Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 120



Mỉm cười mà cúp điện thoại, lùi xuống hai bước, Tiễn Bác tới bên cạnh ghế salon khom người nói: "Thạch Tỉnh tiên sinh, tôi trả lời như vậy ngài đã hài lòng chưa?"

"Tốt lắm". Người đàn ông trẻ tuổi ngồi vào chỗ của mình một cách vững chắc rồi mỉm cười gật đầu, gượng gạo nói vài câu khích lệ bằng tiếng Trung Quốc: "Tiễn Bác, anh quả là rất thức thời, tôi thích hợp tác với người như anh, tiền và hộ chiếu là những vấn đề anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ cho anh hưởng thụ cuộc sống giàu sang tại nước G, điều duy nhất bây giờ anh cần làm là chuẩn bị tốt mọi thứ, tranh thủ trong ba ngày sau khi đưa tin bất ngờ đến Hương Tạ Hiên, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi". Tiễn Bác cuống quýt trả lời, chỉ là những nghi ngờ tích lũy lâu ngày dần dần cũng trỗi dậy, không khỏi thấp giọng hỏi dò: "Thạch Tỉnh tiên sinh, ngài và Hương Tạ Hiên rốt cuộc có mối hận thù gì sao? Nếu có tức giận như nào, tôi thấy cho dù có hù dọa bọn họ, gây ồn ào bằng cách giết người thì có thể sẽ gây phiền toái lớn".

Không chờ Thạch Tỉnh mở miệng, sau lưng hắn tên mặc đồ đen vẻ mặt trầm xuống, mở giọng lạnh lùng: "Chẳng lẽ anh không biết rằng có một số việc biết nhiều sẽ tự rước lấy họa sao? Cầm lấy tiền và làm việc, ít nói đi một chút, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh đấy, hi vọng anh sẽ làm việc theo đúng như giao ước, còn về phần tại sao lại như vậy thì không phải trong phạm vi quan tâm của anh".

"Vâng, vâng, ngài nói rất đúng". Tiễn Bác rụt rụt cổ, nhỏ giọng hồi đáp, hắn âm thầm tự trách sự liều lĩnh của bản thân. Vị Đại lão bản vẫn giữ nụ cười trông có vẻ dễ chịu nhưng bảo tiêu của hắn thì thật là rất khó chơi, chính Tiễn Bác bị hắn bắt cóc một cách bạo lực tới đây, đến bây giờ nửa cánh tay vẫn còn cảm thấy đau đau, tất cả là do tên bảo tiêu đó, thật không biết hắn mà dùng toàn bộ sức lực bóp cổ thì cảm giác sẽ thế nào.

Thấy tên mặc đồ đen cũng không phải thực sự tức giận nên trong lòng Tiễn Bác mới có chút thoải mái trở lại.

"Thạch Tỉnh tiên sinh, nếu như không giao phó việc gì nữa, tôi có thể đi về trước được không? Có rất nhiều thứ chưa đạt yêu cầu của ngài. Tôi nghĩ cần phải nhanh chóng sửa sang lại một chút". Đối với người dân nước R hắn không phải là có tình cảm quá sâu sắc, nếu như không phải bị đối phương uy hiếp, dụ dỗ thì chính hắn tuyệt đối sẽ không bốc lên mà mạo hiểm như vậy, mà bây giờ rời đến cũng không phải là chỗ tốt, đương nhiên muốn sống thì không được mạo phạm, dù sao nếu như thành công thì những năm cuối đời của hắn sẽ không còn phải lo lắng về chuyện mưu sinh nữa.

Thạch Tỉnh xua xua tay, ý bảo tên bảo tiêu hãy đưa Tiễn Bác rời đi. Sau khi nhìn hai người mở cửa rời đi, trong khóe miệng hắn chợt nhếch lên, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.

"Anh thật sự nghĩ rằng có thể dựa vào vài khối bom tự chế là có thể giết chết Gunila sao?" Ngay cạnh cửa lúc đó chợt xuất hiện một cô gái tóc vàng giọng ôn hòa nói. Lắc từ từ chiếc ly trên tay khiến chất lỏng màu đỏ sóng sánh quanh thành ly rồi lăn dọc xuống dưới, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ như bông hoa mùa hè sáng lấp lánh.

Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ chính mình lại đến quốc gia cổ kính thần bí này, để làm công việc đầu tiên. Người ta nói gần vài thập niên trở lại đây Trung Quốc không còn thích hợp cho lính đánh thuê tồn tại. Rất ít người tự nhận biết rõ về các hình loại hình kinh doanh ở Trung Quốc, mà cũng nhiều người đã thất bại tuyên bố bỏ cuộc.

"Tôi đương nhiên sẽ không ngây thơ, khờ khạo như vậy đâu". Người đàn ông ngồi trên ghế salon không quay đầu lại, cười lạnh hai tiếng rồi nói tiếp: "Nếu như cô ta thực sự chết một cách dễ dàng như vậy thì tại nước G tôi cũng đã ra tay rồi, làm như này chẳng qua là tôi muốn làm nóng người chút thôi, muốn nhìn thấy người phụ nữ đó hoảng hốt mà bỏ trốn, đương nhiên cuối cùng tôi sẽ tự tay giết cô ta".

Có lẽ Tiễn Bác còn không biết, nơi mà Thạch Tỉnh bảo hắn ném bom chính là quán rượu của Gunila. Mặc dù nếu chỉ dựa vào vài tên tiểu nhân chậm chạp đó thì không có khả năng phá hủy cả tòa nhà, nhưng cũng đủ để được chứng kiến cảnh hỗn loạn, và cô ta sẽ cho phòng vệ nghiêm ngặt cửa hàng hơn. Đến lúc đó chính mình sẽ động thủ báo thù.

"Theo như tôi được biết thì Gunila là một phụ nữ rất đẹp, anh nhẫn tâm xuống tay sao?" Cô gái xinh đẹp vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, bước tới bên cạnh Thạch Tỉnh, sau khi ngồi xuống mới nói kiểu nửa đùa nửa thật.

Chính mình đã mang theo nửa số quân tinh anh của quân đoàn Đao Phong đi qua nước G, đuổi tới nước R, vừa đánh nước R và nước L… Trung Quốc, có thể nói vất vả khổ sở như vậy, chỉ đơn giản là để giành được thiện cảm của hắn. Không biết từ lúc nào, bản thân cô đã cảm thấy rất gắn bó với người đàn ông mắt đen da vàng này, hơn nữa thậm chí còn không thể thiếu, lúc nào cũng phải nhìn thấy hắn. Đáng tiếc là dù trong lúc riêng tư nhất, cô vẫn luôn có cảm giác giữa hai người có một khoảng cách nhất định, vì một người phụ nữ mà hắn đang ở cách xa ngàn dặm quyết định đến nơi này, trong lòng cô cũng có chút ghen tuông, cho đến bây giờ cô mới biết hắn muốn giết người phụ nữ đó, nên mới tạm yên tâm phần nào.

"Cô gái xinh đẹp, tôi cũng rất thích, giống như cô cũng là một người như vậy". Thạch Tỉnh đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô gái, khẽ nâng cằm cô lên rồi ngắm chăm chú một lúc lâu, sau đó mới từ từ bỏ ra, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, Gunila vĩnh viễn không trong phạm vi tình cảm của tôi".

"Tại sao?" Cô gái tóc vàng mơ màng ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi.

Hắn là một trong những chiến sĩ xuất sắc nhất trong quân đoàn đao phong, bây giờ dĩ nhiên sẽ nói không, quả thực là nằm ngoài dự đoán của mọi người, mơ hồ cũng có thể hiểu được hắn đối với Gunila có một mối thù sâu sắc mà có thể chính cô cũng không thể tưởng tượng ra.

"Có một nguyên nhân rất đơn giản". Thạch Tỉnh cười khổ một chút, trên gương mặt co giật vài cái, rồi từ từ giải thích: "Cô ta đã giết anh trai tôi, Lysa, cô không hiểu được cảm giác mất đi người thân thế nào đâu". Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Anh trai của anh?" Lysa đột nhiên ngẩng hẳn đầu lên, liền để ly rượu lên mặt bàn, nghi hoặc hỏi: "Không phải anh từng nói anh là trẻ mồ côi sao, sao lại có anh trai được?"

Bảy năm trước, một người thanh niên đến từ nước R bất ngờ bắt gặp trụ sở chính của quân đoàn Đao Phong, anh ta đã tuyên bố muốn gia nhập quân đoàn này và trở thành tên lính đánh thuê ưu tú nhất thế giới, sau khi một mình hắn tay không đánh gục năm tên cường tráng, lão cha mới trả lời đồng ý cho hắn ở lại, mà trong khi đó bên cạnh hắn có một cô gái mười sáu tuổi, nhìn thấy người đàn ông đệ nhất này cũng không thể quên được khuôn mặt tự tin, kiên nghị của hắn.

Mà hắn cũng khai thông tin là hắn sinh tại cô nhi viện của nước R, vì mưu sinh mà gia nhập hội lính đánh thuê. Ở đây, người da trắng và người da đen chiếm đại đa số nhân công các ngành sản xuất, còn người da vàng thì luôn bị cô lập thành một nhóm riêng. Nhưng hắn đã cố gắng thể hiện thực lực của bản thân khuất phục tất cả quân đoàn Đao Phong thành người của hắn và cuối cùng hắn trở thành một nhân vật thủ lĩnh quân đoàn.

Vậy mà hôm nay đột nhiên hắn lại nhắc đến anh trai, không thể không có gì hoài nghi được. Có lẽ, nhiều năm nay hắn đã ẩn giấu thân phận của mình, chỉ riêng kh cô nhìn thấy tên bảo tiêu đi ra ngoài đã khiến cho cô không khỏi rung động.

"Lysa, tôi đã lừa cô". Thạch Tỉnh chậm rãi ngầng đầu lên, nhìn thẳng lên đèn treo trên nóc nhà, huyễn hoặc nói: "Mặc dù anh trai tôi gặp chuyện không may, tôi cũng không rời khỏi Đao Phong, dù sao tôi cũng không có khả năng cả đời làm lính đánh thuê được, tôi nghĩ làm mãi thì cũng đến lúc phải dừng lại".

"Anh nói vậy là có ý gì?" khuôn mặt có phấn trắng của Lysa nhất thời đỏ lên, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ anh thích cuộc sống bây giờ sao? Nếu như thật sự anh muốn dừng lại thì có thể đường hoàng mà nói to lên, sao lại muốn nói nhỏ như vậy? Hơn nữa bây giờ anh muốn làm gì nếu cần chúng tôi sẽ trợ giúp, Trung Quốc là khu vực của tôi, tại sao anh lại muốn người khác mạo hiểm như vậy chứ?"

"Cô đã từng nghe nói đến gia tộc Tử Xuyên bao giờ chưa?" Không có lý do mà Thạch Tỉnh lại tung ra một lượng bom như vậy, rồi hắn im lặng quan sát phản ứng của cô gái bên cạnh.

Thân thể mềm mại của Lysa bỗng nhiên trở nên căng thẳng, nhìn người đàn ông đứng trước mặt với ánh mắt đầy hồ nghi, không biết hắn nói đến một gia tộc lớn mạnh nhất của đất nước thần bí này là có dụng ý gì, càng lúc càng nghi hoặc, cô gái mở miệng hỏi: "Anh đang nói đến một trong ba băng đảng mafia lớn nhất trong gia tộc Tử Phong?"

Đã nghe qua tin tức của người trong giới xã hội đen, mấy trăm năm nay nước R với Trung Quốc vẫn luôn đối kháng nhau, nước G cũng thỉnh thoảng mò đến, bao nhiều tiềm lực, thật sự mà nói thì những biến cố đó cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của gia tộc Tử Xuyên.

Trên thực tế, vì được Chính phủ hậu thuẫn nên Tử Xuyên mới trở thành băng đảng mafia lớn mạnh nhất Nhật Bản, đồng thời trên thế giới cũng không có mấy băng đảng xã hội đen được Chính phủ hậu thuẫn như vậy.

"Không sai, đúng là gia tộc đó". Thạch Tỉnh gật đầu, do dự mãi mới bình tĩnh nói tiếp: "Kỳ thật, mẹ của Thạch Tỉnh ta là thuộc dòng họ đó, ta vốn có tên gọi là Tử Xuyên Khang Giới, đồng thời cũng chính là người kế thừa duy nhất của gia tộc Tử Xuyên".

"Gì cơ?" Lysa không khỏi kinh hoàng mà há to miệng ra, một người đang từ trẻ mồ côi bỗng biến thành người thừa kế của một đại gia tộc, thật sự là chuyện khiến người ta khó có thể chấp nhận ngay, nhưng cô cũng biết rằng người đàn ông đứng trước mặt mình chưa bao giờ biết nói đùa, chuyện đó lại từ chính miệng hắn nói ra thì nhất định là sự thật. Một lúc lâu sau, tinh thần mới bình tĩnh lại đôi chút, cô mới hỏi tiếp: "Vậy tại sao anh lại quyết định đến quân đoàn Đao Phong chỉ để làm một tên lính đánh thuê, thân phận của anh thế nào mà lại đi làm cái việc nguy hiểm vậy chứ?"

"Cũng là để rèn luyện thôi!" Trong mắt Thạch Tỉnh ánh lên vài phần tự hào, nói như đinh đóng cột: "Người thừa kế của gia tộc Tử Xuyên ai cũng đều phải thực sự trải qua những khảo nghiệm sinh tử. Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi đều đều đã vượt qua máu lửa, đó là giấc mộng và vinh dự của chúng tôi, đây cũng là lý do tại sao gia tộc Tử Xuyên vẫn luôn tồn tại vững bền".

Lysa "ừ" một tiếng cũng không hỏi thêm gì nữa, cô muốn có thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, đường đường là một thiếu gia của gia tộc Tử Xuyên có thể giang tay chào đón mình hay không?

Nhưng về phía Thạch Tỉnh dường như lại muốn nghĩ đến những chuyện thương tâm, nhất thời buồn bã, đau thương, giống như tự nói với mình mà vừa giống như muốn tâm sự với người phụ nữ bên cạnh: "Nhưng mà tôi luyện kiểu này phải trả giá rất đắt, có đôi khi thậm chí còn mất mạng".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.