này đập vào những phần kinh doanh thua lỗ. Cách làm ăn kiểu vậy đúng là uống thuốc độc giải khát, như ngày trước chắc chắc sẽ khiến cả tập đoàn tài chính nảy sinh những vấn đề lớn.

Muốn giải quyết cơ bản vấn đề này, sẽ phải chấn hưng lại những xí nghiệp đang bị lỗ, mà đặc biệt là những hạng mục hao hụt từ bốn năm trước khi thành lập công ty tư nhân, nguyên xây dựng phòng ốc đã ngốn hết bảy triệu, mà bố cục tòa nhà như này vừa không có khả năng làm trung tâm thương mại hay là làm cơ sở sản xuất, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng mà duy trì đến giờ. Bây giờ nếu như tập đoàn Tây Nam có thể hợp tác cùng với Hidding thì có thể nói mọi vẫn đề sẽ không còn là vấn đề gì nữa. Vốn đã bắt đầu bàn bạc hợp đồng hợp tác chi tiết rồi, không ngờ Hidding đột nhiên lật lọng, chuyển hướng sang hợp tác với Hương Tạ Hiên, vậy là những hi vọng của Hạng Quân trong nháy mắt bị phá tan tành. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại hắn cũng chỉ nghĩ ra được những thủ đoạn, mánh khóe đặc biệt mà thôi.

Chậm rãi nhấc cả thân hình lên, Hạng Quân bước tới phía cửa sổ, nhìn xa xa về hướng Hương Tạ Hiên, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, chắc ở đó giờ này đã loạn hết lên rồi. Khách quan mà nói, hắn rất thích thấy năng lực của Hà Tích Phượng, một người phụ nữ có thể quản lý kinh doanh một câu lạc bộ lớn như vậy, hơn nữa lại là một phụ nữ rất đẹp, thật là khiến hắn bội phục. Chẳng qua đứng ở góc độ đối thủ, hắn càng muốn chứng kiến cảnh người phụ nữ tài sắc kia tỏ ra lo lắng, không thể không lộ ra ngoài được. Text được lấy tại Truyện FULL

"Cạch… cạch", cửa ban công nhẹ nhàng được mở ra.

Đang miên man trong dòng suy tư đột nhiên Hạng Quân nghe được tiếng động, vùng xung quanh lông mày đột nhiên giãn ra, hắn đã nói vớ thư ký mới nhận chức là nếu hắn chưa cho phép thì không được tự tiện xông vào rồi mà, muốn vào trước tiên phải gõ cửa đó là lễ nghi đầu tiên, không hiểu tại sao ngay cả điều này cô ta cũng không biết, trong lòng hắn cũng có chút thất vọng.

Nhẹ nhàng kéo cánh cửa chớp lại, cũng không quay đầu lại, Hạng Quân nói: "Thư ký Chu, quên lời ta nói rồi sao, cho dù việc có gấp đến đâu thì trước tiên cũng phải gõ cửa. Vì cô vừa mới đến làm tại tập đoàn Tây Nam nên tôi không so đo, sau này nhất định phải nhớ lễ nghi cơ bản đó hiểu không?"

Đủ mười giây đồng hồ mà cô thư ký mới kia không hề có động thái gì đáp lại. Khuôn mặt Hạng Quân bỗng nhiên tối sầm xuống, chính hắn đã lựa chọn cô ta, thật sự là thiên hạ đệ nhất sai lầm mà.

"Thư ký Chu, cô đã bị sa…". Trong cơn tức giận, Hạng Quân đột nhiên quay người lại, lạnh lùng nói, chưa hết câu hắn mới phát hiện ra người đứng trước mặt hắn đây không phải là nữ thư ký trẻ tuổi mà là một người đàn ông, chính xác mà nói, đó là một người đàn ông mà hắn có ấn tượng đến tận xương tủy.

"Anh…anh..." Kinh ngạc, sửng sốt đến năm giây, Hạng Quân mới nghi hoặc mở miệng, bên ngoài có bốn người bảo tiêu, hắn là người ngoài sao có thể vào đây một cách dễ dàng như vậy được?

"Tổng giám đốc Hạng, hẳn là còn nhớ tôi chứ?" Diệp Phong ngồi vắt chéo chân ngồi ở chiếc ghế xoay bằng da thật phía đối diện Hạng Quân, vẻ mặt tươi cười nói. Diệp Phong phải hứa sẽ mời một bữa tiệc lớn mới lừa được cô gái lễ tân xinh đẹp kia nói ra vị trí phòng làm việc của Hạng Quân. Đương nhiên ngoài cửa có bốn bảo tiêu cũng bị hắn đánh ngất một cách dễ dàng. Vì điều kiện tiên quyết là không được gây thương tổn nặng đối phương nên Diệp Phong mới quyết định đánh ngất bọn họ, trong những bài huấn luyện đặc công đây là kỹ năng đơn giản nhất.

"Anh chính là người đàn ông hôm đó đã ngồi cùng chỗ với Lục Tử Hồng, tôi nói không sai chứ?" Có chút tỉnh táo trở lại, Hạng Quân trầm giọng đáp. Ngày đó chính Hạng Quân đã phái trợ lý đi thu thập lý lịch về tên tiểu tử này, để bắt hắn phải rời khỏi thành phố T này, tên trợ lý đó quay về rõ ràng kể tỉ mỉ rằng đã hành hung hắn như thế nào, sao đột nhiên hắn lại xuất hiện tại phòng làm việc này được. Ánh mắt Hạng Quân không khỏi liếc một lượt người thanh niên đang rất bình tĩnh và thoải mái ngồi phía đối diện, trong lòng tự hỏi hắn tới đây với mục đích là gì?

"Không sai. Trí nhớ của tổng giám đốc Hạng quả thật rất tốt". Diệp Phong vuốt ve bàn tay, cúi đầu nhẹ giọng nói, hắn hoàn toàn không cần phải đối diện với ánh mắt đầy ắp sự phẫn nộ của người đàn ông đang đứng trước mặt đây.

"Đây là phòng làm việc riêng của tôi, anh làm cách nào mà vào đây được?". Hạng Quân đã quen thấy người khác khúm núm, luồn cúi trước mình nên thật sự hắn không thể chịu đựng được một tên tiểu tốt này coi thường mình như vậy, huống hồ hắn lại có quan hệ không bình thường với Lục Tử Hồng, sự đố kỵ của người đàn ông trong hắn trỗi dậy, lập tức hắn cao giọng nói: "Cái anh này, tôi ngay cả tên của anh tôi cũng không biết, chưa nói là biết gì khác, vậy mời anh lập tức đi ra ngoài ngay cho".

"Anh không biết tên của tôi?" Diệp Phong tỏ ra kinh ngạc, tràn đầy khó hiểu mà nói: "Anh ngay cả tên tôi cũng không biết vậy mà lại phái người đến đánh tôi, tôi bị đánh còn không oán hận thì thôi, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho anh một lần, tôi tên là Diệp Phong, xin tổng giám đốc Hạng nhớ kỹ cái tên này".

Vốn tưởng rằng tên đàn ông này đã bị thủ tiêu tại thành phố T rồi, tự nhiên hắn lại nói ra tính danh, trong lòng Hạng Quân vô cùng khó hiểu, "Anh không phải hứa là sẽ rời khỏi thành phố T sao? Diệp tiên sinh, làm người tốt nhất nên biết mình là ai. Ở đây tôi rất thích cho cho người đến tìm anh như lần trước, bắt anh cam đoan lại nhưng chắc rằng lần này sẽ không được dễ chịu như lần trước đâu".

"Tức là tôi phải đồng ý rời khỏi thành phố T?" Diệp Phong biểu lộ cảm xúc vỗ vỗ vào trán mình, rồi thản nhiên nói tiếp: "Tổng giám đốc Hạng, thuộc hạ của anh thực sự là vì lo lắng cho ông chủ, sợ ngươi tức giận quá mà tổn thương đến thân thể nên mới tưởng tưởng ra việc tôi hứa sẽ rời khỏi thành phố T này".

"Anh nói cái gì?" Đầu óc Hạng Quân như quay cuồng khi nghe thấy nội tình đó, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, không thể nghĩ được bọn thuộc hạ ngu xuẩn bất tài đến ngay cả một tên tiểu tử cũng không giải quyết được, đã không hoàn thành được nhiệm vụ lại còn lừa gạt, thật uổng chính hắn đã khen ngợi bọn chúng, nguyên tiền thưởng đã là mấy vạn mặc dù không nhiều lắm nhưng lại tự dưng rơi vào tay bọn chúng, quả thật là đáng tiếc.

Diệp Phong không hề để ý rằng tận đáy lòng người đàn ông đối diện đang vô cùng hối hận đến giận dữ, hắn đứng dậy quay đi tìm hộp đựng trà một hồi lâu, rồi chuẩn bị lấy ra bộ chén thoạt nhìn trông giống như hàng thủ công mỹ nghệ, cất bước tới ấm nước, sau khi ngấm nước mùi thơm của trà bay khắp phòng, Diệp Phong đỡ chén trà đứng tại chỗ thưởng thức mà buông những câu tán thưởng: "Hấp dẫn quá, hấp dẫn quá".

Tự dưng thấy Diệp Phong ngẩng đầu khen ngợi một câu, khuôn mặt Hạng Quân từ trắng chuyển sang đỏ, từ tím chuyển sang tái xanh, phải áp chế lửa giận một lúc lâu cuối cùng hắn mới phun ra một câu: "Diệp Phong, hãy chú ý thân phận của anh đấy, chúng ta không hề quen thân, anh tốt nhất là không nên làm xáo trộn đồ vật trong phòng làm việc của tôi!"

"Chúng ta không quen thân". Diệp Phong cười hắc hắc, nhẹ nhàng bỏ chén trà xuống bàn, ngừng cười rồi nói: "Chính vì vậy mà tôi mới không muốn quấy rầy anh. Anh xem ấm trà này đều là chính tay tôi pha, căn bản là không cần đến anh phải ra tay, làm khách như tôi đây cũng coi như tự nhận phần xui xẻo, nhưng quả thực trà của anh không tệ chút nào, sau này anh cứ chuẩn bị thêm vào, ngày nào đó tôi trở lại còn muốn mang đi chút ít, xem ra cái hộp kia đã không còn nhiều nữa rồi".

Với ngữ khí cực kỳ nghiêm túc của Diệp Phong khiến cho Hạng Quân bị kích động đến nỗi có ý nghĩ muốn giết người, hắn mở miệng ra rồi lại ngậm vào. Hơn trăm đồng một lạng chè, có thể không ngon được sao? Lần sau còn muốn mang đi nữa, đây là cơ quan từ thiện sao?

"Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, nếu anh không rời khỏi đây ngay lập tức thì tôi sẽ gọi bảo tiêu lôi anh ra ngoài, đến lúc đó tính mạng của anh ra sao tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu". Hạng Quân nghiêm mặt nói, một tay chỉ vào người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, một tay nắm chặt lại.

"Ý anh muốn nói đến bốn tên bảo tiêu bên ngoài đúng không? Thật vô duyên tôi đã để cho bọn họ ngủ hết rồi, nếu không có ai gọi hẳn là bọn họ sẽ ngủ đến tận giờ này năm sau mới tỉnh lại". Diệp Phong chậm rãi ngồi thẳng người lại, hai khửu tay chống vào bàn làm việc, hai tay nắm vào nhau chăm chú nói: "Tổng giám đốc Hạng, anh đừng xua đuổi tôi. Tôi đến là để bàn chuyện công việc".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.