Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 204: Đầy tự tin



"Được rồi, chuyện đã rõ". Trên mặt Diệp Phong lộ chút thoải mái, đã ba mặt một lời với người phụ nữ đối diện, "Về hợp đồng hợp tác trước đây, tôi nghĩ cô cũng biết là đã hoàn toàn mất giá trị, từ nay Hương Tạ Hiên và tập đoàn Thiên Nguyên còn tồn tại quan hệ bạn bè làm ăn, nếu cô muốn trở thành hội viên câu lạc bộ chúng tôi thì tôi rất hoan nghênh, về cái khác thì không nằm trong phạm vi xem xét của tôi".

Tiêu Vũ nheo mắt, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, muốn xem xem là nguyên nhân gì khiến một người đàn ông từ trước tới nay luôn câu nệ khiêm tốn lại trở nên kiêu ngạo, nếu Hà Tích Phương có cách nói này thì còn có thể giải thích được, dù sao Tiêu gia đã từng gây đau thương cho cô ta, nhưng là một người làm công, phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên thì thực sự không nghĩ ra được tại sao anh ta lại đối địch với cả một Thiên Nguyên, cả Tiêu gia như thế.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa rõ nhưng đã quyết định rồi thì không bàn nữa, tính cách của ông cô cũng rất hiểu.Mấy năm nay có người hăm dọa ông , ông cũng không để người khác đe dọa. Trừ phi, năng lực của Diệp Phong đã vượt qua khả năng tưởng tưởng của mình, cũng không phải người làm công đơn giản như vậy, nhớ lại những gì hắn thể hiện hôm đó cũng khiến mình tò mò với thân phận của hắn.

Đương nhiên, công việc điều tra yêu cầu quay trở về tập đoàn Thiên Nguyên mới có thể làm. Mục đích chuyến đi này ngoài gặp Diệp Phong ra còn muốn nói rõ trước mặt Hà Tích Phượng, từ đáy lòng, cô cũng không có bao nhiêu suy nghĩ chống đối lại chuyện vốn không hoàn lại này

"Cô tôi ở đâu?".bởi đến Hương Tạ Hiên không nhiều nên Tiêu Vũ vốn không biết phòng làm việc của Hà Tích Phượng ở cùng tầng,quay người nhìn ra ngoài, khẽ hỏi

""Tôi nghĩ lúc này cô nên đến bệnh viện tìm cô ấy". Diệp Phong cười cười.

Trong suy nghĩ của hắn, Tiêu Vũ tốt hơn nhiều chú cô ta, mặc dù không có thiện cảm với đàn ông họ nhà Tiêu nhưng với hai cô gái thì không tệ, Diệp Phong có lòng tốt nhắc: "Tổng giám đốc Hà hiện giờ đang bận chăm sóc người bạn tốt bị thương, tôi nghĩ cô ấy không có thời gian quản chuyện của cô đâu".

Tiêu Vũ khẽ gật đầu, từ từ đứng dậy. vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước " Cô tôi có thời gian hay không không do anh nói, cái này do cô tự quyết định. Nhưng cũng phải cảm ơn anh không lừa tôi như người khác, tôi nghĩ sau này tôi sẽ còn xuất hiện ở đây".

Diệp Phong tỏ ra vẻ muốn làm gì cũng được, không trả lời gì hết, mãi tới lúc cô gái mở cửa rời đi, mới cười bất đắc dĩ,. Tiêu Vũ mặc dù đã là tổng tài của tập đoàn Thiên Nguyên về danh nghĩa nhưng rất nhiều chuyện vẫn nằm trong tay Tiêu Vạn Sơn, việc không biết gì lần này đã chứng minh .

Khẽ thở dài, nhìn thời gian, đã quá một giờ, giờ này sợ là nhà ăn cũng không có mấy người.

Thong thả đi đến nhà ăn, ăn tạm mấy thứ rồi quay về phòng làm việc, mặc dù mắt nhìn chằm chằm vào tập giấy tờ dày cộp trên bàn, trong lòng lại nghĩ chuyện Lưu Phỉ. Không hề nghi ngờ, phó tổng giám đốc trước đây của Thính Vũ Các đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, với Diệp Phong không quen điều hành câu lạc bộ mà nói, vai trò của Lưu Phỉ không cần nói cũng biết. Nếu thực sự có thế khiến cô ấy đến làm việc cho Hương Tạ Hiên, thì kết quả nhất định không tồi, Nhưng điều kiện mà cô ta đưa ra quả thực quá hà khắc,quyền lực lãnh đạo tuyệt đối với Thính Vũ Các sợ là ngay cả mình cũng không có, huống hồ một cô gái mà mình rồi cả Hà Tích Phượng đều không thân thuộc.

Gần đến giờ tan ca, anh hai cuối cùng cũng có tin tức, là một quỷ rượu xứng danh, đương nhiên là hẹn ở quán rượu. Tất nhiên là quán rượu đối diện Hương Tạ Hiên , mà đổi một nơi cách xa đây. Diệp Phong hôm nay tan việc sớm hơn một chút, lái xe nửa tiếng cuối cùng cũng đến nơi Từ Tiến hẹn.

"Anh Hai, việc làm thế nào rồi?" Mặc dù ánh đèn lờ mờ nhưng Diệp Phong một mắt cũng nhìn thấy góc Từ Tiến ngồi, vừa cười vừa chào hỏi.

"Không cần thẳng thừng thế chứ?" Từ Tiến mở mắt, quan sát người thanh niên đến sau một bước, nói có chút oán giận: "Chúng ta hơn nửa tháng chưa gặp, hình như không có chuyện nhờ tôi thù cậu cũng không tìm tôi, phải biết ông anh này hiện nay nhàn nhã, cá ngày chui vào quán bar uống rượu sống qua ngày".

"Hic,.." Diệp Phong quan sát người đàn ông cụt một cánh tay cũng không giống nói dối, đặt mông xuống ngồi đối diện với anh ta, hoài nghi nói: "Theo lý mà nói, nhiệm vụ hoàn thành là anh nên về thủ đô sống rồi, lẽ nào mấy lão già đó bỗng nhiên quá thiện tâm, phê chuẩn cho anh nghỉ rồi à". Là quản lý then chốt của tình báo, lượng công việc của Từ Tiến rất nhiều, điểm này mình sớm đã biết, hình như từ khi quen anh ta, anh ta không có một ngày thực sự thư thái.

"Không phải là nghỉ mà là tạm ngừng trong nhiệm vụ" Từ Tiến than một tiếng nói: "Có một số chuyện, cho dù là cậu, tôi cũng không thể cho biết, thứ duy nhất có thể nói là không lâu nữa sẽ có một trận đấu tương đối kịch liệt, về việc cậu tham gia hay không, còn phải chờ cấp trên quyết định".

"Hả, Tôi có thể tham gia?" Diệp Phong trong ánh mắt không khỏi có chút quái dị, cười rồi hoài nghi hỏi: "Để tôi đoán xem, có thể điều động thành viên của lãnh tổ nhất định không phải chuyện nhỏ, có liên quan đến Tử Xuyên?" Trong suy nghĩ của hắn, ngoài thế lực mật của nước R ra thì chưa có gì đáng để mình ra tay.

"Cái này…"Từ Tiến mặt cứng đờ, hiển nhiên lời của đối phương đã đánh trúng hắn, muốn trở thành một sát thủ đứng đầu, ngoài kỹ năng chủ yếu ra, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ đâu ra đó. Diệp Phong đồng thời có cả hai điểm này, đưa chai bia đã mở cho cậu thanh niên trước mặt, chậm rãi nói: "Đến lúc đó cậu nên biết, tôi nói như thế này là để chuẩn bị trước cho tốt, tôi rất muốn để cậu trở thành một người bình thường ,chỉ có một thân phận đơn giản- phó giám đốc của Hương tạ Hiên, nhưng sự thực lại không biết lúc nào cậu phải tạm thời bỏ cuộc sống như vậy để trở thành Ảnh Phong trước đây.

Diệp Phong từ từ uống bia, không hề nghi ngờ, lời của đối phương hoàn toàn chính xác. Chuyện Gulila đến Trung Quốc đã khiến hắn cảm thấy được rất khó để tiếp tục sống cuộc sống bình thản như người bình thường, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, mặc dù xem ra yên lặng khác thường nhưng không biết lúc nào sẽ giống như một quả bom hẹn giờ phát nổ, mà lúc đó chính là lúc mình lại lần nữa đeo giáp ra trận.

"Không nói chuyện này nữa" Diệp Phong nhẹ nhàng đặt chai bia xuống, chuyển sang chủ đề khác "Tài liệu về Lưu Phỉ anh tìm được chưa? Tôi đang cần gấp"

"Cô gái đó hả?" với nhân vật cấp anh cả chuyên cung cấp tin tức như Từ Tiến mà nói, đừng nói người bình thường, cho dù là điều tra nguyên thủ một nước nào đó cũng dễ dàng, nói có vẻ đắc ý : "Không biết cậu muốn nhìn văn bản hay nghe bản thuyết minh tôi nói, Tài liệu của Lưu Phỉ tôi đã làm rõ rồi, thậm chí trên người cô ta có bớt hay không tôi cũng rõ".

"Hic…" Diệp Phong suy nghĩ chốc lát, rồi chọn văn bản. Phải biết anh hai này nói chuyện luôn không dựa vào bài bản, mặc dù điều tra rõ ràng tỉ mỉ nhưng lại chịu không nổi giải thích thêm mắm thêm muối "hay là tôi xem cái anh gọi là văn bản đi!".

Từ Tiến sớm đã biết huynh đệ này sẽ chọn cách này, lôi ra từ túi bên cạnh người một tập giấy dầy cộp, mặc dù trong ánh đèn lờ mờ, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy chữ viết, đương nhiên là không có lợi cho thị lực

Là một người thích nói chuyện, hắn không buông tha mà giảng giải, hào hứng bừng bừng nói: "Nha đầu tên Lưu Phỉ này đã trải qua những chuyện rất phức tạp, nếu cải biên thành một bộ phim không chừng có thể được một số người nào đó tìm kiếm".

Diệp Phong đương nhiên hiểu ý lờ mờ của người này, nhưng sau khi xem lướt qua tài liệu về Lưu Phỉ, ít nhiều cũng có chút tin phục lời của anh hai. Dường như, người con gái đó luôn đặt tiền ở vị trí quan trọng nhất cũng không phải không có lí do. Cha cô ta vì chịu không nổi được tiền thuốc men mà bị bệnh viện đuổi ra, cứ thế bệnh tình nặng thêm rồi chết. là con gái lớn lên mồ côi cha, bất luận là tính cách hay lý tưởng đều là khác với người bình thường.

"Anh cảm thấy dùng cái gì có thể làm cảm động cô gái này?" Diệp Phong lại xem qua lần nữa mới đặt tư liệu sang một bên, mở miệng hỏi ý anh hai, mặc dù anh ta nói chuyện phiếm nhiều nhưng thực sự cần cho ý kiến, làm việc thì tuyệt đối là một người lành nghề.

Trước đó, Từ Tiến sớm phân tích những gì mà mình nắm chắc, Đây cũng là cái gọi là bản thuyết minh, thấy người thanh niên hỏi suy nghĩ của mình, liền lắc đầu nói: "Tôi chỉ có trách nhiệm đưa tài liệu cho cậu, về chuyện khác do mình cậu giải quyết, khó mà có được một ngày nghỉ, cậu không nhẫn tâm bắt tôi tăng ca chứ?".

"Hai bình Mao Đài!".chưa đợi anh hai nói hết, Diệp Phong liền đưa ra giá của mình. Bất luận lần nào nhờ anh ta đều phải đưa ra cái giá phải trả, đây dường như đã trở thành thông lệ Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Từ Tiến cơ mặt run run, khóe miệng co hai cái, chắc chắn điểm yếu này của mình đã bị tiểu tử này nắm được, biết rõ rằng kiểu hứa hẹn này rất ít khi được hắn thực hiện, nhưng vẫn không thoát khỏi mê hoặc, suy nghĩ lúc lâu mới than một tiếng : "Coi như tôi trời sinh đã không có số hưởng phúc! Ngày mai tôi và cậu cùng đi tìm Lưu Phỉ, cậu sẽ có một câu trả lời hài lòng"

Nhìn vẻ tự tin của đối phương, Diệp Phong cuối cùng bật cười, một hơi uống cạn chai bia còn thừa, rồi lại gọi phục vụ, báo tên thứ rượu nổi tiểng mà kiểu quán rượu thế này rất ít khi có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.