Long Vũ hít sâu một hơi, giữ vững cảm xúc của mình, gật đầu nói:
- Lần này Hiểu Mai… Đúng rồi, còn có tin tức nào không?
Văn Nguyệt Thiên nói:
- Còn có một tin tức về Kim Ngô đại sư, nghe nói lần này hắn đầu phục một người tên là Hắc Minh, gia nhập vào Bách Hoa hội…
- Hắc Minh?
Long Vũ hơi kinh hãi, thầm nghĩ người này một mực chú ý đến mình, nếu không há lại có thể tận dụng mọi thứ như vậy, phàm là địch nhân của mình hắn đều nhiệt tình mời chào.
- Đúng rồi, hội trưởng Bách Hoa hội là Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm phải không?
Long Vũ lại hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Văn Nguyệt Thiên nói:
- Là Mỹ Diễm, nguyên bản chính là người được cưng chiều nhất của hội trưởng Bách Hoa hội trước kia. Bây giờ cũng đại quyền trong tay, tôi nghe người ta nói Cửu Đỉnh hội tại Dục Giới muốn tiếp quản Bách Hoa hội, ai ngờ được Bách Hoa hội cường thế như vậy.
- Việc này không nên chậm trễ, hiện tại các người mang tôi đi tìm đám người Hiểu Mai…
Long Vũ sốt ruột nói.
- Không được!
Thiết lang khó xử nói:
- Hôm nay là ngày mười lăm, chúng ta phải đợi thêm một tháng nữa. Nếu không mà nói căn bản không có cách nào vượt qua được Linh Uyên.
- Được rồi!
Tình huống ở Linh Uyên Long Vũ cũng rất rõ ràng, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng.
Sau khi xong việc, hắn từ chỗ Dung nương lấy linh dược cấp cho Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang mỗi người một viên, chẳng cần hỏi hai người cũng biết đó là đan dược tốt. Sau khi cảm ơn hai người liền cầm đan dược đi tu luyện.
Một tháng thời gian đủ để bọn hắn tiêu hóa hết chỗ tốt từ viên đan dược này.
……………………………..
……………………………..
Thời gian một tháng thoáng cái đã qua, nhưng đối với Long Vũ một ngày dài như một năm, cũng may là có Phúc bá cùng với Dung nương luôn luôn chỉ điểm hắn khiến cho tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Đương nhiên cảnh giới đạo lực cũng không có tăng lên nhiều, chỉ là cách vận dụng đạo lực vào chiến đấu thực tế tốt hơn thôi.
Từng ngày trôi qua, Long Vũ rốt cuộc cũng đợi được đến ngày mười lăm. Ba ngày trước Văn Nguyệt Thiên cùng Thiết Lang cũng tiêu hóa xong dược lực, lần tiềm tu này cũng mang cho họ nhiều chỗ tốt.
Một hàng ba người tức khắc khởi hành chạy tới thành Hoành Thủy, trong một khách sạn bọn hắn tìm được Mã Ngọc cùng Mã Chính Phong. Về phần Mã Hiểu Mai thì ra ngoài tìm hiểu tin tức, phỏng chừng phải mất một ít thời gian.
Mã Chính Phong là một người thẳng thắn, hắn vội vàng đem những chỗ biết rõ rõ kể lại cẩn thận tình hình cho Long Vũ một lần.
Sau khi xong việc, Long Vũ liền quyết định một mình ra ngoài một chút, thứ nhất là tìm kiếm Mã Hiểu Mai, thứ hai là xem có tìm được tin tức gì về cha mẹ mình không.
Thời điểm trời tối, Long Vũ đã trở về, không thu hoạch được gì, nhưng sau đó Mã Hiểu Mai cũng đã trở lại, nhìn thấy Long Vũ lập tức cao hứng chạy tới, mỉm cười:
- Anh Vũ, anh rốt cuộc cũng trở lại… Thật tốt quá, đúng rồi, anh có gặp chị Phượng hay không? Thành thật nói cho em biết, lần này anh tới nhà của chị Phượng, có gặp cha mẹ chị ấy không? Kết quả thế nào.
Mặt của nàng hồng hồng, trong đôi mắt to lóe ra vẻ giảo hoạt, hơi thở như lan có vẻ như có chút thẹn thùng, lại có chút khẩn trương.
Long Vũ ôm eo của nàng, nói:
- Nói đến cùng là em nói cái gì vậy hả? Em không phải là đã cho rằng anh thân cận với chị ấy chứ?
Mã Hiểu Mai nhẹ giọng nói:
- Vậy chuyện gì đã xảy ra?
- Phúc Bá đã đi cứu người, không còn việc gì đâu Hiểu Mai, cảm ơn em đã giúp anh…
Long Vũ nói tự nhiên là chuyện tình Mã gia ba người không ngại cực khổ, giúp hắn tìm kiếm tin tức người nhà.
Mã Hiểu Mai nhấc đầu tựa vào lồng ngực Long Vũ, sâu kín nói:
- Tiểu Vũ, em và anh trong lúc này còn phải khách khí như vậy sao?
Long Vũ yêu thương vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng, cười nói:
- Bất kể em nói thế nào, anh đều phải cảm ơn em… Đúng rồi, mấy ngày nay có nhớ anh không?
Mã Hiểu Mai ngượng ngùng cầm lấy cánh tay của hắn cắn một cái, ngẩng đầu lên, lườm hắn một cái:
- Vậy anh nói đi? Người ta nhớ anh đến muốn phát điên rồi…
Long Vũ cười hắc hắc:
- Em bây giờ, càng ngày càng giống nữ nhân…
- Anh nói vậy là có ý tứ gì, chẳng lẽ trước đây em không phải nữ nhân.
Mã Hiểu Mai lớn tiếng nói:
- Đúng rồi, anh còn không nói cho em biết, chị Phượng có đến không? Anh có gặp gỡ người nhà của chị ấy không?
- Chị Phượng không có đến.
Long Vũ cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói là:
- Chị Phượng có việc, phỏng chừng còn một khoảng thời gian nữa mới trở về.
Mã Hiểu Mai cười cười vỗ về Long Vũ, ôn nhu nói:
- Anh Vũ, mấy ngày này em cùng ông nội và cha đều cẩn thận nói qua, cha sẽ giải thích với anh… Mã gia chúng ta không phải người ích kỷ như vậy.
Nói xong, nàng lại dúi đầu vào lồng ngực Long Vũ, nỉ non nói:
- Anh Vũ, em hiện tại là người của anh, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, sau này em sẽ tận lực giữ gìn lợi ích cho anh…
Long Vũ có chút tâm động, có một chút cảm động.
Hắn rất muốn cứ như vậy ôm lấy Mã Hiểu Mai, đi vào trong phòng, cùng nàng dung hợp cùng một chỗ, nhưng lo lắng cha conMã gia, bọn người Thiết Lang bên ngoài nên không dám làm xằng bậy.
Hắn gắt gao ôm Mã Hiểu Mai nói:
- Hiểu Mai, em có thể nghĩ như vậy, anh thật sự rất vui vẻ. Em yên tâm đi, đối với Mã gia, anh sẽ đặc biệt chiếu cố. Hiểu Mai, nếu lần này có thể tìm được cha, anh sẽ bảo ông ấy làm chủ hôn cho chúng ta…
Mã Hiểu Mai sửng sốt, trong lòng nhất thời mừng rỡ, ngượng ngùng nói:
- Tất cả đều theo ý anh…
- Nhưng Hiểu Mai, em phải chuẩn bị tư tưởng, ở cùng một chỗ với anh sẽ không có ngày an bình, em có biết tên Hắc Minh không? Hắn quyết tâm muốn đối phó với anh, anh lo lắng sẽ làm liên lụy tới mọi người…
- Không đâu, em sẽ không đổi ý… Anh Vũ, ở chung với anh lâu như vậy, anh là hạng người gì em rất rõ ràng, em biết anh sẽ không để cho em bị tổn thương, đúng không?
- Anh sẽ bảo vệ em.
Long Vũ nói.
Mã Hiểu Mai mở mắt nhìn Long Vũ, nàng dùng sức ôm chặt Long Vũ.
Đem mặt hắn kéo đến trước mặt mình, hôn.
Mã Hiểu Mai nói:
- Anh Vũ, em yêu anh, em thật sự muốn ở bên cạnh anh…
Đột nhiên, trong con ngươi của nàng chay ra nước mắt.
- Em muốn!
Đôi tay nhỏ bé của Mã Tiểu Mai vuốt ve lưng của Long Vũ.
Cảm nhận được nhu tình mật ý của Mã Hiểu Mai, trong khoảnh khắc này Long Vũ hoàn toàn trầm luân, hắn bị vùi lấp trong nhu tình của nàng.
Y phục của hai người rất nhanh chóng biến mất, thân thể Mã Hiểu Mai trắng nõn, đường cong làm cho người ta phún huyết, bàn tay Long Vũ nhẹ nhàng phủ xuống chỗ thần bí của nàng xoa nắn.
Mã Hiểu Mai mỉm cười, say sưa hôn lấy, khi hai người hợp làm một, nàng rên rỉ nói:
- Anh Vũ, đến đây đi, cho chúng ta chân chính hoan ái một lần…
Toàn bộ mấy lần trước mỗi lần đều là do Long Vũ trong trạng thái vô ý thức mà tiến hành nhưng hôm nay bất đồng, cả hai đều thanh tỉnh.
Khoảnh khắc hai người hòa làm một, trong đáy lòng Long Vũ không tự chủ nghĩ đến bóng dáng chị Phượng, Hàn Duyệt, Hương Hương. Hắn thở dài một tiếng, chẳng biết từ lúc nào mà thân ảnh chị Phượng đã ở sâu trong tim hắn.
……………………………..
……………………………..
Hôm sau, dưới sự yêu cầu của Mã Chính Phong, Mã Ngọc xin lỗi Long Vũ. Long Vũ cười cười tỏ vẻ không để ý.
Mã Hiểu Mai thấy cha cùng nam nhân của mình hòa thuận, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Long Vũ lúc này lấy ra đan dược tặng cho Mã gia phụ tử và Mã Hiểu Mai, để trợ giúp mọi người tu luyện.
Mấy ngày tiếp theo tất cả mọi người đều phân tán ra tìm hiểu tin tức của Long Thiên Diệu.
Cuối cùng, bọn hắn đã tìm được một tin tức, Long Thiên Diệu có khả năng bị một tổ chức bí mật chuyên buôn người giam giữ.
Tổ chức buôn người ở Huyền Cảnh sự thật là do bị ảnh hưởng từ hạ giới nên mới xuất hiện, nhưng cùng với thế giới sự thật bất đồng, thương nhân ở đây bắt chủ yếu là người tu đạo nam giới bị bán Dục Giới để khai thác mỏ quạng, diện mạo tốt một chút thì bị bán đến một số nơi đặc thù cung cấp cho những nữ tu sĩ có ham mê đặc thù vui đùa.
Kẻ sau có kết cục thường thấy so với kẻ trước còn muốn bi thảm hơn.
Xác định địa điểm cụ thể, Long Vũ khẩn cấp đi ngay, Mã Hiểu Mai sống chết cũng muốn đồng hành nên Long Vũ không thể không đồng ý. Về phần Mã Ngọc, Mã Chính Phong, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên thì ở bên ngoài tiếp ứng.
Theo tình báo, trong thành Hoành Thủy các tổ chức buôn người cùng với Cửu Đỉnh hội có liên hệ trực tiếp với nhau, thế lực rất lớn nên nhất định phải làm việc cẩn thận.
Tổ chức buôn người này giam giữ nô lệ ở ngoại ô thành Hoành Thủy, chiếm diện tích rất lớn. Mã Hiểu Mai cùng Long Vũ thừa dịp trời tối lẻn vào.
- Đây là tập tranh mấy hôm trước em mua…
Tại đại phương không người, Mã Hiểu Mai đột nhiên xuất ra một tập tranh, nói:
- Đây là do em tiêu phí một số liền lớn để mua tập tranh này, trong này có đầy đủ tướng mạo của nô lệ, người mua đều thông qua tập tranh này để xác định đại khái, về sau mới bắt đầu đến hiện trường để tuyển chọn. Anh xem trong này có ai nhìn giống cha anh không?
Long Vũ cũng không nhiều lời, vội vàng cầm lấy tập tranh nhìn qua, lật vài tờ, cuối cùng tập trung nhìn vào người trung niên trong tranh có khuôn mặt đầy nếp nhăn mang bộ râu quai nón.
- Chẳng lẽ là ông ta?
Mã Hiểu Mai có chút hoài nghi, nói:
- Chính là người trung niên này sao?
- Anh cũng không thể hoàn toàn xác định, anh chỉ cảm thấy được người này có ánh mắt rất giống cha anh.
Long Vũ nói.
- Nhưng mà nhìn vào tuổi?
Mã Hiểu Mai vẫn còn có chút hoài nghi.
Long Vũ giải thích nói:
- Có thể ông đã dịch dung … Hơn nữa anh từng thấy ảnh chụp của cha hai mươi năm trước. Bây giờ anh chỉ có thể xác định là ánh mắt của ông ta rất đặc biệt.
Mã Hiểu Mai đi đến bên cạnh Long Vũ, chỉ vào tập tranh nói:
- Anh nhìn kỹ lại xem, ở đây có hơn một trăm nô lệ đang chờ mua, cẩn thận kẻo sai lầm.
- Đúng vậy.
Long Vũ gật gật đầu, tiếp tục lật xem.
Sau khi xem hết toàn bộ, hắn xác định lại:
- Chính là ông ta, Hiểu Mai chuyện lần này thật sự cám ơn em, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.
Khuôn mặt Mã Hiểu Mai đỏ lên, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, sao anh lại khách khí với em như vậy…
Dừng lại một chút, Long Vũ thở dài nói:
- Đáng tiếc là chúng ta không biết bọn họ bị giam ở địa phương nào?
Mã Hiểu Mai hiển nhiên sớm biết Long Vũ sẽ hỏi, đáp:
- Dù sao chúng đã vào được rồi, cẩn thận tìm thử xem sao…
Nữa đêm gió lạnh thấu xương, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai lén lén lút lút nhờ bóng tối yểm hộ tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể mau chóng tìm được trung niên trong tập tranh.
- Chủ nhân, em không tìm thấy khí tức của cha anh. Nếu không, bản thân em có thể rất nhanh xác định được vị trí…
La Lâm xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi, em không thể giúp anh…
- Không có việc gì, anh cũng không gặp cha hai mươi năm rồi, cũng không vội vàng trong lúc này.
Long Vũ nói.
Một lúc sau hai người quyết địch tách ra tìm kiếm, bởi vì nơi này thật sự quá nhiều phòng, hai người nếu ở cùng một chỗ phỏng chừng đến sáng cũng không cách nào tìm hết.
…………………………….
…………………………….
Thân hình vừa động liền có bóng người lướt qua, một làn gió thơm thổi qua Long Vũ. Long Vũ vội vàng dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh hồng y trong đêm chợt lóe, trong lòng liền cả kinh, vội vàng theo sau ngay lập tức, đồng thời liền nghi vấn: “Người kia là ai? Nàng tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?”
Một lát sau, Long Vũ theo đuôi hồng ảnh tới một phòng khách rất lớn nhưng lúc này khi hồng ảnh đến đây thì liền không thấy bóng dáng.
Mới đi lên phía trước hai bước, trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau.
Điều này làm cho Long Vũ hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ:
- Hay là hồng ảnh kia cùng bọn buôn người đang giao thủ với nhau.
Ngay trong lúc hắn đang căn nhắc, thanh âm tranh đấu trong phòng liên tục vang lên.
- Hừ…
Ngay sau đó một tiếng quát phẫn nộ vang lên:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cũng đã biết ta là người bên ngoài của Cửu Đỉnh hội… Ngươi không muốn sống nữa à?
Sau khi nghe được tiếng hét phẫn nộ, thân hình Long Vũ chợt lóe, hướng một bên tránh đi, trốn ở nơi bí ẩn, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, thầm nghĩ: “Nữ nhân này rốt cuộc là ai?”
Ngay trong lúc hắn đang suy tư thì quanh thân bỗng nhiên xoát một cái sáng lên như tuyết, bóng người lắc lư, chỉ thấy xung quanh liền xuất hiện hơn mười hắc y nhân, nhìn bộ dáng, tu vi cũng không thấp.
Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi từ trong đám người đi ra, mặt rỗ, mũi tẹt, thân hình thấp bé, lưng có chút còng, chỉ thấy hắn đứng híp mắt nhìn cửa, cười lạnh một tiếng:
- Này cô gái, cô thật to gan…
Giờ phút này hồng ảnh nữ tử đưa lưng về phía Long Vũ, cho nên hắn căn bản không thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng dáng người cũng không tồi.
- Ha ha, đại ca, cô gái này quả là không tồi.
Lúc này, một tên nam tử trẻ tuổi trong đám người, sắc mặt trắng bệch. Hắn hướng về phía nam tử lưng còng nói:
- Đại ca, nếu ngươi bắt được thì sau đó cấp cho ta đi, khỏi cần phải bán ra ngoài được không?
- Không thành vấn đề!
Nam tử lưng còng cười nói:
- Truy Phong, ngươi sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà.
Tên nam nhân trẻ tuổi tên là Truy Phong lớn tiếng nói:
- Có nữ nhân xinh đẹp như vậy, ta cũng không muốn sớm như vậy đã chết… Ta còn phải lưu giữ tính mạng để còn hảo hảo thương yêu nàng ta chứ…
Nói xong, một trận cười dâm ô liền vang lên.
- Vô sỉ…
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vài đạo lệ mang, thân hình trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Truy Phong, một thanh lợi kiếm hướng cổ họng hắn đâm tới.
Vẻ mặt Truy Phong ủ rũ, trong mắt tràn ngập cầu xin cùng cầu cứu.
Thanh âm nữ tử lãnh ý mười phần:
- Vinh Đại, ta biết Truy Phong là thân đệ đệ của ngươi, muốn để cho hắn còn sống để nói chuyện thì chúng ta trao đổi đi…
Long Vũ âm thầm nhớ kỹ, nguyên lai nam tử lưng còng kêu là Vinh Đại.
Vinh Đại cười hắc hắc đi tới, nói:
- Vị cô nương này, ngươi ban đêm xông vào địa bàn của ta, trước mắt bị huynh đệ của ta bao vây, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng ngươi nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Bây giờ lại có thể cùng chúng ta trao đổi? Như vậy đi, ngươi thả Truy Phong ra, ta cho ngươi đường sống… Sự tình hôm nay coi như chưa từng phát sinh.
Long Vũ thầm nghĩ, cô gái này hẳn là tu vi không tệ.
Đơn thuần chỉ là tốc độ thôi cũng đã nhanh hơn hắn.
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ai sống ai chết còn chưa biết đâu, nhanh đưa người giao ra đây…
Nói xong, cổ tay nàng hơi dùng lực một chút, Truy Phong nhất thời kêu thảm một tiếng, chỗ cổ liền lưu lại vết máu nhàn nhạt.
Mấy tên hắc y nhân bên cạnh biến sắc, nhưng đều không dám lên tiếng, đem ánh mắt đồng thời hướng về phía Vinh Đại. Chỉ thấy Vinh Đại khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Xin hỏi cô nương ngươi muốn tìm người nào?
- Nô lệ số ba mươi.
Nữ tử hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Long Vũ hơi kinh hãi, nô lệ số ba mươi hình như là người mình đang tìm kiếm, để xác định có phải cha của mình hay không mà?
Vịnh Đại nghe vậy, nhìn Truy Phong nói:
- Lão nhị, ngươi an tâm đi đi, ta sẽ cho nữ nhân này chôn cùng với ngươi…
Sau khi Truy Phong nghe vậy, nguyên bản sắc mặt hoảng sợ liền biến đổi, dường như cam chịu số phận bất hạnh, gục đầu xuống không nói một lời.
Mấy hắc y nhân cạnh trong đó có mấy người rất kích động, hiển nhiên là không hài lòng với hành vi của Vinh Đại nhưng dù có tức giận cũng không dám nói, hỉ kích động một lúc liền khôi phục lại bình thường.
Long Vũ nhìn hết tất cả mọi chuyện, biết rõ rằng cô gái này rất nguy hiểm, Vinh Đại rất rõ ràng muốn hy sinh Truy Phong để bắt được nàng.
Long Vũ nhanh chóng suy nghĩ kế sách.
Tuy rằng không biết thân phận của nữ nhân này, nhưng nàng cũng mình có chung mục đích, chỉ riêng về điểm này thì hắn không thể thấy chết mà không cứu.
Vinh Đại cười hắc hắc, nhìn thấy nàng chậm rãi giơ tay lên, bên này mười mấy tên hắc y nhân lấy vũ khí ra vây kín nàng lại.
Long Vũ thấy vậy liền sốt ruột.
- Vinh Đại, ngươi điên rồi, không nghĩ tới ngươi ngay cả mạng của thân đệ đệ mình cũng không xem ra gì. Nhưng ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta phải mang được người ta muốn, còn các ngươi đều phải chết.
Trong đôi mắt nữ tử hiện lên quang mang tàn nhẫn.
Vinh Đại cười lạnh một tiếng, nói:
- Khẩu khí thật lớn… Nhưng ngươi tốt nhất là bảo đồng bạn của ngươi đi ra…
Nàng giật mình, hỏi ngược lại:
- Đồng bạn?
Long Vũ nghe vậy liền hít một ngụm lương khí, hắn biết người mà Vinh Đại đang nói chính là mình, vừa rồi chính mình theo đuôi hồng ảnh mà đến. Tuy rằng ẩn dấu rất kín kẽ nhưng xem ra mình đã bị phát hiện.
Nàng kia tuy rằng không hiểu đồng bạn ở đâu ra, nhưng cũng biết bọn hắn muốn động thủ:
- Vinh Đại ngươi cũng biết hiện giờ Phách Vương thống trị Cửu Đỉnh hội đã thực sự suy thoái, nội chiến bên trong tổ chức diễn ra không ngừng. Ta xem ngươi cũng là một người thông minh, hiện giờ giao người ra đây ta sẽ không cùng các ngươi tính toán…
Vinh Đại nghe được câu này liền ngừng lại, nhưng lập tức hạ tay xuống, đồng thời quát:
- Bắt sống cho ta… Bản thân ta muốn biết, cô gái này rốt cuộc là ai, vì sao đối với ta, đối với Cửu Đỉnh hội lại biết rõ như vậy…
- Lên!
Lời còn chưa dứt, vài đạo nhân ảnh nhanh như điện hướng tới phía nử tử.
Nữ tử này cũng là người quyết đoán, lợi kiếm từ phía sau chém xuống, Truy Phong hét thảm một tiếng liền đi đời nhà ma.
Mấy tên hắc y nhân bên cạnh thấy nữ tử kia giết chết Truy Phong, trên mặt tràn đầy tức giận cùng nhau xông tới.
Long Vũ núp trong bóng tối hậm hực, tên Truy Phong hiển nhiên là con tin rất có giá trị lợi dụng, hắn sớm nhìn ra Vinh Đại tuy miệng nói không để ý nhưng trên thực tế ánh mắt không ngừng lo lắng nhìn Truy Phong dù chỉ trong chốc lát nhưng Long Vũ vẫn có thể thấy được.