Đắc Kỷ

Chương 62: Nhìn lên Bạch Ngọc Kinh trên trời



Edit: Hiên Viên Linh

Trên đài đánh đã vài hiệp, Đắc Kỷ cũng không nhìn lên một cái, chậm chạp ăn Linh Quả trong mâm, Bạch Khuynh nhìn về phía nàng, trong đôi mắt xanh thẳm khó được lộ ra một chút nghi hoặc.

Mọi chuyện vừa rồi, hắn đều nhìn thấy, rõ ràng là bộ dáng lưỡng tình tương duyệt với đường đệ, nhưng lại trước mặt hắn trêu chọc người khác, còn không chỉ một người, đường đệ cũng không lộ ra tâm tình tức giận, hắn không hiểu cái gì gọi liếc mắt đưa tình lạt mềm buộc chặt, chỉ cảm thấy không hợp với lẽ thường, không khỏi nhìn Đắc Kỷ thêm vài lần.

Thiếu nữ trang dung diễm lệ kia tựa như phát hiện cái nhìn chăm chú của hắn, Bạch Khuynh vốn tưởng rằng thiếu nữ cũng sẽ đối với hắn giống như những người khác, cho hắn một ánh mắt trêu chọc, hoặc là cong đôi môi đỏ tươi kia lên, không ngờ toàn thân nàng cứng đờ, trên mặt toát ra một chút phòng bị theo bản năng, mở to mắt, không chống lại ánh mắt hắn.

Bạch Khuynh cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng lại không hiểu nỗi thất vọng của mình từ đâu mà đến, hắn thu hồi ánh mắt, ánh mắt lại hướng lên trên đài, thân thủ của Bạch Kỳ hắn liếc mắt đã có thể xem thấu, coi như cái người nổi bật nhất trong những đệ tử thuộc chi thứ, theo lý lấy thực lực của đường đệ tiến cảnh mấy ngày nay, chống lại người này, mặc dù sẽ cố sức một chút, nhưng thắng là tất nhiên, nhưng sau khi đánh mấy trăm hiệp, mắt thấy người có khí lực không đủ lại là Bạch Vũ An.

Hắn híp mắt, nhìn kỹ lại, quả nhiên phát giác thấy trong cơ thể Bạch Vũ An tu vi không đủ, đương nhiên mấy trận trước không thể tiêu hao nhiều tu vi đến vậy được.

Bạch Khuynh đoán được một chút, hắn nhìn về phía Đắc Kỷ, đã thấy người vốn nên lo lắng áy náy, trên mặt lại không có chút dị sắc nào, ánh mắt quyến rũ bay tứ tung, nhưng mỗi lần thấy hắn đang nhìn nàng, bộ dáng khinh bạc kia sẽ thu liễm một chút, có lẽ là thật sự sợ hắn.

Bạch Khuynh không tức giận, kỳ thật hắn cũng không thể lý giải tình yêu, những chuyện Bạch Vũ An cam tâm tình nguyện, hắn không có tư cách gì xen vào, chỉ là không khỏi chú ý Đắc Kỷ thêm vài phần,%die*nd^anl`eq~uyd/0n cho dù hắn không hiểu tình yêu, nhưng tính cách của một người thì lúc nào cũng hiểu rõ, những chuyện không phù hợp với lẽ thường, lúc nào cũng sẽ đưa tới càng nhiều chú ý.

Trên đài, Bạch Vũ An biết rõ tu vi của mình không đủ, nếu tiếp tục đánh, người ngã xuống trước khẳng định là mình, hắn cũng không nghĩ tới một Võ Giả Địa giai tầng bảy thế nhưng lại không rơi vào thế hạ phong khi đấu với mình, tu vi của hắn không đủ, không thể chống đỡ lâu hơn, vì thế quyền phát ra càng tàn nhẫn, muốn tốc chiến tốc thắng.

Bình thường Bạch Kỳ thường sử dụng kiếm, nhưng khi đánh với Bạch Vũ An, cũng dùng quyền, hai người một quyền một cước đánh nhau cho tới bây giờ, khí lực tiêu hao đều rất nhanh, nhưng cho dù hắn không có đạt tới cảnh giới như Bạch Vũ An, cũng có thể nhìn ra khí lực Bạch Vũ An đã tiêu hao không phù hợp với lẽ thường, nhưng đối thủ đột nhiên gia tăng thế công, khiến hắn cũng không thể nghĩ tiếp, ra tay cũng càng nặng.

Cong đường Bạch Vũ An đi là thế đại lực trầm (thế lớn lực nặng), không tương xứng với hình tượng của hắn, nhưng ngược lại, Bạch Kỳ lại dựa vào tốc độ, không cần tất cả các quyền phát ra đều đánh đến đối phương, chỉ cần hành động như gió, tạo thành thương thế cho kẻ địch đồng thời tránh thoát công kích, vốn dĩ Bạch Vũ An đã thua thiệt, nếu như tu vi của hắn còn nguyên, đương nhiên dốc hết sức đánh sẽ thắng.

Vài giọt mồn hôi lăn xuống trán Bạch Kỳ, hắn đưa tay lau đi, đúng vào lúc này, quyền ảnh của Bạch Vũ An đã đến, khi hắn cách Bạch Kỳ còn có ba thước, trong quyền phong lại xuất hiện một con ngân bạch cự mãng (con rắn lớn màu trắng bạc) ngửa mặt lên trời thét dài, huyết khẩu mở rộng ra, đánh thẳng về hướng Bạch Kỳ. Vẫn liên tục cẩn thận tránh né, lúc này Bạch Kỳ không né tránh nữa, đột nhiên dùng toàn lực nghênh tiếp một quyền này của Bạch Vũ An.

Quyền của Bạch Kỳ cũng sinh ảo ảnh, đột nhiên, hai con ngân bạch cự mãng tầng tầng chạm vào nhau, một tiếng ầm vang, bình đài trầm xuống, Bạch Vũ An che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ ở trên đài.

Tầm mắt của Bạch Kỳ cũng có chút mơ hồ, nhưng tựa như phát giác ánh mắt lo lắng của đại tiểu thư phía xa xa, lui lại một bước, vẫn là đứng lại.
(lúc này ghét Đắc Kỷ thật sự….Vũ An a, chúng ta không chơi với con Hồ Ly ấy nữa về đây tỷ tỷ thương nào)

Đệ tử thứ xuất kia thật sự đánh bại Bạch Vũ An!

Phía dưới vang lên một tràng tiếng hít vào, nếu không có nữ nhân đáng giận kia... Bạch Vũ An muốn đứng lên, nhưng trước mặt bỗng tối sầm, nhịn không được nữa, ngã xuống.

Sắc mặt chưởng lão của chi Bạch Vũ An vô cùng khó coi, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng đứng lên, Bạch Khuynh liếc nhìn hắn một cái, khẽ vuốt cằm, trưởng lão kia vội vàng thi lễ rồi bay đến trên đài, tra xét thương thế của Bạch Vũ An.

Thật may thương thế không có gì đáng ngại, trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, chỉ là tỷ thí trong gia tộc đương nhiên sẽ không ra tay độc ác, #dien~dan\le^quy/d0n^nhưng cũng có rất nhiều thiên tài sau khi bị đánh bại không thể gượng dậy nổi, vô số thiên chi kiêu tử đạp lên đồng tộc kiêu ngạo đi lên đỉnh núi võ đạo du ngoạn sơn thuỷ, năm năm trước Bạch Vũ An đúng là dạng này, hiện tại đến lượt người khác giẫm lên hắn.

Trưởng lão thăm dò mạch tượng Bạch Vũ An, đột nhiên giống như là phát giác được cái gì, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, hắn còn chưa kịp nói gì, Bạch Kỳ sắc mặt tái nhợt đã mở miệng nói: "Tu vi của Vũ An công tử chỉ còn lại không quá một nửa, lần này, là ta được lợi từ Vũ An công tử."

Những lời này vốn là trưởng lão muốn nói ra để lấy lại một chút mặt mũi, không nghĩ tới Bạch Kỳ đã nói ra, mọi người phía dưới cũng có chút nghi hoặc, nhưng lại đa số vẫn là lộ ra bộ dáng thì ra là như vậy, trưởng lão nhìn Bạch Kỳ một cái, sắc mặt hòa hoãn một chút, những lời này được nói ra từ miệng người chiến thắng đương nhiên sẽ đáng tin hơn nhiều sơ với ông ta nói.

Nhưng cho dù nửa số tu vi kia của Bạch Vũ An ở nơi nào, kết quả của trận đấu này cũng đã định, rất nhiều đệ tử thứ xuất mặc kệ nhận biết Bạch Kỳ, hay không biết Bạch Kỳ, đều cao giọng hét lên tên của hắn, trong chốc lát ồn ào hẳn lên.

Những màn tỷ thí phía sau, Đắc Kỷ cũng không còn hào hứng đi xem, Bạch Khuynh cho rằng nàng là lo lắng Bạch Vũ An, không nghĩ tới nàng cũng mặt mày cong cong với đệ tử thứ xuất đang đắc thắng kia, bộ dáng vì hắn mà cao hứng.

Bạch Khuynh cảm thấy chuyện này rất không đúng, hắn nhìn về phía Đắc Kỷ, quả nhiên lại thấy nàng lộ ra bộ dáng bị kinh hãi sau đó lại nhu thuận, hài lòng, hắn lại chưa từng thấy những người có lòng lặng lẽ trao đổi một cái ánh mắt với nhau bao giờ, Bạch Kỳ hai đấm nắm chặt.

Sau khi Địa giai võ giả tỷ thí, chính là Thiên giai nhân hoàng tỷ thí, Trường Sinh thế gia có rất nhiều đệ tử, nhưng số lượng Thiên giai nhân hoàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đó những cao nhân Thiên giai bốn tầng trở lên, cũng chỉ có ba người, nhưng trừ Bạch Khuynh ra, thì mọi người đều đã qua trung niên, bộ dáng đều là những con rắn lôi thôi lếch thếch, Đắc Kỷ một chút cũng không nhìn trúng.

Nàng không coi trọng tuổi tác, nhưng cho dù là lão yêu ngàn năm vạn năm, thì cũng phải chú ý đến hình tượng một chút, trên đời này nam nhân không thiếu, người sạch sẽ tuấn mỹ bày đầy ra không cần, chẳng lẽ lại đi tìm một quỷ lôi thôi sao?

Bạch Khuynh cũng không tham gia tỷ thí, hắn là thành chủ, đương nhiên phải có khi độ của người đứng đầu một thành. Những người cùng giai với hắn phần lớn đều là trưởng bối, luận thực lực, Bạch Vũ An có thể ở tu vi Địa giai bảy tầng đánh lên đến Địa giai bốn tầng mà không có địch thủ, tư chất của hắn còn cao hơn Bạch Vũ An, trưởng bối trong tộc cũng cần mặt mũi , nên bình thường hắn tu luyện cũng không thèm đánh với những trưởng bối này, mà chiến đấu với những yêu thú cao cấp được nuôi trong thành.

Thiên giai tỷ thí đều liên quan đến một phương diện: Danh sách Trưởng lão của các dòng đích hệ, mười mấy vị Nhân Hoàng cũng không phải đều thuộc đích hệ, nhưng mà trong số đó đích hệ của Trường Sinh thế gia chiếm bảy phần, mười Nhân Hoàng nhưng lại chỉ có bảy chức trưởng lão, cho nên mỗi một lần Thiên giai tỷ thí, cạnh tranh đều vô cùng kịch liệt.

Cho dù ngày xưa Bạch Khuynh đã thắng được những người này, nhưng cũng sẽ chuyên tâm xem tỷ thí, từ đó tìm ra được một chút kinh nghiệm chiến đấu hoặc đổi mới chiêu thức có lợi cho hắn, nhưng lần này, chính hắn cũng không ý thức được, phần lớn thời gian ánh mắt hắn đều dừng lại ở trên người Đắc Kỷ, chỉ cần phát hiện ánh mắt bay loạn, hắn sẽ nửa cảnh cáo nhìn sang, thỉnh thoảng Đắc Kỷ cũng trộm nhìn vài lần, vì vậy hắn lao tâm lao lực, nên không có thời gian xem tỷ thí .

Nhưng vào lúc này, biến cố nảy sinh, hai vị Nhân Hoàng đang chiến đấu kịch liệt trên đài, trong đó một người đánh đến đỏ mắt, không khống chế nổi hóa thành ngân bạch cự mãng dài mấy chục thước, đối thủ tức giận bộc phát, lập tức cũng hóa thành một con trăn lớn, nhào lên đánh cùng con cự mãng kia, huyết khẩu mở to, hai con mãng xà đấu nhau, đương nhiên sẽ có một bị thương!

Lông mày Bạch Khuynh cau lại, khẽ quát một tiếng, nhưng một đôi cự mãng đang chiến đấu đến đỏ mắt kia vẫn một bộ dáng hung tàn không chết không bỏ qua, đâu còn chịu nghe mệnh lệnh hắn!

Hai vị Nhân Hoàng đang đấu nhau kia thường ngày cũng vô cùng khó đối phó, hai vị cao cấp Nhân Hoàng, những Nhân Hoàng còn lại cũng lập tức dừng đánh nhau lại, không dám tiến lên,d!3~nd@nl#qu/yd0n lúc cự mãng triền đấu, người khác tham gia, đương nhiên sẽ phải nhận công kích từ hai con trăn to lớn không kém nhau kia, lông mày Bạch Khuynh nhíu chặt, đưa tay cởi áo choàng chồn tuyết trên người xuống, trong giây lát hóa thành một con cự mãng ngân quang trạm trạm (con rắn lớn tỏa ra ánh sáng màu bạc trong veo), bay lên đánh tới hai con trăn lớn kia.

Con cự mãng này đâu chỉ lớn gấp đôi con ngày đó Đắc Kỷ gặp!

Hai con trăn lớn đồng thời quay đầu lại, mắt rắn âm lãnh chống lại cự mãng trẻ tuổi mới vừa gia nhập vòng chiến kia, so với bọn họ, con trăn lớn này thật sự là quá mức trẻ tuổi, nhìn qua đến da cũng chưa từng lột, nhưng mà uy áp quanh thân so với bọn họ chỉ mạnh không yếu!

Hai con trăn lớn đã mất đi ý thức, bản năng thú tính khiến chúng nó đỏ mắt, không cần biết đối diện là ai, một trái một phải đồng thời đánh về phía con cự mãng trẻ tuổi nguy hiểm cực cao kia! Mắt rắn lạnh lùng, cự mãng trẻ tuổi hé huyết khẩu, cắn vào đầu một con rắn, đuôi quét ngang ra ngoài, liền đánh bay một con cự mãng khác đang muốn tập kích!

Trên trời, mãng xà khổng lồ chiến đấu một chỗ, che khuất cả bầu trời, giống như may bạc tung bay, một màn này thật sự rung động khiến cho không người nào có thể nói gì, nhưng mới chỉ hơn mười hiệp, cự mãng đang che khuất bầu trời đột nhiên bị đánh rơi xuống hai con, lúc hai con trăn lớn rơi xuống đất hóa thành thân người, chật vật giãy giụa đứng lên.

Dung thực lực một người, chế phục hai vị Nhân Hoàng hóa thú!

Tất cả mọi người đều một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người, theo sau mà đến chính là cuồng nhiệt, tỷ thí duy trì liên tục đến bây giờ, xem nhiều cuộc chiến đấu như vậy, chỉ có này một trận này là ngoài ý muốn, khiến bọn họ thật sự cảm nhận được cái gì gọi là võ đạo!

Nhưng đắm chìm trong ánh mắt mọi người sùng kính rung động là cự mãng tuổi trẻ đang ở trên trời kia, lại bay vòng vòng trong chốc lát, không có chút ý muốn biến trở về nào, nó thè lưỡi rắn, tựa như đang tìm kiếm cái gì, đột nhiên, mắt rắn khổng lồ nhắm ngay một bóng người ở phía dưới.

Đắc Kỷ mắt thấy đầu của con cự mãng che khuất bầu trời kia càng ngày càng gần, lại không có chút động tác nào, giống như là bị dọa đến ngốc rồi, thị nữ sau lưng sợ hãi kêu lên nghĩ muốn kéo nàng ra, lại bị mắt rắn đảo qua, lập tức trợn trắng, hôn mê bất tỉnh. Cự mãng phun lưỡi rắn ra, khẽ liếm một cái trên gương mặt Đắc Kỷ, lập tức lưỡi rắn đỏ tươi quấn lên eo thon của Đắc Kỷ, mang nàng rời khỏi mặt đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.