Đặc Quyền Của Thủ Trưởng

Chương 19



Hoàng hôn bao phủ xuống thành phố, tạo nên một hình ảnh vô cùng mỹ lệ.

“Ha ha…” Giản Đông Kiều đứng trên sân thượng của nhà trọ, ngửa mặt lên trời hô to: “Thật là ngu si a! Đã lớn chừng này rồi mà còn bị người ta xem như món đồ chơi mà đùa giỡn…”

Cậu liền đổ đi nửa lon bia còn lại, “Ghê gớm a! Thì ra yêu một người đàn ông lại khó chịu như vậy…Chả trách mấy người phụ nữ kia đều oán hận….”

Kéo lê thân thể cực kì nặng nề, Giản Đông Kiều loạng choạng leo lên tường vây chắn xung quanh sân thượng.

“Nhưng mà mình cũng đâu phải nữ nhân, vậy thì sau này không cần yêu nữa, miễn cho bị nam nhân đùa bỡn…”

“Nhưng mà mình cũng là nam nhân a! Ha, vậy thì cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn…”

Giản Đông Kiều ngồi bên cạnh giá phơi quần áo khóc rống lên. “Cổ Ương Thái! Anh là cái đồ lương tâm bị xe rác hốt đi, tại sao tôi yêu anh chứ…”

“Đông Kiều! Em đang làm cái gì vậy? Mau xuống đây a!” Cổ Ương Thái lo lắng quát.

Giản Đông Kiều bĩu môi, lười biếng quay đầu lại, do say rượu nên tầm nhìn của cậu không được rõ, hơi nheo mắt lại, “Anh còn tới nơi này làm gì? Sao không đi chết đi!”

Cổ Ương Thái nóng nảy đi về phía trước, “Em trước tiên hãy nghe anh nói đã!”

“Nói cái rắm, anh mà bước tới đây tôi sẽ nhảy xuống!” Nói xong, cậu đỡ lấy giá phơi quần áo chậm rãi đứng lên.

Nhìn hành động của Giản Đông Kiều, Cổ Ương Thái bị doạ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

“Được được được! Anh không không tới đó, em ngoan ngoãn ngồi xuống có được không?”

“Không được! Anh nói cái gì là tôi phải nghe theo cái đó hay sao? Anh chẳng là gì của tôi cả, lấy tư cách gì quản tôi!” Giản Đông Kiều không phục lắc lư thân thể.

“Phải phải! Anh không phải là gì của em, cũng không có tư cách quản em, van cầu em ngồi xuống được không?” Cổ Ương Thái nóng ruột mà phụ họa theo Giản Đông Kiều.

Giản Đông Kiều cười to, “Thấy chưa! Trong lòng anh căn bản là không có tôi, bây giờ mới chịu thừa nhận sao?”

“Có mà! Anh là thật tâm yêu em. “

“Đem trái tim của anh móc ra cho tôi xem đi!”

“A?”

“Lấy ra cho tôi xem a!”

“Chuyện này…”

“Anh không dám làm đúng không? Bởi vì anh chưa bao giờ để tâm tới tôi! Như vậy cũng tốt, tôi cũng không có quan tâm đến anh, hoàn toàn không có!” Giản Đông Kiều hít hít cái mũi đỏ bừng, “Mị lực của anh lớn lắm mà, ghê gớm lắm mà, nam nữ đều có thể ăn mà! Chơi nữ nhân chán rồi thì chuyển qua chơi đùa một mỹ thiếu niên như tôi, nhưng mà anh làm ơn nhìn kĩ một chút!”

Giản Đông Kiều xoa xoa gò má của mình.

“Tôi thì có chỗ nào xinh đẹp chứ?  Có nơi nào giống nữ nhân a? Cổ Ương Thái thỉnh anh làm rõ! Giản Đông Kiều tôi không phải là đồng tính luyến ái, trước đây tôi chỉ mong muốn được cưới một người vợ xinh đẹp, sinh một vài đứa con, sau đó an ổn mà sống quãng đời còn lại, nhưng mà anh lại xuất hiện phá hỏng ước mơ của tôi, dụ dỗ tôi lên giường với anh, hại tôi đối với phụ nữ đều mất hết hứng thú, tất cả là do anh  làm hại…”

Giản Đông Kiều càng nói khẩu khí càng chua.

“Anh hại tôi tinh thần không yên, tuy rằng ở bề ngoài tôi tỏ ra chán ghét anh, nhưng mà khi anh tiếp xúc với tôi, chạm vào tôi, anh có biết những lúc đó trong lòng tôi rất vui vẻ hay không? Tuy rằng chúng ta đều là nam, nhưng tôi lại cảm thấy những việc chúng ta đã trải qua so với ước mơ của tôi còn hạnh phúc hơn, tôi đúng là cam tâm tình nguyện để anh xâm phạm. Nhưng mà anh thì sao! Cái gì cũng không muốn cho tôi biết, sau đó lại rời bỏ tôi, tại sao tất cả tâm tư của tôi đều bại lộ dưới ánh mắt của anh, còn anh thì chưa bao giờ nói cho tôi biết suy nghĩ của mình? Coi như là anh chỉ muốn đùa giỡn tôi một chút cũng được, nhưng ít ra anh cũng đừng tàn nhẫn mà nói cho tôi biết sự thật…”

“Đông Kiều, anh không phải đùa vui với em, anh không giấu giếm em cái gì cả, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Chỉ là bởi vì anh đã có vợ sắp cưới, có quyền lực, có tiền tài, mà tôi vốn chỉ là một viên chức tầm thường, cho nên mới bị anh đạp dưới chân không thể nhúc nhích!”

Giản Đông Kiều hơi nhún chân một chút, trọng tâm bất ổn, thân người hơi lắc lư, nhìn thấy một màn này, trái tim Cổ Ương Thái như sắp nổ tung.

” Em trước tiên xuống đây được không, chúng ta hảo hảo nói chuyện?”

“Nối chuyện? Có chuyện gì đáng để nói! Nói về giá tiền chia tay sao? Anh đi chết đi, nhân cách của tôi không có đê tiện đến mức độ này!”

“Vậy cái gì cũng không cần nói, em mau chóng xuống đây có được không?”

“Không được! Anh sợ tôi té xuống thì sẽ liên lụy đến anh sao? Yên tâm! Tôi sẽ không nói với người khác là mình đã cùng tổng giám đốc lên giường với nhau đâu, tôi tuyệt đối sẽ không nói, bởi vì chúng ta vốn chẳng có gì đáng để nói…”

“Anh phải làm sao thì em mới chịu bước xuống đây?”

Nếu còn tiếp tục như vậy, Cổ Ương Thái sợ Giản Đông Kiều chưa kịp nhảy từ tầng hai mươi xuống đất thì mình đã bị cậu hù dọa đến mức suy tim mà chết.

“Đứng ở chỗ này rất mát a, gió thổi thật thoải mái, tôi mới không muốn xuống dưới đối mặt với công tử đào hoa như anh đâu.”

Giản Đông Kiều giơ hai tay lên, chân cũng tùy ý bước loạn xạ, “Tôi là một con chim nhỏ, muốn bay thì bay, muốn hót thì hót ——Oh——Ah!”

Hát hát, Giản Đông Kiều ngẩng đầu nhìn về phía ánh hoàng hôn, thoáng qua một tia hồng quang chói mắt, tiếp theo chính là hai tiếng rào gít phá tan sự yên tĩnh.

“Đông Kiều! Em…... Ngàn vạn… Không được buông tay nha!” Cổ Ương Thái liều mạng ôm lấy hai tay Giản Đông Kiều.

“Nếu anh dám buông tay tôi ra, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh…” Hai chân Giản Đông Kiều giãy dụa đạp vào khoảng không, lúc này cậu đang hết sức thống hận vì sao trên thế giới này lại có lực hút trái đất.

“Sẽ không! Anh tuyệt đối sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không cho em đi.”

“Nói dễ nghe như vậy, có phải anh chơi tôi còn chưa đủ?”

“Không có! Anh không có, anh là thật lòng yêu em.”

“Lừa người!”

“Thật sự!”

“Lừa… gạt!”

“Thật sự! Anh muốn… cùng em… ở bên cạnh nhau.”

Giản Đông Kiều nhìn bộ dạng chật vật lo lắng của Cổ Ương Thái muốn kéo mình lên, còn có cái câu nói kia tuy vỡ vụn nhưng lại mang tính cam kết rõ ràng, ở thời khắc nguy hiểm này, cậu lại cảm thấy vô cùng thõa mãn, và đó cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cả đời cậu.

Dù sao thì sức người cũng có hạn, Giản Đông Kiều cảm giác được cơ thể mình càng ngày càng tuột xuống dưới.

Cậu liền khẩn trương kêu to: “Khốn nạn! Đều do anh làm hại!”

“Phải phải, tất cả đều tại anh, là anh sai.”

“Anh luôn đối với em rất thờ ơ!”

“Anh biết, sau này anh sẽ đối với em vô cùng nhiệt tình.” Cổ Ương Thái cố hết sức nói.

“Nhưng mà sự nhiệt tình của anh làm cả người em đều đau nhức.”

“Anh sẽ cố gắng tiết chế a.”

“Tiết chế? Anh định đem phần tinh lực còn dư lại cho vị hôn thê của anh sao?” Trong lòng Giản Đông Kiều vẫn còn tức giận.

“Sẽ không, anh đã từ hôn rồi!”

“Anh không được phép quăng mị nhãn với những nữ nhân khác.”

“Tuyệt đối không, những người phụ nữ kia còn không bằng một cọng lông của em.”

“Sau này không được phép đùa giỡn em!”

“Sẽ không, sẽ không, anh sẽ cho em đùa giỡn ngược lại anh.” Giờ phút này Giản Đông Kiều nói cái gì, hắn đều sẽ gật đầu đáp ứng.

“Sau này phải tự dọn dẹp nhà cửa.”

“Được được được, anh sẽ làm hết.”

“Nếu như em đói bụng thì phải nấu cho em ăn.”

“Không thành vấn đề, ba bữa, tráng miệng, trà chiều, ăn tối anh sẽ xử lí hết.”

Bởi thể lực bị tiêu hao, Cổ Ương Thái vốn đang nắm chặt cánh tay Giản Đông Kiều, đã từ từ tuột xuống, bây giờ hắn chỉ có thể cố gắng nắm chặt lấy cổ tay cậu.

“Mỗi ngày đều phải bồi em.”

“Anh mỗi ngày sẽ ở cùng em 24/24, sẽ bồi em, yêu em, thương em!”

“Như vậy là đủ rồi, buông tay đi!” Giản Đông Kiều khẽ mỉm cười, viền mắt tràn ngập nước mắt.

“Đông Kiều…...” Cổ Ương Thái vẫn chưa từ bỏ ý định kéo cậu lên.

“Sức lức của anh sắp hết rồi, buông tay đi, nếu không anh sẽ bị em liên lụy a.”

“Sẽ không! Em cố gắng đợi một chút…”

Cảm xúc từ lòng bàn tay truyền đến, Giản Đông Kiều mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ của Cổ Ương Thái đang bao bọc lấy nhiệt độ của mình…

Một khắc này trước khi chia tay, cũng được xem là một loại hạnh phúc mà, đúng không?

Tay của hai người ngày càng tách ra, nhưng Giản Đông Kiều vẫn nở nụ cười thõa mãn, bởi vì cậu biết biết… Người mình yêu cũng yêu mình.

“Đông Kiều!!”

Kết thúc một cuộc tình đẹp chính là sinh ly tử biệt thê thảm như vầy sao? Thật không nghĩ tới mình cũng có một ngày như thế này. Giản Đông Kiều nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại vô cùng đắng chát mà nghĩ.

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.