Đặc Thù Không Gian

Quyển 2 - Chương 27: Kim Phượng hoài nghi



Long Vũ nghe Kim Phượng nói như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc, không phải cô gái này bị bệnh tâm thần đấy chứ? Nếu mình mà mang cô ta về thế giới thực, khẳng định sẽ mang vào bệnh viện tâm thần chữa trị.

- Nếu cậu là người tốt, chúng ta sẽ trao đổi những bí mật của nhau.

Kim Phượng nghiêng đầu bàn bạc.

- Em không phải là người tốt.

Con trai không xấu, con gái không thương( Lưu manh thì càng thương). Long Vũ vội vàng nói:

- Em là người xấu, người rất xấu. Chị Phượng, thực ra lần này em không có nhiều thời gian, để lần sau đi. Lần sau có cơ hội chúng ta lại thảo luận vấn đề này, bây giờ em phải trở về…

- Chị biết. Nếu như kéo dài thời gian, thân thể của cậu không thể thừa nhận được áp lực cửu đỉnh.Chị có một nghi vấn, không biết cậu làm thế nào mà có thể được thông qua chức nghiệp tam đỉnh.

- Đây là bí mật…

Long Vũ một lần nữa cự tuyệt câu hỏi của Kim Phượng.

Dừng lại một chút, hắn đưa tay chào:

- Em phải đi, hẹn gặp lại chị sau…

Kim Phượng muốn nói gì đó lại thôi, nhưng mà cuối cùng cũng không nói, chỉ nhìn theo hướng hắn rời đi. Thoáng suy nghĩ một lát, thân hình Kim Phượng đột nhiên nhảy lên, đuổi theo hướng của Long Vũ.

Đi một đoạn đường, Long Vũ lập tức dừng lại. Phía trước chính là cánh rừng Tử Vong. La Lâm vội vàng tiến hành đo lường kiểm tra tin tức, xác định vị trí tọa độ không gian.

Long Vũ vội vàng thay bộ đồ chức nghiệp, thu lại cả thiên sư pháp kiếm. Sau đó cho tất cả vào trong ba lô du lịch mang bên mình.

- Chủ nhân, tọa độ không gian đã được định vị. Lúc này có thể khởi động không gian pháp trận trong Phượng Hoàng lệnh?

La Lâm đã hoàn thành công tác chuẩn bị, lên tiếng hỏi.

Long Vũ vội vàng nói:

- Bắt đầu đi.

La Lâm tuân lệnh, từ Phượng Hoàng lệnh mở ra thông đạo không gian. Một lực hút mạnh mẽ hút Long Vũ vào trong, La Lâm vội vàng mở bảo hộ.

Tất cả quá trình hoàn toàn bị Kim Phượng đang ẩn núp chứng kiến.

Giờ phút này, nàng hoàn toàn ngây người, miệng há thật to. Sau một lúc lâu, nàng mới tự lẩm bẩm:

- Thật không nghĩ ra, cậu ta lại có được Phượng Hoàng lệnh. Phượng Hoàng lệnh lại có thể rơi vào trong tay một nhân loại. Tu vi của cậu ta kém cỏi như vậy lại có thể kích hoạt được không gian pháp trận trong Phượng Hoàng lệnh.

Rất nhiều vấn đề hiện ra trong đầu Kim Phượng.

Long Vũ là một người bình thường. Nhưng lúc này, trong lòng Kim Phượng đã coi hắn là một người thần bí.

- Lần sau, mình nhất định sẽ phải rõ ràng những vấn đề này.

Kim Phượng thì thào tự nói. Lập tức thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.

…………………………………………� �…………………………..

…………………………………………� �…………………………

Hành trình tại Huyền Cảnh lần này, đối với Long Vũ có thu hoạch rất lớn. Chưa kể đến những thứ khác, chỉ riêng thanh thiên sư pháp kiếm của Kim Phượng đã là một thu hoạch không thể so sánh.

Thiên sư pháp kiếm và thiên sư kiếm quyết danh như ý nghĩa, hai thứ có quan hệ mật thiết với nhau. Lúc Long Vũ tu luyện tại Huyền Cảnh đã phát hiện, có thiên sư pháp kiếm trong tay, thời gian tu luyện liền rút ngắn rất nhanh, làm ít hưởng nhiều. Hơn nữa, khi sử dụng thiên sư pháp kiếm xuất ra Phá Ma Thần Long, uy lực của nó cũng lớn hơn rất nhiều.

Thậm chí Long Vũ có suy nghĩ, có phải số mình ứng với câu nói, đại nạn không chết tất sẽ gặp may mắn đến cuối đời.

Cẩn thận ngẫm lại, từ lần đó không chết, vận mệnh của mình thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nhất là La Lâm xuất hiện, làm cho tương lai của hắn tràn đầy tự tin.

Tất nhiên, thân thể của hắn là một thanh củi mục, cái này cũng không sai.

Cho nên, cho dù có La Lâm, hắn cũng phải cố gắng gấp trăm lần, vẫn phải nếm trải trăm lần khổ cực.

Suốt hành trình tại Huyền Cảnh của Long Vũ, tại thế giới thực chỉ mới qua hai ngày. Cho nên lúc hắn vắng mặt, cũng không khiến cho mọi người để ý.

Trở về vào ban đêm, hắn đâm đầu vào gối, ngủ một mạch đến sáng. Ngày hôm sau hắn đi học bình thường.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Tuyết Cơ tìm hắn, hỏi điện thoại hắn tại sao không mở máy. Long Vũ nói dối mình tu luyện ở hậu sơn, không có tín hiệu.

Tuyết Cơ nhìn chằm chằm Long Vũ, kinh ngạc tột đỉnh. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, tu vi của Long Vũ đã đạt đến cảnh giới màu vàng.

- Tiểu Vũ, mau đi theo chị.

Tuyết Cơ không nói hai lời, kéo tay Long Vũ chạy thẳng đến khu nhà trọ dành cho giảng viên.

Đem cửa phòng đóng chặt lại, vẻ mặt Tuyết Cơ kinh ngạc:

- Tiểu Vũ, mau nói cho chị biết, làm sao tu vi của em tăng nhanh như vậy.

Trước khi Long Vũ mười tám tuổi, Tuyết Cơ luôn nghĩ rằng cả đời này Long Vũ khó mà đạt đến cảnh giới màu cam. Nhưng hiện giờ hắn đã tu luyện đến cảnh giới màu vàng. Thật sự là không thể tưởng tượng được.

- Chị Tuyết Cơ, trước tiên không nên gấp gáp, có gì từ từ em sẽ nói cho chị biết.

Long Vũ thoát ra khỏi tay Tuyết Cơ, nghênh ngang ngôi trên ghế sa lon, chậm rãi giải thích:

- Chị Tuyết Cơ, sự tình là như thế này... Lúc em tu luyện ở trong hậu sơn phát hiện một thanh kiếm cổ. Sau khi cẩn thận nghiên cứu, phát hiện ra thanh kiếm cổ kia chính là thiên sư pháp kiếm...

- Cái gì? Em nói là thiên sư pháp kiếm?

Tuyết Cơ giật mình hét lên một tiếng, cả người lập tức đè lên Long Vũ, khẩn trương hỏi:

- Em nói lại một lần nữa cho chị? Em nói em nhặt được thiên sư pháp kiếm?

Long Vũ bị Tuyết Cơ đè lên, cảm thụ được sự mềm mại, thơm mát, tim hắn đập càng nhanh hơn. Nhất là lần trước La Hậu đọc ý thức hắn, đã nói ra sự tình xấu hổ của hắn. Lúc này trong lòng hắn cũng chầm chậm nảy sinh tình cảm khác thường.( tay của thằng này để chỗ nào nhỉ:60:)

- Em đỏ mặt cái gì?

Tuyết Cơ dường như cũng nhận ra được sự khác thường, từ trên người Long Vũ đứng lên. Nàng duỗi tay khẽ vuốt làn tóc rối, khẽ cáu nói:

- Em còn nhỏ không nên nghĩ lung tung. Em mau nói rõ cho chị, thật sự là em tìm được thiên sư pháp kiếm?

- Đúng vậy.

Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Những điều em nói toàn bộ đều là sự thật.

Nói xong, Long Vũ liền lấy ra thanh thiên sư pháp kiếm mà Kim Phượng đã đưa cho hắn.

Tuyết Cơ vội vàng tiếp nhận thanh trường kiếm từ tay Long Vũ. Nàng chỉ cần nhìn qua đồ án bát quái phía chuôi kiếm, cơ hồ đã khẳng định được lai lịch của thanh kiếm này.

Đúng vậy, đây chính là thanh thiên sư pháp kiếm truyền thuyết của Huyền Môn.

Tuyết Cơ không một chút hoài nghi Long Vũ, cũng không có nghiên cứu nhiều lai lịch của thanh kiếm này. Bởi vì những việc này không hề quan trọng, đây thực sự là thiên sư pháp kiếm.

- Ông trời có mắt a.

Tâm tình Tuyết Cơ có chút kích động. Nàng buông thanh thiên sư pháp kiếm ra, đột ngột bế Long Vũ lên ( giường – em thêm vào đấy, các bác đừng chém em), cao hứng phấn chấn nói:

- Tiểu Vũ, đã đến lúc em thực sự đứng lên rồi. Căn cứ vào kinh nghiệm từ xa xưa, các chủ nhân của thiên sư pháp kiếm đều là cường giả không ai sánh nổi.

- Cường giả?

Long Vũ lẩm bẩm, trong lòng nhất thời hạ quyết tâm:

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm đi, em sẽ cố gắng. Chị từng nói với em rằng cha mẹ em đều là cường giả. Em nhất định sẽ không để cho bọn họ mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.