Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 211: Đột nhiên bình yên sau cơn mưa bão!



Nhất đại tướng quân Diệp Thành Trù tuy không tham gia vào những cuộc chiến giằng co của sáu bảy mươi năm về trước, nhưng bọn họ không phải là người lạ lẫm gì về chiến tranh cả. Những năm gần đây, tuy Trung Quốc đi theo đường lối phát triển hòa bình, nhưng các cuộc chiến cục bộ vẫn thường xuyên xảy ra. Ba mươi năm trước đây cuộc chiến tự vệ cùng biên giới nước Y, Diệp Thành Trù, Chung Tăng Hợp, Lý Vân Phi đều là những đại tướng tham gia vào cuộc chiến khi đó. Chính vì vậy mà bọn họ mới được mệnh danh là tam hổ tướng của Trung Quốc.

Còn bây giờ, ba người này đều là những người có quyền lực cao nhất trong quân đội, và Diệp Thành Trù cùng với Chung Tăng Hợp là Tư Lệnh Chính Ủy của quân khu, trong các việc lớn nhỏ nơi đây, bọn họ có quyền quyết định cao nhất. Bao nhiêu năm trong cuộc đời làm tướng, hai ông là những đối tác ăn ý nhất, hiểu ý nhau nhất, bây giờ mỗi lúc rảnh rỗi thì đánh cờ là sự lựa chọn lý tưởng nhất của hai cụ.

Nhưng ngày hôm nay, Diệp Thành Trù đã mất đi thế công mạnh mẽ như ngày trước, ông rất ít khi chủ động tấn công, thậm chí mỗi một nước đi của ông đều phải thông qua một thời gian suy tính khá lâu, cứ như biến thành một người khác vậy. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ngồi đối diện với ông, đang chăm chú đánh cờ là Chung Tăng Hợp dĩ nhiên biết ông bạn già của mình hôm nay vì sao mà trở nên như vậy. Đứa cháu bất tài vô dụng của ông biến mất có hai ba ngày thôi mà ông đã nhớ nó lắm rồi, vậy mà ông bạn Diệp Thành Trù của ông đã ba bốn năm rồi chưa gặp được Diệp Phong. Dường như người già thường hay yêu thương cháu của mình hơn con cái của họ, nhất là với đứa cháu đích tôn như Diệp Phong. Chung Tăng Hợp chứng kiến sự trưởng thành của bố con nhà Diệp Phong, nhưng ông ta biết Diệp Thành Trù giành tình cảm của ông cho Diệp Phong khác hẳn với Diệp Tồn Chí.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đối diện ông là một người cha vô cùng nghiêm khắc, ông đối với Diệp Tồn Chí chỉ có đánh và chửi, nhưng đối với đứa cháu duy nhất của mình, thì tuy có lúc tức giận ra mặt, nhưng lại rất nhân từ, hiếm khi to tiếng với Diệp Phong. Điều làm cho Chung Tăng Hợp không hiểu, cũng như khâm phục nhất đó chính là Diệp Thành Trù đưa đứa cháu đích tôn của ông nhập ngũ. Cái cách suy nghĩ dở ương này của ông là điều mà Chung Tăng Hợp không bao giờ làm được, ông thà để cho Chung Tân Dân bây giờ lông bông, không nghề không nghiệp, còn hơn là để nó nhập ngũ, rồi chẳng may mất mạng một cách lãng nhách thì sao.

"Chiếu tướng! Ha ha!" Trong những cuộc đối đầu nhau như thế này, thì Chung Tăng Hợp rất ít khi có cơ hội thắng được Diệp Thành Trù, vậy mà hôm nay nhân lúc đối phương còn đang mải mê suy nghĩ chuyện khác, ông đã lợi dụng được cơ hội hiếm có này mà chiếu tướng, nước cờ này tuy không phải là tinh diệu, mà là do Diệp Thành Trù không để ý thấy chiêu sau của Chung Tăng Hợp mà thôi.

Ngày trước đánh cờ, Diệp Thành Trù bao giờ cũng có tâm trạng quyết thắng mới thôi, điều này cũng có thể nói lên được bản tính vốn có của ông. Hôm nay thua cờ, nhưng Diệp Thành Trù không hề nhằng nhẵng đòi đánh thêm ván nữa để rửa nhục, mà đưa tay lên gạt những quân cờ trên bàn rồi thở dài nói: "Thôi không đánh nữa! Không đánh nữa đâu! Hôm nay tôi để cho ông được tinh tướng một hôm! Ha ha!"

"Ông sốt ruột lắm rồi phải không?" Chung Tăng Hợp mỉm cười nói, tuy ông đã bảy mươi mấy tuổi, nhưng giọng nói của ông vẫn không có vẻ gì già cỗi cả: "Ông cứ yên tâm đi! Chung Tân Dân nó đã đi đón Diệp Phong rồi! Mà ông lại còn phái tiểu Trương đi đón rồi nữa kia mà! Có lẽ bọn chúng sắp về rồi cũng nên!"

"Chính vì có thằng Tam Nhi nhà ông nó đi đón, nên tôi mới lo là Diệp Phong không biết có về được hay không nữa! Ông cũng không phải là không biết đến tác phong làm việc của thằng Tam Nhi, không biết chừng bây giờ nó lại kéo thằng cháu của tôi đi mấy cái nơi ô uế như Karaoke, quán bar, sàn sọt này nọ ấy chứ!" Diệp Thành Trù nhếch môi lên nói đầy vẻ hậm hực, nếu như không phải là Tam Nhi mồm mép dẻo quẹo, ăn nói như tép nhảy, nịnh bợ thành thần, thì chắc ông chẳng bao giờ cho cái thằng ma cà bông ấy bước vào trong nhà bao giờ cả. Và đây cũng là cái cớ để cho Diệp Thành Trù suốt ngày đem ra để khích bác, trêu trọc Chung Tăng Hợp.

Nghe Diệp Thành Trù chê bai cháu mình như vậy, Chung Tăng Hợp nhất thời chẳng biết nói gì cho phải, Diệp Phong mười năm nay làm những cái gì, người ngoài thì có thể không biết, chứ ông thì biết rất rõ. Đem cháu mình ra đi so sánh với cháu của Diệp Thành Trù thì chẳng khác gì đem đom đóm so với mặt trời, đem đèn cầy so với trăng rằm cả, ông cũng chỉ biết lèm bèm nói: "Ông cũng không nghĩ thằng cháu ông là ai, Diệp Phong mà bị Tam Nhi nó lôi kéo đi dễ dàng như vậy, thì nó đã không phải là Diệp Phong nữa rồi!"

Diệp Thành Trù nghe vậy thì gật đầu đắc ý vô cùng, cái kiểu khen ngợi này làm ông như vừa uống thuốc kích thích vậy, có lẽ do ông nhớ thằng cháu đích tôn quá nên mới không nghĩ tới năng lực của Diệp Phong bây giờ kinh khủng như thế nào. E rằng có cho thêm cả trăm đứa như Tam Nhi xông vào lôi kéo, cũng không thể nào làm cho hắn trở nên hư thân mất nết như cái thằng Tam Nhi ma cà bông kia cả! Cho dù ông không lên tiếng hỏi, nhưng ông biết từ khi Diệp Phong trở thành Ảnh Phong, thì hắn đã trở thành một con người vô cùng nguyên tắc và đứng đắn.

Và thực tế cũng chứng minh cách làm của ông là hoàn toàn đúng đắn.

Người chưa đi tới mà tiếng nói đã tới rồi.

Giọng nói của Chung Tân Dân sang sảng truyền tới tai của hai ông lão đang ngồi đánh cờ nơi đại sảnh, Diệp Thành Trù nghe thấy thì thân hình đứng phóc luôn dậy ngóng về nơi phát ra tiếng nói.

Tiếp sau đó là một bóng người trẻ tuổi mặc một bộ vest cách điệu lịch sự xuất hiện trước mắt của hai ông cụ, điệu bộ của cậu ta vô cùng hoạt bát và nhanh nhẹn.

"Thưa hai vị đại lão gia! Cháu đã quang vinh hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức đã giao phó cho cháu! Bây giờ cháu đã đưa anh Diệp Phong về đến đây cho hai ông rồi đó ạ!" Chung Tân Dân rất nhanh đi tới trước mặt của hai ông lão, sau đó nhanh tay với lấy ấm trà đặt trên bàn, tu ừng ực cứ như ba năm rồi gã chưa được uống nước vậy. Nhưng, thực ra gã đâu có khát như vậy đâu, gã cố tình làm vậy để tỏ ra gã phải tốn rất nhiều công sức mới hoàn thành được cái nhiệm vụ khó khăn này.

Chung Tăng Hợp biết nhân vật chính ngày hôm nay không phải là ông và thằng cháu đích tôn của mình, nên ông liền đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng cậu ta một cái rồi mới ngồi xuống, sau đó lặng lẽ ngoái đầu lại nhìn ông lão thường ngày tự coi mình là một người đàn ông cứng cỏi, xem xem ông ta diễn xuất cảnh bi tráng cho buổi tái ngộ với đứa cháu ra sao. Trong tiềm thức của Chung Tăng Hợp, thì ông đã từng nhìn thấy Diệp Thành Trù khóc.

Lần rơi nước mắt đó là ba mươi năm về trước, trong cuộc chiến tranh biên giới với nước Y về đây để ghi nhớ công ơn những chiến sĩ hy sinh vì trận chiến đó. Diệp Thành Trù đối với kẻ thù thì là một con thú khát máu, lạnh lùng không hơn không kém, nhưng đối với binh sĩ dưới trướng của mình thì lại ngược lại, ông coi họ như người thân trong gia đình mình vậy.

Diệp Phong im lặng đứng ở cổng, ba hay bốn năm nay, hoặc có thể thời gian sẽ dài hơn nữa, hắn lại một lần nữa gặp lại nhân vật khét tiếng trong giới quân sự Trung Quốc, ông nội của hắn Diệp Thành Trù. Bây giờ không giống như hồi trước, hắn chỉ nói đôi ba lời với ông rồi sau đó lại rời đi làm nhiệm vụ, không thể không nói rằng cuộc hội ngộ lần này, mới đích thực là cuộc hội ngộ thật sự giữa hai người, một sự hạnh phúc đúng nghĩa đã được tìm lại đúng chỗ đứng của nó cho cả hai người.

"Ông ơi! Cháu đã về rồi!" Chỉ với hai câu nói với sáu chữ đơn giản như vậy, Diệp Phong không thể nào tìm ra được những lời nào khác nữa, đối diện với một người đàn ông thực thụ như ông, hắn không có quyền khoe khoang những chiến tích mà hắn đã làm được trong mấy năm trở lại đây. Vì có Ảnh Phong, vì có Lãnh Tổ mà mười năm nay một sát thủ tung hoành ngang dọc, tất cả đều do một tay nhào nặn của ông, ngoại trừ tình cảm ruột già giữa hai người ra, Diệp Phong còn rất thần tượng ông nữa.

"Lại đây! Lại đây cho ông xem cháu cái nào!" Cả cuộc đời này của Diệp Thành Trù có hai tác phẩm mà ông vừa ý nhất, đó chính là Diệp Tồn Chí và Diệp Phong. Người xưa có câu: "Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời" Chính vì không muốn đời sau của mình thừa hưởng những thành quả có được của mình mà trở nên yếu đuối và vô dụng, nên ông mới dùng những phương pháp có hơi chút cực đoan với bố con nhà Diệp Phong. Ông bỏ ngoài tai tất cả những lời phản đối của vợ, đem cả hai người một là con trai của ông, một là cháu đích tôn của ông lên chiến trường để tôi luyện. Kết quả là hai người đó có được như ngày hôm nay, không thể không nói là có sự may mắn, nhưng trong cái nghề sinh tử vô cùng này, thì những người có bản lĩnh mới trụ vững lại được, và hai người đàn ông của Diệp gia đã sống được trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

Diệp Phong dường như cảm thấy hắn như quay trở lại thời gian của mười năm về trước, hắn như một đứa bé chạy ngay đến trước mặt của ông, sau đó đỡ ông ngồi xuống. So với mấy năm về trước, thì gương mặt của Diệp Thành Trù vẫn không có gì thay đổi lớn cả, ông bảo dưỡng khá tốt, chính vì thế mà sắc mặt da dẻ hồng hào, tinh thần vô cùng sảng khoái, yêu đời.

Trong ánh mắt của Diệp Thành Trù, thì Diệp Phong vẫn chẳng có chút thay đổi gì nhiều cả, Diệp Phong của tuổi hai mươi, và Diệp Phong của tuổi hai nhăm dường như chẳng có gì khác biệt là mấy, những trải nghiệm đặc biệt thường rất hay được thể hiện ngay ra trên nét mặt, dáng vẻ của Diệp Phong của năm mười bảy tuổi đã như thế này rồi, khi đó ánh mắt của hắn rất sâu, và xa thẳm, làm cho hắn dường như trở nên hơi bị già trước tuổi.

Sau khi dõi mắt nhìn nhau đúng năm phút, thì Diệp Thành Trù mới cất giọng trầm trầm nói: "Diệp Phong à! Cháu lần này ở thủ đô phải ở thật lâu vào đấy! Bà của cháu nhớ cháu lắm, lúc nào cũng nhắc tới cháu!" Thực tế thì ông đem hết những chuyện đáng lẽ là ông làm đổ hết lên đầu của bà, người mà lúc nào cũng nhớ tới hắn, nhắc tới hắn chính là ông, nhưng vì là một người đàn ông, một người được mệnh danh là tướng quân máu lạnh, một người đàn ông sắt thép, không bao giờ thích thể hiện tình cảm một cách dễ dàng như vậy cả. Tin Diệp Phong về nước, ông đã biết từ lâu rồi, ông cũng đấu tranh tư tưởng tận mấy ngày liền, sau đó quyết định đến thành phố T thăm cháu. Nhưng ông không ngờ lại có việc đột xuất nên không thể nào thực hiện được việc đó, chính vì vậy mà ông phải chờ một thời gian khá lâu mới được gặp lại Diệp Phong.

Nhắc đến bà nội, Diệp Phong liền bất giác đưa mắt lên lướt nhìn căn phòng một lượt rồi tò mò hỏi: "Bà đâu rồi hả ông? Bà không có ở nhà sao?" Khác với mẹ hắn, bà nội là một bà nội trợ đúng nghĩa, bà vẫn giữ được cái truyền thống của người xưa, đàn ông lăn lộn kiếm tiền nuôi nhà nuôi cửa, đàn bà nội trợ chăm con chăm cái.

Chính vì thế mà đại bộ phận thời gian của bà là ở nhà làm các công việc nội trợ.

"Ồ! Bà biết hôm nay cháu đến đây, nên đã ra ngoài mua ít đồ rồi, hôm nay bà sẽ tự mình xuống bếp!" Tuổi tác ngày một cao, nên bây giờ các công việc trong nhà bà đều giao cho người giúp việc làm, cho dù sức khỏe của bà khá tốt, nhưng bây giờ bà cũng rất ít xuống bếp, lần này có thằng cháu đến thăm, dĩ nhiên bà sẽ phá lệ xuống nấu ăn cho hắn. Mặc dù được bà hầu hạ cơm nước cho cả mấy chục năm nay, nhưng Diệp Thành Trù vẫn phải nhờ có Diệp Phong mới được thưởng thức lại những món ngon từ đôi bàn tay của bà.

Không có màn mưa nước mắt, hay đau buồn như dự đoán, vì cả hai Diệp Phong và Diệp Thành Trù đều là những người đàn ông cứng cỏi, mạnh mẽ, hơn nữa bây giờ trong phòng cũng không có phụ nữ, chính vì thế mà chưa đầy một lúc sau, ông cháu nhà họ Chung cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, không khí trong phòng lúc này bỗng nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt,vui vẻ.

"Anh Diệp! Lần này anh về thủ đô không đi đâu nữa chứ hả?" Tam Nhi mấy lần định chen miệng vào, nhưng mãi không có cơ hội, nên cậu ta đã rất thông minh hỏi một câu hỏi mà cả hai ông cụ ngồi ở đây quan tâm nhất.

"Cái này không thể nói trước được! Ít ra thì cũng phải ở đây một thời gian, cho đến khi câu lạc bộ làm ăn ổn định cái đã!" Diệp Phong mỉm cười đáp, trong tim hắn lúc này cũng đang tính toán xem Thính Vũ Các muốn ổn định lại tình hình thì cũng phải mất đến mấy tháng mới xong, còn mình thì dĩ nhiên phải ở đây giám sát sự phát triển của nó rồi. Nhưng trong lòng của hắn vẫn đau đau sự việc với nước R, có lẽ hắn sẽ phải trực tiếp ra tay mới xong, không thể ở mãi đây được, chức phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên cũng có thể thôi lúc nào cũng được, nhưng việc này thì Chung Tân Dân không thể nào biết được cả.

Là một Tư Lệnh của khu quân đội thủ đô, một trong những người phụ trách của Lãnh Tổ, Diệp Thành Trù làm gì mà không biết trong thời gian không lâu tới, sẽ có một loạt những hành động lớn xảy ra, cháu của ông tất nhiên là sẽ được phái đi đầu tiên. Dĩ nhiên, chuyện này vẫn phải chờ những nhân tố khác ảnh hưởng tới, ít ra thì trước mắt không thấy gia tộc Tử Xuyên phản pháo lại gì cả. Sau những cơn mưa bão như vừa qua, thì sự đột nhiên bình yên này có vẻ như vô cùng bất bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.