Đột nhiên, Dao cảm ứng được khí thế của Long Vũ tăng mạnh, nhất thời thu lại tâm tư của mình.
- Không tồi, không ngờ tu vi của cậu đã đến Tương Cảnh, thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác, chỉ là tôi cảm thấy rất kỳ quái, cậu như thế nào mà làm được? Chẳng lẽ là Phượng Hoàng lệnh?
Thanh âm của Dao tràn ngập từ tính, làm cho nhân tâm dễ sinh ra ảo tưởng mê hoặc:
- Nếu như vậy, tôi càng bắt buộc phải lấy đi Phượng Hoàng lệnh rồi.
Ở bên ngoài Mã Ngọc cùng Mã Chính Phong đều nghe được chuyện hai người nói đến Phượng Hoàng lệnh, trong lòng nhất thời hiểu ra vì sao Long Vũ có thể tự do ra vào Huyền Cảnh.
- Mẹ, anh ấy là nam nhân của con, con không thể để cho mẹ làm anh bị thương được.
Thi Nhân đứng trước mặt Long Vũ ngăn lại, bộ dáng liều chết bảo hộ Long Vũ.
Thi Nhân nói:
- Mẹ, chẳng lẽ con tìm được người con thực sự yêu, mẹ vẫn không thể buông tha anh ấy sao? Lấy tu vi cùng địa vị của mẹ, muốn làm tân Phượng Hậu coi như không có Phượng Hoàng lệnh thì vẫn có thể, mẹ vì sao cứ quyết phải lấy đi Phượng Hoàng lệnh?
- Đó là chí bảo của Phượng Tộc chúng ta, mẹ sao có thể để nó lưu lạc ở bên ngoài.
Dao hừ lạnh, nói: ‘
- Thi Nhân, mẹ nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên con dám tranh luận với mẹ. Hơn nữa lại còn là vì một nam nhân, mẹ nghe nói con gái của mẹ là một người thông minh, xem ra mẹ buộc phải thu thập tiểu gia hỏa này, cậu ta thật vướng víu…
- Thi Nhân, tránh ra!
Dao quát lạnh một tiếng.
- Con không tránh!
Từ trong con mắt của mẹ, Thi Nhân đã cảm nhận được sát khí, nàng biết Long Vũ hôm nay lành ít dữ nhiều, nàng sẽ dùng hết lực lượng của mình để bảo hộ hắn.
- Hừ!
Dao cười lạnh một tiếng, nói:
- Thi Nhân, con cho rằng con có thể ngăn cản mẹ sao?
Khi nói chuyện, Thi Nhân đột nhiên phát hiện ra thân thể của mình không thể cử động được.
- Con im lặng ở yên đấy đi, chờ mẹ thu thập xong tiểu tử này, mẹ sẽ dẫn con trở về Phượng Sào. Nhiều năm như vậy không gặp, con càng ngày càng không nghe lời, mẹ nhất định sẽ trừng phạt con.
Hiển nhiên lúc này Dao đã nổi giận.
- Bà đã làm gì Thi Nhân?
Long Vũ căng thẳng hỏi.
- Ha ha!
- Xem ra cậu rất quan tâm tới Thi Nhân, yên tâm đi. Nó là con gái của tôi, tôi tự nhiên sẽ không làm nó tổn thương, cậu không cần sốt ruột lo lắng. Đương nhiên nếu cậu tự nguyện chịu giao ra Phượng Hoàng lệnh, hơn nữa đáp ứng tôi từ nay về sau không được gặp Thi Nhân nữa, bản thân tôi có lẽ sẽ tha cho cậu một mạng.
- Ra tay đi.
Thanh âm của Long Vũ giờ này lạnh như băng.
Có lẽ nàng cảm thấy việc xuất thủ đối phó với một người tu vi thấp kém như vậy là một loại nhục nhã, nói cách khác nàng cảm thấy Long Vũ căn bản không xứng để cho nàng phải xuất thủ.
- Không biết tự lượng sức mình!
Trong đôi mắt của Dao sát khí thoáng hiện:
- Tự gây nghiệt không thể sống, nếu chính cậu muốn chết như vậy thì đừng có trách tôi.
Khi nàng nói chuyện, một cỗ sát khí hủy thiên diệt địa ập tới hướng thẳng về phía Long Vũ.
Một khắc này, hơi thở của Long Vũ như bị đông cứng lại.
- Ngao!
Ngay tại lúc này, tiếng mèo kêu truyền đến, theo sau đó là một đạo bạch sắc dừng ở trên đầu vai Long Vũ lúc này, Long Vũ nhất thời liền cảm thấy toàn thân dễ chịu không ít.
- Ma thú thật lợi hại!
Thiên Dực Hổ xuất hiện rõ ràng đã làm cho Dao chấn động, một đôi mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Thiên Dực Hổ nhưng trong lòng thì đang suy tư lai lịch của nó. Mặc cho nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, vật này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
- Ngao!
Trong mắt Thiên Dực Hổ hiện lên một đạo hung quang, thân hình mạnh mẽ bành trướng, trong tích tắc liền lớn hơn mấy chúc lần ngoại hình lúc nãy, hình thể của nó so với Huyền Cảnh Lôi Hổ cũng không kém là bao, trên đỉnh đầu nó có trường giác, sau lưng mọc ra hai cánh, tứ chi cương trảo sắc bén, hai bên mép rủ xuống hai cái râu dài, lỗ mũi bất chợt phun ra làn khói trắng, dọc theo từ đỉnh đầu cho đến lưng là một tầng lân giáp màu trắng, toàn thân phát ra khí tức khủng bố cùng khí thế cường đại.
- Hảo gia hỏa!
Long Vũ lần thứ hai chứng kiến Thiên Dực Hổ hiện ra chân thân.
- Đây rốt cuộc là loại ma thú gì?
Trên khuôn mặt Dao vừa mừng vừa sợ, nàng cười lạnh một tiếng với Long Vũ, nói:
- Tên tiểu tử này, trên người cậu có nhiều thứ tốt thật. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ không giết cậu nữa mà sẽ bắt sống cậu, đem cậu về nghiên cứu cẩn thận, còn cả tiểu gia hỏa này nữa. Tiểu gia hỏa, ta biết ngươi là ma thú có trí tuệ rất cao, đi theo ta đi, ta sẽ đem đến cho ngươi cực nhiều thứ tốt.
Phốc!
Thiên Dực Hổ trong lỗ mũi thở một làn khói, trong đôi mắt hiện lên một chút khinh thường.
- Muốn chết!
Dao khinh thường hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa động trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Thiên Dực Hổ, một đạo ngũ thải hà quang nhất thời hướng tới Thiên Dực Hổ bao quanh lại.
Ai ngờ tốc độ của Thiên Dực Hổ lại nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện sau lưng Dao, nó há mồm xuất ra một ngụm lôi điện hướng Dao đánh tới.
Trong mắt Dao lóe lên một tia khinh thường, nói:
- Không biết tự lượng sức mình… Tuy rằng ta không biết tột cùng ngươi là loại ma thú gì, nhưng ta biết ngươi còn chưa trưởng thành, lấy thực lực hiện tại của ngươi căn bản không phải đối thủ của ta.
Trong lúc nói chuyện, thân hình Dao liền biến mất tại chỗ, rất nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Thiên Dực Hổ.
Sau đó, Dao tùy tiện giơ tay lên một đạo ngũ thải hà quang lấy tốc độ mau lẹ hướng tới Thiên Dực Hổ đánh tới, Thiên Dực Hổ tránh né không kịp liền bị tia sáng mờ ảo đó đánh trúng.
Bất quá trên người nó còn một tầng lân giáp hộ thân, một kích vừa rồi của đối phương cũng không làm nó bị thương hại gì nghiêm trọng.
- Không tồi!
Trong mắt Dao hiện lên một đạo hân thưởng:
- Không ngờ ngươi lại có thể chịu được một kích của ta, thật sự không tồi. Tốt lắm, hôm nay ta thế nào cũng phải thu phục được ngươi.
Thi Nhân bị vây khốn tại chỗ không thể nhúc nhích được, trong lòng nàng sốt ruột không thôi, vẻ mặt nàng gấp gáp, trong đôi mắt thậm chí còn tràn ra nước mắt.
Long Vũ lúc này cũng rất sốt ruột, Dao thật sự quá cường đại, hắn cùng Thiên Dực Hổ căn bản không thể chiến thắng được, xem ra hôm nay đúng là lành ít dữ nhiều.
- Dừng tay!
Đột nhiên, có một tiếng quát khẽ vang lên.
Long Vũ theo bản năng quay lại nhìn thì thấy Kim Phượng đang hư không chạy tới.
- Di nương!
Kim Phượng sau khi hạ xuống, ánh mắt chuyển hướng sang Dao, giương giọng nói:
- Di nương, người vì cái gì mà làm vậy… Tiểu Vũ là khách quý của Phượng Tộc chúng ta, người vì sao lại hạ độc thủ đối với cậu ấy?
- Hừ!
- Cô cho rằng cô là mẹ của tôi sao? Cô có quyền gì mà dạy dỗ tôi? Thật sự là buồn cười… Chuyện của tôi không cần cô phải quản.
- Di nương… Tôi lập lại lần nữa, đây không phải là việc riêng của người, Tiểu Vũ được Phượng Hoàng lệnh nhận làm chủ nhân, cái này đại biểu cho việc cậu ấy là khách quý của Phượng Tộc. Phượng Tộc cao thấp bất kể là ai cũng không thể vô lễ đối với hắn.
Kim Phượng ngạo nghễ nói:
- Ý của tôi chính là ý của trưởng lão hội.
- Trưởng lão hội?
Sắc măt Dao nhất thời hơi đổi, trong lòng nàng âm thầm căn nhắc có thể không cho Kim Phượng mặt mũi, nhưng trưởng lão hội lại không thể không bận tâm.
Ít nhất, nàng hiện tại còn chưa trở thành Phượng Hậu mới.
- Tốt lắm… Phượng nha đầu, cô đúng là có chỗ dựa.
Dao cười nói:
- Không sai, bây giờ tôi không dám ngỗ ngược với trưởng lão hội, nhưng rồi cô cứ xem, không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành Phượng Hậu, đến lúc đó cô xem tôi như thế nào mà thu thập các người.
- Di nương, người sai rồi!
Sắc mặt Kim Phượng phát lạnh, nói:
- Căn cứ theo tộc quy của Phượng Tộc chúng ta, người không có quyền cạnh tranh làm Phượng Hậu thế hệ này, chỉ có tôi cùng Thi Nhân tỷ mới có thể cạnh tranh, còn về phần người chỉ có thể làm đại hộ pháp.
- Cô…
Sắc mặt Dao phát lạnh, nàng rất rõ ràng tất cả những điều Kim Phượng nói đều là tình hình thực tế sau khi nàng xuất quan, trái lại nàng lại quên mất quy định này.
- Chết tiệt!
Dao âm thầm suy nghĩ, nếu như mình không tuân theo quy định, nhất định sẽ bị trưởng lão hội ngăn cấm. Đối phó với trưởng lão hội nàng cũng không có mười phần nắm chắc. Mấy lão già này cũng không phải ngồi không, cho dù là đơn đả độc đấu họ không phải là đối thủ của nàng nhưng nếu bọn họ vây công thì Dao cũng có chút ăn không tiêu.
- Hừ!
- Một khi đã như vậy, tôi đây không làm Phượng Hậu cũng được thôi… Con gái Thi Nhân của tôi làm Phượng Hậu còn không giống nhau sao?
Nói xong, Dao liền giải phong cho Thi Nhân.
Thi Nhân đạt được tự do liền chạy về hướng Long Vũ, thân thiết hỏi:
- Anh Vũ, anh không sao chứ… Thực xin lỗi, em thay mẹ của em hướng tới anh chịu lỗi.
- Phế vật!
- Phượng Sào chúng ta là xã hội mẫu hệ, con sắp trở thành Phượng Hậu rồi, dựa cái gì mà đối với một xú nam nhân lại có tâm tư cẩn thận như thế, thật là mất mặt.
- Mẹ, không cho mẹ nói như vậy. Con nói rồi, anh Vũ là nam nhân của con, là trượng phu của con.
Thi Nhân liền thừa cơ ôm lấy cánh tay Long Vũ, bộ dáng của nàng giống như đang làm dáng cho mẹ nhìn cũng như cho muội tử Kim Phượng thấy.
- Ha ha!
Dao cười một tiếng, hướng tới Kim Phượng nói:
- Phượng nha đầu, cô đều nhìn thấy rồi đấy, nam nhân cô ái mộ lại là trượng phu của con gái tôi, cô còn lời gì để nói nữa không. Chính như cô nói cậu ta là chủ nhân của Phượng Hoàng lệnh, cũng chính là khách quý của Phượng Tộc chúng ta, sự giúp đỡ của cậu ta trong tương lai lúc cạnh tranh sẽ nổi lên tác dụng rất lớn, cô chịu số phận bất hạnh đi.
Sắc mặt Kim Phượng liền trở nên khó coi, nhưng hiện tại nàng cũng không nói gì.
Long Vũ thì ném cho Kim Phượng một cái nhìn yên tâm.
Thi Nhân cũng thở dài trong lòng một tiếng, nàng rất rõ ràng, Long Vũ sẽ không giúp, nàng sở dĩ đoạt lấy hắn, bất quá chính là không cho hắn trợ giúp Kim Phượng mà thôi.
Nhưng sau này theo hai người kết giao, nàng đối với Long Vũ có chút động tâm, đây cũng là do nàng chuẩn bị không kịp.
Điều này cũng thực quái lạ, nàng đã đánh giá quá thấp chuyện tình cảm.
- Chúng ta đi!
Dao hướng tới Thi Nhân nói:
- Mang theo nam nhân của con nữa, chúng ta đi.
- Tôi không đi đâu cả!
Long Vũ vội vàng nói:
- Tôi còn có chuyện của mình, tôi không có khả năng cùng các người trở về Phượng Sào…
- Đồ hồn trướng!
Dao nổi giận mắng:
- Cậu cho rằng cậu có sự lựa chọn sao?
- Dao, bà đừng có không biết điều, ban đầu tôi là vì Thi Nhân nên giữ thể diện cho bà, mời bà hãy tự trọng.
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí, Long Vũ hừ lạnh một tiếng nói.
- Mẹ!
Không đợi Dao nói, Thi Nhân liền mở miệng nói trước:
- Con cùng với anh Vũ vẫn chưa có thành hôn, anh ấy có tự do của anh ấy, anh ấy cũng không thể cùng theo chúng ta về Phượng Sào. Đây là tự do của anh ấy, con và mẹ không thể can thiệp vào.
- Nha đầu chết tiệt này…
Dao tức giận nói:
- Chỉ biết bênh vực người ngoài mà thôi… Thật không có tiền đồ, chúng ta đi.
Nói xong, nàng liền lắc mình xuất hiện trước mặt Thi Nhân, duỗi tay nắm chặt cánh tay nàng, trong nháy mắt cả hai người liền biến mất.
- Tiểu oan gia, em thích anh.
Xa xa liền có thanh âm của Thi Nhân truyền về.
Long Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà mẹ vợ xinh đẹp không nói lý lẽ cuối cùng đã rời đi, hết thẩy mọi việc đều tốt đẹp.
Thiên Dực Hổ lúc này cũng khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhảy vọt lên bả vai Long Vũ, nhìn bộ dáng rất thích ý.
- Tiểu Vũ… Chị cũng phải đi đây!
Kim Phượng đến gần vài bước nói:
- Hiện giờ em đã có tu vi cửu đỉnh, hơn nữa lại có Tiểu Hổ trợ giúp, chỉ cần không gặp phải cao thủ Vương Cảnh, thì em sẽ không sao cả, chị cũng sẽ yên lòng.
- Đợi một chút!
Long Vũ liền đi tới, nói:
- Chị Phượng, chị còn dang giận em sao?
- Không có!
Kim Phượng thản nhiên nói:
- Chị sao lại giận em được… Tất cả chuyện này đều là do vận mệnh trêu người, Tiểu Vũ chị phải đi trước, Huyền Cảnh ba năm sau Phượng Sào chúng ta sẽ đề cử Phượng Hậu mới, nếu em nguyện ý thì đến lúc đó hãy đến Phượng Sào, có lẽ Thi Nhân sẽ ra đón em.
- Chị Phượng, chị yên tâm em tuyệt đối sẽ không đối đầu với chị.
Long Vũ nghiêm túc nói.
- Chị biết!
Kim Phượng hạ giọng nói:
- Tiểu Vũ, kỳ thật chị cảm thấy Thi Nhân đã trả giá rất nhiều. Cùng chị ấy so sánh chị kém rất xa, em nên chú ý tới chị ấy nhiều hơn.
Long Vũ âm thầm nhớ kỹ thời gian này, đến lúc đó bất kể như thế nào, hắn cũng phải đi Phượng Sào cho bằng được, trong lòng hắn giờ đây tràn ngập vướng bận đối với Thi Nhân.
Đương nhiên, đối với Chị Phượng, trong tim của hắn thủy chung vẫn duy trì tôn kính cùng cảm kích còn có một tình yêu say đắm.
Chính là hắn cũng không biết, chính mình cùng chị Phượng kiếp này rốt cuộc có thể hay không ở cùng một chỗ?
Có lẽ chỉ khi thế lực hiện tại của hắn đủ cường đại có thể coi rẻ quy định của Phượng Sào, thời điểm ấy hai người mới có thể đến với nhau sao?
Tóm lại, Long Vũ tuyệt đối sẽ không buông bỏ.
…………………………….
…………………………….
Trong đoạn thời gian này, việc Huyền Cảnh sắp gặp nguy cơ thủy chung vẫn quanh quẩn trong lòng Long Vũ, Huyền Cảnh gặp họa cũng là lúc thế giới sự thật gặp tai họa.
Dù sao, Huyền Cảnh cùng thế giới sự thật song song tồn tại.
Hắn tính toán trở về thế giới sự thật một chuyến, hắn tính đem sự tình Huyền Cảnh nói hết cho Huyền Môn, hy vọng Huyền Môn sẽ chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.
Ngắn ngủi nghỉ ngơi vài ngày, Long Vũ đem ý tưởng của mình nói cho Mã Chính Phong cùng mọi người, Mã Chính Phong tỏ vẻ bọn hắn sẽ tiếp tục lưu lại Dục Giới, công việc của Thiên Đường tại hắc thủy thành vẫn chưa xử lý xong.
Về phần Mã Ngọc cùng Mã Hiểu Mai, bọn hắn sau khi cẩn thận thương nghị, cũng tính toán quay về. Dù sao thời gian ở Huyền Cảnh trôi qua rất chậm, ngay cả một năm không quay về thì ở thế giới sự thật bất quá mới chỉ trôi qua một tháng mà thôi.
Đối với lần này, Long Vũ cũng không có bất kỳ dị nghị gì cả.
Bởi vì cửu đỉnh kết giới ở Dục Giới bất ổn, cho nên lấy lực lượng hiện tại của La Lâm còn không thể ở trong này xây dựng thông đạo liên thông với thế giới sự thật, cho nên Long Vũ trước hết trở về Huyền Linh Thiên, Thanh Tân Tiểu Trúc tại thành Đoan Mộc.
Nhìn thấy Phúc bá cùng Dung nương, Long Vũ nói cho bọn họ chuyện tình lần này gặp Dao.
- Aiz… Dao nếu có thể lấy đại cục làm trọng, tất nhiên cũng là phúc của Phượng Tộc chúng ta. Nhưng nếu nàng vẫn còn tùy hứng như lần trước thì đó chính họa của Phượng Tộc, tôi xem ra phải trở về một chuyến rồi…
- Anh cùng đi với em.
Phúc bá nói.
- Không được!
Dung nương nói:
- Anh và Dao có chút mâu thuẫn, anh nếu là trước đây có lẽ sự tình sẽ trở nên càng thêm phức tạp… Khuyên nhủ Dao, em sẽ trở về, hơn nữa việc đề cử Phượng Hậu mới của Phượng Tộc em nhất định phải tham gia.
Phúc bá nghe vậy, đánh phải gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, anh sẽ ở chỗ này chờ em. Nhớ kỹ, vạn nhất gặp chuyện gì khó khăn nhất định phải gửi thư tín cho anh. Anh tuy bây giờ là một lão già khọm, mặc dù không còn nhớ đại thần thông năm đó nhưng mà vẫn còn có một chút công dụng…
- Tiểu Vũ, cậu lần này trở về, nhớ kỹ không được chậm trễ ngày sắc lập Phượng Hậu.
Dung nương nghiêm túc dặn dò:
- Bất kể là Thi Nhân hay Kim Phượng, tôi nghĩ bọn họ đều hy vọng người tài năng mới là Phượng Hậu đích thực, lúc đó còn phải nhờ vào Phượng Hoàng lệnh mới được phép lên ngôi… Cậu hiểu chưa?
- Tôi hiểu rồi!
Long Vũ nói:
- Yên tâm đúng, đúng thời gian tôi sẽ tới…
…………………………….
…………………………….
Trở lại thế giới sự thật, sau một thời gian nữa Long Vũ sẽ đem chuyện tình nguy cơ của Huyền Cảnh nói cho Tuyết Cơ, Tuyết Cơ sẽ lại đem chuyện này nói cho Thiên Cơ Tử.
Sau khi Thiên Cơ Tử nghe xong, cảm giác chuyện này rất trọng đại liền đem sự tình lần này nói cho Bạch Mi đạo nhân trên Tuyệt Tình Phong.
Hy vọng hắn có thể đi ra để chủ trì đại cục.
Bạch Mi đạo nhân tựa hồ sớm biết chuyện tình Đại Vu ở Huyền Cảnh, sau khi nhận được cầu viện của Thiên Cơ tử hắn liền phá lệ đi xuống núi.
Thiên Cơ Tử lập tức nhượng chức trưởng môn, hy vọng Bạch Mi đạo nhân lãnh đạo Huyền Môn đối kháng với nguy cơ lần này, Bạch Mi đạo nhân kiên quyết không nhận nhưng hắn biểu thị lần này mình sẽ cùng đứng chung một chiến tuyến với Huyền Môn, ứng phó một hồi tai nạn này.
Vì vậy, người đứng đầu Huyền Môn vẫn do Thiên Cơ Tử đảm nhiệm.
Sau một hồi thương nghị, Thiên Cơ Tử tự tay viết thư phát tới toàn bộ tu đạo giới, ngay cả tu chân gia tộc cũng đều thu được thư mời của hắn, tính toán sau nửa tháng sẽ gặp tại Thái Huyền Sơn để họp mặt đại hội tu đạo, cùng nhau thương nghị kế sách.
Long Vũ cũng thừa dịp đoạn thời gian này, nhiều lần tự thân lấy đạo lực của mình trợ giúp Trương Đại Ngưu, hồng nhan tri kỷ Hàn Duyệt tăng tiến tu vi, để bọn họ có thể trong tương lai có đủ lực lượng để bảo vệ mình.
Ăn xong bữa cơm chiều, Long Vũ lại gọi Hàn Duyệt đến bên cạnh mình, tính lấy cường lực loại bỏ đi tạp chất trong cơ thể Hàn Duyệt, giúp nàng hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn.
Phương pháp này trải qua tính toán cẩn thận của La Lâm, có xác suất thành công là 90%, tuy răng không đạt được đến 100% nhưng chứng minh rằng việc này cũng không đáng lo ngại.
Trong lúc giúp Hàn Duyệt khai thông, hắn lợi dụng đạo lực đem thân thể Hàn Duyệt nâng lên, sau đó đặt nàng nằm lên trên giường.
Hàn Duyệt trên mặt một mảng ngại ngùng, nghĩ rằng hắn muốn cùng mình song tu.
Ai ngờ, lúc này nàng lại hiểu nhầm, Long Vũ lúc này đem đạo lực ngưng tụ lên hai bàn tay, đánh vào các huyệt vị trên thân thể Hàn Duyệt, Hàn Duyệt liền cảm thấy có một cổ nhiệt lượng thông qua các huyệt vị tiến vào trong cơ thể mình.
Thời gian trôi qua không lâu, tất cả yếu huyệt của nàng đều bị đánh vào.
Giờ phút này, một cổ khô nóng từ trong đáy lòng nàng sinh ra…
Hàn Duyệt cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung, nàng còn cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể mình chỗ nào cũng tràn ngập một loại năng lượng kỳ dị.
Lúc này, Long Vũ vẫn còn đang không ngừng đánh huyệt vị trên cơ thể nàng, lực lượng cực nóng này từ trong tay hắn dũng mãnh không ngừng tiến vào…
- Vô luận có bao nhiêu thống khổ em đều phải chịu đựng cho anh.
Long Vũ nghiêm túc nhắc nhở một tiếng, hai tay tốc độ không chút nào giảm bớt.