- Chị Tuyết Cơ, qua đây em có chuyện muốn nói với chị.
Nói xong, hắn nắm tay Tuyết Cơ đi tới ban công.
- Chị Tuyết Cơ, chị thấy rồi đó, em muốn Mã Hiểu Mai rời khỏi chỗ này... Chị muốn giúp em tìm một người bạn gái, rõ ràng là một bà cô.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Nấu cơm không biết, giặt quần áo, làm việc nhà cũng không biết. Hơn nữa cô ta đến đã lâu như vậy, một phân tiền cũng không chịu bỏ ra. Hoàn toàn chính là ăn không phải trả tiền, ở không uống không... Em cùng cô nói đạo lý, cô ta thì nói là bạn gái của em, hoàn toàn lấy lý do như vậy ăn không phải trả tiền.
Tuyết Cơ cười nói:
- Trong tình nhân ở đại học thuê phòng ở chung, không phải đều như vậy sao? Nhất là người con gái lại là một mỹ nữ.
- Nhưng mà.
Long Vũ nhăn mặt muốn khóc, tình huống hoàn toàn bất đồng. Người ta thì khác nam sinh bình thường chịu mệt nhọc, nhưng mà đến tối người ta được thoải mái hưởng thụ.
Đâu có như mình, chỉ nhìn mấy lần, hơn nữa vẫn mặc quần áo, thiếu chút nữa là đánh nhau. Tình huống cũng không giống nhau, mình đối đãi còn hơn các nam sinh khác rất nhiều.
- Ha ha.
Long Vũ mặc dù không có nói cái gì, nhưng Tuyết Cơ đã hiểu ý tứ của hắn. Dù sao đều là người trưởng thành rồi, có nhiều thứ, chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể hiểu.
- Tiểu Vũ, có phải hay muốn làm chuyện mà các đôi tình lữ buổi tối hay thực hiên?
Tuyết Cơ cười cười:
- Hay là ngươi thật sự muốn đẩy ngã nữ nhân của Mã gia? Ha ha, nữ nhân của Mã gia nữ nhân không dễ đụng vào đâu.
Dừng một chút, trong ánh mắt Tuyết Cơ nổi lên một tia bỡn cợt:
- Nếu thực sự không được, em nên ra ngoài tìm một tình nhân. Có một số việc phải nhịn quá lâu,thì sẽ không tốt cho cơ thể.
Long Vũ sờ sờ cái mũi. Từ chối cho ý kiến cười cười. Trên mặt còn nổi lên một tia ngượng ngùng. Hắn vạn lần không ngờ. Tuyết Cơ lại nói với hắn lời này.
- Được rồi. Hai đứa đừng náo loạn nữa. Chị phải đi... Ngày mai gặp lại.
Nói xong. Tuyết Cơ bước đến bên cạnh Mã Hiểu Mai dặn dò:
- Hiểu Mai. Mặc dù Tiểu Vũ là con trai. Nhưng tính tình của nó có chút nóng nảy. Có một số việc em phải nhường cho hắn một chút. Nhớ kỹ, Huyền môn tụ họp ngày mai. Có thế nào cũng không được náo loạn.
- Vâng
Mã Hiểu Mai nghiêm túc gật gật đầu.
Tuyết Cơ sau khi rời đi. Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai không nói nữa. Hai người đều ai về phóng nấy nghỉ ngơi.
Rạng sáng thức dậy, Long Vũ trải qua một giấc mộng đẹp. Trong mộng cảnh, hắn thấy mình đè lên trên một cô gái xinh đẹp. Thân thể hai người quấn lấy nhau cùng giải quyết chuyện yêu đương.
Đột nhiên, trên bụng hắn có một chút nước ấm. Bổng tử của hắn khẽ động vài cái, một cỗ khoái cảm nhất thời dâng lên tận đầu. Khi dòng chất lỏng âm ấm phun ra, hắn liền tỉnh giấc.
Hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, hắn đỏ mặt, bởi vì hắn nhớ mang máng trong mộng nữ nhân bị chính mình áp dưới thân thể hình như là chị Tuyết Cơ, lại hình như là Mã Hiểu Mai...
- Chủ nhân, không cần khó xử, đây là hiện tượng sinh lý bình thường.
Đúng lúc này,thnh âm của La Lâm ngoài ý muốn xuất hiện trong đầu Long Vũ.
Long Vũ mừng rỡ trong lòng, vội vàng trao đổi:
- La Lâm, cô rốt cục phục hồi lại. Thật tốt quá, trước mắt đây là thời khắc mấu chốt, cô xuất hiện rất đúng lúc. Đúng rồi, sau khi phục hồi lại, công năng của cô có cải thiện hơn chút nào không?
- Chủ nhân, cậu không nên ôm hy vong với tôi quá lớn. Cũng câu nói đó, hệ thống nguồn năng lượng thiếu thốn nghiêm trọng, trong thời gian quá ngắn, tôi căn bản không thể bình phục. Công năng của cần chữa trị rất nhiều. Nhưng mà cậu yên tâm, lần này tôi chú trọng chữa trị phụ trợ tu luyện cho thiên sư. Sau này đối việc tu luyện của cậu sẽ trợ giúp rất lớn.
Nói tới đây, La Lâm đề nghị nói:
- Chủ nhân, tôi vừa mới đọc suy nghĩ của cậu, tôi biết cậu sắp đi tham gia Huyền Môn tụ họp, cho nên tôi có một đề nghị. Đó là ẩn dấu khí tức của cậu.
- Ẩn dấu khí tức?
Long Vũ kinh ngạc nói:
- Nó có nghĩa là thế nào?
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Người tu đạo trong lúc giao đấu, không quản tu vi cao thấp, đều có thể thông qua hơi thở để phán đoán tu vi cảnh giới của kẻ địch... Nhưng mà tôi ẩn dấu đạo lực của cậu, không quản đối phương tu vi cao thế nào, hắn đều đừng nghĩ đoán được cảnh giới của cậu. Đối thủ không thể phán đoán chuẩn xác thực lực của cậu, đối với cậu mà nói, không phải là chuyện tốt sao?
Nghe La Lâm giải thích như vậy xong, Long Vũ lúc này lập tức đồng ý.
Sau đó, hắn vội vàng đem quần lót dính đầy chất nóng ẩm kia cởi ra, tiện tay ném ở trên chăn, rồi thay một cái khác, mới xuống giường. Sau khi rửa mặt xong, hắn liền vội vàng chạy đi, hướng tới địa điểm đang tiến hành Huyền Môn tụ họp, nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trang viên Bác Cách.
Mã Hiểu Mai thức dậy hơi muộn hơn một chút, khi nàng rửa mặt xong đi qua phòng Long Vũ, không cẩn thận thì thấy được chiết quần lót ẩm ước ném ở trên chăn. Nhất thời gương mặt của nàng đỏ lên, khẽ gắt một tiếng:
- Lưu manh.
…………………………………………� �…………………………..
…………………………………………� �…………………………..
Nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trang viện Bác Cách nằm bên bờ sông, là một tòa nhà chiếm diện tích hai trăm mẫu, cho tới nay, nơi này cùng với chủ nhân của nó đều rất thần bí, không một ai biết. Đến nay đã có chút sáng tỏ, cứ xem theo tình hình hiện nay, trang viện Bác Cách hẳn là tài sản của Huyền Môn.
Sau một giờ, Long Vũ chạy tới trang viện Bác Cách,bãi đỗ xe đã sớm để đầy các loại xe con đắc tiền. Hắn âm thầm bật cười, Huyền Môn hiện tại,cùng người tu đạo bây giờ, giống như có lẽ đã biến chất hết rồi. Nhìn xem toàn là xe con sa hoa, người không biết còn tưởng rằng nơi này các phú hào đang long trọng hội họp.
Đưa ra thiệp mời,sau khi trải qua một phen nghiêm khắc thẩm tra, Long Vũ mới được phép tiến vào.
Tại tiếp đãi đại sảnh, Long Vũ theo hướng dẩn của người ở Huyền Môn tiếp nhận bút kí tên,trên danh sách của đại hội tiêu sái viết tên của mình.
Khi hắn ngẩng đầu xem giờ, hắn rõ ràng thấy được trong mắt các MM(các cô nương) tiếp đãi trong mắt hiện lên vẽ đùa cợt cùng khinh miệt. Long Vũ âm thầm nắm tay, khóe miệng nổi lên một tia hận ý, nhưng mà cuối cùng hắn cũng bình tĩnh rời đi.
Vở kịch hay không nên nói trước.
- Vì sao không đợi em, chúng ta phải đi cùng với nhau chứ.
Ngay khi Long Vũ vừa mới ở trong đại sảnh tìm một nơi ngồi xuống,thanh âm của Mã Hiểu Mai đã ở trước mặt hắn vang lên, theo đến chính là một mùi thơm ngát. Một trăm nữ nhân trên người có một trăm loại hương vị bất đồng. Chị Tuyết Cơ trên người mang theo một mùi thơm thành thục, dễ thương. Mà hương thơm trên người Mã Hiểu Mai thì phẳng phất nhẹ nhàng.
Ngẩng đầu lên, hai mắt Long Vũ lập tức tỏa sáng. Ngày hôm nay Mã Hiểu Mai tựa hồ cố ý trang điểm một chút, áo da màu đen bó sát người, đem đem cơ thể thành thục của nàng bó sát, có vẻ duyên dáng yêu kiều. Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cho dù tại nơi mỹ nữ nhiều như mây như ở hội trường Huyền Môn, nàng vẫn phong thái hơn người.
- Thực xin lỗi, tôi không có thói quen ngủ dậy muộn.
Long Vũ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
- Hừ.
Mã Hiểu Mai hừ nhẹ một tiếng, tao nhã ngồi bên cạnh Long Vũ,đưa mắt nhìn hội trường, khẽ mở miệng:
- Tối hôm có chuyện gì xảy ra với anh, em đã biết toàn bộ, anh là người vô sỉ.
Long Vũ sờ sờ cái mũi, trong đầu mờ mịt, lão tử tối hôm qua lúc ngủ, làm sao lại vô sỉ.