Đặc Quyền Của Thủ Trưởng

Chương 10



Để ăn mừng bản hợp đồng kí kết thành công, Cổ Ương Thái đề nghị đi tới một quán bar ở trung tâm thành phố. Với sự ái mộ Cổ Ương Thái của Dương Bảo, cô ta làm sao mà không đáp ứng, cô ta trong lòng còn cảm tạ Cổ Ương Thái vì đã làm cho kế hoạch của cô ta càng thêm thuận lợi hơn! Còn giám đốc của Xí Hoa Bộ bởi vì vợ quản quá nghiêm nên phải về nhà báo danh, còn Giản Đông Kiều thì sao?

Vốn là Giản Đông Kiều không muốn đi, cậu dự định về nhà ngủ trong cái ổ chăn mềm mại của mình, nhưng mà khi cậu nhìn Cổ Ương Thái, lại nghĩ đến hắn sẽ bị người đàn bà kia câu đi mất, cộng thêm với ý nghĩ sẽ chỉnh Dương Bảo đến giơ chân lên trời, thế là cậu đành gật đầu đồng ý.

Cổ Ương Thái bề ngoài anh tuấn, Giản Đông Kiều khuôn mặt trẻ con, còn có Dương Bảo nhan sắc cũng không tệ, ba người đi vào quán bar, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Dương Bảo hưng phấn hô: “Oa, Ương Thái nơi này thật náo nhiệt, chúng ta cũng tham gia đi!” Dương Bảo trực tiếp gọi tên Cổ Ương Thái. Đã tan tầm, cho nên cô ta có thể không cần gọi chức danh của hắn.

Dương Bảo thân thiết kéo tay Cổ Ương Thái, mọi người không biết còn tưởng bọn họ là tình nhân.

Vậy… Cái vị bên kia không phải là kì đà cản mũi hay sao?

Giản Đông Kiều liếc mắt nhìn Dương Bảo kéo tay Cổ Ương Thái, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, cậu có cỗ kích động muốn đem người đàn bà này đạp một cước ra thật xa, đem Cổ Ương Thái kéo về phía mình.

Cậu muốn kéo Cổ Ương Thái về phía mình?

Cậu muốn kéo một nam nhân về phía mình? Oa trời ơi!Không thể nào a!

Giản Đông Kiều nhìn bóng lưng thon dài của Cổ Ương Thái, ánh mắt tập trung lên đường cong của hắn, theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó tuyệt vọng vỗ trán mình một cái.

Giản Đông Kiều, mày thực sự không xong rồi! Cư nhiên đối với một nam nhân lại sinh ra loại ý niệm kia!

“Cậu làm gì thế? Còn không mau lại đây!” Cổ Ương Thái quay đầu lại nhìn Giản Đông Kiều đang vặn vẹo khuôn mặt.

“Ách…” sắc mặt Giản Đông Kiều so với tận thế còn khó coi hơn, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi tới bên người Cổ Ương Thái.

“Đi thôi!” Cổ Ương Thái nghênh ngang ôm vai Giản Đông Kiều.

Cơ thể Giản Đông Kiều hơi cứng một chút, sau đó lập tức đi theo Cổ Ương Thái, bởi vì… Cảm giác này thực ấm áp!

Không ổn, không ổn! Mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy a?

Bị nam nhân ôm vai, lại cảm thấy ấm áp?

Giản Đông Kiều, mày thực sự đúng là hư hỏng!

Giản Đông Kiều vừa phiền muộn nghĩ, vừa lén lút hít mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Cổ Ương Thái; lại cúi đầu tự mắng bản thân mình, lại vừa len lén liếc Cổ Ương Thái…

Nha nha, cậu thật sự rất muốn khóc!

“Này!”

Giản Đông Kiều quay đầu, liền đối mặt với khuôn mặt tuấn tú cực đại của Cổ Ương Thái, cậu đỏ mặt lui về phía sau một bước.

Đồ vô liêm sỉ! Giản Đông Kiều trong lòng mắng.

“Muốn uống gì?” Cổ Ương Thái hỏi.

“Gì cũng được!” Giản Đông Kiều bị khí thế của hắn làm cho ngộp thở, trong đầu thì rối thành một đoàn.

“A, tôi biết rồi.” Cổ Ương Thái cười khẽ hai tiếng.

Cổ Ương Thái phun một cỗ nhiệt khí nóng ẩm vào cổ Giản Đông Kiều, khiến cậu không nhịn được run lên mấy lần.

Biến thái, vô liêm sỉ, lưu manh!

Nói chuyện thôi mà, có cần áp sát vậy không? Hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt ám muội kia, trời ạ, sao trên đời lại có tên nam nhân vô sỉ như vậy chứ!

“Cho cậu ấy một ly nước chanh.” Cổ Ương Thái chỉ vào Giản Đông Kiều sau đó nói với người pha chế rượu.

“Này! Tại sao các người có thể uống rượu, mà tôi lại phải uống nước chanh hả?”

Giản Đông Kiều không phải là không có tiền, chỉ là bình thường cậu hơi tiết kiệm mà thôi, với lại lần này là Cổ Ương Thái mời mà……..

Quá đáng lắm rồi! Tại sao cậu lại phải uống nước chanh chứ? Tới nơi này mà uống nước chanh thì đúng là mất hết khí thế mà!

Cổ Ương Thái rất nghiêm túc nói với Giản Đông Kiều: “Dạ dày của cậu rất yếu, không chịu nổi nồng độ của rượu đâu, nếu uống sẽ ảnh hưởng đến cơ thể a!”

Giản Đông Kiều trợn mắt nhìn Cổ Ương Thái, thật không nghĩ tới hắn quan tâm cậu như vậy, vì cậu mà suy nghĩ chu đáo.

Giản Đông Kiều trong lòng dâng lên một cơn sóng ấm áp mãnh liệt.

Cổ Ương Thái mang theo ý cười, nhẹ nhàng nắm cằm Giản Đông Kiều, hai con mắt mê người nhìn chằm chằm vào cậu.

“Cậu không muốn nhìn tôi sao, hay là…” Cổ Ương Thái liếc nhìn Giản Đông Kiều, thấy cậu vì lời nói của hắn mà hơi hé miệng, đúng là ngốc đến đáng yêu nha.

Cậu không muốn nhìn tôi sao, hay là… Hay là cái gì mới được chứ?

Giản Đông Kiều thật muốn biết câu tiếp theo của hắn, nhưng mà chưa gì Cổ Ương Thái đã bị Dương bảo kéo đi khiêu vũ.

Cậu không muốn nhìn tôi  sao, hay là…

Trong đầu Giản Đông Kiều vẫn lẩn quẩn câu nói này, trong lòng cậu đột nhiên có chút không yên, tim đập nhanh hơn một nhịp, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Cậu nhớ lại lúc mình nhìn thẳng vào mặt Cổ Ương Thái, tinh thần cùng hồn phách của cậu như bị hắn hút đi mất, hoàn toàn không thể động đậy, nghĩ đến đây, đầu óc như có một tia sét sẹt ngang qua, ‘ầm’ một cái cậu từ trên ghế té xuống đất.

Giản Đông Kiều a Giản Đông Kiều, mày đã sinh ra dục vọng với hắn a. Thì ra mày đã thích hắn rồi! Ha ha ha…

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Người pha chế nhìn Giản Đông Kiều đang ngồi trên mặt đất.

“Không… Không sao!”

Không sao mới là lạ!! Sự tình sao lại thành như vậy chứ!

Chẳng lẽ cậu thật sự thích Cổ Ương Thái rồi?

Nhưng hắn là nam nhân mà, như vậy không phải rất kì quái sao?

Giản Đông Kiều từ dưới đất bò dậy phủi phủi quần áo, khi cậu ngồi lại trên ghế, bên tai lại truyền đến tiếng vỗ tay như sấm.

Cổ Ương Thái dáng vẻ tiêu sái, đang nhảy theo điệu nhạc. Động tác của hắn đặc biệt nhanh, cộng thêm gương mặt tuấn tú, lập tức hấp dẫn đám người trong sàn nhảy, kết thúc bài nhạc mọi người liền vỗ tay hoan hô.

Giản Đông Kiều nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ biết há hốc mồm, cậu không nghĩ tới Cổ Ương Thái còn có cái tài năng này, cậu ngay lập tức đem hắn ghép đôi với mình, bởi vì… Nhìn hắn thật quyến rũ a!

Giản Đông Kiều dùng sức lắc đầu, không được! Cậu không thể nào yêu một nam nhân!

Không thể, không thể, không thể!

“Tiên sinh, quán bar chúng tôi nghiêm cấm sử dụng thuốc lắc, ” thấy Giản Đông Kiều liều mạng lắc đầu, người pha chế hảo tâm khuyên bảo.

“Thuốc lắc cái con khỉ!” Giản Đông Kiều quát mắng.

Cậu lần thứ hai nhìn Cổ Ương Thái đứng trên sàn nhảy.

Nha nha nha, cậu rất muốn khóc…

Vậy là giấc mơ làm người chồng tốt, một người ba mẫu mực của cậu đã biến thành mây khói, ‘xèo’ một cái —— bay đi mất.

DJ mở một bài hát nhẹ nhàng lãng mạn, trên sàn nhảy, ai không có cặp sẽ tự động rút lui, để lại mấy đôi nam nữ đang cùng nhau khiêu vũ.

Dương Bảo lần này sảng khoái đến cực điểm, Giản Đông Kiều chỉ là một nam nhân bình tường mà muốn giành Cổ Ương Thái với cô sao, không có cửa đâu! Cô chủ động ôm lấy cổ của Cổ Ương Thái, thân mật dựa vào người hắn, nghĩ thầm cái tên nhóc kia thấy cảnh này chắc là đang bất tỉnh rồi đi?.

Giản Đông Kiều bị người ta lãng quên đang cực kì nổi giận, hung tợn trừng hai người đang nhảy kia, nhưng trong lòng lại vô cùng ngộp thở, khẩn trương đến đau đớn, đau đến khó chịu, đau đến đắng chát…

Ai nha, thật đáng thương mà, người yêu cùng người đàn bà khác khiêu vũ, trong lòng rất đau sao? Tức giận sao, vậy thì làm gì đó đi!

Trong đầu Giản Đông Kiều bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh âm thanh.

“Tức chết tôi rồi!” Giản Đông Kiều nguyền rủa một câu, tùy tiện nắm tay của một ai đó kéo lên sàn nhảy.

Các người nhảy, tôi cũng sẽ nhảy, Hừ!

Một quý bà hơn bốn mươi tuổi đang đứng nói chuyện thì bị người khác lôi đi trong trạng thái không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kẻ nào điếc không sợ súng lại dám lôi kéo mình như vậy?

Nàng định mắng cái tên lôi kéo mình một trận nhớ đời, nhưng khi định thần lại thì phát hiện đó là một cậu bé vô cùng đáng yêu!

Nếu như vậy thì……. thôi quên đi.

Giản Đông Kiều ánh mắt tập trung lên cái cặp nam nữ đáng ghét kia, rất thô lỗ mà nhảy vài bước, sau đó nắm tay quý bà hung hăng xoay vài vòng.

Giản Đông Kiều nhảy hai bước lớn đến bên cạnh Dương Bảo, tàn nhẫn dùng sức đạp mạnh lên gót chân cô ta.

“Ai nha!” Dương Bảo thốt lên một tiếng.

Giản Đông Kiều đắc ý nhìn Dương Bảo chuẩn bị té chổng chân lên trời, nhưng người tính không bằng trời tính, Dương Bảo lại té vào người Cổ Ương Thái, “Cô không sao chứ?”

Cổ Ương Thái đã sớm phát hiện Giản Đông Kiều không thể kiềm chế được nữa, thực sự là đáng thương cho quý bà đang nhảy cùng cậu, nàng bị cậu quăng tới quăng lui, nói không chừng mắt cũng đã nổ đom đóm luôn rồi. Dương Bảo té ngã chắc chắn là do cậu làm a.

“Ai nha, đau quá… ¨” Dương Bảo liên tục kêu thảm thiết, giả vờ nhu nhược để giành cảm tình của Cổ Ương Thái.

Đau mới lạ! Đúng là sảng khoái mà, nếu Dương Bảo biết ai đẩy cô, cô sẽ tặng cho người đó phong bao lì xì thật to a.

“Vậy chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ chút đi.”

“Không không không.” Vừa nghe cơ hội tốt sắp bay mất, lại phải trở về chỗ có kì đà cản mũi, Dương Bảo khẩn trương trở về bộ dạng ban đầu, “Tôi không sao, chúng ta tiếp tục nhảy đi!”

Giản Đông Kiều thật muốn chém chết chính mình a! Cậu dự định cho Dương Bảo một chút giáo huấn, nhưng không ngờ lại làm cho cô ta sáp lại gần Cổ Ương Thái hơn, như vậy chẳng phải cậu đã thúc đẩy quỷ kế của cô ta tiến thêm một bước nữa hay sao.?!

Giản Đông Kiều thật muốn giết chết hai người trước mắt, sau đó đi tự tử cho xong chuyện.

Mình thực sự là ngu đến cực điểm mà!

Nhìn thấy bọn họ càng ngày càng thân mật, lửa giận của Giản Đông Kiều chậm rãi biến thành ủy khuất. Vậy mà tên họ Cổ vẫn chỉ quan tâm đến người đàn bà kia, còn cậu thì muốn cùng ả ta tranh giành. Rốt cục là cậu muốn tranh giành cái gì chứ?

Cậu hình như không phải chỉ đơn giản là ghét Dương Bảo thôi, mà thực sự cậu đối với Cổ Ương Thái có tình cảm a…………..

Giản Đông Kiều càng nghĩ tâm tình càng chìm xuống, cậu nhụt chí thả tay quý bà ra, như người mất hồn mà trở về chỗ ngồi

“Ô! Cậu bé đáng yêu đâu rồi?” Quý bà nhảy đến say mê, qua năm phút sau mới tỉnh táo trở lại.

“Tôi muốn uống rượu” Giản Đông Kiều nói với người pha chế.

“Ơ! Chẳng phải cậu chỉ uống được nước chanh thôi sao?” Người phục vụ nhớ tới ban nãy đã làm cho cậu năm ly nước chanh, vậy mà cậu một hơi liền uống hết sạch.

“Ai cần các người lo! Đem rượu đắt nhất, mạnh nhất trong quán bar này đem ra cho tôi!.”

Không cho tôi uống, tôi càng muốn uống, uống thật nhiều cho anh xem!

Giản Đông Kiều cầm lấy ly rượu, quát.

“Ha ha ha, đến nơi này là phải uống rượu mới đã ghiền chứ, cái gì mà uống nước chanh. Cổ Ương Thái, anh còn bày đặt lí do này nọ, sao hả? Hành động ban nãy của anh là quan tâm tôi hay sao? Hay anh chỉ muốn thể hiện mị lực của mình có thể hấp dẫn được cả nam lẫn nữ?”

Hừ!

Giản Đông Kiều một hơi uống hết chất lỏng màu xanh lam trong ly, “Khụ khụ khụ! Cay quá, sao lại cay như vậy chứ!” Cậu trừng người pha chế.

Người pha chế liếc mắt xem thường “Cái gì? Đừng nhìn tôi! Là cậu muốn vậy mà ”.

Cậu thực sự là mệnh khổ mà!! Từ ngày gặp được Cổ Ương Thái, cậu chẳng có ngày nào là được yên ổn cả, thật là mệt mỏi a.

“Không sao chứ?”

Có người vỗ nhẹ lưng Giản Đông Kiều, làm cậu mừng rỡ xoay lại nhìn, sau đó là một sự thất vọng tràn trề.

Người vỗ lưng cậu có một mái tóc kiểu trung niên, còn mang theo một cặp kính vô cùng tầm thường, thoạt nhìn là lão già chừng bốn, năm mươi tuổi.

“Không có chuyện gì thì đừng đụng vào tôi, tôi đạp ông một cước văng ra xa đó.” Mẹ nó! Sao không để cô em xinh đẹp nào đó đến đây, mà lại để cái lão già này đến chứ.

“Bé con, muốn uống gì? Để tôi mời cậu.” Lão già nhìn Giản Đông Kiều đã ngà ngà say bằng ánh mắt nham hiểm, bé con này cũng rất đáng yêu nha, đặc biệt là cái mông vểnh kia, thoạt nhìn rất là co dãn a, đúng là cực phẩm mà!

“Tôi không cần ông mời!” Giản Đông Kiều khinh thường xoay mặt qua một bên, cậu mới không cần ông ta mời, cậu cũng không phải bỏ tiền, bởi vì toàn bộ phí đều do Cổ Ương Thái thanh toán.

“Vậy để tôi uống rượu với cậu, một mình uống rượu giải sầu rất tẻ nhạt a, hai người mới sảng khoái chứ!” Cậu từ xa nhìn thấy vị ‘lão đại’ trong lòng mình đang đi từ sàn nhảy đến đây, cậu thở dài, chắc là ủy khuất gì đó hắn ta mới lại đây.

Giản Đông Kiều liếc nhìn lão già kia một cái, kỳ thực ông ta nói cũng đúng, uống một mình thì cũng chỉ có bản thân cậu sinh khí mà thôi, huống hồ tên họ Cổ kia cũng chẳng thèm quan tâm gì đến cậu, với lại Cổ Ương Thái a, hắn ta chỉ yêu nữ nhân, lí nào lại yêu Giản đại công tử đẹp trai như cậu chứ? Ai, thôi thì cứ uống với lão già này vậy!

Không biết là do men rượu, hay là do lão già kia nói đúng, Giản Đông Kiều cảm giác cả người nhẹ bẫng. Cái gì cũng không muốn quản, cũng không muốn quan tâm những chuyện có liên quan tới Cổ Ương Thái nữa.

Giản Đông Kiều say khướt như đống bùn nhão, nằm nhoài người trên quầy bar, lão già kia thấy cơ hội đã đến liền đưa ra đề nghị.

“Chúng ta đến nơi khác uống tiếp đi.”

Bây giờ đầu óc của Giản Đông Kiều đã mơ mơ hồ hồ, cậu cười ‘hắc hắc’ trả lời: “Được được được! Đến chỗ khác uống, ha ha” Lão già kia đỡ Giản Đông Kiều đang say mềm đứng dậy, bàn tay đầy nếp nhăn của ông ta ôm lấy cái eo thon gọn mềm mại của cậu. Trong mắt ông ta tràn đầy dục vọng, chỉ muốn nhanh chóng đem cậu ‘ăn sạch’, nhưng mà chỉ mới đi được vài bước, bảo bối ngon miệng đã bị người khác kéo đi mất, ông ta chưa kịp phản ứng đã bị ăn một đấm vào mặt.

“Cậu ấy là của tôi!” Cổ Ương Thái gào thét nhìn lão già ngã trên mặt đất. Thằng cha này đúng là ăn gan cọp mà, ngay cả người của Cổ Ương Thái hắn mà cũng dám động, hắn không cần biết đây là nữ nhân hay là ông trời, trước tiên phải đánh một trận trước rồi nói sau.

Lời nói bá đạo từ trong miệng Cổ Ương Thái nói ra, đáng tiếc là Giản Đông Kiều đã say ngất ngưỡng nằm trong ngực hắn nên không thể nghe thấy được.

“Ương Thái, Ương Thái…” Dương Bảo thở hổn hển đi tìm Cổ Ương Thái. Vừa nãy còn đang nhảy, hắn bổng dưng đẩy cô ra chạy đi mất, hại cô bị mấy cặp tình nhân khác chế nhạo, thực là mất mặt muốn chết.

Cổ Ương Thái nhìn Giản Đông Kiều nằm trong ngực mình, đáy mắt lộ ra tia lo lắng cùng tự trách, đợi sau khi xác định Giản Đông Kiều bình an vô sự, mới xoay người định rời khỏi quán bar.

“Ương Thái, anh đi đâu vậy a?” Dương Bảo lần này sốt ruột.

“Tôi đưa Đông Kiều về nhà.”

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

“Cô ngồi tắc xi trở về là được chứ gì.”

Như vậy không được!! Nếu như vậy chẳng phải quỷ kế của cô phải đem đi ngâm giấm hay sao?.

Dương Bảo liếc nhìn Giản Đông Kiều đang ở trong ngực Cổ Ương Thái, đều là tại thằng nhóc này phá hỏng kế hoạch hoàn mỹ của mình!

“Anh sao phải quan tâm cậu ta như vậy? Cậu ta cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi!” Nói xong, cô ta định đem hai người họ tách ra.

Giản Đông Kiều mơ màng cảm giác mình đang nằm trên một ‘cái giường lớn’ vô cùng thoải mái, sau đó nghe thấy một giọng nữ chanh chua líu ríu bên tai, người đàn bà kia muốn đem cậu cùng ‘cái giường lớn’ tách ra. Không muốn, không được, tuyệt đối không được!

Cậu chưa từng ngủ qua ‘cái giường lớn’ nào mà vừa thơm vừa mềm mại như vậy, cho dù có đánh chết, cậu cũng sẽ không tách rời, cậu liền dùng sức phản kháng.

“A ——” Dương Bảo kêu thảm một tiếng, té ngã ngay bên cạnh lão già ban nãy.

Giản Đông Kiều cảm thấy cái người quấy nhiễu mình đã biến mất, liền an tâm mà ôm chặt ‘cái giường lớn’.

Cổ Ương Thái vừa bực vừa buồn cười nhìn Giản Đông Kiều say đến bất tỉnh nhân sự mà vẫn còn quậy phá được, nhất thời tâm huyết dâng trào, hắn đem Giản Đông Kiều bế lên.

Hành động này không chỉ khiến mọi người kinh ngạc, mà còn như sát muối vào vết thương của Dương Bảo.

“Nếu anh dám đi, tôi sẽ chết cho anh xem!” Đồ ăn đã bày ra trước mắt, chỉ còn thiếu một bước nhỏ nữa thôi, rõ ràng mình đã sắp thành tổng tài phu nhân, lại bị tên nhóc thần kinh kia phá hỏng. Dương Bảo không tin mình lại thua thằng nhóc này, cô ta không thể làm gì khác hơn là sử dụng thủ đoạn nhất – khóc, nhị – quậy phá, tam – tự sát.

Thật ồn ào! Giản Đông Kiều thiếu kiên nhẫn tiến vào trong ngực Cổ Ương Thái cọ cọ, cậu dùng áo khoác của hắn che đầu mình lại tiếp tục ngủ.

Cổ Ương Thái ôn nhu vỗ vỗ lưng Giản Đông Kiều, hắn nhìn Dương Bảo nói: “Cô muốn chết thì cứ tự nhiên, không liên quan đến tôi.”

“Cổ Ương Thái!” Dương Bảo nổi giận.

Không nghĩ tới Cổ Ương Thái không lại làm ra thái độ như vậy, Dương Bảo không để ý hình tượng mà khóc lóc ỷ ôi, bây giờ trong mắt mọi người xung quanh, cô ta chỉ là người bị nam nhân bỏ rơi, sau đó lại thấp kém van xin nam nhân quay lại.

Khoan đã, lão già nào đây?

Người ta vẫn thường có câu nói: Không có cá, tôm cũng rất tốt. Nếu tiểu bảo bối đáng yêu kia bay đi mất thì vẫn còn cái người phụ nữ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.