Long Vũ bị Thi Nhân trêu chọc một câu, duỗi tay ra sau nắm phần eo của nàng, tay phải vuốt ve bụng nàng. Bàn tay hắn nhẹ nhàng không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng chạm lấy vài chỗ mềm mại của cô gái.
Thi Nhân cảm giác bàn tay cường tráng, mạnh mẽ nắm lấy eo mình, bàn tay còn lại không kiêng nể vuốt ve cơ thể, không khỏi cả người nóng bừng, tim đập mạnh. Hưng phấn từ bụng bắt đầu lan tràn, không bao lâu toàn thân nàng vô lực.
Long Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thi Nhân, má núm đồng tiền tủm tỉm dâm đãng, trong lòng vô cùng nhộn nhạo, hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Rất nhanh, dưới sự mãnh liệt của Long Vũ, thân thể Thi Nhân kịch liệt run rẩy. Cả người vô lực tựa vào ngực hắn, vặn vẹo bờ mông, không ngừng dùng vùng kín của mình đụng chạm vào cây gậy nóng bỏng của Long Vũ.
Thi Nhân cùng Kim Phượng bất đồng, về phương diện chuyện phòng the vô cùng phong phú. Hơn nữa, kỹ xảo thực tế của nàng ngày càng hoàn hảo.
Nàng dùng đầu lưỡi mềm mại trêu đùa Long Vũ. Nàng dùng đầu lưỡi liếm vành tai, cổ họng làm cho Long Vũ thần hồn điên đảo.
- Lão công, âu yếm em…
Trong lòng nóng phừng phừng, Thi Nhân mở miệng cầu khẩn Long Vũ. Hai tay Long Vũ vuốt ve bộ vị mẫn cảm của nàng. Trong lúc này, bọn hắn tựa hồ thuận miệng, một câu rên rỉ đều là lão công, lão bà…
Long Vũ nhẹ nhẹ vỗ bờ mông đầy co giãn của nàng, làm cho trái tim Thi Nhân đập loạn, hô hấp dồn dập, từng tiếng thở dốc xả vào lồng ngực Long Vũ.
Thân thể mềm mại của Thơ Nhân lúc này đã vô lực, cả người nằm ẹp trên người Long Vũ. Đôi môi nàng không ngừng hôn hít toàn thân Long Vũ, một bàn tay trắng nõn của nàng cũng đang cầm trường thương của Long Vũ mà xúc nhẹ.
Giờ phút này, nàng vô cùng khao khát cây trường thương cứng, nóng này đâm vào chỗ lõm ở nửa mình dưới của nàng.
- Lão công yêu dấu, bắt đầu thôi.
Thi Nhân chủ động yêu cầu.
Long Vũ tự nhiên không chút do dự, vội vàng tách đùi nàng đưa trường thương tiến vào. Lúc này d*m thủy đã tràn trề.
Buổi sáng, khi Long Vũ chậm rãi tỉnh lại, nhìn quanh không thấy bóng dáng của nàng đâu.
- Haiz..
Long Vũ sâu kín thở dài:
- Thi Nhân, tại sao em lại phải khổ như vậy chứ?
Mặc quần áo tử tế, đi ra bên ngoài sơn động, Long Vũ đứng sừng sững trên đỉnh núi, cẩn thận cân nhắc thực lực của mình.
Hắn cảm giác được lực lượng của mình, hiện tại cho dù chính diện giao thủ cùng Hắc Minh, cũng đủ đem hắn chế ngự.
…………………………….
……………………………
Đi ra khỏi Luyện Ngục Sơn, Long Vũ gặp hai nhóm người. Hòa thượng Thiên Tăng cùng bốn người Tứ Kiếm được Dao đưa cho hắn.
- A Di Đà Phật.
Thiên Tăng chắp tay trước ngực, thấp giọng nói một câu Phật hào, nói:
- Long thí chủ. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng hoàn thành tu luyện trong Luyện Ngục Sơn.
- Thiên Tăng. Không phải ông một mực chờ ta sao?
Long Vũ hỏi.
- Bần tăng một mực chờ cậu, bốn vị thí chủ này cũng một mực chờ cậu.
Thiên Tăng nói.
- Ra mắt công tử.
Bốn người Tứ Kiếm vội vàng hành lễ, vẻ mặt vô cùng tôn trọng.
- Thiên Tăng, tôi muốn đi thành Hắc Thủy, ông đi cùng chứ?
Nói một câu khách sáo, sau đó Long Vũ xoay người nói với Thiên Tăng.
- Long thí chủ đi đâu, Thiên Tăng đi tới đó.
Thiên Tăng vẫn chắp tay trước ngực, nói:
- Tôi sẽ luôn luôn ở phụ cận cậu. Chỉ cần cậu có việc gì phân phó, tôi sẽ xuất hiện.
Nói xong, thân ảnh Thiên Tăng biến mất tại chỗ.
- A Đại, chúng ta lên đường.
A Đại trong lời nói của Long Vũ chính là lão đại Tứ Kiếm, tục danh của bọn họ lần lượt là A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ. Mỗi người đều là cao thủ Vương Cảnh. Với sức chiến đấu của bọn họ, thậm chí vẫn còn mạnh hơn Long Vũ đã trải qua ba tháng khổ luyện.
Dù sao, bọn họ đều là chiến sĩ cực mạnh của Phượng tộc Hắc Phượng.
Kinh nghiệm đối địch của bọn họ đã trải qua chừng mấy ngàn năm.
Coi như Long Vũ là thiên tài, cũng không thể lấy kinh nghiệm ba tháng khổ luyện so sánh với kinh nghiệm ngàn năm của bọn họ.
Có bốn người này đi cùng, Long Vũ cũng an tâm rất nhiều.
Việc tới thành Hắc Thủy, cũng chỉ có một mục đính, đó là chinh phục Cửu Đỉnh Hội, đồng thời truy tìm Hắc Minh.
Long Vũ nằm mơ cũng không nghĩ tới, giờ phút này, tại thành Hắc Thủy đang có một tin dữ chờ hắn.
Ba ngày trước, Phách Vương tự mình ra lệnh cho quản gia tự mình tiêu diệt Thiên Đường. Đám người Mã Ngọc, Mã Chính Phong đã ra sức giao thiệp, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi một hồi đại chiến.
Cũng may Phách Vương không có hạ lệnh tru diệt đám người Mã Ngọc, chỉ có tru diệt đám đệ tử Thiên Đường. Lúc gần đi, bọn hắn bắt Mã Hiểu Mai làm tù binh, nói là để cho Long Vũ tự mình vác mặt tới.
Đám người Mã Ngọc bị trọng thương, chỉ có thể chữa thương, hi vọng Long Vũ có thể sớm trở về. Đồng thời Mã Chính Phong là người bị thương nhẹ nhất, tiến đến Thanh Tân Tiểu Trúc cầu cứu.
Nhưng lúc Mã Chính Phong chuẩn bị đi, Long Vũ đã trở lại.
Kỳ thật, ngay khi đi vào đại môn Thiên Đường, hắn đã cảm thấy một tia bất an. Mã Chính Phong cùng Long Vũ nhìn nhau vài lần, sau đó Mã Chính Phong vội vàng đem toàn bộ sự tình nói cho Long Vũ.
Long Vũ nghe vậy, nhướng mày, tức giận nói:
- Lẽ nào lại như vậy. Đệ cùng Cửu Định Hội bất cộng đái thiên.
Mục đích của Long Vũ lần này chính là thu phục Cửu Đỉnh Hội, làm sao lại để cho bọn chúng nắm giữ ưu thế.
- Công tử, chúng ta đi cứu người chứ?
A Đại vội nói:
- Cửu Đỉnh Hội khinh người quá đáng, đúng ta không thể tha thứ.
- Những người khác đâu? Chữa thương quan trọng hơn.
Long Vũ nói:
- Chúng ta trước phải chữa thương cho mọi người. Chuyện này phải bàn bạc kỹ, Cửu Đỉnh Hội lần trước cùng chúng ta giải hòa, lần này đột kích, thật là làm cho người ta khó hiểu. Hơn nữa bọn chúng không giết người, chỉ đả thương người. Chúng còn bắt Mã Hiểu Mai, nói đích danh ta đến lĩnh người. Ta xem bọn chúng hẳn là hướng về phía ta.
…………………………….
…………………………….
Suốt một đêm, Tứ Kiếm chữa thương cho bốn người Mã Ngọc, Mã Chính Phong, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang, làm cho bọn họ khôi phục nguyên khí. Còn Long Vũ một mình xâm nhập Cửu Đỉnh Hội điều tra.
Từ tình huống điều tra, Cửu Đỉnh Hội xuống tay với Thiên Đường cùng Long Vũ, rõ ràng là có chỗ dựa vững chắc. Trước tiên, bọn hắn dĩ nhiên biết trên người Long Vũ có Phượng Hoàng lệnh, thậm chí biết địa vị của Long Vũ tại Phượng tộc. Nhưng bọn hắn vẫn động thủ, có thể thấy được Phách Vương có chỗ dựa rất lớn.
Đối với lần này, Long Vũ thực sự lo lắng.
Nhưng mà Mã Hiểu Mai trên tay người ta, hắn không thể bỏ mặc.
Coi như biết đây là âm mưu, nhưng hắn vẫn phải đưa mình vào cửa.
Sáng sớm, Long Vũ đằng đằng sát khí mang theo Tứ Kiếm xuất môn, Thiên Tăng ở ngoài cửa ngăn cản:
- Long thí chủ đi giết người?
- Ông muốn ngăn tôi?
Sắc mặt Long Vũ có chút không vui.
- Long thí chủ hiểu nhầm tôi, là tôi muốn giúp cậu.
Thiên Tăng mỉm cười nói:
- Tôi là người xuất gia, không muốn làm tổn thương tính mạng của con người. Nhưng tôi sẽ giúp cậu bằng cách khác. Chẳng phải tại Thiên Đường còn có mấy người sao? Tôi sẽ giúp cậu phụ trách an toàn của bọn họ, để cho cậu an tâm.
- Như vậy rất tốt.
Sắc mặt Long Vũ hòa hoãn một chút.
- Long thí chủ, tôi phải nhắc nhở cậu một câu. Bây giờ Cửu Đỉnh Hội không giống trước kia, bọn chúng đã có mấy chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa, chỗ dựa này đều vì cậu mà tới. Cho nên cậu phải cẩn thận, không được khinh thường.
Thiên Tăng nghiêm túc nói.
- Chính là muốn cướp đoạt Phượng Hoàng lệnh?
Long Vũ hỏi.
- Có thật hay không…
Thiên Tăng cười nói:
- Hiện tại kiếp nạn sắp xảy ra, không chỉ có Phượng Hoàng lệnh trong tay của cậu khiến cho mọi người ngấp nghe, ngay cả cậu cũng là tiêu điểm làm cho người ta khắp nơi tranh đoạt.
- Hừ.
Long Vũ nghe vậy cười lạnh:
- Không hề nghi ngờ, chuyện này nhất định là người Đại Thiên Thế Giới giở trò.
- Không phải.
Thiên Tăng nói:
- Năm lệnh bài Phương Thiên địa đã không thấy bóng dáng ngàn năm nay. Hiện giờ xuất hiện trên người cậu, không chỉ có Đại Thiên Thế Giới chúng ta, mà toàn bộ mọi người đều xoay quanh người cậu. Long thí chủ, nhưng chúng tôi cùng với bọn chúng bất đồng. Bọn hắn muốn bắt cậu, mà chúng tôi muốn cứu cậu, bảo hộ cho cậu.
- Không muốn lý luận với ông, làm chính sự quan trọng hơn.
Long Vũ hừ lạnh, lập tức mang theo Tứ Kiếm rời khỏi.
- Long thí chủ, không nên tạo quá nhiều sát nghiệt.
Thiên Tăng nói.
Long Vũ tiến nhanh về phía trước, chẳng thèm quan tâm lão già không có tóc lải nhải.
Sau khi tiến vào Cửu Đỉnh Hội, đệ nhất can tướng Lôi Hổ, thủ hạ của Phách Vương tiếp đón năm người Long Vũ. Lôi Hổ là một người cao lớn dũng mãnh, nhìn qua là biết hắn là người thô lỗ. Nhưng mà ánh mắt của hắn có chút lo lắng, làm cho người ta thoạt nhìn thập phần không chút thoải mái.
- Các hạ chính là Long Vũ sao?
Lôi Hổ cười nói:
- Ta là Lôi Hổ, toàn quyền phụ trách đàm phán với ngươi. Tất cả mọi người đều là người thông minh, vì vậy ta thẳng thắn nói. Giao ra Phượng Hoàng lệnh, ngươi có thể mang nữ nhân của ngươi đi.
- Thả người trước.
Long Vũ thản nhiên nói:
- Nếu không thả người trước, các ngươi cũng đừng có mơ.
- Ha ha…
Lôi Hổ cười lạnh:
- Nhóc con, đã tiến vào bên trong Cửu Đỉnh Hội, ngươi nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí.
- Hừ…
Long Vũ cười lạnh một tiếng:
- Một tên đại ngốc. Là ngươi ngốc hay ta khờ. Nếu ta thật sự giao ra Phượng Hoàng lệnh, các ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
- Trông đần đần mà khôn phết.
Lôi Hổ cười to nói:
- Ý tứ của lão đại chúng ta chính là lưu thằng nhóc con ngươi lại. Như vậy các ngươi không phải vẫn được sum họp với nhau sao?
- Vô sỉ.
Long Vũ nói:
- Các ngươi quá vô sỉ, quả thật không thể để ý đến lời của Thiên Tăng nữa. Tứ Kiếm, đấu võ.
Sự tình hôm nay, Long Vũ căn bản là không có nghĩ giải quyết một cách êm đẹp. Phương thức duy nhất chính là dùng vũ lực giải quyết, nắm tay thằng nào lớn thằng đó lợi hại.
- Tốt lắm, nhìn bộ dạng của ngươi là muốn dùng vũ lực giải quyết?
Lôi Hổ cười nói:
- Như vậy mới hợp với khẩu vị của chúng ta.
Long Vũ ngầm cười khổ, gia hỏa này từ đầu đã không muốn cùng mình nói nhiều. Trong lòng hắn suy nghĩ đối sách, ngoài miệng nói:
- Không biết là các ngươi mời tới cao thủ thế nào?
Lôi Hổ cười lạnh:
- Ngươi sẽ sớm biết.
Trong lòng Long Vũ vừa động, Tử Kim Thiên Viêm trong cơ thể liền vận chuyển, nhất thởi quanh thân bị hỏa diễm bao quanh, phóng ra khí thế cường đại. Lôi Hổ tiến lên từng bước, cười lạnh nói:
- Không tệ. Tu vi Vương Cảnh. Xem ra các vị tiền bối nói đúng, trên người ngươi cất giấu nhiều bí mật, chỉ cần bắt được ngươi, chúng ta có thể đối với ngươi tiến hành nghiên cứu. Nói chính xác, lão tử mấy ngày nữa cũng có thể đạt tới tu vi Vương Cảnh.
Nói tới đây, Lôi Hổ nói:
- Tiểu tử, nói thật với ngươi. Dám tự mình vác xác tới chỗ này, chuẩn bị tinh thần làm con quỷ đi. Ai ya, ngươi nên thúc thủ chịu trói, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Lôi Hổ vô sỉ cười:
- Chúng ta biết ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, cho nên chúng ta hoàn toàn không có ý định đánh với ngươi, thúc thủ chịu trói đi.
- Công tử, không thể.
A Đại lo lắng Long Vũ đáp ứng yêu cầu của đối phương, vội vàng lên tiếng ngăn trở.
- Ta đáp ứng, nhưng mà trước tiên để cho ta gặp Hiểu Mai.
Long Vũ nói.
- Có thể.
Lôi Hổ vung tay lên, lập tức có hai người áp giải Mã Hiểu Mai đi tới.
Chỉ thấy thân hình xinh đẹp của nàng không ngừng run rẩy, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
- Anh Vũ, không được.
Ma Hiểu Mai khàn giọng hô:
- Không nên vì em mà trúng gian kế của bọn chúng. Mặc kệ em, anh chạy nhanh đi.
Mã Hiểu Mai hiển nhiên không muốn Long Vũ vì mình mà hi sinh.
Lôi Hổ hơi khụ một tiếng, sau đó cười to nói:
- Không chịu được phải không? Vậy cũng đừng trách thủ hạ của ta vô tình. Nhóc con Long Vũ, đừng tưởng rằng ngươi có tu vi Vương Cảnh, chúng ta liền sợ ngươi. Nói thiệt cho ngươi biết, cao thủ như ngươi, trong Cửu Định Hội chúng ta có sáu người. Ha ha, hơn nữa, tính mạng người phụ nữ của ngươi nắm trong tay chúng ta, xem tiểu tử ngươi có ngoan ngoãn được không.
Trong lúc nói chuyện, trong tay hắn đã tạo ra một đạo kình khí, đặt cạnh cổ Hiểu Mai. Chỉ cần hắn vẩy tay một cái, tính mạng của Mã Hiểu Mai coi như xong. Long Vũ tức giận, nhưng không thể coi thường tính mạng của Mã Hiểu Mai. Ngoại trừ dựa theo yêu cầu của bọn chúng, hắn không có biện pháp nào cả.
- Đồ hỗn trướng. Không được làm ẩu.
Trong lòng Long Vũ căng thẳng.
- Anh Vũ, không cần lo lắng cho em.
Mã Hiểu Mai lên tiếng gào thét:
- Anh Vũ, ác ma này là loại không thủ tín. Coi như anh không dùng vũ lực giải quyết, chúng cũng không tha cho anh và em. Không cần mắc mưu chúng…
- Chát.
Lôi Hổ thuận tay tặng cho Mã Hiểu Mai một vả, nói:
- Câm cái mồm ngươi lại. Ngươi sợ sống quá lâu cảm thấy buồn tẻ à? Nếu mà còn lắm miệng, ông đây sẽ giết chết ngươi.
- Giết đi, tốt nhất là ngươi giết ta ngay bây giờ đi.
Mã Hiểu Mai kích thích Lôi Hổ:
- Nếu ngươi còn là nam nhân, hiện tại hãy giết ta đi…
- Chát.
Lại nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên. Lôi Hổ tất nhiên không dám giết Mã Hiểu Mai, đây là con át chủ bài trong tay Cửu Định Hội. Nhưng mà bị Mã Hiểu Mai kích thích làm cho hắn vô cùng tức giận. Không dám giết nhưng mà cho vài cái tát cũng cảm thấy sướng tay.
Chỉ chốc lát, hai má của Mã Hiểu Mai đã đỏ bừng.
- Tốt, tốt… Cửu Đỉnh Hội. Lão tử cùng với các ngươi không đội trời chung.
Long Vũ cắn răng nói:
- Ta thề, nhất định phải tiêu diệt Cửu Đỉnh Hội, gà chó cũng không còn.
Nói tới đây, Long Vũ giương giọng nói:
- Hiểu Mai, cám ơn nhắc nhở của em. Em yên tâm, anh sẽ không mắc mưu. Nếu em bị giết chết, anh sẽ giết sạch Cửu Đỉnh Hội, để cho mọi người cùng chôn cùng.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lôi Hổ đại biến:
- Tiểu tử, ngươi dọa ai đó? Ta không tinh ngươi không để ý đến sống chết của con ranh này?
- Ta quan tâm.
Long Vũ tự nhiên nói:
- Tất nhiên ta quan tâm đến sống chết của Hiểu Mai. Cho nên, ta mới thề giết sạch người Cửu Đỉnh Hội các ngươi, chôn cùng cô ấy. Hành vi súc sinh của các ngươi ta rất rõ ràng. Các ngươi căn bản không thủ tín. Ta tại sao phải ngây ngốc bị các ngươi lợi dụng. Cứu người không được, lại tự tay trói mình.