Đắc Kỷ

Chương 8: Đệ nhất mỹ nhân thất quốc (7)



Doanh Chiêu đăng cơ ba năm, chưa bao giờ buông thả dù chỉ nửa ngày, lần đầu tiên không lâm triều này, làm dấy lên một trận sóng to gió lớn, kinh động đến cả Ngụy Thái Hậu, sau khi Ngụy Thái Hậu biết được sự tình trong cung, lại không nói với bên ngoài nửa chữ làm cho lòng dạ của các đại thần trong triều nóng như lửa đốt, cho rằng Vương thượng vẫn luôn cần cù nhà mình đột nhiên mắc bệnh nặng.

Đa số Tần Vương đoản thọ, Tiên Vương chưa đến bốn mươi mà đã băng hà, cũng do đột nhiên mắc bệnh nặng, Ngụy Thái Hậu luôn luôn quan tâm thân thể của Doanh Chiêu, đặc biệt là lúc này- thời điểm quan trọng tác động đến thế chân vạc của thất quốc, tối kỵ nhất là Ấu vương lâm triều, vì vậy thường sẽ là huynh chung đệ cập (huynh chết, đệ kế vị), huống chi Doanh Chiêu còn chưa có con nối dòng. Năm đó khi Tiên Vương qua đời, nếu không phải vì từ nhỏ Doanh Chiêu đã có tài hoa xuất chúng được phần đông người trong triều ủng hộ, thì cũng thiếu chút nữa đã nhường ngôi cho huynh đệ của Tiên Vương thừa kế vương vị.

Ban đầu khi Doanh Chiêu sủng ái Việt Cơ, Ngụy Thái Hậu chỉ nghĩ rằng hắn còn trẻ nên yêu sắc đẹp, vì thế chỉ nhắc nhở vài câu, nhưng lại dẫn đến mức không lên triều, thì không thể trách nàng- kẻ làm mẫu thân này không nói đạo lý, Doanh Chiêu cũng biết lỗi của mình, cũng biết mẫu hậu của mình truyền hắn và Việt Cơ đến là vì chuyện gì, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. D!en~d@n~le~quy~d0n.c0m

Đắc Kỷ cũng không sợ, nhưng trên mặt lại giả như hơi căng thẳng, cũng may lúc này mọi người đều đơn thuần, V384 cũng không biết sự tự tin của nàng vì đâu mà có, lên xa giá, Doanh Chiêu khẽ nói với nàng: "Lát nữa nếu mẫu hậu nói nói gì, nàng chỉ cần nghe là được, quả nhân sẽ bảo hộ nàng."

"Thiếp tạ ơn vương thượng." Ánh mắt Đắc Kỷ dịu dàng nhìn Doanh Chiêu một cái, dường như là nhớ ra điều gì đó, khẽ cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng lên giống như hoa đào.

Xa giá dừng lại trước Cam Tuyền cung, Doanh Chiêu xuống xa giá trước, lập tức xoay người lại, nhìn Đắc Kỷ được cung nhân đỡ xuống khỏi xa giá vững vàng, mới nói: "Đi thôi."

Đắc Kỷ đi theo sau lưng Doanh Chiêu, bước chân quy củ lại mềm mại thanh thoát xinh đẹp, trong ánh mắt mang theo phong nhã khó tả, ác cảm của Ngụy Thái Hậu đối với Đắc Kỷ không lớn, nhưng khi xảy ra loại chuyện này, người làm mẫu thân nào cũng sẽ không trách cứ nhi tử của mình, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác là Doanh Chiêu bị nàng làm hư, sắc mặt liền sa sầm xuống.

Bên trong Cam Tuyền cung vài người phi tần hơi có địa vị đều ở đây, Tề Cơ cũng ở đây, nàng ta đã quỳ một đêm, nhưng lúc này lại ngồi bên chân Thái hậu lưng rất thẳng, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ công chúa, nhìn thấy Doanh Chiêu, trên mặt mang theo chút ủy khuất, ánh mắt chuyển đến trên người Đắc Kỷ, trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

Doanh Chiêu và Đắc Kỷ đồng thời hành lễ, Ngụy Thái Hậu lạnh nhạt nhìn, không cho đứng dậy, Doanh Chiêu bất đắc dĩ nói: "Mẫu hậu, hài nhi là biết sai rồi, hài nhi thề về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa, ngài đừng tức giận làm hại thân thể."

"Con còn biết sai!" Ngụy Thái Hậu tức giận trừng Doanh Chiêu một cái: "Sáng nay Tín Dương hầu, Viễn Lăng hầu một trước một sau tiến cung hỏi thăm, đều lo lắng con bị bệnh, ta cũng không muốn nói cho bọn họ biết."

Doanh Chiêu nhìn những phi tần ngồi hai bên chân Thái Hậu nhướn nhướn mày, lại nhìn về phía Ngụy Thái Hậu, nói: "Vậy mẫu hậu, người các nàng tới làm gì, nhìn quả nhân trê cười sao?"

Ngụy Thái hậu trừng hắn, nói: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử, con đứng sang bên cạnh đi, Việt Cơ!"

Đắc Kỷ còn chưa kịp đáp, đã nghe Doanh Chiêu nói: "Mẫu hậu, là do đêm qua hài nhi ngủ muộn, mới không lâm triều, ngài muốn giáo huấn thì giáo huấn hài nhi đi."

"Vương thượng rõ ràng là thay Hồ mị tử này giải vây!" Tề Cơ cao giọng kêu lên: "Mẫu hậu, thời gian qua Vương thượng cần cù, nếu không phải là Hồ mị tử này cố ý quyến rũ, làm sao sẽ không lâm triều như vậy, người không biết chứ hồ mị tử này cực kỳ dơ bẩn, trước khia khi còn ở Tề Quốc, nàng không chỉ quyến rũ Phụ Vương của thần thiếp, mà mấy vị huynh trưởng của thần thiếp cũng vì nàng mà thần hồn điên đảo, mấy lần làm ra..."%die*nd^anl`eq~uyd/0n

"Câm miệng!" Sắc mặt Ngụy Thái Hậu trầm hơn, liếc Tề Cơ một cái, trách mắng: "Vương Thượng nói chuyện, không đến lượt ngươi xen, chẳng lẽ Tề Quốc dạy ngươi như vậy?"

Tề Cơ không nhịn được, nàng bị phạt quỳ một đêm, giết vài người cung nhân cũng không có cơn tức trong lòng cũng không giảm đi, sáng sớm đã gửi thư cho Nhị huynh còn ở dịch quán, không ngờ Nhị huynh sợ phiền phức, sai người về khuyên nàng cố nuốt giận, bây giờ lại nghe thấy Doanh Chiêu từng câu từng chữ bảo vệ Hồ mị tử không có mặt mũi khi, vì vậy mới nhất thời đánh mất dáng vẻ.

Tề Cơ tức giận, Ngụy Thái hậu còn giận hơn, thấy đến lúc này Doanh Chiêu vẫn còn che chở cho Việt Cơ, càng cảm thấy đều là Việt Cơ sai, lạnh giọng nói với Doanh Chiêu: "Gần đây con gầy gò, y quan cũng nói nửa năm nay con chưa từng tuyên triệu hắn, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, không bằng để hắn xem mạch cho con."

Doanh Chiêu bất đắc dĩ, biết rõ mẫu hậu nhà mình ngoại trừ quan tâm hắn, thì vẫn muốn tìm lý do để nổi giận với Việt Cơ, dù sao hắn cũng sủng Việt Cơ lâu như vậy, bình thường mà nói thân thể cũng sẽ có chút mệt mỏi, hắn nhìn Đắc Kỷ, dùng ánh mắt ý bảo không có việc gì.

Y quan đã sớm đợi ở ngoài điện, vừa nghe thông truyền, vội vàng cung kính cúi đầu bước vào, Ngụy Thái hậu miễn lễ cho hắn, để cho hắn xem mạch cho Doanh Chiêu.

Làm sao mà Y quan không biết mình bị trở thành thương để sai sử chứ? Đầu hắn đầy mồ hôi tìm lí do thoái thác, không nghĩ rằng khi xem mạch cho Doanh Chiêu, sắc mặt lại có chút không đúng, lại xem lại lần nữa, phút chốc sắc mặt trở nên rất phức tạp, Ngụy Thái hậu nhíu mày hỏi một câu, Y quan lập tức khẩn trương quỳ gối xuống đất, đáp:

"Bẩm... bẩm Thái hậu, thân thể Vương thượng rất khoẻ mạnh, chưa thấy dấu hiệu thân thể bị hư hỏng, hơn nữa..hơn nữa còn có xu thế long tinh hổ mãnh*." Y quan lắp bắp nói: "Thái...Thái hậu, dù sao Vương thượng trẻ tuổi sức lực tốt, nếu lâu dài không dừng sẽ rất dễ thương tổn đến thân thể..."

*Long tinh hổ mãnh: ý nói ở phương diện phòng the rất khỏe

Ngụy Thái hậu cảm thấy mơ hồ, theo bản năng nhìn về phía Doanh Chiêu, Doanh Chiêu sờ sờ mũi, nhìn về phía y quan, có thể trợn mắt nói dối, người này đúng là nhân tài.

Ngụy Thái hậu đương nhiên cũng không tin, liên tục triệu thêm vài viên y quan đến, cũng đều nói như vậy, thậm chí còn có một lão y quan lớn tuổi hiếu kỳ quét một vòng nửa người dưới của Doanh Chiêu, trong lòng thầm nghĩ, mạch tượng mạnh mẽ như thế, hắn ta cũng đã được đọc ở trong sách, một đêm có thể thượng mười nữ nhân.

Doanh Chiêu không hiểu cho nên nhận được ánh mắt kính sợ, hâm mộ của một đám y quan, nhìn về phía Ngụy Thái hậu, Ngụy Thái hậu cũng không nói ra lời nào, nhưng thân thể lại tốt hơn, không lâm triều cũng là nên giáo huấn, nhưng bà vừa muốn mở miệng, Đắc Kỷ liền bưng kín miệng mũi, liên tiếp nôn khan vài tiếng.

Lão y quan còn chưa đi cũng ngẩn người, dường như Ngụy Thái hậu phát giác được điều gì, vội vàng để lão y quan xem mạch cho Đắc Kỷ, lão y quan nhíu mày tiến lên, cách một lớp khăn xem mạch cho Đắc Kỷ, có chút không xác định, do dự một chút, mới nói: "Này, vị nương nương này mang thai một tháng, so với cái này..."

Hắn còn chưa nói hết, Ngụy Thái hậu đã đứng lên, từ ghế trên đi xuống, Doanh Chiêu nhìn về phía Đắc Kỷ, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy thần sắc mờ mịt, giống như không hiểu lời nói của y quan.

Tề cơ tức đến đỏ mắt, muốn nói lại sợ bị mắng, móng tay bấm sâu vào trong thịt.

Cuối cùng V384 cũng lý giải được sự tự tin của Đắc Kỷ là từ đâu mà có, điều này cũng là do nó suy nghĩ theo thói quen, Đắc Kỷ là hồ yêu, không thể sinh hài tử với con người, nhưng nó lại quên, Việt Cơ là người thường, là một nữ nhân khỏe mạnh, lại được Doanh Chiêu hàng đêm độc sủng, không muốn có hài tử cũng khó.

Từ sau ngày đó Đắc Kỷ đã biết mình mang thai, nhưng với y thuật của người phàm thì ít nhất phải một tháng mới có thể khám ra, nếu không theo tính tình của nàng, khi ấy cũng sẽ nói ra.

Ngày hôm nay ngưỡng cửa của Ngọc Hà Cung bị cung nhân đi tới đi lui, ban thưởng như nước chảy vào kho, Đắc Kỷ cảm thấy mới lạ sờ sờ bụng, có đứa nhỏ này, nàng có thể cảm giác được ánh mắt của Doanh Chiêu nhìn nàng không giống như xưa, theo cách nói của V384, chính là độ hảo cảm trong nháy mắt bất ngờ tăng nhanh đến tám mươi điểm, không biết là đã tiết kiệm bao nhiêu công sức của nàng.

Quả thực V384 rất hưng phấn, với những loại nhiệm vụ cấp S như thế này, dù người làm nhiệm vụ có lợi hại đi nữa thì ít nhất cũng phải tám năm, mười năm mới thấy lợi hại hơn nữa nhiệm vụ người ít nhất cũng phải làm cái thập niên bát năm mới thấy khởi sắc, mà Đắc Kỷ mới đến thế giới này được hai tháng*dien~danle^quy/d0n^, hảo cảm cũng có, hài tử cũng đã mang, thêm một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ hoàn thành, lấy năng lực của Doanh Chiêu, nhất định có thể xây dựng lực lượng của Tần quốc đủ tư cách tiêu diệt sáu nước còn lại, Tần vương kế nhiệm tiêu diệt lục quốc là thỏa đáng, còn về Tề Cơ, đừng nói Đắc Kỷ không để vào mắt, chính nó cũng không thèm để ý.

Doanh Chiêu thật sự rất mờ mịt, cả đời này của hắn thuận buồm xuôi gió, những điều phiền lòng trước giờ đều là triều chính đại sự, hắn khinh thường việc tốn tâm tư trên người nữ nhân, cũng khinh thường tình yêu, vậy mà chỉ một nữ nhân nhu nhược, xinh đẹp giống như đồ chơi vậy, lại từng bước một chiếm đoạt tâm của hắn, còn chưa kịp thuyết phục chính mình tiếp nhận sự thật này, hắn đã có hài tử cùng với nàng.

Ngày xưa đã đến Ngọc Hà Cung rất nhiều lần nhưng hiện tại chẳng biết tại sao khắp nơi thay đổi trở nên xa lạ quá, đứng ở ngoài điện dưới bậc thang, nhất thời Doanh Chiêu không dám đi vào, đủ loại cảm xúc hắn không thể hình dung xông lên đầu, lại lắng đọng thành một loại rượu ngon ngọt ngào hương thơm, khiến hắn mê say.

Không cho người thông báo, Doanh Chiêu đi đến trước nội điện của Ngọc Hà Cung, đang muốn đi vào, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng đàn khe khẽ, đó là Lương cầm mà mẫu hậu cố ý sai người đưa tới cho nàng, không trách được đàn êm tai như vậy, giống như mỗi một cái gẩy đều vang đến tận đáy lòng hắn vậy.

Doanh Chiêu nghĩ, có phải nàng đang cao hứng hay không, cho nên muốn đánh đàn mua vui, nhưng mà nghe một đoạn, lại ngơ ngẩn, tiếng đàn kia đau thương trầm thấp, lạnh lẽo âm u, tràn đầy nỗi thống khổ vong quốc cùng sự hoang mang không nơi nào có thể dựa vào, giống như lục bình trôi nổi.

Bước chân dừng lại, Doanh Chiêu đột nhiên liền nhớ tới tình cảnh những ngày mình sống cùng Việt Cơ này, hắn chưa bao giờ nói một câu thổ lộ tình cảm với nàng, nhiều nhất cũng chỉ là tán dương dung mạo của nàng, hắn khinh thường thân phận của nàng, lại mê luyến thân thể của nàng, hai cái mâu thuẫn với nhau, đối với nàng vẫn rất tồi, đêm qua còn như vậy... Cho dù lúc này hắn đi vào biểu lộ rõ ràng tâm ý, có lẽ nàng cũng sẽ không tin.

Doanh Chiêu cảm thấy mình điên thật rồi, hắn là Quốc quân của Tần quốc, Vương thượng của Tần quốc, nàng chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi vong quốc, có thể được hắn sủng ái là chuyện may mắn của nàng, nàng còn không biết tạ ơn, sau lưng lại tự oán hối tiếc, nếu như là người khác, hắn đã sớm đem nàng biếm lãnh cung.

Nhưng mà một nữ nhân hết lần này tới lần khác như vậy, hết lần này tới lần khác là nàng, hắn nghĩ đến dáng vẻ nàng rơi nước, tim cũng thấy đau, mà ngay cả hiện tại, hắn xấu hổ vô cùng,  đồng thời cũng hận mình không thể phân thân ra xông vào, ôm chặt lấy nàng, nói cho nàng biết, hắn là nơi nàng dựa vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.