Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 151: Con dâu



Trong lòng của La Hoành lúc này cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng vẫn lái xe theo sự chỉ dẫn của Đoạn Chính Thiên, ra khỏi đường vành đai của thành phố T, chiếc xe đang dần tiến ra ngoại thành, có lẽ do hai bên đường lúc này nhà ngói lụp xụp cho nên người sống cũng thưa thớt, sau nửa tiếng đồng hồ lái xe thì bên cạnh đường đi đã bắt đầu xuất hiện đồng ruộng cỏ cây, con đường trở nên gập ghềnh khúc khuỷu khiến cho chiếc Audi xóc lên xóc xuống.

La Hoành cau lông mày lại định nói gì đó nhưng lại thôi, từ gương của ô tô anh ta trông thấy ngài bộ trưởng của mình vẫn không có biểu hiện gì khó chịu trên nét mặt cả, ông vẫn bình thản nhắm mắt dưỡng thần, im lặng như thường ngày, con đường ổ gà này dường như chẳng ảnh hưởng gì đến ông cả.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở trước cổng một công xưởng cũ kỹ, cánh cổng công xưởng lúc này đã bị rỉ loang lổ khắp nơi, làm cho người ta cảm giác như nơi này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi, nhưng ngay lúc sau thì xuất hiện một hàng người mặc áo đen làm ai cũng phải cảnh giác, trông cách ăn mặc của bọn thì không ai nghĩ họ là người lương thiện cả, La Hoành không thể hiểu nổi Đoạn Chính Thiên đến đây vì chuyện gì nữa.

"Đoạn bộ trưởng! Có phải chỗ này không ạ?" La Hoành ngoái đầu lại hỏi.

Đoạn Thiên Chính lúc này mới mở mắt ra, đưa mắt lên nhìn ra bên ngoài rồi gật gật đầu: "Không sai! Đúng chỗ này rồi!" Trong đôi mắt của ông ánh lên một sự mong đợi, tính ra ông và người bạn cũ kia đã hai năm không gặp rồi, mặc dù ban đầu đều làm việc ở thủ đô, nhưng do công việc bận rộn nên rất ít khi gặp nhau trò chuyện, không ngờ lần này lại có cơ hội gặp nhau ở thành phố T này.

Cánh cổng sắt kêu lên ken két rồi từ từ hé mở, những người đứng ở cổng ra vào ra ý bảo La Hoành đánh xe vào giữa sân bên trong rồi dừng lại.

"Xin chào Đoạn tiên sinh, lão đại của chúng tôi đang ngồi chờ tiên sinh ở đại sảnh, mời tiên sinh theo tôi vào bên trong!" Một người đàn ông mặc áo đen cung kính đứng trước mặt Đoạn Chính Thiên nói. Hôm nay, lão đại mời khách quý có khác, bao nhiêu đàn em đều phải ra đón chào vô cùng trịnh trọng, cho dù hàng ngày đám đàn em ngang ngược cỡ nào đi chăng nữa, nhưng hôm nay tất cả đều trở nên lịch thiệp, nhã nhặn khác thường.

"Ừm!" Đoạn Chính Thiên gật đầu chào lại rồi bước theo người đàn ông mặc áo đen kia, La Hoành bước đi bên cạnh ông vô cùng cảnh giác liếc nhìn tình hình xung quanh, anh ta luôn trong tư thế sẵn sàng đối phó mọi chuyện bất ngờ có thể xảy ra với thủ trưởng của mình. La Hoành đã từng làm việc trong giới cảnh sát ngầm, anh ta cũng đã gặp qua nhiều sào huyệt của bọn xã hội đen, nên khi mới đặt chân đến đây, trực giác báo cho anh biết cần phải luôn luôn tỉnh táo đề phòng bất trắc, cho dù thủ trưởng của anh ta là người rất uy nghiêm, có chức vụ cao trong chính phủ, dễ dàng trấn áp được người khác, nhưng dù sao đây cũng là ổ phỉ, nếu bọn chúng bị dồn vào thế đường cùng thì e rằng thủ trưởng cũng sẽ gặp nguy hiểm, chó cùng rứt giậu mà. Mấy tên lão đại giết người đẫm máu kia, trong tình huống bất đắc dĩ sẽ chẳng để ý thân phận đối thủ mình là ai đâu.

Nhưng xem ra Đoạn Bộ Trưởng vẫn rất bình tĩnh, do vậy La Hoành cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào, theo như anh ta biết thì thủ trưởng rất ít khi làm những việc mà ông ta không nắm chắc tình hình cả, nếu không thì ông ta chẳng bao giờ mạo hiểm đến đây một mình như vậy. Text được lấy tại Truyện FULL

……….

Diệp Tồn Chí đã dặn dò đàn em của mình là không ai được phép vô lễ hay làm khó vị khách tối ngày hôm nay, ông giờ đây nằm trên ghế sofa, tay mân mê con dao chờ đợi ông bạn cũ của mình tới.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Hứa Huy ngó đầu vào trong nói: "Lão đại! Đoạn tiên sinh đến rồi!" Cũng giống như Hàn Long, Hứa Huy là người trong quân đội mà Diệp Tồn Chí điều động đến đây, nên cũng biết thân phận của Diệp Tồn Chí, do vậy tuy ngoài miệng kêu Diệp Tồn Chí là lão đại, nhưng trong khẩu khí của anh ta thì lại giống như thuộc hạ đang gọi thủ trưởng của mình vậy.

Diệp Tồn Chí gật đầu mỉm cười rồi đưa tay ra vẫy vẫy ra ý bảo Hứa Huy dẫn người vào trong này.

Hai ánh mắt sắc lạnh cùng bắt gặp với nhau, nhưng một bên thì tràn đầy chính khí, còn một bên thì có vẻ bất cần.

La Hoành lúc này mới để ý thấy trên ghế sofa lúc này đang có một người đàn ông trung niên ngồi trên đó, bèn biết rằng người này chính là vị đại ca nơi này, bởi vì ánh mắt đầy tà khí của ông ta đã nói lên điều đó. Tuy anh ta đã gặp nhiều vị đại ca trong giới gian hồ nhưng không có ai làm cho anh ta cảm thấy cần phải cảnh giác cao độ như người đàn ông này cả.

Khi trông thấy trong tay của Diệp Tồn Chí có một con dao sắc lạnh thì La Hoành lập tức đứng chắn trước mặt Đoạn Chính Thiên chuẩn bị sẵn tư thế bảo hộ cho ông ta.

Diệp Tồn Chí thấy vậy thì chỉ mỉm cười, rồi vút lên một tiếng con dao trên tay ông đã biến mất một cách nhanh chóng như đang làm ảo thuật vậy.

Ngay sau đó hai người đàn ông trung niên cùng đứng dậy ôm lấy nhau cười lên ha hả, được một lúc hai người mới bỏ tay ra đưa mắt lên nhìn nhau, trong mắt bọn họ hiện lên rõ sự vui mừng vô bờ bến, giống như những chiến hữu lâu năm mới gặp lại nhau vậy.

"Diệp điên! Không ngờ bộ dạng anh chẳng khác xưa chút nào! Xem ra có vợ rồi có khác, da dẻ hồng hào trông bảnh trai hẳn ra!" Đoạn Chính Thiên rất ít khi nói đùa như vậy, nên làm cho La Hoành đứng bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc, anh ta theo hầu Đoạn Chính Thiên hơn chục năm nay chỉ thấy ông ta là một người vô cùng nghiêm nghị, có bao giờ thấy ông thoải mái như thế này đâu.

"Vợ tôi thì chẳng cần anh phải nhớ đâu, mấy chục năm rồi anh cũng có phải là đối thủ của tôi đâu, trông anh bây giờ già nhăn già nheo thế này, tôi thấy tội nghiệp cho anh lắm, xem ra cô em dâu của tôi chẳng lo lắng gì cho anh cả, để anh trở thành một ông già lụ khụ, chưa già đã yếu thế này chẳng giống với một người đàn ông năm mươi tẹo nào, tôi hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt của mình, hố hố hố!"

La Hoành đứng gần đó nghe Diệp Tồn Chí nói vậy thì không khỏi kinh ngạc, anh ta không ngờ tuổi tác của ông ta lại ngang bằng, hay có khi già hơn cả thủ trưởng của mình nữa, nhưng bộ dạng của ông ta cũng chỉ ngang tuổi mình là cùng. Thật là dã man!

"Tôi đúng là hối hận vô cùng! Nếu tôi biết thân thủ của anh nhanh nhẹn như vậy thì tôi đã không so tài đấu tay không, mà tôi sẽ so tài bắn súng với anh rồi!"

"Đọ tài bắn súng?" Gương mặt của Diệp Tồn Chí bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, nhưng chỉ được giây lát ông lại bật cười như thể ông ta vừa nghe được một chuyện cười tệ hại nhất quả đất vậy.

"Ài!" Đoạn Chính Thiên lắc lắc đầu nói với vẻ nhún nhường: "Tôi công nhận rằng về các khoản này tôi không bằng anh được, có lẽ tôi có cố gắng cả đời cũng không thể đuổi kịp anh, nhưng tôi có một ưu điểm mà anh không thể nào bằng tôi được đâu…"

"Anh thì làm gì có gì cơ chứ, tôi chả tin! Nhớ năm xưa anh toàn thua tôi hết cả!" Diệp Tồn Chí đắc chí nói, ông nhớ lại hai mươi mấy năm về trước khi Đoạn Chính Thiên vẫn là một viên cảnh sát quèn dám đứng ra khiêu chiến với ông, nếu không vì ông nương tay thì có lẽ Đoạn Chính Thiên đã bị tàn phế từ lâu rồi, làm gì có chuyện lên đến chức bộ trưởng oai phong như ngày hôm nay. Dĩ nhiên, lý do của cuộc chiến hôm đó là vì tranh chấp một người con gái, cũng chính là mẹ của Diệp Phong bây giờ.

"Đó chính là danh phận!" Đoạn Chính Thiên nói xong liền khoát khoát ra vẻ trịnh thượng: "Tôi bây giờ là bộ trưởng cục cảnh sát, cho dù anh có là đại cả của cả nước Trung Quốc này anh cũng phải dè chừng tôi! Hơn nữa anh cũng chỉ là một anh chàng đại ca của một bang phái bé nhỏ ở cái thành phố T này mà thôi! Ha ha ha!"

"Anh cứ thử thì sẽ biết?" Diệp Tồn Chí búng búng cái mác trên bộ áo vest của mình dương dương tự đắc nói: "Lãnh Phong Đường không phải những băng đảng tầm thường mà anh đã truy quét như hồi trước đâu! Cứ lấy ba trăm người ở đây mà nói, thì cho dù anh có huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát của thành phố T này đến đây cũng chẳng làm gì nổi bọn họ cả! Anh có dám đánh cược không?"

"Anh đúng là Diệp điên! Đã hơn năm chục tuổi rồi mà vẫn hăng máu như vậy! Ha ha!" Đoạn Chính Thiên miễn cưỡng cười lớn, ông biết cảnh sát của thành phố T này không bao giờ có thể là đối thủ của Diệp Tồn Chí cả, nên cũng đành chịu thua nói: "Tôi chấp nhận là tôi không đánh lại được với anh, tôi biết những người anh đào tạo ra cũng rất cừ khôi, tôi chịu thua! Anh thích nói gì kệ xác anh, nhưng mà, anh gọi tôi đến đây gấp như vậy là có chuyện gì, đừng bảo với tôi là gọi tôi đến đây để nói ba cái chuyện lăng nhăng vớ vẩn như vừa rồi nhé! Tôi còn cả đống việc đang cần giải quyết kia kìa, không có thời gian rảnh rỗi như anh đâu, hơn nữa nếu người ngoài biết được tôi, một bộ trưởng công an có quan hệ với lão đại của Lãnh Phong Đường thì chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục ngồi ở cái cái ghế bộ trưởng này nữa!"

"Đừng nói tôi như thể một xu không đáng như vậy!" Diệp Tồn Chí khịt khịt mũi nói: "Cũng đừng tự cho mình là cao thượng, chính nghĩa như vậy, mấy cái chuyện xấu xa của anh ngày trước người ta không biết, chứ tôi thì biết hết! A, đây này! Nhân tiện có thủ hạ của anh ở đây tôi cũng chẳng ngại gì mà không nói cho cậu ta biết!"

Dây thần kinh trong đầu của La Hoành đột nhiên căng lên, ấn tượng của mình về thủ trưởng của mình là con người chính trực, liêm khiết, không sợ cường quyền, bao nhiêu là ưu điểm như vậy khiến ông trở thành thần tượng của mình, chỉ mong có một thể trở thành một người như Diệp Chính Thiên. Hơn chục năm nay mình chưa hề phát hiện ra những tật xấu khác của thủ trưởng mình, do vậy khi nghe Diệp Tồn Chí nói thế bất giác cũng muốn dỏng tai lên nghe.

Nhưng ánh mắt uy nghiêm của Đoạn Chính Thiên làm cho La Hoành sợ hãi, không dám ho he thêm nữa.

"Đừng có trút sự tức giận của mình lên thuộc hạ như vậy, cái kinh nghiệm tán gái năm xưa của anh vẫn có những chỗ tinh túy mà, anh cũng nên truyền cho hậu bối của mình chứ, còn tuyệt chiêu cưa gái của tôi thì tôi chỉ truyền cho con trai của tôi thôi! Không thể truyền cho người ngoài được!" Diệp Tồn Chí bước lên vỗ vỗ vào vai của Đoạn Chính Thiên nói, trong bụng thầm nghĩ thằng ranh này ngày xưa theo đuổi Thi Lan cũng gớm lắm, may mà mình cao tay hơn hắn, nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Đoạn Chính Thiên lúc này chỉ biết cười đau khổ, đối với ông ta mà nói thì những hành động nông nổi của tuổi trẻ là thứ ông không muốn nhắc lại nhất, dĩ nhiên chuyện của ông thì rất ít người biết đến, và Diệp Tồn Chí là một trong số ít người đó, Đoạn Chính Thiên lúc này mới đưa tay lên gạt tay của Diệp Tồn Chí đáp: "Anh gọi tôi đến đây gấp như vậy là để vạch trần những thói hư tật xấu của tôi sao? Nếu mà như vậy thì tôi về đây, tôi chẳng có thời gian mà làm mấy trò rỗi hơi với anh!"

"Ấy! Tôi biết anh rất bận xử lý vụ việc của con dâu tôi, vậy nên tôi mới vì chuyện đó mà mời anh đến đây! Anh làm gì mà gấp gáp vậy chứ?" Diệp Tồn Chí để ý thấy Đoạn Chính Thiên có vẻ chán nói chuyện với mình rồi nên mới đi thẳng vào vấn đề chính. Đoạn Chính Thiên nghe Diệp Tồn Chí nói như vậy cũng chẳng hiểu mô tê gì cả: "Con dâu của anh…?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.