Đặc Thù Không Gian
Cùng lúc đó, phượng hoàng trống đột nhiên phát ra một tiếng giận dữ, xung quanh thân mình xuất hiện một đạo hỏa diễm, giống như sao băng
lao xuống phía dưới. Rõ ràng mục tiêu chính là Vu Chiến Thiên.
Đoán Mộc Chính hốt hoảng:
- Nhanh sử dụng Huyết Anh Bạo.
Đoan Mộc Chính nhắc nhở Vu Chiến Thiên. Lúc này hai ngươi đang trên một
chiến tuyến, nếu Vu Chiến Thiên chết, hắn cũng chẳng sống được đến mai.
Trong lòng Vu Chiến Thiên hốt hoảng. Trong tay hắn chỉ có một viên Huyết Anh
Bạo, nếu không phải thời khắc nguy cấp hắn cũng không dùng đến. Lúc này, hắn
chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Hét lên một tiếng, Vu Chiến Thiên được bao bọc bở một cỗ hắc khí. Khô Lâu
pháp kiếm trong tay nhanh chóng bắn ra mấy đạo kiếm quang màu đen, chém tới
phượng hoàng trống.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đất rung núi chuyển. Công kích của Vu Chiên Thiên
va chạm với phượng hoàng trống. Trong lúc gây ra tiếng nổ, Vu Chiến Thiên
cấp tốc lui về phía sau, còn phượng hoàng trống bay ngược lên trên trời.
- Vẫn không sao.
Long Vũ vuốt ngực thầm than may mắn. Nhưng vừa lúc đó, phượng hoàng trống từ
trên không trung rơi xuống. Nguyên nhân là lúc Huyết Anh Bạo công kích làm
cho nó bị thương. Lúc này lại chiến đấu kịch liệt, làm cho nó bị nội thương,
từ trên không trung rơi xuống đất.
Phượng hoàng mái giương cánh bổ nhào qua, đứng ở phía trước phượng hoàng
trống không ngừng kêu rối rít. Hỏa diễm quanh thân không ngừng tăng vọt.
Nhưng nhìn bộ dáng của nó, dường như cũng bị thương không nhẹ.
Vu Chiến Thiên lau khóe máu đen trên miệng, liên tiếp nuốt mấy viên đan
dược, mới giữ vững được tinh thần. Hắn cùng với Đoan Mộc Chính nhe răng
cười tiến tới gần hai con phượng hoàng.
- Phì phì.
Ngay khi hai người sắp tới gần hai con phượng hoàng lớn, con tiểu phượng
hoàng Long Vũ từng gặp trong sơn động từ không trung bay xuống. Một trận gió
lớn đánh úp về phía Đoan Mộc Chính cùng Vu Chiến Thiên.
- Ha ha. Đoan Mộc Chính. Tiểu phượng hoàng của ngươi đến đó.
Vu Chiến Thiên cười một tiếng, lải nhải với Đoan Mộc Chính. Để cho hắn tự
tay xuất thủ.
Đoan Mộc Chính nghe thấy như vậy, hắn cười lạnh một tiếng. Pháp kiếm trong
tay lập tức xoay tròn bay múa nghênh chiến.
- Không tốt. Tiểu phượng hoàng gặp nguy hiểm.
Long Vũ đối với hành động của tiểu phượng hoàng liền cảm động. Hắn đối với
nó nhìn bằng một con mắt khác. Lúc này thấy chết há lại không cứu.
Khẽ quát một tiếng. Hắn toàn lực vung Thiên Sư pháp kiếm ra, phóng xuất Phá
Ma Thần Long cùng tiểu phượng hoàng ngăn địch.
- Ầm ầm.
Một tiếng vang lớn, giữa không trung vang xuất hiện luồng khí cuồng bạo. Lúc
nó khuếch tán, cây cối xung quanh hỗn độn, khói bụi mù mịt bốc lên.
Vu Chiến Thiên đứng bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Trong lòng hốt hoảng, lập
tức bay ngược lại về phía sau mấy trượng mới ổn định được thân hình. Một đôi
mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Vũ, nảy sinh hận ý.
Long Vũ một chiêu thuận lợi, trong lòng tăng thêm tự tin, cười cười với tiểu phượng hoàng:
- Chú nhóc, chúng ta cùng kề vai chiến đấu.
Tiểu phượng hoàng dường như có thể hiểu lời Long Vũ, kêu lên một tiếng sau
đó bay múa xung quanh Long Vũ.
- Tiểu Vũ, chúng ta lập tức chuồn đi thôi.
Mã Chính Phong nhức đầu. Nếu cứ tiếp tục, e rằng hai ngươi chết chắc.
- Mã đại ca, đây là hành động của đệ, huynh không nên xen vào.
Mã Chính Phong vẫn ẩn nấp trên nhánh cây ngô đồng, đối với Long Vũ cũng
không có chút tức giận.
Mã Chính Phong âm thầm đề phòng, truyền âm nói:
- Tiểu Vũ, thật sự chúng ta không thể đánh lại bọn chúng. Chúng ta cứu tiểu
phượng hoàng liền rời đi luôn.
Lúc này Mã Chính Phong nhận thấy vợ chồng phượng hoàng khó có thể chống cự
lại hai cao thủ bát đỉnh. Nếu Long Vũ kiên trì tới cùng cũng chỉ có con
đường chết. Nhất là Đoan Mộc Chính, hắn chính là một phần tử của Huyền Cảnh
chức nghiệp công hội. Nếu như đối lập với hắn, cũng chính là đối lập với
chức nghiệp công hội. Mã Chính Phong rất rõ ràng thế lực chức nghiệp công
hội tại Huyền Cảnh.
- Yên tâm, đệ sẽ hành động chừng mực.
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói xong hắn lăng không đánh tới. Mũi thiên sư
pháp kiếm chĩa thẳng tới gần Vu Chiến Thiên. Vu Chiến Thiên hừ lạnh một
tiếng, cổ tay khẽ động, Khô Lâu pháp kiếm trong tay chém thẳng ngang ngực,
xuất ra một cỗ âm chưởng đỡ đòn.
Tiểu phượng hoàng khẽ kêu một tiếng, trong miệng phu ra một đạo hỏa diễm,
cùng với công kích của Long Vũ giao nhau, kết hợp cùng một chỗ.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kình khí xung quanh bay tứ tung, không trung nổi
lên một trận cuồng phong. Ngay cả Mã Chính Phong trên nhánh cây cũng cảm
thấy khiếp sợ.
Vu Chiến Thiên ổn định thân hình, mặc cho cuồng phong thổi mạnh, thân thể
cũng không một chút lay động.
Long Vũ trong lòng kinh ngạc, năng lực của Vu Chiến Thiên quả thực không thể
coi thường. Nhưng hắn không thể bỏ lại tiểu phượng hoàng, một mình chạy
trốn.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ cắn răng, khóe miệng nổi nên ý kiên quyết, chuẩn bị
liều mạng.
Đoan Mộc Chính ở một bên đang cùng phượng hoàng mái quấn lấy nhau. Những
tiếng nổ lớn liên tục phát ra, trong thời gian ngắn cũng chưa phân cao thấp.
Nhìn thấy tình cảnh của Long Vũ, Mã Chính Phong cũng không thể giả bộ được
nữa. Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có hiện thân, bay đến bên cạnh Long
Vũ:
- Tiểu Vũ, ta sẽ không bỏ đệ lại một mình được.
Nói xong, hắn vận đủ đạo lực, tích vào mũi pháp kiếm trong tay, khí thế như
thái sơn công kích về phía Vu Chiến Thiên.
Một kích này của Mã Chính Phong là toàn lực thi triển, Vu Chiến Thiên bây
giờ đã trọng thương nên hắn cũng không dám coi thường. Hay tay bấm lên một
đạo pháp quyết quỷ dị, quanh người đột nhiên nổi lên một cỗ sương mù.
- Bọn người lớn mật.
Vu Chiến Thiên tức giận quát lên một tiếng, nói:
- Các ngươi không lui đi, chẳng lẽ là muốn lấy máu làm thức ăn của ta.
Nếu là bình thường, cấp bậc như Long Vũ với Mã Chính Phong hắn căn bản không
để vào mắt. Nhưng lúc này, hắn đã chiến đấu với phượng hoàng bị trọng
thương. Lực lượng kém xa so với lúc bình thường.
- Chủ nhân, lực lượng của Vu Chiến Thiên lúc này không đủ ba thành so với
lúc đỉnh phong.
Luôn luôn yên lặng, La Lâm thông qua hơi thở thu thu thập, phân tích, tính
toán đưa ra một cái kết luận.
Long Vũ nghe vậy, giơ thiên sư pháp kiếm lên chuẩn bị tấn công.
- Muốn chết.
Vu Chiến Thiên giận dữ quát một tiếng, tay phải run lên, một phương ấn màu
đen bay vọt lên trên trời, mơ hồ sinh ra mộ lực hút cường đại. Long Vũ nhất
thời nghĩ đến thiên sư pháp kiếm trong tay không tự chủ được bị hút vào
trong phương ấn kia. Trong lòng hắn kinh hãi, ra sức giữ lấy thanh kiếm,
nhưng thiên sư pháp kiếm vẫn không thể thu hồi.
Mã Chính Phong thấy vậy, vội vàng công kích Vu Chiến Thiên, hy vọng có thể
chia sẻ áp lực cùng với Long Vũ.
Nhưng kỳ quá chính là, pháp kiếm trong tay hắn cũng bị hấp trụ, hắn dường
như phát hiện ra cái gì đó. “ Phương Thiên Huyết Ấn, chính là khắc tinh của
tất cả linh khí.” Phương Thiên Huyết Ân, chính là bảo khí trong truyền
thuyết của Dục Giới. Bí pháp hắc ám này chính là sử dụng nam châm lẫn với
máu của người tu đạo tế luyện mà thành, có lực hấp thụ cường đại. Là khắc
tinh linh khí của toàn bộ người tu đạo.
Tại Huyền Cảnh, pháp khí được chia làm linh, bảo, tiên, thần bốn cấp bậc.
Giống như pháp kiếm trong tay Mã Chính Phong, còn có Hồng Tụ pháp kiếm lần
trước hắn đưa cho cháu gái đều thuộc về linh khí. Kim Phượng đưa cho Long Vũ
thiên sư pháp kiếm chính là tiên khí. Nhưng lúc này ở trong tay hắn lại phát
ra lực lượng tương đồng với linh khí, cho nên cũng bị ảnh hưởng của Phương
Thiên Huyết Ấn.
Hai người ra sức thu hồi pháp kiếm của mình, nhưng lại chẳng thấm vào đâu.
Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng dễ nghe, một đạo nhân ảnh đạp không
mà đến. Long Vũ mơ hồ cảm thấy bóng người này có chút quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.