“Đông Kiều…”
Người đứng trước cửa phòng nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này lập tức trợn tròn hai mắt.
Giản Đông Kiều vừa nghe thấy một đạo âm thanh vô cùng quen thuộc, cả người lập tức sợ hãi mà ngồi thẳng dậy.
Không biết là do ảnh hưởng của rượu cùng với sự kích thích vừa rồi, hay là do thẹn thùng mà khuôn mặt Giản Đông Kiều đỏ bừng lên, nhưng cậu chắc chắn một điều, lần này thực sự rất mất mặt a. Bị ai nhìn thấy cũng không sao, nhưng tại sao lại bị cái người cậu không muốn gặp nhìn thấy chứ!.
Cổ Ương Thái!
Bao nhiêu chuyện muốn giải quyết rõ ràng, bao nhiêu vấn đề muốn chất vấn hắn, lúc này Giản Đông Kiều đều đã quên hết sạch.
Bây giờ cậu chỉ hi vọng người này không nên xuất hiện ở đây, bằng không thì hãy mau cút đi, tuyệt đối đừng đứng ở cửa mà nhìn cậu chòng chọc không nhúc nhích.
Cổ Ương Thái lại cố tình không hiểu tâm tư của Giản Đông Kiều, hắn không những không rời đi, mà còn tăng nhanh bước chân đến gần cậu.
“Không muốn, anh không được tới đây!” Nhất thời hoảng hốt, Giản Đông Kiều đem chăn bông ném về phía Cổ Ương Thái, sau đó run rẩy núp ở góc giường.
Sau khi tránh khỏi cái chăn bông của Giản Đông kiều, thứ đầu tiên đập vào mắt Cổ Ương Thái chính là một cái lưng trần trụi trơn nhẵn, làn da hơi ửng hồng, còn có cái mông vểnh khả ái đang khéo léo đưa đẩy.
Món ngon trước mắt, không ăn chính là có lỗi với bản thân!
Cổ Ương Thái cởi dép lê, bò lên giường, một cái tay kéo kéo cà vạt trên cổ, trực tiếp ôm lấy Giản Đông Kiều.
“Không muốn, không muốn, mau thả tôi xuống!”
Giản Đông Kiều hoảng loạn không biết làm thế nào, hai chân giãy dụa đạp lung tung, nhưng bất quá cậu sợ khi Cổ Ương Thái buông tay ra, mình thực sự sẽ bị ngã xuống đất, hai tay liền khẩn trương nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn.
Cổ Ương Thái nhẹ nhàng đem Giản Đông Kiều đặt lên giường.
Khi cậu cảm giác được lưng mình đã chạm vào tấm nệm mềm mại, trái tim Giản Đông Kiều mới thả lỏng một chút, nhưng ngay lập tức nhìn thấy một bóng đen nhào lên người mình.
“Tại sao tắm xong lại không chịu mặc quần áo?” Cổ Ương Thái vùi đầu vào xương quai xanh của Giản Đông Kiều, tham lam dùng sức hít vào tất cả mùi hương trên người cậu.
“Tôi…” Bị hắn đụng chạm như vậy, đầu óc cùng tâm tư Giản Đông Kiều đều bắt đầu rối loạn, trong não bỗng dưng hiện lên một đoạn kí ức lớn, đó là từ khi cậu say rượu thất thân cho đến tận bây giờ.
“Có muốn tôi không?” Cổ Ương Thái ôn nhu hỏi.
“Ưm… Tôi…”
“Tôi rất lo lắng cho em đó, có biết không?”
Cổ Ương Thái nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Đông Kiều lên, thâm tình hôn một lần rồi lại một lần, giống như là đang xác định Giản Đông Kiều thật sự tồn tại trước mặt mình.
Lực đạo của Cổ Ương Thái khi thì liên tiếp, khi thì nhẹ nhàng lưu luyến hôn lên chấm đỏ xinh đẹp của Giản Đông kiều, còn Giản Đông Kiều thì bị hắn hôn đến trời đất quay cuồng. Tay Giản Đông Kiều tự động mở nút áo sơ mi của Cổ Ương Thái ra, sau đó chậm rãi tiến vào, đem hắn ôm thật chặt vào lòng.
Cổ Ương Thái cũng không rãnh rỗi gì, hắn từ từ vặn vẹo thắt lưng, dùng nửa người dưới đã ngẩng đầu an ủi Giản Đông Kiều.
“Ưm…” Giản Đông Kiều rên rỉ một tiếng.
Tuy rằng cách một lớp quần dài chết tiệt, nhưng Cổ Ương Thái vẫn cố gắng nhẫn nhịn tiếp tục hôn xuống dưới, cả người Giản Đông Kiều run lên một cái, sau đó cũng phối hợp mà mở hai chân ra.
Đầu lưỡi linh hoạt của Cổ Ương Thái đã xâm chiếm hết toàn bộ tâm tư của Giản Đông Kiều, cậu nghĩ tới mình phải kiên trì phản kháng, kiên trì đẩy hắn ra mới đúng chứ; nhưng mà động tác của hắn quá ôn nhu, quá nhẹ nhàng, quá dễ dàng để mê hoặc người khác, Giản Đông Kiều bắt đầu bỏ qua những suy nghĩ đó, nửa người trên ưỡn thành một vòng cung để tìm kiếm khoái cảm nhiều hơn nữa.
Cổ Ương Thái khẽ cười một tiếng, “Tiểu tử ngốc, sao em lại uống say như vậy? Nhưng mà không sao, đêm nay tôi sẽ cho em hưởng thụ tất cả.”
Áo sơ mi của Cổ Ương Thái sớm đã bị Giản Đông Kiều ném xuống đất.
Hắn hôn nhẹ Tiểu Bát Phu, tuy là rất lâu rồi bọn họ không tiếp xúc da thịt với nhau, nhưng mà cảm xúc vẫn tốt như vậy, thậm chí so với tưởng tượng ngày đêm của hắncòn muốn mãnh liệt hơn.
Hai chân Giản Đông Kiều kẹp chặt lấy hắn, cậu không nhịn được, cả người bắt đầu vặn vẹo, làm cho Cổ Ương Thái xém chút nữa là mất hết lí trí không giữ được mình.
“Em thả lỏng chân ra một chút, tôi muốn cởi quần.”
Giản Đông Kiều căn bản không nghe được Cổ Ương Thái đang nói cái gì, toàn thân giống như có hơn vài triệu con trùng bò tới bò lui, đặc biệt là ‘tiểu đệ đệ’ ở dưới cực kì ngứa, cả người nóng như bị thiêu đốt, thật khó chịu; loại ngứa ngáy này làm đầu óc cậu hoàn toàn choáng váng, nhưng mà người phía trên chỉ dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa, hôn hôn môi vài cái, Giản Đông Kiều không thể làm gì khác hơn là quấn chặt lấy hắn mà ma sát, như thế này vẫn chưa đủ! Cậu còn muốn nhiều hơn nữa.
Giản Đông Kiều hơi dùng sức, đem Cổ Ương Thái lật lại, đè lên người hắn.
“Muốn… Tôi muốn…” Giản Đông Kiều lẩm bẩm, cầm hai tay hắn để lên eo mình, thỉnh thoảng còn hôn lên làn da lạnh lẽo của Cổ Ương Thái.
“Em trước tiên đứng lên đi a, nếu không tôi làm sao cho em được!” Cổ Ương Thái cố gắng muốn cởi bỏ quần dài cùng quần lót, nhưng hai tay lại bị Giản Đông Kiều giữ lấy – phân thân bên trong bức xúc đến mức bành trướng ngày càng to, lại còn ma sát với da dẻ phấn nộn của người yêu, làm cho dục vọng của hắn lại tăng thêm mấy phần.
“A, đáng chết!” ‘Lão đệ đệ’ của Cổ Ương Thái đã hưng phấn đến nổi chảy cả ‘mồ hôi’.
“A…...” Giản Đông Kiều cầm tay Cổ Ương Thái đang đặt ở eo di chuyển lên đầu v* của mình, lúc này cậu cũng cảm giác được tính khí vừa cứng vừa nóng rực để ở rãnh mông mình. Cái loại thoải mái này làm cho Giản Đông Kiều không nhịn được mà vong tình xoay xoay hông, thoải mái rên rĩ.
Cổ Ương Thái quả thực không chịu được tất cả những kích thích này, tuy rằng bây giờ hắn đang ở trong thế bị động, nhưng đây là lần đầu hắn nhìn thấy Tiểu Bát Phu nhiệt tình chủ động câu dẫn mình, hắn quyết định, cho dù hiện tại có chết cũng không thể buông tha cho cậu.
“A ——” Giản Đông Kiều bỗng nhiên kêu thảm tiếng, đình chỉ tất cả động tác.
“Làm sao vậy?” Cổ Ương Thái vội vàng hỏi.
Giản Đông Kiều không trả lời, khuôn mặt nhỏ bị nghẹn đến đỏ bừng, sau đó khóc nấc lên.
“Nha nha…”
“Làm sao vậy, nơi nào không thoải mái? Cho tôi xem một chút nào?” Cổ Ương Thái đứng dậy ôm lấy Giản Đông Kiều, ôn nhu dụ dỗ.
Giản Đông Kiều không nói lời nào, vùi mặt vào vai Cổ Ương thái khóc thút thít.
“Ngoan a, không khóc…” Cổ Ương Thái tận lực quên đi tính khí đang căng cứng cùng cảm giác đau đớn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giản Đông Kiều.
“Đau quá…” Giản Đông Kiều nghẹn ngào phun ra hai chữ.
“Đau? Nơi nào?”Cổ Ương thái trầm mặc một chút. Mình còn chưa làm gì em ấy hết mà, sao lại đau chứ?
Giản Đông Kiều đỏ mặt lắc đầu một cái, ôm Cổ Ương Thái thật chặt.
“Ngoan, nói cho tôi biết đau ở chỗ nào, tôi giúp em xoa xoa, có được không?”
Giản Đông Kiều chớp chớp đôi mắt đầy nước, “Nhưng mà anh không được cười tôi!”
“Sẽ không cười em, mau nói cho tôi biết đau ở đâu.”
“Thật sự?”
“Ừm.”
Giản Đông Kiều đỏ mặt nắm lấy tay Cổ Ương Thái, đặt lên ‘tiểu kê kê’ phía dưới, “Nơi này.”
“Nơi này?” Sao lại đau ở đây? Trong đầu Cổ Ương Thái tràn đầy dấu chấm hỏi, hắn tinh tế vuốt ve phân thân của cậu.
“Ưm…” Giản Đông Kiều cúi đầu cọ cọ ngực hắn, có chút buồn bực nói: “Dây kéo quần của anh kẹp vào…của tôi…”
“A?” Cổ Ương Thái sửng sốt một chút, tay cũng dừng lại động tác.
Đôi mắt Giản Đông Kiều vô tội trừng Cổ Ương Thái.”Không cho cười!”
Cổ Ương Thái thực sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng nếu hắn làm như vậy, chỉ sợ Tiểu bát Phu sẽ thẹn quá hóa giận mà chém chết mình!! Nên hắn chỉ có thể cố gắng nín cười.
“Khụ khục… Ân, tôi không cười nha! Để tôi giúp em nhu nhu, được không?” Cổ Ương Thái nói xong, bàn tay lại tiếp tục xoa nắn khu vực mẫn cảm của người yêu.
“Ân ân…” Giản Đông Kiều nhắm mắt lại, tùy tiện hưởng thụ khoái cảm mà Cổ Ương Thái mang lại.
Đem Giản Đông Kiều đặt lại trên giường, hai tay Cổ Ương Thái cầm lấy tính khí của cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp từ gốc lên trên đỉnh, sau đó ở quy đầu hút một cái…
“A ——— “
Cổ Ương Thái rất hài lòng với tiếng rên rỉ đầy xấu hổ của Giản Đông kiều, nhưng mà đều hắn mong muốn không chỉ là như vậy.
“Tôi giúp em thoa sữa dưỡng da.” Trên tủ đầu giường có một chai sữa dưỡng da mà Giản Đông Kiều sử dụng.
Cổ Ương Thái cười cười, nhỏ vài giọt sữa dưỡng da lên người Giản Đông Kiều, xúc cảm lạnh lẽo làm cho Giản Đông Kiều từng đợt từng đợt rên rỉ ; Màu trắng đục của sữa dưỡng da khuếch tán khắp thân thể cậu, tạo nên một hình ảnh vô cùng dâm mỹ.
Cổ Ương Thái dùng ngón tay xoa đều lên cơ thể cậu, da thịt mềm mại của Giản Đông Kiều lúc này lại càng thơm hơn, min màng hơn.
“Nơi này cũng muốn phải không…” Tính khí nóng rực của Giản Đông Kiều bị Cổ Ương Thái nắm gọn trong tay, nhẹ nhàng ma sát lên xuống.
Cổ Ương Thái liền nhanh chóng cởi bỏ quần dài cùng quần lót trói buộc mình nãy giờ, dùng phân thân cực nóng cùng ‘tiểu đệ đệ’ của Giản Đông Kiều an ủi lẫn nhau.
“A —— hảo… A…...”
Không chờ Giản Đông Kiều rên rỉ hết câu, Cổ Ương Thái đã hạ thấp người cuồng nhiệt hôn cậu, mút hết bao nhiêu ngọt ngào trong miệng Giản Đông Kiều, cái lưỡi sốt ruột cùng một chút trúc trắc vội vả càn quét khoang miệng cậu.
Đột nhiên —— “Ân —— “
Một vật vừa cứng lại vừa nóng hổi như thanh sắt vừa mới rèn xong tiến thẳng vào cúc huyệt của mình, Giản Đông Kiều chỉ muốn hét lên thật to, nhưng bao nhiêu âm thanh đều bị Cổ Ương Thái nuốt hết.
Cổ Ương Thái bạo lực thúc đẩy người thân, hai tay hắn gắt gao ôm chặt vai Giản Đông Kiều, để cho cậu có thể cảm nhận hoàn chỉnh những cú va chạm mãnh liệt kia.
Giản Đông Kiều nghĩ thầm, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ mình sẽ bị hôn mê vì thiếu dưỡng khí a.
Cổ Ương Thái lúc này mới mở lòng nhân từ mà tha cho đôi môi của cậu, Giản Đông Kiều bị hắn lấy hết hơi, lúc này chỉ biết liên tục thở dốc.
“A —— hừ…. hừ…”
Cổ Ương Thái đem hai chân Giản Đông Kiều lên vai mình, ôm chặt cái eo mảnh mai của cậu, lần thứ hai ngông cuồng đem phân thân đâm vào điểm mẫn cảm bên trong huyệt động mê người của Tiểu Bát Phu.
“A a a —— không…”
Giản Đông Kiều mơ hồ cảm giác được thân thể mình như bị nam nhân trước mắt điều khiển, đầu óc bị hắn hôn đến quay cuồng, da thịt được hắn chạm vào thì như bị thiêu đốt.
Nằm dưới thân Cổ Ương Thái, Giản Đông Kiều lớn giọng rên rỉ một cách phóng đãng, hiện tại, cơ thể cậu đã có được khoái cảm cùng sự vui sướng cực độ; nhưng tận sâu trong nội tâm lại phảng phất một sự mất mát nào đó. Cậu tự hỏi, những hành động trào phúng của nam nhân này dành cho mình đều là…giả tình giả nghĩa sao?.
“A! A ——— “
Cổ Ương Thái bỗng nhiên đem hai chân Giản Đông Kiều mở lớn, nâng cái mông trắng nộn của cậu lên, dùng sức đỉnh vào sâu bên trong.
“A ——” Cả người Giản Đông Kiều đã lâm vào mê mang, khóe mắt từ từ chảy ra từng giọt nước mắt.”Không thể… Đừng…..Tôi không chịu nổi… A ——” cậu thực sự không còn biện pháp nào chống cự lại hắn, chỉ có thể chìm đắm trong khoái cảm giao hợp.
“Nhưng cơ thể của em lại không nói như vậy…” Cổ Ương Thái mãnh liệt luật động, làm cho toàn thân Giản Đông Kiều run lên, “Tiểu huyệt của em hình như không chịu buông tha cho ‘lão đệ đệ’ của tôi a…”
“Ưm…” Giản Đông Kiều thở dốc không giãy dụa nữa,
“Để tôi hảo hảo yêu thương em.” Cổ Ương Thái đem Giản Đông Kiều lật lại, một lần nữa sâu sắc đâm vào.
“A a a…” Nước mắt Giản Đông Kiều giống như tiếng rên phóng đãng của cậu đang không ngừng trào ra.
Cổ Ương Thái từ phía sau ôm chặt eo Giản Đông Kiều, nhanh chóng va chạm vài cái thật mạnh thật sâu, sau đó từ từ thả lỏng cơ thể, một cỗ bạch trọc bắn thẳng vào trong hậu huyệt đang không ngừng co rút.
“A ——”Giản Đông Kiều bị cảm giác nhét đầy tập kích, làm cho cậu đạt đến cao trào.
Kết thúc, cũng là lúc xuất hiện một bắt dầu mới.
Chỉ một lát sau, Cổ Ương Thái lại tiếp tục mãnh liệt xâm chiếm cậu.
Đêm đó, Cổ Ương Thái không hề tiết chế mà làm Giản Đông Kiều đến chết đi sống lại, đến một lần cao trào nào đó, Giản Đông Kiều gần như muốn hôn mê, thần trí không còn rõ ràng nữa, nên không thể nghe thấy Cổ Ương Thái nói một câu.
“Anh cứ nghĩ là mình sẽ không còn gặp em nữa…”