- Không nên nói bậy... Xin lỗi, nếu cô lấy lý do này khiến tôi chú ý thì cô sai lầm rồi, tôi không có hứng thú ở đây nói giỡn với cô.
Nói xong, Long Vũ quay đi.
- Chờ một chút... Không lẽ anh không muốn biết đến cuối cùng, tôi đã điều tra ra chuyện gì sao? Tôi nghĩ, nó quan trọng với anh.
Mỹ nữ cao gầy nói:
- Anh chỉ cần lại đây hôn tôi một cái, sau đó đánh cô gái này một cái, tôi sẽ nói cho anh biết.
- Hừ!
Long Vũ khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu cô thực có chuyên muốn nói với tôi, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện. Nếu không phải, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì để nói, đường ai nấy đi, sau này sẽ gặp lại...
Mỹ nữ cao gầy nghe vậy im lặng một lúc, sau đó mới nói:
- Tôi biết anh đang tìm cha mẹ của mình, tôi có một tin tình báo rất quan trọng, nếu anh không muốn nghe, coi như tôi chưa nói gì.
Long Vũ cười lớn, sau đó xoay người lại nói:
- Tôi nghĩ chuyện này rất nhiều người biết, cô muốn lấy lý do đó để lưu tôi lại, vậy cô tìm nhầm người rồi...
Nói xong, liền đi nhanh về phía trước.
Mỹ nữ cao gấy nói lớn:
- Tiểu oan gia, anh nghĩ rằng tôi lừa gạt anh sao?
Long Vũ hơi dừng lại một chút, xoay người mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ, cô thực sự nắm được tin tức gì?
Mỹ nữ cao gầy giận dỗi nói:
- Đúng vậy, tôi muốn hỏi anh lần cuối, anh có muốn nghe hay không, không nghe thì thôi vậy... Người ta là cố tính rời khỏi Phượng sào đến giúp đỡ anh.
Long Vũ nhún vai nói:
- Nếu cô biết, vậy hãy nói đi...
- Anh không nhớ những lời tôi mới nói sao, đánh cô ta đi...
Cô gái đưa mắt nhìn sang bên Mã Hiểu Mai.
Trong lòng Mã Hiểu Mai căng thẳng, cố ngẩng đầu nhìn Long Vũ xem hắn sẽ làm như thế nào.
- Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe!
Long Vũ cười ảm đạm, tiếp tục bước đi.
- Đứng lại!
Cô gái nóng nảy nói:
- Tôi nghe nói, một hồng y nữ tử tìm kiếm tung tích cha anh - Long Thiên Diệu, cô ta rất có thể là mẹ anh.
Long Vũ nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, theo những lời cô ta nói thì hồng y nữ tử kia cũng đi tới Dục Giới, nếu nàng ta thực sự chính là mẹ mình thì tốt biết mấy.
Cố nén vui mừng trong lòng, Long Vũ nói với cô gái kia:
- Thực xin lỗi, tin tình báo của cô đã muộn rồi, hồng y nữ tử đó tôi đã gặp tại thành Hoành Thủy ở Huyền Linh Thiên.
- Hừ!
Mỹ nữ cười lạnh nói:
- Nếu như vậy, anh hãy đợi đó, sớm muộn cũng sẽ tìm được tin tức quan trọng đối với anh, sẽ khiến anh phải cúi đầu nghe theo tôi...
Nói xong, cô gái liền biến mất.
Mã Hiểu Mai lúc này mới có cơ hội hỏi:
- Người đó là ai vậy?
- Đó là Thi Nhân, tỷ tỷ của chị Phượng.
Long Vũ nói:
- Hiểu Mai, thực xin lỗi, chuyện tình của anh và chị Phượng, anh định một thời gian sau sẽ nói với em, không nghĩ tới hôm nay cô ta tự nhiên tìm tới.
- Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mã Hiểu Mai tò mò hỏi.
- Anh bị cô ấy mê gian...
Long Vũ lập tức đem chuyện mình cùng Thi Nhân kể lại một lượt cho Mã Hiểu Mai.
Kể xong, Long Vũ nói:
- Hiểu Mai, em yên tâm, anh cùng cô ta không có bất kỳ tình cảm gì. Sau này, anh cũng không muốn cùng cô ta có bất kỳ quan hệ gì hết.
- Nhưng cô ta... Tuy anh không nói cho em biết lai lịch của chị Phượng cùng cô ta như thế nào, nhưng trực giác cho em biết, thân phận của cô ta không tầm thường chút nào. Em xem cô ấy tự tin như vậy, nhất định là có phương pháp khiến cho anh yêu cô ta. Anh Vũ, em lo lắng tương lai, anh sẽ bị cô ta cướp mất.
Nói xong, Mã Hiểu Mai ôm chặt lấy Long Vũ, cứ như là nếu buông hắn ra, hắn sẽ biến mất vậy.
- Không có chuyện đó đâu!
Long Vũ nhẹ nhàng an ủi:
- Em yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
- Anh Vũ, yêu em!
Mã Hiểu Mai bỗng nhiên động tình, bàn tay nhỏ bé hướng tới háng hắn vuốt ve. Từ khi gặp Thi Nhân, trong lòng nàng tràn ngập lo sợ, chỉ có triền miên hoan lạc mới giúp nàng có thể yên tâm.
Trong hoàn cảnh dã ngoại như thế này, Long Vũ cũng không muốn làm chuyện đó, nhưng thấy Mã Hiểu Mai chủ động như vậy, Long Vũ cũng có phần động tâm.
Do Mã Hiểu Mai chủ động, hai người vận động rất kịch liệt, tiếng rên rỉ của nàng thậm chí còn dọa cả chim chóc trong khu rừng lân cận(DG: eo, rên kinh vậy àh). Sau khi lên đến đỉnh Vu Sơn, Mã Hiểu Mai mồ hôi đầy mình, co rúc trong ngực Long Vũ.
Long Vũ lâu nay cũng chưa được ân ái, hôm nay, coi như cũng đã được thỏa mãn.
Long Vũ thấy Mã Hiểu Mai nằm trong lòng mình, không nói câu nào, trong lòng hắn có chút buồn bực. Hắn dịu dàng nhìn nàng, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mã Hiểu Mai có hai hàng lệ dài. Long Vũ giật mình, vội vàng ôm lấy nàng, nhìn vào mặt nàng nghiêm mặt hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy Hiểu Mai? Em tại sao lại khóc?
Mã Hiểu Mai vội lau nước mắt, cười nói:
- Anh Vũ, không sao, em thấy mình thật hạnh phúc...
Long Vũ ôn nhu nói:
- Hiểu Mai, đừng suy nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng mình sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Mã Hiểu Mai khẽ nhíu cái mũi thon *** nói:
- Em không nghĩ lung tung đâu, em thấy, mình là người phụ nữ Mã gia hạnh phúc nhất mấy trăm năm qua...
Long Vũ vuốt ve khuôn mặt bóng mịn của Mã Hiểu Mai, mỉm cười:
- Yên tâm đi, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữa hạnh phúc nhất Mã gia, vĩnh viễn, sẽ không ai hơn em.
Mã Hiểu Mai phụng phịu, dịu dàng nói:
- Anh Vũ, cám ơn anh... Thế nhưng em hay...
Long Vũ ngắt lời nói:
- Em sợ Thi Nhân?
- Ai nói em sợ cô ta...
Mã Hiểu Mai giận dữ nói:
- Lần sau gặp mặt, em sẽ cho cô ta đẹp mặt.
Long Vũ thấy bộ mặt nhu mì của nàng ra vẻ mình không sợ, trong lòng lâng lên tình cảm vô cùng trìu mến:
- Không sao, có anh che chở, không ai có thể khi dễ em, cho dù là Thi Nhân cũng không được.
Mắt Mã Hiểu Mai sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm nói:
- Nhưng em cảm giác, tu vi của cô ta sâu không lường được... Chỉ sợ, cô ta muốn dùng vũ lực thì phải làm thế nào?
Nói xong, Mã Hiểu Mai chợt sững người.
Long Vũ chuyển thân, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm lấy cả thân hình mềm mại, trắng trẻo và tràn ngập co dãn của nàng vào lòng, miệng ghé sát vào cái tai mền mại của nàng:
- Không được nói bậy, nam nhân của em cũng không phải quả hồng mềm, ai muốn nắn thế nào thì nắn...
Mã Hiểu Mai đã sớm rơi lệ, nghe Long Vũ nói xong, một lần nữa thoát ra khỏi lồng ngực của hắn duỗi tay đem miệng hắn để lên bộ ngực sữa vô cùng hoàn mỹ đang đong đưa của mình, bốn phía lại vang lên tiếng rên rỉ.(Biên: Quả này sao không thấy hổ, sư tử chạy nhỉ)
……………………………….
……………………………….
Một ngày mới bắt đầu, Long Vũ chậm rãi mở mắt, hắn phát hiện xung quanh, tất cả đều trở nên chân thực, thân thể thấy thoải mái chưa từng có, toàn thân sảng khoái vô cùng.
- Xảy ra chuyện gì nhỉ?
Long Vũ nhíu mày, nhớ lại chuyện xảy ra đêm quan, hắn chỉ nhớ rõ hắn và Hiểu Mai một lần, rồi lại một lần ân ái, cảm thấy hết sức sung sướng.
Nưng lúc này, trên giường, đã không còn bóng dáng của Mã Hiểu Mai.
Do dự một chút, Long Vũ mỉm cười, duỗi lưng, tùy tiện ngáp một cái, từ trên giường bước xuống, mặc quần áo và ngắm nhìn mình trong gương. Gương mặt mặc dù không tuấn tú hơn, nhưng khí chất tốt hơn nhiều, thậm chí còn có chút tiêu sái.
Sau khi tỉnh ngủ, tư duy của Long Vũ cũng rõ ràng hơn không ít.
Hắn đột nhiên phát hiện, việc chiêu mộ người tu đạo tại tổ chức Liên hợp nghiệp đoàn cũng không có nhiều ý nghĩa, mấu chốt của vấn đề là do Thiên Đường tiếng tăm không nhiều, hơn nữa tài chính cũng ít, người có bản lĩnh thực sự không quan tâm tới, người chiêu mộ được, đa số là tu vi thấp.
Dưới tình huống đó, Thiên Đường của hắn sẽ không có nhiều cơ hội để phát triển.
Có lẽ, hắn phải tìm biện pháp khác.
Trước mắt, vì tìm kiếm cha mẹ của mình, hắn bắt buộc phải lựa chọn đi trên con đường trở thành cường giả chân chính, nhất định phải sánh vai năm lệnh chủ Phương Thiên Địa.
Lúc ra cửa, Long Vũ thầm nói với chính mình: “Một ngày mới, phải có một bắt đầu mới!”
- Anh Vũ, em làm bữa sáng mà anh thích ăn nhất!
Rời khỏi cửa không lâu, Long Vũ gặp Mã Hiểu Mai, trên mặt nàng, tràn ngập hạnh phúc.
- Em khổ cực rồi!
Long Vũ trìu mến nói:
- Hì hì, đây là việc em phải làm mà.
Mã Hiểu Mai hạnh phúc như một người vợ nhỏ bé.
Bữa ăn sáng thật sự phong phú, tất cả món ăn đều là những món mà Long Vũ thích.
Ăn sáng xong, Long Vũ tập trung mọi người lại, nói với bọn họ là tạm thời không đến tổ chức Liên hợp nghiệp đoàn để tuyển người.
Từ tình hình hiện tại, việc đó không có nhiều ý nghĩa.
Mã Chính Phong thấy khó hiểu:
- Tiểu Vũ, như thế này là sao? Tuy rằng việc chiêu mộ lúc này không có kết quả gì, nhưng tương lai chúng ta nhất định sẽ lớn mạnh lên.
Thành lập thế lực cho tổ chức của mình, đây là giấc mơ nhiều năm của Mã Chính Phong, tuy nhiên, do tu vi hạn chế nên hắn không thể thực hiện.
Bây giờ, có Long Vũ dẫn đầu, hắn thấy được đây là cơ hội của mình.
Thế nhưng, mới xắp đặt được vài ngày, Long Vũ đột nhiên không muốn làm nữa, Mã Chính Phong cảm thấy rất khó hiểu.
- Đúng vậy, vì sao lại không tiếp tục?
Văn Nguyệt Thiên cũng thấy hết sức đáng tiếc.
- Tiểu Vũ, có phải có khó khăn không? Cậu nói ra, mọi người chúng ta cùng nhau giải quyết.
Thiết Lang cũng cảm thấy tiếc hận.
Long Vũ thấy mọi người đều không muốn Thiên Đường bỏ dở giữa chừng, trong lòng thoáng trầm tư nói:
- Không bằng như thế này, tôi đem chức danh hội trường nhường lại, một người trong các người đảm nhiệm, tôi sẽ làm trưởng lão vinh dự, mọi người thấy thế nào?
Mã Hiểu Mai bĩu môi hỏi:
- Tại sao phải làm như vậy?
- Tôi còn có việc phải làm, tuy nhiên mọi người yên tâm, không phải như thế là tôi sẽ không quan tâm đến Thiên Đường nữa.
Long Vũ tỏ thái độ.
- Cháu thật sự quyết định?
Mã Ngọc hỏi.
- Vâng.
Long Vũ quả quyết nói:
- Cháu định để Mã đại ca đảm nhiệm chức vụ hội trưởng, mọi người thấy thế nào?
Mã Chính Phong có chút ngạc nhiên:
- Ta có thể làm sao?
- Đương nhiên là có thể!
Mã Ngọc tiếp lời nói:
- Cha, con nghĩ cha sẽ không phản đối, con tin tưởng cha là người thích hợp nhất đãm nhiệm chức vụ hội trưởng.
- Mã dại ca, đệ thấy đại ca không nên từ chối, đại ca đảm nhận chức vụ hội trưởng Thiên Đường là thích hợp nhất, mọi người chắc chắn sẽ không có ý kiến gì. Đúng rồi, trong tay đệ còn mấy chục viên đan dược, mọi người cầm lấy làm thù lao đi chiêu mộ người đi, từ hôm nay trở đi, Thiên Đường giao cho mọi người.
Long Vũ nói xong, lấy đan dược có được từ Dung Nương phân phát cho mọi người.
Mã Chính Phong nhận lấy đan dược, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, đệ yên tâm đi, cho dù như thế nào, Thiên Đường trước sau đều do một tay đệ xây dựng, sau này, tôn chỉ của chúng ta là thay đệ tìm kiếm tin tức của cha mẹ đệ.
- Cảm ơn!
Long Vũ nói.
……………………………..
……………………………..
Một mình đi ra phía sau núi, La Lâm nói:
- Chủ nhân, em biết tâm tư của anh... Anh tính toán lợi dụng Thi Nhân, khống chế một bô phận Hắc Phượng Hoàng sao?
Long Vũ nghe vậy, kinh hãi hỏi:
- Em làm sao mà biết được...
- Rất đơn giản, em biết anh muốn dùng phương pháp để xây dựng thế lực cho Thiên Đường là không sai, thế nhưng muốn phát triển đến lớn mạnh, cũng phải mất mấy chục năm, anh sẽ không thể chờ đợi lâu như vậy? Anh không có kiên nhẫn, với lại, thời gian cũng không có nhiều.
La Lâm phân tích.
- Không sai!
Long Vũ nói:
- Nếu Thi Nhân đã tới, anh sẽ tranh thủ lợi dụng một phen. La Lâm, anh có cảm giác, trong tương lai, Huyền Cảnh sẽ xảy ra đại sự, anh phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không, tương lai chết thế nào cũng không biết...
La Lâm nói:
- Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa đã mất tích, cục hiện bây giờ cũng đang rất hỗn loạn.
Dừng một chút, La Lâm nói:
- Em có cảm giác, bốn lệnh bài Phương Thiên Địa cũng sẽ xuất hiện trong tương lai.
- Đi bước nào tính bước đó vậy, đúng rồi, La Lâm, anh có cảm giác tử hỏa trong cơ thể anh có chút không an phận... Không bằng, em phân tích giúp anh chút.
Long Vũ nói.
- Em biết chuyện gì xảy ra... Chủ nhân, theo tu vi anh thay đổi, Hỏa hệ dị năng cũng đã hoàn toàn được khai mở. Tử Hỏa muốn thăng cấp...
La Lâm nói.
- Thăng cấp?
Long Vũ kinh hỉ nói:
- Anh nên làm thế nào?
- Kích hoạt toàn bộ Hỏa dị năng trong cơ thể anh, sau đó đem toàn bộ chuyển hóa thành Tử hỏa...
La Lâm trầm giọng nói:
- Ngay bây giờ, anh ở đây tu luyện, Cửu Đỉnh hội đã giảng hòa, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa. Trước mắt, anh cần tăng cường tu vi...
- Ừ, anh biết!
Sau khi quyết định, Long Vũ bắt đầu ở sau núi chuyên tâm tu luyện, kích thích toàn bộ Hỏa dị năng trong cơ thể khó khăn hơn tưởng tượng của Long Vũ rất nhiều. Thời gian thoáng thôi, hắn tại hậu sơn tu luyện đã gần nửa tháng, tuy hỏa dị năng trong cơ thể ngày càng hùng hồn cuối cùng cũng đã ngưng tụ, nhưng cảm giác đột phá tu vi vẫn chậm chạp không chịu đến.
Đối với việc này, La Lam chỉ nói là tiếp tục cố gắng.
Long Vũ cảm thất bất đắc dĩ, tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục kiên trì tu luyện, mỗi ngày, trừ ăn cơm và ngủ vài canh giờ, toàn bộ thời gian hắn đều dùng để tu luyện.
Mãi tới hai tháng sau, Long Vũ mới đem toàn bộ Hỏa dị năng trong cơ thể kích phát ra, sau đó chuyển hóa tất cả thành tử hỏa. Đã có kinh nghiệm chuyển hóa, lần này việc chuyển hóa có vẻ thuận lợi hơn so với lúc trước. Thế nhưng sự thống khổ không hề giảm bớt, cũng may hiện tại, tâm thần hắn cô đọng hơn trước rất nhiều, năng lực chịu đựng cũng tăng cường.
Cả quá trình thay đổi kéo dài tới nửa tháng.
Sau đó, tử hỏa trong cơ thể hắn đã biến thành màu tử kim.
Long Vũ trong lòng chấn động, kinh ngạc hỏi:
- La Lâm, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại biến thành màu tử kim, hơn nữa, anh thấy khó điều khiển hơn trước nhiều?
Hiển nhiên, đó mới là vấn đề chính.
- Đúng vậy, đúng là trạng thái này!
Âm thanh của La Lâm chứa một chút hưng phấn:
- Chủ nhân, chính là như vậy, dị năng trong cơ thể anh đã khai mở hoàn toàn, do bí quyết chuyển hóa tử hỏa, Hỏa dị năng đã biến thành Tử Kim Thiên Viêm, uy lực ngày càng mạnh, khó khăn hơn nữa là anh cần sử dụng tinh thần cùng nó khai thông, liên hệ một lần nữa...
- Ồ!
Long Vũ khẽ gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy, anh biết rồi...
Nói xong, Long Vũ liền tập trung tư tưởng, khống chế tinh thần của mình, chậm rãi cùng Tử Kim Thiên Viêm tiếp xúc.
Rất nhanh, tinh thần của hắn đã thành công tiến nhập Tử Kim Thiên Viêm, Long Vũ hưng phấn liếm môi, tiếp tục gia tinh thần, cố gắng khống chế nó.
Nhưng ngay khi Long Vũ muốn khống chế, từ sợi Tử Kim Thiên Viêm bất ngờ truyền ra một sự phản kháng giống như bản năng.
Khống chế thất bại.
Long Vũ ngẫn người, nhíu chặt mày.
Do dự một chút, hắn lại lần nữa tập trung tinh thần, tâm thần càng thêm tập trung, tâm thần không ngừng tăng cường, không ngừng thăm dò giới hạn kháng cự của Tử Kim Thiên Viêm.
Tuy Tử Kim Thiên Viêm có chút mạnh mẽ cùng cương quyết, nhưng Long Vũ cũng không quá lo lắng, bất kể thế nào, nó cũng do Hỏa dị năng trong cơ thể mình chuyển hóa mà thành.
Nói đến cùng, nó cũng như một bộ phận trên thân thể.
Vì thế, Long Vũ tin tưởng rằng mình có thể từ từ khống chế.
Tâm thần tiếp tục tăng cường, ngay khi trán Long Vũ đầy mồ hôi, sắp duy trì không nổi thì phòng tuyến của Tử Kim Thiên Viêm sụp đổ, lực lượng tinh thần của Long Vũ đột nhiên run lên, sau đó như thủy triều tràn vào ngọn lửa, nhanh chóng nắm giữ tất cả trong tay.
Dùng lực lượng tinh thần thành công nắm giữ Tử Kim Thiên Viêm trong tay. Một lúc sau, toàn thân Long Vũ đột nhiên run rẩy, trong chớp mắt, hắn biến thành một hỏa nhân, ngọn lửa tử kim quấn quanh thân hắn, một hơi thở cường đại từ thân hắn tỏa ra xung quanh. Trong khoảnh khắc này, Long Vũ thấy cơ thể mình tràn ngập lực lượng.
Khoái cảm dữ dội làm Long Vũ lại một lần nữa run rẩy, tròng mắt đen nhánh bên trong không ngờ thoáng hiện hỏa diễm nhàn nhạt.
Long Vũ thở phào nhe nhõm, tay phải chậm chậm khép lại, sau đó vươn tay, đột ngột đánh ra một chưởng. Nhất thời, một đạo Tử Kim Thiên Viêm như tia chớp đánh về tảng đá lớn cách đó không xa.
- Oành! Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tảng đá bị Tử Kim Thiên Viêm đánh thành bột mịn, lập tức bị hơi nóng tác dụng, tan thành mấy khói.
Long Vũ có chút rung động nhìn chỗ vừa bị hắn công kích, một lúc sau hắn mới hít một hơi lạnh, thanh âm có chút run rẩy:
- Thật lợi hại...
- Chủ nhân, chúc mừng anh!
La Lâm nói:
- Tu luyện thành Tử Kim Thiên Viêm là mục tiêu cuối cùng của hỏa hệ dị năng, bất quá, em nghĩ, trên thế giới này, ngoài anh ra, không ai có thể tu luyện được.
- Sao lại như vậy?
Long Vũ có chút nhạc nhiên.
- Chủ nhân, không phải mỗi người đều có vận mệnh may mắn, có được máu của Sinh Mệnh Chi Long... Còn có Ngũ Cầm hí, máu Phượng Hoàng...
La Lâm trầm giọng nói:
- Thành công của anh, là ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên, nhưng những thứ kia, thiếu một cái cũng không được.
- Đúng vậy, có máu của Sinh Mệnh Chi Long, Ngũ Cầm Hí, máu Phượng Hoàng... Ba thứ này, căn bản không có khả năng xuất hiện ở cùng một người.