Phách Vương không nghĩ rằng hắn nói xong là động thủ ngay. Thoáng kinh ngạc một chút, lập tức tựu triển khai công kích.
Long Vũ vung Thiên Sư pháp kiếm trên tay phải, tay trái phun ra Tử Kim Thiên Viêm, đón nhận công kích của Phách Vương. Phách Vương khẽ quát một tiếng, đánh ra một chưởng, ý đồ đối kháng Tử Kim Thiên Viêm trên tay trái của Long Vũ. Đồng thời đại đao trong tay phải đón đỡ một kiếm chém xuống của Long Vũ.
Chưởng phong đi qua, Tử Kim Thiên Viên hơi yếu xuống một chút, nhưng căn bản không bị tắt. Phách Vương hồ nghi, đang muốn quay đầu, một cỗ khí tức nóng chảy cường đại xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn vội vàng đề cao nội lực, vội vàng tránh né.
- Đi chết đi…
Long Vũ cười lạnh, Thiên Sư pháp kiếm trong tay triệu hồi ra Diệt Thiên Thần Long hướng lồng ngực Phách Vương đánh tới.
- Rầm.
Một tiếng nổ rất lớn, chỉ nghe một tiếng hét thảm. Ngay sau đó, thân mình Phách Vương đã bị quăng ra ngoài, lúc rơi xuống đất phun ra một ngụm máu.
Nhưng mà một kích này cũng không thể lấy được mạng của Phách Vương. Lau đi vệt máu trên miệng, hắn nhấc đại đao, hận thù nhìn Long Vũ, sát khí trên mặt dễ dàng nhận ra.
- Không tệ.
Long Vũ trầm ngâm một tiếng, đem đạo lực trong cơ thể, cấp tốc tăng tới cực hạn, đột ngột hướng tới Phách Vương công kích. Phách Vương đã bị thương, lại không ngờ được tốc độ của Long Vũ nhanh như vậy, hắn chỉ có thể phản ứng giơ đại đao của mình lên chặn đòn.
Huyết quang lóe ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đại đao hắn giơ lên quá chậm, một cánh tay bị Long Vũ chặt đứt, cả người ngã xuống.
Long Vũ chém đứt một cánh tay của hắn, mày cũng chưa nhăn xuống, tiếp tục giơ Thiên Sư pháp kiếm lên, muốn hoàn toàn giết chết tên ác bá này.
Phách Vương cũng là một người vội vàng tu luyện tăng cảnh giới, hơn nữa tu vi thấp hơn Long Vũ. Lúc nãy vừa bị đoạn một cánh tay, sao còn năng lực ngăn cản hắn.
Hàn mang chợt lóe, Long Vũ giơ kiếm đâm tới. Phách Vương tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Đúng lúc này, một chưởng phong mạnh mẽ đánh úp sau lưng Long Vũ.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, cả người Long Vũ chấn động bay ra hơn mười thước. Hắn vội vàng ổn định thân hình trên không, con mắt nhìn xuống, lúc này Phách Vương bị một để tử Cửu Đỉnh Hội cứu thoát.
- Chủ nhân, xuất hiện một khí tức cường đại.
La Lâm dường như phát hiện ra, vội vàng nhắc nhở.
Long Vũ có một cảm giác kỳ quái.
Ngây người một chút, hắn mới nhìn qua chỗ phát ra khí tức lúc trước. Chẳng biết từ lúc nào, chỗ Phách Vương đã xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn.
Đúng vậy, thực sự anh tuấn. Toàn thân người này mặc một bộ trang phục trắng như tuyết, dáng người thon dài, mái tóc phiêu phiêu, trên gương mặt anh tuấn mỉm cười, phẳng phất giống như thần tiên.
Trên người nam nhân không chút hiển lộ khí tức, nhưng Long Vũ cảm thấy hắn cường đại không thể chiến thắng.
Nhớ tới lực lượng vừa rồi hắn cứu Phách Vương, trong lòng Long Vũ phát lạnh. Tuy rằng không biết cảnh giới tu vi của hắn là gì, nhưng có thể khẳng định, lực lượng của hắn vượt xa Long Vũ.
Liếc nhìn người nọ một chút, một cỗ cảm giác xấu xuất hiện trong lòng Long Vũ.
- Ngươi là ai? Cao thủ Cửu Đỉnh Hội?
Long Vũ tiến lên phía trước vài bước, cẩn thận hỏi.
Nam tử áo trắng mỉm cười:
- Người trẻ tuổi thật có năng lực. Lấy tuổi của ngươi đạt được tu vi như vậy, thật sự là rất hiếm có. Càng không thể tin được Phượng Hoàng lệnh lại có thể nhận ngươi làm chủ, ta rất tò mò đối với ngươi.
- Ngươi tới vì Phượng Hoàng lệnh?
Sắc mặt Long Vũ phát lạnh:
- Một khi đã như vậy, ta muốn xem ngươi có bổn sự thế nào?
- Người trẻ tuổi, không nên vọng động.
Áo trắng nam tử phất tay:
- Phượng Hoàng lệnh tuy tốt, nhưng nó không thuộc về ta. Hơn nữa ta cũng không có hứng thú.
Đôi con mắt Thiên Tăng nhìn chằm chằm vào người nọ, ánh mắt co lại, hắn dường như nhận ra điều gì. Nhưng trong lòng không thể nào khẳng định, hơn nữa cũng không thể tin được.
Đồng thời, Hàn Sơn lão ma cùng năm tên hắc ám tu chân Vương Cảnh cũng khẩn trương. Bọn hắn cảm giác được trên người nam nhân trẻ tuổi này có khí tức rất quái dị.
Nhưng cụ thể chỗ nào quái dị, bọn chúng cũng không biết.
Phách Vương cười đểu nhìn Long Vũ.
Dù thế nào, người áo trắng này xuất thủ cứu hắn. Cần biết đây là bạn không phải là địch, như vậy đủ rồi.
- Ngươi ngăn cản ta giết Phách Vương, thì chính là địch nhân của ta.
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Tuy rằng ta không biết ngươi là ai, nhưng hôm nay chỉ cần ngươi tiếp túc ngăn cản ta giết Phách Vương, vậy ngươi phải chết.
Long Vũ đã giết đỏ cả con mắt, lúc này vô cùng tức giận vì có kẻ ngáng chân.
- Ha ha…
Nam nhân áo trắng tao nhã cười cười:
- Ta xem ngươi, vì phụ nữ của mình trọng thương, đã giết đỏ cả con mắt rồi. Như vậy đi, ta có thể giúp ngươi, làm cho thương thế của cô ta phục hồi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
- Ngươi thực sự có thể?
Long Vũ hồ nghi nói.
- Đương nhiên.
Người áo trắng khinh thường:
- Chỉ cần ta nguyện ý, thương thế trên người cô ta, chỉ một lúc là có thể phục hồi.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Long Vũ phát lạnh:
- Ngươi đang ở đây đùa giỡn ta sao?
Thương thế trên người Hiểu Mai nghiêm trọng thế nào, Long Vũ rất rõ ràng. Nhất là đan điền của nàng, kinh mạch bị phá hư, ngay cả miễn cưỡng khôi phục lại thương thế, nhưng một thân tu vi cũng trôi theo dòng nước.
Tuy nhiên, Phượng tộc có biện pháp hay không, lúc này hắn cũng không có biện pháp.
Nhưng giờ phút này, theo lời nói của người kia, hắn chẳng coi thương thế của Mã Hiểu Mai ra gì, hoặc có thể là hắn nói bậy. Nhưng trong suy nghĩ của Long Vũ, trường hợp thứ hai chuẩn hơn một chút.
- Ta thật sự có thể nắm chắc.
Người nam tử áo trắng cười nói:
- Ta nói rất đúng sự thật.
“…”
Nói xong, toàn thân nam tử bộc phát ra cố khí thế giống như hủy thiên diệt địa, nháy mắt bao phủ bốn phía. Những người tu vi thấp hơn Vương Cảnh, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Người nam nhân áo trắng không thèm nhìn đám người xung quanh, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Long Vũ nói:
- Muốn mạng sống người phụ nữ của ngươi, phải cùng ta giao dịch. Nhìn sức mạnh của ta đó, ta nháy mắt có thể làm cho cô ta phục hồi, chính là tu vi của cô ta.
Đùng lúc này, đám người Hàn Sơn lão ma vội vàng quỳ xuống.
Bởi vì từ khí thế cường đại của người này, đã nhìn ra thân phận của hắn.
Sắc mặt Thiên Tăng cùng Tứ Kiếm đại biến, thậm chí là kinh hãi.
Long Vũ nhìn hắn hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Đừng giả thần giả quỷ?
Người nam tử lộ ra nụ cười ấm áp:
- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta có thể cứu người phụ nữ của ngươi.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Nhìn ngươi hiện tại là chủ nhân của Phượng Hoàng lệnh, ta mới khách khí như vậy với ngươi, nếu không....
Ánh mắt Long Vũ lướt qua đám đệ tử Cửu Đỉnh Hội đang quỳ dưới đất, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi. Nhất là đám người Hàn Sơn lão ma cũng quỳ xuống, dường như biểu thị cái gì.
- Dù thế nào, ngươi cũng không được ngăn cản ta giết Phách Vương.
Long Vũ kiên trì nói.
Phách Vương đang quỳ bên kia, nghe thấy Long Vũ nói muốn giết hắn, lập tức biến sắc, thân thể run rẩy.
- Phương pháp xử lý không phải chỉ là vấn đề giết người.
Người nam nhân áo trắng thản nhiên nói.
Long Vũ biết người nam nhân anh tuấn này không giống bình thường. Nhưng lúc này hắn đã không để ý bất cứ giá nào, cười lớn nói:
- Ta phải được giết hắn.
Phách Vương biến sắc nói:
- Chủ nhân cứu ta…
Lửa giận trong lòng Long Vũ càng lớn, nhưng trên mặt lạnh băng nói:
- Các ngươi quả nhiên là cùng chung một đường…
Nam nhân áo trắng cười lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống, nói với Phách Vương:
- Càn rỡ. Ngươi là cái loại gì, cũng dám gọi ta là chủ nhân…
Nghe vậy, Long Vũ càng khó hiểu.
Từ lời nói của người này đối vơi Phách Vương, dường như hắn cùng Phách Vương không có một chút liên quan nào.
Nghĩ đến đây, thân hình Long Vũ chợt lóe đến bên người Phách Vương, Long Vũ nhìn người áo trắng bên cạnh Phách Vương, thấp giọng nói:
- Chỉ cần ngươi để cho ta giết Phách Vương, mọi chuyện còn lại nói sau.
Vừa nói, hắn đã nhấc chân đá lên người Phách Vương. Phách Vương giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
Phách Vương nhìn thấy thế cục bất lợi với mình, trong lòng tính toán liều mạng.
Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện một đạp kia của Long Vũ, toàn bộ đạo lực đã bị tiêu tan.
Long Vũ vung Thiên Sư pháp kiếm đặt trên cổ Phách Vương nói:
- Ta nói rồi, ta muốn giết chết ngươi.
Phách Vương nhìn Long Vũ, Thấy trong mắt Long Vũ băn ra quang mang dữ tợn, chợt rùng mình, nói:
- Ta chết đi, ngươi cũng không sống nổi. Ngươi căn bản không thể tưởng tượng được, hắn là ai?
Đôi lông mi Long Vũ nhíu lại, nói:
- Hãy bớt nói nhảm, chịu chết đi.
Nói xong, Long Vũ giơ kiếm đâm tới, huyết quang chợt lóe, một cánh tay của Phách Vương bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Mã Hiểu Mai cũng sững sờ, không ngờ Long Vũ lại xuống tay ác như vậy.
Đúng vậy, Long Vũ cũng không muốn một kiếm chấm dứt tính mạng của Phách Vương, như vậy quá tiện nghi cho hắn.
Phách Vương đau đớn thấu xương. Nhưng giờ phút này, hắn cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn Long Vũ.
- Ngươi đang oán hận ta sao?
Long Vũ khinh thường cười cười, một kiếm tiếp theo chém đứt chân Phách Vương. Phách Vương hét thảm một tiếng, lập tức hôn mê.
Hành động này của Long Vũ, làm cho toàn bộ đám đệ tử Cửu Đỉnh Hội quỳ trên mặt đất chấn kinh. Chỉ cảm thấy Long Vũ máu lạnh giống như ác ma đến từ địa ngục.
Thiên Tăng có chút khó chịu, vừa muốn nói gì, Long Vũ đã vỗ vỗ hai cái trên người Phách Vương. Phách Vương tỉnh lại, đôi mắt hoảng loạn.
- Yên tâm đi, hiện tại ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.
Phách Vương sợ hãi nói:
- Ta không muốn chết…
- Đang tiếc ngươi đã làm ra loại sự tình này…
Long Vũ dứt lời, giơ kiếm muốn chém chết Phách Vương. Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên:
- Dừng tay.
Long Vũ nghe âm thanh liền biết của nam tử áo trắng. Nhưng lúc này làm sao để ý đến hắn, Thiên Sư pháp kiếm trực tiếp vạch tới, Phách Vương choáng váng, ngơ ngác nhìn Thiên Sư pháp kiếm.
Đúng lúc này, một đạo bạch quang xuất hiện.
- Ầm.
Một tiếng nổ, Long Vũ lùi về phía sau mấy bước, cánh tay tê dại. hắn khó thể tin được người áo trắng xuất hiện trước mặt, chính hắn không thế nào nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cảm thấy một thân ảnh chợt lóe, một cố kình phong mạnh mẽ truyền đến, bức hắn lùi lại mấy bước.
Khuôn mặt mỉm cười của nam tử áo trắng không còn, lạnh lùng nói:
- Đủ rồi. Ngày hôm nay ngươi giết quá nhiều người. Ta đã nói rồi, người phụ nữ của ngươi ta có thể cứu chữa.
Đôi mắt Long Vũ trực tiếp nhìn người nam tử áo trắng nói:
- Nhưng hắn không thể không chết. Đây là lời hứa của ta với cô ấy.
Người áo trắng phất tay nói:
- Sinh mệnh của một người không thể bị ngươi dễ dàng lấy đi như vậy. Ngày hôm nay ngươi giết chóc cũng đủ rồi.
Trong mắt Long Vũ bắn ra hàn quang, tức giận nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Người áo trắng im lặng hồi lâu, sau đó nói:
- Hắc Thiên Ma Thần.
- Hắc Thiên Ma Thần?
Long Vũ yên lặng nhìn hắn, không chút phản ứng.
- Chủ nhân, Hắc Thiên Ma Thần chính là lệnh chủ Dục Giới.
La Lâm vội vàng nhắc nhở.
Lời vừa nói ra, trong đầu Long Vũ cảm thấy choáng váng. Thầm kêu không tốt.
Thân phận người này không phải là giả. Hắn tuyệt đối không thể tranh đấu cùng với người đứng đầu Dục Giới Hắc Thiên Ma Thần.
Giờ phút này, hắn cũng đã minh bạch. Chẳng trách Hàn Sơn lão ma lại cam tâm quỳ xuống.
- Ngươi chính là lệnh chủ Dục Giới?
Long Vũ hỏi.
- Không sai.
Nam nhân áo trắng thản nhiên nói:
- Ta chính là lệnh chủ Dục Giới, Hắc Thiên Ma Thần. Lúc này ngươi đã tin ta có đủ năng lực khôi phục thương thế của cô ta rồi chứ?
- Ta tin ngươi.
Long Vũ cố nén khiếp sợ trong lòng, lạnh lùng nói:
- Nhưng dù sao hắn cũng phải chết, ta phải thực hiện lời hứa của mình.
Hắc Thiên Ma Thần cảm thấy có chút kính nể, nói:
- Ngươi có thể giết chết Phách Vương, nhưng ta sẽ vì hắn báo thù.
Đồng tử Long Vũ co rút lại, nói:
- Hừ, giả nhân giả nghĩa, ta sớm biết ngươi không có hảo tâm như vậy.
Hắc Thiên Ma Thần tiến lên phía trước vài bước nói:
- Dù thế nào, hắn đều là thần dân của ta…
Long Vũ chấn động, lập tức cười to:
- Chuyện cười, nếu nói như ngươi, ngày ngày ngươi đều phải đi báo thù. Ngươi có biết mỗi ngày Dục Giới có bao nhiêu người bị giết?
Hắc Thiên Ma Thần không chút nào tức giận, thản nhiên nói:
- Chuyện này không liên quan tới ta. Bởi vì lúc bọn họ chết, ta không có mặt ở đó…
- Ngụy biện.
Long Vũ nói.
Hắc Thiên Ma Thần hờ hững nhìn hắn:
- Ngươi tên là Long Vũ sao? Mấy ngày nay, ta nghe rất nhiều người nghị luận về ngươi. Có người nói ngươi chính là cứu tinh của đại kiếp nạn lần này.
- Ngươi tin sao?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
Ma Thần Hắc Minh vẫy tay nói:
- Đương nhiên không tin… Đại Vu quật khởi, là số mệnh. Cho dù năm lệnh chủ Phương Thiên Địa tề tụ, cũng chưa chắc có thể tiêu trừ kiếp nạn. Huống hồ, ta cũng không biết bọn họ có an toàn trở về hay không?
Long Vũ tò mò hỏi:
- Những năm này các ngươi rốt cuộc ở chỗ nào?
Hắc Thiên Ma Thần bỗng nhiên cười nói:
- Trên thực tế ta cũng không biết, cho dù biết ta cũng không thể nói cho ngươi. Nhưng mà ta có thể tiết lộ một chút. Năm người chúng ta, đều không cùng một chỗ. Trong đó ta là người may mắn nhất, bởi vị đoạn đường của ta ngắn nhất, nên đã trở về. Còn nhóm người kia có trở về hay không, ta cũng không biết.
Long Vũ rùng mình nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi là đến ứng phó với đại kiếp nạn sao?
Hắc Thiên Ma Thần trả lời:
- Không phải.
Trong lòng Long Vũ giật mình, nhìn Hắc Thiên Ma Thần nghiêm mặt nói:
- Thân là lệnh chủ Dục Giới, một trong năm chúa tể Phương Thiên Địa. Hiện giờ Huyền Cảnh gặp nạn, ngươi cư nhiên không biết xấu hổ nói mình không nhúng tay vào.
Hắc Thiên Ma Thần bỗng nhiên duỗi tay, một cỗ khí tức cường đại trào ra. Long Vũ không tự chủ được lùi về sau mấy bước. Hắc Thiên Ma Thần nói:
- Ta nói rồi, đây là số mệnh, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta là người ngoài cuộc, chúng ta sẽ không nhúng tay. Coi như nhúng tay, chưa chắc chúng ta đã thắng được Đại Vu.
Long Vũ cả giận nói:
- Vậy rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?
Hắc Thiên Ma Thần tiến lên phía trước một bước nói:
- Ta chỉ đến xem…
Nghe hai người nói chuyện, Thiên Tăng, Tứ Kiếm giật mình. Bọn hắn không ngờ rằng, Hắc Thiên Ma Thần mất tích nhiều năm như vậy, bây giờ bỗng dưng xuất hiện.
Vốn tưởng rằng Hắc Thiên Ma Thần xuất hiện, sẽ vì kiếp nạn ra tay. Nhưng theo như lời nói của hắn, Hắc Thiên Ma Thần cũng không có ý định xuất thủ.
Nghĩ đến đây, Thiên Tăng tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Bần tăng là Thiên Tăng tại Đại Thiên Thế Giới. Xin hỏi lệnh chủ Hắc Thiên Ma Thần. Ngươi có biết chỗ hạ lạc của Kim Phật Bồ Đề chúng ta?
- Không biết.
Hắc Thiên Ma Thần cười khổ một tiếng:
- Trên thực tế, ta cũng nghĩ tới năm người chúng ta có thể tề tụ, bởi vì chúng ta đều chưa phân chia được cao thấp.
Long Vũ nghe vậy, nổi giận:
- Các ngươi còn là lệnh chủ, chúa tể nữa không? Huyền Cảnh sắp gặp phải tai họa, các ngươi không lo lắng trợ giúp cho kiếp nạn này, trong lòng lại còn băn khoăn xem ai là thứ nhất…
- Người trẻ tuổi, ngươi quả là xúc động. Đối với tu vi của ngươi sẽ bất lợi.
Nói xong, Hắc Thiên Ma Thần duỗi tay đánh ra một đạo bạch quang, bao vây lấy Long Vũ.
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm vung lên, đồng thời phóng xuất ra Tử Kim Thiên Viên quanh thân, đem đạo bạch quang của Hắc Thiên Ma Thần hóa giải. Vạn đạo kiếm quang giống như sao băng đánh về phía Hắc Thiên Ma Thần.
Trên mặt Hắc Thiên Ma Thần ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới trong cơ thể Long Vũ lại có thần hỏa.
Vẫn là hắn xem thường Long Vũ.
Ngón tay Hắc Thiên Ma Thần khẽ động, một đạo chỉ phong xen lẫn bạch quang xuất ra. Kiếm quang của Long Vũ lập tức bị hóa giải. Hắc Thiên Ma Thần nói:
- Thần hỏa trong cơ thể của ngươi lại ẩn chứa máu huyết của Long tộc, Phượng tộc. Xem ra phúc duyên của ngươi cũng không nhỏ.
Long Vũ đương nhiên không để ý đến hắn, tiếp tục công kích.
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, nghĩ thầm lá gan của Long Vũ quá lớn. Ngay cả Hắc Thiên Ma Thần đứng đầu Dục Giới cũng dám công kích. Thật không thể tưởng tượng được.
Hắc Thiên Ma Thần đột nhiên nở nụ cười:
- Khẩu vị của nhóc con rất giống ta năm đó. Đủ tà khí, kiệt ngạo.
Long Vũ âm thầm cười khổ, chính mình vì cái gì kiêu ngọa vô lễ. Rõ ràng là đâm lao phải theo lao. Chỉ có thể kiên trì đi một bước tính một bước.
- Tiếp một quyền của ta thử xem.
Hắc Thiên Ma Thần dường như có hứng chơi đùa mấy chiêu với Long Vũ, đột nhiên tung ra một quyền. Rõ ràng có thể thấy được cự quyền màu trắng hướng tới Long Vũ.
Long Vũ vội vàng triệu hồi Vấn Thiên Thần Long chống đỡ. Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Vấn Thiên Thần Long lập tức bị đánh tan, mà quyền kình không giảm chút nào.
Long Vũ trúng chiêu, thân hình bay ngược ra ngoài, trên không trung phun ra một bụm máu, ngã nhào trên mặt đất.
Mã Hiểu Mai kinh hô một tiếng, muốn nhào tới, lại bị Thiên Tăng ngăn trở.
Long Vũ lau vết máu trên miệng, trong lòng cười khổ, biết mình không phải là đối thủ của Hắc Thiên Ma Thần. Hắn ngồi dậy, nhìn về phía Hắc Thiên Ma Thần: