“Mấy người hôm trước phỏng vấn đều là sinh viên mới tốt nghiệp, nên chưa cần xếp bọn họ vào những vị trí quan trọng, cậu thấy ai được thì chọn người đó vào làm đi.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa, đi ra ngoài làm việc.”
“Ách.”
Kì lạ!
Việc này là việc của ông ta mà, mắc mớ gì lão già hói đầu kia lại ném cho mình làm?
Đúng là rãnh rỗi chỉ biết ăn rồi nằm.
Giản Đông Kiều đi về phòng làm việc, hít sâu một hơi điều chỉnh lại tinh thần đang hỗn loạn, vừa ngồi xuống trước máy vi tính thì nhìn thấy có một thông báo mới, Giản Đông Kiều không chút nghĩ ngợi liền mở email ra xem.
Kiều Kiều, chồng em rất nhớ em, tối nay muốn gặp em.
Cái gì mà muốn gặp chứ!
“Bộ tưởng kêu tôi đi là tôi sẽ đi hay sao a?!” Giản Đông Kiều liếc nhìn màn hình máy vi tính, không cần đóan cũng biết là ai gửi.
Vô lại! Cư nhiên dám mượn việc công để làm việc riêng
“Ách…” không biết từ lúc nào A Dũng đã đứng sau lưng Giản Đông Kiều.
“Ai u, từ khi nào mà cậu có bạn gái rồi? Lại không thèm báo cho anh em biết nha!”
Giản Đông Kiều vội vàng che màn hình máy tính lại, “Này! Sao cậu lại tự tiện xem email của người khác chứ, đây là xâm phạm đời tư, là phạm pháp đó, hiểu không?”
Hù chết người ta! A Dũng sao lại như cái u hồn đi không tiếng động thế này!
“Tôi có kêu cậu mà, kêu mấy lần lận đó, vậy mà cậu lại không thèm để ý đến tôi, chỉ chăm chú nhìn máy vi tính sau đó cười khúc khích. Tôi mới tò mò nhìn xem cậu đang làm gì a!”
“Gì chứ! Tôi đâu có.”
Mình có cười khúc khích sao? Tại sao mình lại không phát hiện nhỉ?
Lần này thảm rồi!
“Nếu như vậy thì cậu kêu tôi thêm vài lần nữa là được chứ gì, tùy tiện xem email của người khác là vô đạo đức đấy. ” Giản Đông Kiều tức giận liếc A Dũng một cái.
“Nha, nếu tôi không phát hiện, chắc cậu sẽ giấu anh em bọn tôi tới mấy chục năm sau luôn quá! Mau chóng khai báo a!.” A Dũng đắc ý nói.
“Không phải mà, các người nhầm rồi!” Bạn gái gì mà bạn gái!! Cái tên vô lại kia không phải là nữ!
“Ây, gọi “Kiều Kiều” thân mật như vậy, còn nói là rất nhớ cậu, rất muốn gặp cậu, cái này không phải con gái viết, lẽ nào lại là nam?”
Đôi mắt Giản Đông Kiều nhất thời mở lớn hết cỡ.
Nhìn khuôn mặt cậu kinh ngạc như vậy, A Dũng ban nãy chỉ thuận miệng nói bậy, nhất thời cũng hiếu kì: “Đúng là nam sao?”
Ai! Bây giờ có giải thích mấy vạn năm cũng sẽ không giải thích rõ được, tất cả đều là do tên vô lại kia làm hại!
“Cậu phiền quá, mau cút a!”
“Đại gia, tiểu nhân chỉ muốn quan tâm ngài một chút thôi mà!”
“Cút lẹ đi!”
“Nếu cậu thực sự được một nam nhân theo đuổi thì cũng đâu có sao đâu a, bây giờ xã hội rất phát triển mà.”
Giản Đông Kiều bịt kín hai tai mình lại, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Còn nữa, bây giờ là thời đại gì rồi, đâu phải là cái thời xã hội phong kiến lạc hậu đâu, cho nên chuyện này cũng chả có gì ghê gớm cả. Mà tên đó có phải người tốt hay không a? Giới thiệu cho chúng tôi đi. Bọn này sẽ giúp cậu tìm ra ưu điểm và khuyết điểm của hắn, xem có thích hợp với cậu không, với lại …”
A Dũng thì nói chuyện hăng say nhưng Giản Đông Kiều lúc này chỉ nghe được tiếng ‘ong ong’ như có ngàn vạn con ong mật đang vo ve xung quanh tai mình.
Phiền chết rồi!
“Này, anh gọi tôi đến đây để làm gì a, không lẽ anh muốn hai chúng ta trừng nhau từ giờ cho tới sáng luôn hay sao?”
Không biết hắn lên cơn gì mà từ lúc cậu vào nhà hắn, Cổ Ương Thái liền kéo cậu vào thư phòng, sau đó hai người bắt đầu mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Khuôn mặt Giản Đông Kiều có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lẳng lặng ngồi nhìn hắn, cậu cảm thấy Cổ Ương Thái thực sự rất đẹp trai nha.
Ây, Giản Đông Kiều a Giản Đông Kiều, mày đang suy nghĩ cái gì vậy!
Nhưng mà, không lẽ cứ ngồi như vầy hoài sao?!
Đột nhiên ‘Coong’ một tiếng, bên ngoài truyền đến một tiếng vang.
“Được rồi.” Cổ Ương Thái trong lòng tràn đầy vui vẻ đi ra ngoài.
“Này, anh lại làm ra cái trò xấu gì nữa đây?”
Giản Đông Kiều vẫn tiếp tục ngồi yên, qua tận mười phút sau, trong lúc cậu đang kích động đến mức muốn chửi người, thì bỗng nhiên đèn trong phòng đều tắt hết.
Cổ Ương Thái bước vào phòng, miệng thì vui vẻ hát bài hát chúc mừng sinh nhật, còn trên tay thì cầm một cái bánh ga tô nhỏ, vô cùng tinh xảo, trên mặt bánh còn được phủ kín bởi một lớp đào mật, anh đào và dâu tây mà Giản Đông Kiều thích nhất, cùng với mấy cây nến lung linh khả ái.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Giản Đông Kiều có chút phản ứng không kịp, hôm nay là sinh nhật mình sao? Sao mình lại không nhớ nhỉ? Từ lúc Giản Đông Kiều bắt đầu đi làm, hình như cậu không còn nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ ai cả.
“Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Tổng giám đốc như tôi muốn xem sơ yếu lí lịch của nhân viên không phải là chuyện khó a.”
Hừ! Đồ lạm dụng chức quyền!
“Mau thổi nến đi “
“Ừm!”
Khứu giác nhạy bén của Giản Đông Kiều ngửi được mùi dâu tây mà mình thích trên bánh, nước miếng đã chảy dài ba thước.
“Chờ đã!”
“Làm sao?” Một chút cậu cũng không chờ được!
“Phải cầu nguyện trước đã.”
“Ách! Được rồi.” Đúng là lắm lời mà.
Giản Đông Kiều nhắm mắt lại, hai tay chắp tay trước ngực, chuyên tâm cầu nguyện.
Nguyện vọng thứ nhất, mong cho mọi việc đều xuôn sẻ tốt đẹp.
Ân, người nhà và bạn bè, tất cả đều bình an vô sự.
Còn nguyện vọng thứ hai?
Đó là có một đống dâu tây ăn cả đời cũng không hết.
Còn điều thứ ba…
Thừa dịp Giản Đông Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, Cổ Ương Thái thật nhanh hôn lên môi cậu một cái.
“Hi vọng chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.” Hắn còn thay Giản Đông Kiều nói ra nguyện vọng thứ ba.
“Cái gì a?!”
Cậu mới không muốn ước cái nguyện vọng này!
Cái gì mà vĩnh viễn hạnh phúc cùng nhau chứ…
Bên cạnh hắn… Hạnh phúc… Vĩnh viễn…
Khuôn mặt nhỏ của Giản Đông Kiều lập tức đỏ bừng lên.
“Thổi nến đi.” Nhìn mặt cậu ửng ửng hồng, Cổ Ương Thái cảm thấy cậu đáng yêu muốn chết.
“Ừm…”
Giản Đông Kiều thưởng thức bánh gatô vị dâu tây, vẻ mặt phảng phất hạnh phúc như đang bước trên thiên đường vậy “Ăn thật ngon!”
“Ăn ngon không? Tôi đã bỏ ra cả buổi để làm cho em đấy!” Cổ Ương Thái vui vẻ nói.
“Anh còn có thể làm bánh ga tô sao?” Giản Đông Kiều hưng phấn như đứa nhỏ phát hiện ra điều gì đó vô cùng kì bí. “Anh thật là lợi hại! Cư nhiên biết tôi thích vị dâu tây a.”
Cổ Ương Thái cười gằng hai tiếng, đó là bởi vì lần trước hắn nghe cậu nói mớ trong lúc ngủ say.
“Ai, khi còn nhỏ, mẹ tôi bắt tôi học.” Cổ Ương Thái ngượng ngùng gãi gãi đầu. Khi còn bé hắn rất thích dính lấy mẹ.
Mẹ hắn không có gì làm cũng cảm thấy tẻ nhạt, liền dạy hắn nấu nướng, dạy hắn làm món tráng miệng.
“Ha ha…” Giản Đông Kiều không ngừng cười trộm.
Cổ Ương Thái bất đắc dĩ bĩu môi, từ nhỏ đến lớn biểu hiện của hắn rất tốt, chưa ai dám chế nhạo hắn, bình thường chỉ có hắn cười người ta, nhưng lại không nghĩ tới có một ngày bị Tiểu Bát Phu cười nhạo, người này đúng là tiểu khắc tinh của mình a.
“Anh đỏ mặt sao? Ha ha!” Giản Đông Kiều cười đến vui vẻ.
Cổ Ương Thái lúng túng liếc Giản Đông Kiều một cái, sau đó nở nụ cười vô cùng lưu manh.
Giản Đông Kiều lăng lăng nhìn hắn, lo lắng nuốt nước miếng. Không ổn rồi!.
“Bên mép em dính kem kìa.” Cổ Ương Thái chỉ vào khóe môi cậu,
Ách!
Giản Đông Kiều muốn lấy khăn giấy lau, nhưng lại bị Cổ Ương Thái ngăn lại.
“Để tôi giúp em. ″ Cổ Ương Thái mập mờ nói.
Giản Đông Kiều còn chưa kịp trả lời, trên môi liền truyền đến một trận ấm áp.
“Ưm…” Giản Đông Kiều hổn hển thở dốc, chỉ là lau kem thôi mà, nhất thiết phải như vậy không chứ?
Nhưng mà……cậu lại không hề cảm thấy chán ghét!
Ai, mình đang suy nghĩ cái gì vậy a!
“Bên trong cũng cần phải lau sạch nha.” Nói xong, đầu lưỡi linh hoạt của Cổ Ương Thái trượt vào trong miệng cậu.
“Ưm…” Giản Đông Kiều hai tay vô lực chống trước ngực Cổ Ương Thái.
Đẩy ra không được…
Cậu híp mắt lại nhìn Cổ Ương Thái đang say mê hôn mình, cảm giác tê dại lập tức truyền khắp toàn thân.
Tay Giản Đông Kiều nguyên bản đặt ở trước ngực Cổ Ương Thái, sau đó chậm rãi, từ từ hướng lên trên ôm lấy cổ hắn.
A! Giản Đông Kiều mày sa đọa quá rồi!
Ân… Mặc kệ đi!
Giản Đông Kiều cũng không phát hiện mình đang nhiệt tình hôn trả Cổ Ương Thái.
“Lần trước có làm em đau không?” Tay Cổ Ương Thái nhu nhu rồi vuốt ve cái mông non mềm của cậu.
Ư… Câu hỏi này làm sao mà trả lời đây!
Mặt Giản Đông Kiều đỏ lên, lườm hắn một cái, dùng sức gỡ cái tay háo sắc kia ra khỏi mông mình.
“Ha ha, em thật đáng yêu.” Hai tay Cổ Ương Thái vòng qua phía sau ôm lấy toàn thân Tiểu Bát phu.
“Bỏ ra a!” Cảm giác được Cổ Ương Thái sắp giở trò xấu với mình, không cần đoán cũng biết hắn có cái ý nghĩ xấu xa gì rồi.
“Đông Kiều…”
“Sao hả?”
“Em là của tôi.”
“Cái gì nha, tôi nghe không hiểu!”
Cái tên này, sao lại thích dùng mấy lời ngọt ngào để đầu độc tâm trí mình như vậy chứ.
Cổ Ương Thái đem Giản Đông Kiều xoay lại, rất nghiêm túc nói với cậu: “Em là của tôi, sau này không được phép thích những nam nhân khác, nhìn cũng không được.”
“Này! Anh làm như tôi là đồng tính luyến ái hay sao mà lại nói như vậy a.”
Cổ Ương Thái sững sờ, “Em không phải sao?”
Bị Cổ Ương Thái hỏi như vậy, Giản Đông Kiều có chút tức giận, câu nói này căn bản đã là tổn thương tới tôn nghiêm của cậu.
“Anh nói vậy là sao hả?”
“Trước đây em không phải là đồng tính luyến ái sao?”
“Cổ Ương Thái!” Giản Đông Kiều lần này thực sự sinh khí, từ trên giường nhảy dựng lên,
“Anh đừng có nói quá đáng như vậy, tôi trước đây không phải là đồng tính luyến ái! Tôi thấy anh mới phải đó!”
Cổ Ương Thái vừa nghe Giản Đông Kiều nói như thế: Tôn nghiêm trong lòng cũng bắt đầu nổi dậy, “Em làm ơn nhìn kĩ đi, tôi mới không phải là đồng tính, lúc đầu tôi còn tưởng em chính là ‘đồng chí’ a.”
Giản Đông Kiều nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì chớ? Rõ ràng là anh theo đuổi tôi mà, hơn nữa trong công ty ai cũng đồn anh là đồng tính luyến ái, với lại, là do anh hại tôi trở thành như vầy, bây giờ còn dám đem trách nhiệm đổ lên đầu tôi?”
“Quỷ a! Rõ ràng là em muốn quyến rũ tôi trước, nhưng tôi thấy em lâu như vậy vẫn chưa chịu chủ động, nên tôi mới giúp em một tay a!”
“Cái gì! Tôi muốn quyến rũ anh lúc nào hả? Tên biến thái này!”
“Em mắng tôi biến thái? Còn em là tên tiểu tử không có đầu óc!”