Đắc Kỷ

Chương 49: Lại nói đến chuyện nhà Hán (6)



Edit: Hiên Viên Linh

Tiểu cô nương đắc ý che miệng hắn, vẫn duy trì tư thế khi bổ nhào vào lòng hắn như cũ, bĩu môi nói: "Không cho nói, nói nữa cón sẽ rất tức giận!"

Lòng bàn tay của nàng lành lạnh, khí hắn thở ra lại nóng giống như muốn nướng chín hắn vậy, Lưu Doanh mở to hai mắt, không để lại dấu vết vịn lấy bả vai của Đắc Kỷ, kéo ra một khoảng cách nhất định với nàng, giọng nói mang theo vài phần thỏa hiệp: "Mà thôi, đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nếu con muốn ở lại trong cung mấy ngày thì cứ ở lại đi."

"Đó là do Yên Nhi thích cậu, muốn bồi cậu thêm vài ngày nha..." Tiếng nói của tiểu cô nương không có chút sức mạnh, nhưng dường như khi nói xong lại thật sự coi đó là cái cớ, thay đổi trở nên đúng lý hợp tình.

"Không có phép tắc gì, những lời này sau này không được phép nói nữa, sẽ khiến người ta chê cười."

Lưu Doanh không biết mình đã có chuyện gì nữa, biết rõ “thích” trong lời nói của Yên Nhi không phải “thích” mà hắn suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn nhịn không được nhớ tới lời nói vừa rồi của tỷ tỷ, tiểu cô nương trước mắt này không có huyết thống với mình, cho nên hắn phải càng phải thủ lễ hơn mới đúng.

V384 chính là kinh hãi vạn phần nhìn độ hảo cảm của Lưu Doanh bắt đầu dao động từ 73 điểm, biến thành 74 điểm, phải biết rằng, từ khi Đắc Kỷ mới làm nhiệm vụ, dộ hảo cảm của Lưu Doanh là 73 điểm, đối với một người có quan hệ thân ngoại sinh nữ mà nói, đó đã không thấp.

Vài ngày này Đắc Kỷ cũng không cố ý đi kiếm hảo cảm, cơ bản đều là duy trì nguyên bản tính tình của Trương Yên, nó cũng vô cùng yên tâm, nhưng mới vừa rồi, độ hảo cảm của Lưu Doanh tăng lên! Chuyện này là như thế nào đây? Trước mặt V384 bỗng tối sầm.

Nhào vào trong lòng người khác xác thực không phải là một tư thế đẹp, Đắc Kỷ được Lưu Doanh thuận thế đỡ lấy, cũng vô cùng tự nhiên lùi lại một chút, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Lưu Doanh không chớp nói: "Nhưng cậu là Quân chủ, Quân chủ chính là quy củ, chỉ cần cậu không cười con, vậy thì có ai dám cười nhạo con đâu?"

Lưu Doanh nghe tiểu cô nương ngụy biện, đôi mắt trong suốt nhịn không được hiện lên một chút vui vẻ, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng, D!e^[email protected]/D0n.xoa đầu Đắc Kỷ, nói: "Được rồi, đi rửa mặt đi, tay vuốt ve chó cũng dám bám lên người trẫm, quy của của con đúng là..."

Đắc Kỷ le lưỡi một cái, bộ dáng có chết cũng không nhận sai, nhảy dựng lên, Lưu Doanh và Hắc Cẩu Vương còn đang quỳ rạp trên mặt đất liếc mắt nhìn nhau, Hắc Cẩu Vương cũng toét miệng với hắn, phun ra một hơi khói trắng.

Trời đông lạnh giá rét, các nơi không ngừng báo lên tình hình thiên tai, người chết rét chết đói đã không coi như chuyện gì mới lạ, trước đây Tiên đến dùng phương thức “phá đông tường bổ tây tường”* để giải quyết vì vậy mà để lại một cục diện vô cùng rối rắm cho đại vương triều này, vì vậy mặc dù đã đạt thành hiệp nghị với Thái hậu, Lưu Doanh cũng vẫn hoãn chuyện đưa tiểu cô nương ra cung đến đầu xuân sang năm.
*phá đông từng bổ tây tường: lấy chỗ nọ bù vào chỗ kia

Một trong những nguyên nhân chính hắn không phản đối Mẫu hậu chấp chính là, những chuyện mà Mẫu hậu làm cũng chính là chuyện mà hắn muốn làm, hiện thời chuyện quan trọng nhất chính là khôi phục nguyên khí quốc gia, biên quan yên ổn, những chuyện này hắn có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không thể làm được hoàn hảo như Mẫu hậu, chỉ có điều Mẫu hậu có quá nhiều tư tâm, thường xuyên khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.

Lưu Doanh thở dài một hơi, cũng vuốt ve lông trên lưng của Hắc Cẩu Vương, đứng dậy đi sang phòng kế bên rửa mặt, những ngày này hắn vẫn ở gian ngoài, dứt khoát liền sai người làm thêm hai bức vách, tạo thành một gian phòng nhỏ, mới đầu không hắn chưa thích ứng, nhưng ngủ lâu, cũng quen .

Nhưng cho dù có quen thế nào đi nữa, cũng không cách nào sủng hạnh cung nhân tại đây, hắn đã thử hai lần, lần đầu bị Yên Nhi phát hiện, gây ra một màn lúng túng, lần thứ hai thì ngược lại Yên Nhi có một đêm mộng đẹp, nhưng hắn lại thời thời khắc khắc lo lắng nhỡ nàng đi tiểu đêm nghe thấy, đến cuối cùng cũng không được việc.

Hiện giờ đã nói rõ mọi chuyện với Mẫu hậu, cuối cùng cũng không cần phải đóng giả nữa, Lưu Doanh đang đợi sau khi dỗ tiểu cô nương đi ngủ, dieen~ddan\lee^quy/dd0n^ sẽ đi đến cung của phi tần sủng hạnh, liền nghe thấy tiếng nói vô cùng cao hứng của tiểu cô nương từ bên trong vọng ra: "Cậu, bên ngoài tuyết đang rơi, con nghe thấy được!"

Lưu Doanh đang để cung nhân hầu hạ hắn rửa mặt, không nặng không nhẹ ừ một tiếng, xem như trả lời, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, nhưng thực ra hắn đang thất thần.

Ngừng một lát, tiểu cô nương lại nói: "Ngày mai con muốn đi ngắm tuyết, hoa mai nở trong tuyết, vô cùng đẹp mắt."

Sau khi Lưu Doanh rửa mặt xong, ra hiệu cho cung nhân lui xuống, nhưng xiêm y lại không cởi vội, ngồi ở trước bàn tìm một quyển sách mở ra xem, nghe vậy lại ừ một tiếng, mặc dù hiện thời trong triều bận rất nhiều chuyện, nhưng những điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hậu cũng cả, nàng muốn đi xem, vậy thì để nhiều người đi cũng nàng là được rồi.

Thanh âm của tiểu cô nương vẫn vang lên "Mấy hôm trước con đã muốn nói, nhưng cậu đều đang bận rộn chuyện của vị Tích Dương Hầu kia, cậu, con đã nhìn thấy phi tần của người, đếm tất cả có đến mười một người."

Lưu Doanh gom thẻ tre trong tay lại, tựa như có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu như không thích các nàng, vậy thì đừng gặp nữa."

"Cơ thiếp của cha con có tổng cộng là mười bốn người, cậu nói xem nếu như nhà chúng ta coi là ít, vậy thì trong những nhà khác không biết có bao nhiêu người nhỉ?" Ngoài dự đoán là, tiểu cô nương cũng không vướng mắc nhiều ở vấn đề cơ thiếp, ngược lại giống như là tò mò hỏi.

Lưu Doanh bật cười, hóa ra là hắn nghĩ nhiều, mặc dù chuyện này có chút khác người, nhưng đợi thêm vài năm nữa tiểu cô cũng là phải lập gia đình, hắn vẫn hết sức kiên nhẫn đáp lại: "Trong số mười tám vị Công hầu đi theo phụ hoàng,dieen~ddan\lee^quy/dd0n^ có nửa số quý phủ là không đủ cơ thiếp, nói ra cũng có chút thú vị, những người này không có một nhà nào là không có cơ thếp, hoặc có nhà còn chiêu mộ mỹ nhân, tỷ như vũ Dương Hầu..."

Hắn lời còn chưa nói hết, thanh âm của tiểu cô nương đã kinh ngạc vang lên, nói: "Bọn họ thế nuôi nổi sao?"

Lưu Doanh bật cười, triều đình nghèo thì nghèo thật, như cho dù thế nào cũng sẽ không cắt giảm lương bổng của triều thần, huống chi những người này đều đã chinh chiến nhiều năm, đồ tích trữ được cũng không ít, chẳng qua là vài người cơ thiếp thôi mà, sao có thể không nuôi nổi chứ.

Nghe Lưu Doanh giải thích, tiểu cô nương nửa ngày không lên tiếng, Lưu Doanh cho rằng nàng sợ hãi, giọng nói ôn hòa trấn an nói: "Cũng không phải là ai cũng như thế, sau này khi con xuất giá, cậu nhất định sẽ chọn cho con một vị phu quân, đừng nói cơ thiếp, chỉ cần nhìn người khác nhiều hơn vài lần, con cũng đến đây nói với cậu."

Lưu Doanh biết ủy khuất của tỷ tỷ mình, ánh mắt của Phụ hoàng vô cùng chuẩn, rất biết dùng người, năng lực bản thân cũng không thể bàn cãi, mười tám vị Công hầu người người đều có công cao chấn chủ, phụ tử Trương Ngao hai đời chinh chiến lập được công, nhưng cho dù chiến công có cao hơn nữa, cũng không thể khiến đường đường đích trưởng công chúa trở nên sống dè dặt như vậy, chỉ tiếc chính nàng không chống đỡ được.

Lưu Doanh mơ hồ có thể đoán được thân thế của tiểu cô nương, trong lòng không khỏi có thêm vài phân áy náy, lời này nói đúng là thật lòng, nhưng mà một hồi lâu sau Đắc Kỷ cũng không nói gì.

Thật lâu sau, thanh âm trong veo ở giữa khoảng thiếu nữ và đứa bé mang theo một chút không xác định vang lên: "Nhưng mà, không phải là con đã gả cho cậu rồi sao?"

Lưu Doanh thiếu chút nữa thì sặc một ngụm khí, bỏ thẻ tre trong tay xuống, bước vài bước đi đến cửa phòng kế, suy nghĩ một chút, không ra ngoài, ở trong phòng ngăn dùng hết thanh âm lượng vững vàng nói: "Lời này là ai nói cho con biết ?"

Đắc Kỷ nằm ở giường bên cạnh, duỗi tay vuốt ve lông trên người Hắc Cẩu Vương, một cái  lại một cái, không đếm xỉa tới, trong giọng nói lại mang theo vài phần ngây thơ, vài phân mông lung: "Tất cả mọi người đều nói như thế, trước đây không dám hỏi, nhưng mấy ngày hôm trước những những phi tần kia đều gọi con là Hoàng hậu nương nương..."

Thời điểm Trương Yên gả cho Lưu Doanh, Lỗ Nguyên công chúa sợ nàng biết chân tướng sẽ thương tâm, trước một ngày cho nàng uống chút rượu, hôm thành hôn đó Trương Yên choáng váng, không biết là mộng hay là thật, chỉ là sau khi tỉnh lại người đã ở trong cung, ngoại tổ mẫu để cho nàng ngủ cùng một chỗ với cậu, ban đêm còn cho người đến điều tra, cung nhân quanh mình đều gọi nàng là nương nương, nhưng Lưu Doanh lừa gạt trấn an, mặc dù trong lòng nàng không xác định, nhưng vẫn đặt chuyện này trong lòng.

Hiện thời phi tần của Lưu Doanh cũng đã gặp, giả bộ không hiểu cũng không còn ý nghĩa gì, Trương Yên chỉ là phản ứng đơn giản chậm chạp, cũng không phải là ngốc .

Độ hảo cảm của Lưu Doanh bắt đầu dao động, lần này là thể hiện tâm tình của hắn đang biến hóa, V384 chỉ cảm thấy trước mắt một màn mờ mịt, ta là ai, ta đang ở đâu, tại sao ta phải ở  cùng một chỗ với con Hồ ly không biết xấu hổ này chứ?

Đắc Kỷ không có cảm giác mình có vấn đề gì cả, hiện thời thân thể này của nàng đổi thành hồ ly, thì đến lông cũng còn chưa mọc đủ, .Dien*d@n*le*quy*d0n/nàng chỉ là không nghĩ tới Lưu Doanh sẽ quyết đoán như vậy dùng lợi thế trong tay để đổi cho nàng xuất cung, hiện tại thân phận này mặc dù có chút bất tiện, nhưng ít ra lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu như thật sự xuất cung rồi, thân phận cũng đổi, muốn nhìn thấy hắn cũng khó.

Lưu Doanh không biết suy nghĩ này của Đắc Kỷ, hắn có thể bình tĩnh không chút lúng túng nào mà đối phó với quan lại trong triều, nhưng lại không biết nên đáp lại những lười này như thế nào, suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra: "Những chuyện kia đều không tính, chờ đến đầu xuân cậu sẽ đưa ngươi về nhà."

Đắc Kỷ biết được thời gian chính xác, biết thời gian mình phải đi cũng không nhanh, ừ một tiếng, vô cùng vui sướng mà bỏ qua chuyện này, ngược lại Lưu Doanh bị nàng làm cho hoảng sợ một trận, đến chuyện sủng hạnh phi tần cũng đều quên mất không còn một chút, trăn trở một đêm không ngủ được.

Lưu Doanh thật sự vô cùng bận bịu, những chuyện này đổi lại là người khác có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng đến tay hắn sẽ trở nên rất lâu, đó cũng không phải là vì năng lực của hắn, mà do hắn quá mức lương thiện, ví như tình hình thiên tai trong nước, cách làm bình thường của quan viên kể cả Lữ Hậu đều là cố hết sức trấn an lòng dân, bên ngoài nhìn vào thì vô cùng hoàn mỹ, nhưng đến tay hắn, hắn không thèm để ý tiếng xấu nhiều thế nào, chỉ muốn cứu tế dân nạn nhiều một chút, tốn thời gian phí sức lại không tốt một chút nào.

Đôi với những chuyện này Đắc Kỷ không có ý kiến gì, Hồ ly thông minh nhưng cũng rất lười, rất nhiều chuyện nhìn thấu, nhưng cũng lười hỏi đến, Lưu Doanh có lẽ là người tốt, nhưng cũng không thích hợp làm hoàng đế, người như hắn như vậy mà ngồi trên ngôi vị hoàng đến, hoặc là trở thành nhân quân thiên cổ ca tụng, hoặc là một vị vua tầm thường cả đời không làm được chuyện gì cả.

Trương Yên cho rằng Lưu Doanh là loại người thứ hai, bởi vì nàng chứng kiến nửa đời hắn hoang đường buồn cười, đã thấy kết cục của hắn vô cùng tầm thường không được việc gì thậm chí thật đáng buồn đáng tiếc, cho nên kỳ thật tâm nguyện của nàng phần lớn là ký thác vào trên người Lữ Hậu, nàng nghĩ quan hệ giữa Lưu Doanh không nên ác liệt với Lữ Hậu, nhưng trừ phi Lưu Doanh giống như  quỹ đạo trong nguyên bản, trở thành con rối trong tay Lữ Hậu, nếu không đó là chuyện tất yếu, bởi vì ích lợi của hai người gần như là chồng lên nhau.

Khi còn sống Trương Yên đưa ra kết luận về Lưu Doanh như vậy, nhưng Đắc Kỷ lại không nhĩ vậy, nàng đã gặp qua rất nhiều người, có lúc chỉ cần một thay đổi nho nhỏ, cũng có thể tạo nên một anh tài bất thế, huống chi trên đời này có quá nhiều thứ gọi là nhân quân cũng chỉ là danh tiếng mà những vị vua hung ác mua chuộc được, nếu như Lưu Doanh trưởng thành hơn, có lẽ có thể trở thành một nhân quân chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.