- Chúng ta đi, vạn nhất Thiên Dực Hổ xuất hiện nguy hiểm thì phải làm sao?
- Chuyện đó sẽ không xay ra.
La Lâm giải thích nói:
- Nơi đây không dễ phát hiện một ít dấu tích, tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy trứng Thiên Dực Hổ nở. Một khi Thiên Dực Hổ sau khi sanh, thì càng thêm không cần lo lắng, trong đầu của nó có được một bộ phận trí nhớ của kiếp trước, nó có thể chiếu cố tốt chính mình... Trừ phi nó sau khi sanh gặp phải ma thú cấp bậc lớn hơn.
- La Lâm, tôi tin tưởng vào phán đoán của cô... Hy vọng Thiên Dực Hổ không xảy ra chuyện.
Chuyện cho tới bây giờ, Long Vũ cũng không được lựa chọn. Cho dù hắn không muốn ly khai, nhưng đêm nay cũng phải trở về.
Áp lực cửu đỉnh không phải là thứ mà hắn có thể tiếp nhận được.
Sau khi Long Vũ lúc rời đi, nội đan Thiên Dực Hổ vẫn đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí. Thảm thực vật trong sơn động toàn bộ đã khô héo.
Long Vũ cũng âm thầm cảm thấy rùng mình, cũng may linh khí tại Huyền Cảnh dồi dào, nên không khiến cho người khác hoài nghi. Nếu là tại thế giới thật, Thiên Dực Hổ hút linh khí như vậy, đã sớm gây ra náo loạn lớn.
Dưới sự trợ giúp của Phượng Hoàng lệnh, chỉ một lúc Long Vũ thành công trở lại thế giới thật. Ngay tại lúc hắn sắp ngã vào hồ Linh Trạch, phía sau lưng bị người bắt lấy, giúp hắn tránh rơi xuống hồ làm con chuột lột.
Quay đầu lại, hắn mới nhìn rõ ràng người đến là Tuyết Cơ. Bên cạnh còn một cô gái mặc bộ quần áo màu đen chính là Mã Hiểu Mai.
- Chị Tuyết Cơ, bạn Mã Hiểu Mai xinh đẹp. Thật là trùng hợp... Hơn nửa đêm, hai người cũng tới hồ Linh Trạch tản bộ, ngắm trăng à?
Long Vũ vừa mở miệng đã phun ra được một câu nói dối.
- Ngắm trăng? Như vậy mà anh cũng có thể nói được. Anh không nhìn đêm nay không có trăng sao?
Nàng cong miệng tức giận nói:
- Bản lĩnh nói dối của anh rất kém cỏi nha. Từ từ, không đúng. Tu vi của anh lúc này tại sao lại là cảnh giới màu lam. Điều đó không có khả năng. Đến tột cùng là anh làm như thế nào?
Có Mã Hiểu Mai nhắc nhở. Ánh mắt Tuyết Cơ cũng ngừng lại trên người Long Vũ. Đúng vậy, tu vi của Tiểu Vũ chính xác đã là cảnh giới màu lam.
Trong trí nhớ của nàng, hai ngày trước tu vi của hắn chỉ là cảnh giới màu vàng. Hai ngày lập tức nhảy hai cấp. Điều này làm sao có thể đây?
- Theo chị quay về nhà trọ.
Tuyết Cơ biết nơi này không phải nơi nói chuyện, đi qua kéo tay Long Vũ. Kêu Mã Hiểu Mai cùng đi đến nhà trọ của nàng.
Dọc theo đường đi, con ngươi Mã Hiểu Mai luôn luôn không rời khỏi Long Vũ, trong lòng rung động không thể tưởng tượng. Quen hắn mới ngắn ngủn mấy tháng, thế nhưng hắn lại từ cảnh giới màu vàng tăng lên tới cảnh giới màu lam. Thật sự là không thể tưởng tượng.
Đương nhiên, Long Vũ tu luyện từ nhỏ, được danh sư chỉ điểm. Từ trên lý luận, với tuổi của hắn, có đạo lực tu vi như vậy, cũng không tính quá phận.
Nhưng mấu chốt chính là, hắn bị Huyền Môn coi là phế vật. Là đối tượng bị mọi người tại Huyền Môn trêu chọc.
Một người như vậy, tu vi của hắn ngắn ngủn mấy tháng liền tăng lên tới cảnh giới màu lam. Đừng nói là Huyền Môn, cho dù phóng nhãn toàn bộ giới tu đạo, đây cũng là một kỳ tích.
Mà hết thảy điều này cũng không vẻn vẹn là nguyên nhân do Huyền Cảnh.
Huyền cảnh Mã Hiểu Mai cũng đi qua, tu vi cũng từng tăng lên, nhưng không có đạt tới trình độ biến thái như thế.
Sau khi tiến vào nhà trọ của Tuyết Cơ, Tuyết Cơ sau một thời gian mới mở miệng hỏi:
- Tiểu Vũ, em làm như thế nào... Thật sự là em quá thần kỳ... Mới hai ngày không gặp, em lại có thể thăng liền hai cấp.
Nghe Tuyết Cơ như vậy vừa hỏi, Mã Hiểu Mai cũng vểnh tai nghe, vấn đề này cũng là điều nàng muốn biết.
Long Vũ giờ phút này bị hai nàng kẹp ở giữa, bên trái là Mã Hiểu Mai, bên phải là Tuyết Cơ, hai xử nử có hương thơm bất đồng này không ngừng lao vào mũi của hắn, để cho tâm thần hắn nhộn nhạo.
- Nói đi.
Mã Hiểu Mai thấy Long Vũ có chút thất thần, lập tức duỗi tay bấu vào eo hắn một cái. Long Vũ kêu đau một tiếng, nhất thời tựu phục hồi tinh thần lại, cười khan nói:
- Tại Huyền Cảnh có kỳ ngộ.... Kỳ thật chỉ là đơn giản như vậy.
Nói tới đây, Long Vũ nghiêng đầu nhìn thấy Mã Hiểu Mai nói:
- Hiểu Mai đồng học... Tôi tại Huyền Cảnh cùng ông nội của ngươi, cũng chính là đại ca của tôi, cùng đi rừng Ngô Đồng mạo hiểm. Ở nơi này, chúng tôi gặp được Phượng Hoàng...
Vì ứng phó cho qua, Long Vũ liền mồm năm miệng mười đem chính mình cùng Mã Chính Phong tiến đến rừng Ngô Đồng mạo hiểm trải qua nói một lần, nhưng là không nhắc tới chỗ hắn được hấp thu giọt máu Kim Phượng.
Sau khi Mã Hiểu Mai nghe xong Long Vũ trả lời, cắn miệng, thở phì phì nói:
- Anh nói bậy, ông nội tôi không thể xưng huynh gọi đệ cùng với anh được, nhất định là anh nói bậy.
- Ha ha...
Long Vũ cười đắc ý cười:
- Tôi có nói bậy hay không, sau này chờ cô gặp Mã đại ca, chính cô tự mình sẽ rõ.
Tuyết Cơ cau mày nói:
- Tiểu Vũ, ý của em là, tu vi của em tăng lên, là bởi vì Phượng Hoàng trợ giúp?
- Có thể coi là như vậy, tình huống cụ thể, em cũng vậy không rõ ràng lắm.
Long Vũ lập lờ nước đôi nói.
Dừng một chút, Tuyết Cơ đầy chờ mong nói:
- Tiểu Vũ, như vậy đi, dù sao chúng ta bây giờ cũng không còn buồn ngủ, không bằng em đem đoạn thời gian tại Huyền Cảnh hiểu biết theo kể cho chúng ta một chút đi. Để cho chúng ta có chút chuẩn bị, sau này đi vào Huyền Cảnh sẽ dễ dàng hơn.
- Vâng.
Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức liền đem hiểu biết của mình về Huyền Cảnh cẩn thận nói với Hiểu Mai, Tuyết Cơ một lần.
Xong việc sau, đã là ba giờ sáng.
Lập tức, sau khi được Tuyết Cơ an bài, Long Vũ ngủ trên ghế sô pha phòng khách, Mã Hiểu Mai cùng Tuyết Cơ thì một người một gian phòng ngủ,
Sau khi tắt đèn, Long Vũ nằm trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng nghĩ về Thiên Dực Hổ, âm thầm suy nghĩ, cũng không biết tiểu gia hỏa kia hiện tại đã nở ra chưa.
Long Vũ tính toán cuối tuần sau tái nhập huyền cảnh, đi xem Thiên Dực Hổ.
Đúng lúc này, đột nhiên một đạo hắc ảnh đánh tới, mang theo một cỗ thoang thoảng hương thơm:
- Đừng lên tiếng, là chị.
Nghe thanh âm phán đoán, bóng đen rõ ràng chính là Tuyết Cơ. Nàng dán tại Long Vũ trên người, thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ, là chị.
Long Vũ vẫn là lần đầu tiên cùng Tuyết Cơ là gần gũi như vậy. Trong bóng đêm, hắn thậm chí nghe được trái tim của nàng đập loạn lên. Không biết tại sao, Long Vũ có chút miệng đắng lưỡi khô:
- Chị Tuyết Cơ... Chị... Chị muốn làm cái gì?
Cô nam quả là nữ, hơn nửa đêm, lại là tư thế ám muội, đối với Long Vũ là một thanh niên chưa được nếm mùi con gái, thật sự là bùng lên một cỗ dục vọng không thể kìm chế.
Tuyết Cơ trong đêm đen thấy được trên khuôn mặt Long Vũ đỏ ửng, cảm nhận được hắn tim đập nhanh hơn, thở dồn dập.... Nàng tựa hồ cảm thấy được một thứ gì.
Khóe miệng gợi lên vẻ mĩm cười, Tuyết Cơ trong đôi mắt hiện lên một đạo giảo hoạt, phía trước lời nói toàn bộ nuốt nuốt xuống, cười nói: "Ngươi cảm thấy được chúng ta bây giờ ứng nên làm những gì hảo đây?"
Long Vũ nuốt nước bọt khan, không nói gì, nhưng từ trong mắt của hắn có thể thấy được thần sắc mơ hồ.
Tuyết Cơ khêu gợi, miệng ghé vào lỗ tai hắn, hì hì cười:
- Cô nam quả nữ, em cảm thấy được thích hợp làm cái gì là tốt?
- Làm..... ( Làm cái gì thì làm luôn đi, đừng để ca sốt ruột:202:)
Đôi mắt Long Vũ bỗng nhiên trợn to, nước bọt cứ liên tục nuốt ừng ực.
- Nói đi. Tiểu Vũ, chỉ cần em nói ra, cái gì chị cũng đều đáp ứng cho em. Bất kể là chuyện gì?
Thanh âm Tuyết Cơ hấp dẫn như vậy,dễ thương như vậy, mị hoặc làm điên đảo Long Vũ
- Chủ nhân, hormone kích thích dục vọng của cậu tăng lên cấp tốc.