Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 294: Đến lúc rồi



Tiêu Chi Hạo ở phòng tổng thống năm sao nhưng lại không biết địa vị của mình đã được nâng lên một bậc, lúc này hắn vẫn đang cố suy nghĩ mấy lời lúc ban ngày, vẫn không nghĩ ra lý do. Điều duy nhất là ấn tượng của Diệp Phong về hắn không thay đổi ít nhất cũng không kém đi. Vuốt vuốt trán, đi qua đi lại, rồi ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại suy nghĩ. Hắn cần nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào, nếu không bắt lấy thời cơ thu phục vị công tử cao cấp kia, thì chính mình rất có thể sẽ nhanh chóng vĩnh biệt cuộc sống xa hoa.

.

Đang nghĩ xem mai nên lấy thân phận gì để giới thiệu Diệp Phong ở hội võ thì điện thoại rung lên "Ong ong". Tiêu Chi Hạo vui mừng nhìn số trên điện thoại, nhấn nút nói chuyện, không chờ hắn nói bên kia đã vang lên giọng nữ.

"Sao cậu còn đến đây? Còn tới ký túc xá tìm tôi?"Chẳng trách Tiêu Hiểu phản ứng vậy, bởi vì trong một tháng, người cha không ra gì của hắn đã chạy qua chạy lại giữa Trung Quốc và r quốc mấy lần. Nhưng mà khiến cho một cô gái ngày càng trưởng thành nhận ra rằng, hình tượng một thời trong lòng cô chỉ là "Sâu mọt" của xã hội.

Tiêu Chi Hạo không ngốc, hắn biết rõ, thời gian gần đây ấn tượng của cô với hắn càng ngày càng kém. Không thể phủ nhận, chính mình thỉnh thoảng chạy tới r quốc chỉ yếu cũng là vì chơi đùa, hỏi thăm cô ấy cũng chỉ là thuận đường mà thôi. Nhưng mà hiện tại, hắn phải cố tỏ ra thành ý để Tiêu Hiểu hiểu rõ. Hắn là một người cha có trách nhiệm. Tiêu Chi Hạo chọn sách lược công tâm của một nhà chiến lược nổi tiếng. xem tại TruyenFull.vn

"Diệp Phong ở thủ đô." Làm người từng trải, Tiêu Chi Hạo hiểu lòng phụ nữ, dù sao là công tử hắn trước khi cưới vợ cũng chưa lừa gạt cô gái trong trắng nào . Từ khi Tiêu Hiểu rời nhà trốn đi, cô trở thành một người u buồn.

Tiêu Chi Hạo đã nói trước, căn cứ vào biểu hiện của Tiêu Hiểu hắn cũng biết đây chẳng qua là tuổi dậy thì mà thôi. Hơn nữa là giai đoạn sơ cấp nhất.

Điện thoại có chút yên lặng, hơn mười giây sau mới "ân" một tiếng.

Tiêu Chi Hạo nghĩ một lát rồi nói:"Nếu như con muốn gặp thì buổi sáng ngày mai tám giờ đến võ thuật tổng hội thủ đô. Diệp Phong sẽ xuất hiện ở đó."

Tiêu Hiểu có chút sửng sốt bởi vì lúc trước Tiêu Chi Hạo chưa bao giờ bình tĩnh nói ra hai chữ Diệp Phong, sau khi bị đánh ở Hương Tạ Hiên lại càng nghiêm trọng, hôm nay lại thay đổi khiến người ta nghi ngờ.

Tiêu Chi Hạo đương nhiên sẽ không nói thật suy nghĩ của mình, thích thú ho khan một tiếng nói:"Hiểu hiểu, ta biết con đang lớn lên, ta sẽ không giống như trước kia can thiệp vào chuyện của con. Ta hiểu thời gian qua con rất buồn.Là cha ta cũng có trách nhiệm......"

Mặc dù là diễn nhưng mà hắn cũng kiên trì đến cuối cùng. Chung quy cũng có tình cảm với con gái, cho nên cũng không quá giả. Trong lúc nhất thời khiến Tiêu Hiểu sao cha mình lại như thế.

Cho đến khi cúp điện thoại, Tiêu Chi Hạo lại lo lắng. Hắn rất sợ ngày mai con gái sẽ không đến đúng giờ.

Một lần nữa nhớ lại lần gọi điện vừa rồi, phân tích phản ứng của Tiêu Hiểu. Tiêu Chi Hạo càng cảm giác mình sẽ không phạm sai lầm, hít một hơi thật sâu sau, bấm điện thoại của người bạn ở r quốc, hắn muốn sắp xếp một vài chuyện.

Một đêm qua rất nhanh.

Diệp Phong đứng ở trước khách sạn năm sao xa hoa, không khỏi tán thưởng Tiêu Chi Hạo. Trước kia hắn cũng đã từng ở nhiều khách sạn nổi tiếng nhưng mà khách sạn này cũng không kém là mấy. Liếc mắt nhìn chữ vàng Thiên Nguyên , thần sắc hơi chút biến đổi, không ngờ chủ doanh trại điền sản của Tiêu gia tại r quốc còn có khách sạn. Chẳng trách Tiêu Chi Hạo thích đến r quốc.

Sau khi nói số phòng, Diệp Phong theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đến chỗ Tiêu Chi Hạo. Tiêu Chi Hạo trước đó cũng đã nói với khách sạn, cho nên Diệp Phong vừa vào đã được đưa ngay lên phòng.

"Diệp tổng đúng giờ quá." Vẻ mặt tươi cười Tiêu Chi Hạo khách khí nói.

Diệp Phong cũng cười, gật gật đầu nhìn Tiêu Chi Hạo đi vào bên trong trang trí rất đẹp và xa hoa nhưng hắn cũng không để ý nói:"Tiêu tiên sinh, chúng ta khi nào xuất phát?"

"Không vội, không vội." Tiêu Chi Hạo thư thái nói, hắn lấy từ trong tủ cạnh đó ra một cái hộp nói:"Đây là hộp trà mới tôi lấy hôm qua, rất ngon, Diệp tổng nếm thử đi!" Dứt lời, hắn thuần thục biểu diễn nghệ thuật pha trà.

Diệp Phong không khỏi nhíu nhíu mày, hắn bây giờ không có hứng thú với "Trà". Sau khi biết được tin tức về hai anh em Điền Cương, hắn rất muốn nhanh chóng đi gặp vị Điền Cương Quân, hắn không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Tiêu Chi Hạo liếc nhìn đồng hồ, tay vẫn pha trà, giống như khi hắn còn trẻ vẫn đi tán gái.

"Diệp tổng không cần phải gấp, phải 8:30 mới bắt đầu, chúng ta không cần phải gấp, cứ nếm thử trà nước r xem sao đã?" Hắn mỉm cười đưa chén trà thơm ngát đến trước mặt Diệp Phong.

Diệp Phong cũng vô cùng phối hợp tỏ ra rất thư thái, phảng phất như cảm nhận thấy vị trà bốc lên.

Tiêu Chi Hạo rất rõ đối phương đang diễn trò, thực sự không muốn vạch trần. Hắn cũng bê một tách trà lên thưởng thức .

Hồi lâu sau, Diệp Phong nói,"Dù thế nào tôi vẫn thích trà Trung Quốc hơn."

"A?" Tiêu Chi Hạo "Chậm rãi tỉnh lại", mở mắt, hiếu kỳ hỏi:"Vì sao?"

"Cùng một loại trà nhưng mà ở lãnh thổ khác nhau mùi vị sẽ khác nhau." Diệp Phong nhẹ nhàng buông chén, nhìn qua chất lỏng màu vàng nhạt, lắc đầu cười cười,"Người cũng vậy."

Trong mắt Tiêu Chi Hạo, loại trà này uống ở đây lại ngon hơn ở trong nước. Nhưng mà hắn đã nói thế thì thôi. Tiêu Chi Hạo nói tiếp:"Tôi cũng có cảm giác này. Tỷ như võ thuật, là do Trung Quốc truyền vào r quốc nhưng mà hiện tại lại phân ra thành hai phe phái, vô luận ý niệm hay là chiêu thức. Nhưng tôi vẫn thích võ thuật Trung Quốc bởi đó mới là chính tông ."

"Tôi lại không cho rằng như vậy. Chỉ có thể nói là có sở trường, không nhất định phải phân tốt xấu." Diệp Phong trả lời thiếu chút nữa khiến Tiêu Chi Hạo thổ huyết, tiêu Nhị gia tự nhận cố ý làm vừa ý Diệp Phong nhưng không ngờ lại thất bại.

Diệp Phong nói tiếp: "Những người luyện võ khác nhau sẽ có mục đích khác nhau. Có người vì rèn luyện thân thể, có người vì đánh bại đối thủ, có người muốn làm sát thủ, đối với hai loại sau mà nói, võ thuật căn bản không có môn phái, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ, chiêu thức nào cũng có thể sử dụng."

Tiêu Chi Hạo nhìn ánh mắt của Diệp Phong càng cảm thấy đối phương hẳn là thuộc về loại thứ ba, hồi tưởng lại lần bị đánh gẫy tay, càng khiến cho hắn thấy đúng.

"Buổi giao lưu hôm nay chắc không có ai vì luyện thân thể cả, anh nói có đúng hay không?" Diệp Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Chi Hạo, hỏi.

"Hẳn là như vậy......" Đây là đáp án của Tiêu Chi Hạo. Đúng vậy hầu hết những người luyện võ bao gồm cả hắn đều không phải là vì rèn luyện thân thể mà chủ yếu là vì hiếu thắng. Nếu như không có khát vọng chiến thắng thì không có chuyện họ bỏ ra nhiều mồ hôi tâm huyết để nghiên cứu chiêu thức.

"Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi chứ?" Diệp Phong nhìn đồng hồ dò hỏi.

Tiêu Chi Hạo đã lâu không suy nghĩ về nhân cách con người, nhưng mà khi Diệp Phong cắt đứt lời hắn, hắn bèn buông tha cho người không có cảm hứng với mấy chuyện này. Bởi vì còn có rất nhiều chuyện đem lại lợi ích thực tế đợi hắn hoàn thành.Hắn nhìn đồng hồ nói: " Đã đến giờ rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.