Long Vũ rõ ràng rất hưởng thụ cảnh tượng như vậy. Tiếng rên rỉ của Thi Nhân rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Sau mười mấy phút, Thi Nhân đạt lên đỉnh. Mã Hiểu Mai ở bên cạnh chủ động yêu cầu:
- Đến lượt em hầu hạ anh Vũ…
Nói xong, nàng nằm rạp người xuống, miệng hôn lên vật cứng vừa rút ra từ trong cơ thể Thi Nhân, đồng thời tay phải tự vân vê lên chỗ mềm mại nhô lên của mình.
Thấy Mã Hiểu Mai lớn mật như vậy, Thi Nhân có chút ngại ngùng, nhưng mà nàng thấy như vậy thật kích thích.
Dưới sự kích thích của Mã Hiểu Mai, vật cứng giữa háng của hắn cũng đạt đến cự đại.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Hiểu Mai, nữ nhân Mã gia thật lợi hại.
Mã Hiểu Mai ngửa mặt lên, cười hì hì:
- Anh là nam nhân của em, việc gì em cũng có thể làm được cho anh.
Thi Nhân sững sờ một chút, lập tức hiểu ra, nha đầu này đang thị uy mình.
Nhưng mà như vậy thật quá kích thích. Trong khoảnh khắc, trong cơ thể Thi Nhân lại nóng ran.
- Anh Vũ.
Thi Nhân ngọt ngào gọi một tiếng. Long Vũ quay đầu lại, tiếp xúc ánh mắt nóng bỏng của nàng, tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng. Bàn tay lại theo bản năng quơ qua, vuốt ve những chỗ mẫn cảm. Thân thể Thi Nhân không ngừng run rẩy.
Bên trong gian phòng, xuân quang dào dạt.
........................................
........................................
Dục Giới, Bách Hoa Hội. Tâm trạng của Hắc Minh cùng hội trưởng Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm mấy ngày hôm nay thực sự không tốt chút nào. Từ khi trận đánh tại Cửu Đỉnh Hội lan xa, nhân khí Thiên Đường tăng vọt.
Không đến một tháng, Thiên Đường từ một bang phái không có danh tiếng, đã trở thành bang phái nhất nhì thành Hắc Thủy. Hơn nữa, nhân khí như mặt trời ban trưa, thế lực vẫn không ngừng tăng trưởng.
Mỹ Diễm âm thầm nhíu mày:
- Hắc Minh. Hiện tại chúng ta phải làm gì? Chúng ta cùng Long Vũ là cừu địch. Lúc này lực lượng của hắn cùng chúng ta đối lập. Chúng ta phải nhanh có kế hoạch mới.
- Yên tâm đi, hắn sẽ không tự mình tìm thù.
Hắc Minh ngồi dựa trên ghế, thản nhiên nói. Trên mặt hắn có một loại tự tin.
Mà Mỹ Diễm đứng đối diện, rõ ràng có chút lo lắng.
- Mỹ Diễm, tuy rằng ngươi là đồng bọn hợp tác của ta, nhưng ngươi cũng thực sự chưa hiểu rõ ta.
- Coi như Long Vũ thật sự tới tìm ta báo thù, ta cũng không ngại.
- Lực lượng của ta, ngươi không thể nào tưởng tượng được.
Khóe miệng Hắc Minh hiên lên vẻ giễu cợt:
- Ngoại trừ lão già Bạch Mi kia, không người nào có thể giải thích được vì sao.
Mỹ Diễm có chút nghi hoặc nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắc Minh khẽ mỉm cười nói:
- Sau này ngươi sẽ biết. Mỹ Diễm, hiện tại ngươi là người của ta. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, ta có thể bảo vệ cho ngươi bình an vô sự. Hiện tại đại kiếp nạn sắp tới, thế lực khắp nơi đều phải củng cố lớn mạnh. Ngươi nhất định phải tìm được sinh tồn trong khe hẹp, hiểu chưa?
Nói tới đây, Hắc Minh chậm rãi đứng lên, đi đến cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, thở dài:
- Ban đầu ta muốn tập hợp đầy đủ năm khối lện bài Thiên Địa, sau đi phá giải Thiên Cổ Chi Mê kia. Hiện tại, dường như không thể nào. Hắc Thiên đã xuất hiện, vậy chứng minh lệnh bài Thiên Địa của Dục Giới, Hoan Hỉ lệnh nằm trên tay hắn. Hắc Minh ta tuy tự phụ, nhưng cũng không dám đoạt đồ vật này trên tay Hắc Minh.
Mỹ Diễm cúi đầu, trong lòng thầm chửi rủa thằng cá mắm Hắc Minh phun toàn lời điên cuồng.
Nàng suy nghĩ hắn rốt cuộc là người thế nào.
- Đi đi, tìm được càng nhiều gái trinh, kế hoạch của chúng ta sẽ nhanh hơn. Ta phải mau chóng đả thông thông đạo Huyền Cảnh cùng thế giới sự thật. Chuyện này thế nào cũng phải làm nhanh chóng, hơn nữa tuyệt đối không được bị người phát hiện. Đại kiếp nạn buông xuống, thời gian cho chúng ta cũng không còn bao nhiêu.
Lời nói của Hắc Minh cắt đứt suy nghĩ của Mỹ Diễm.
Quay đầu lại lại nhìn nhìn căn phòng, Mỹ Diễm mỉm cười thầm nghĩ:
“Hắc Minh, bản thân ta hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.”
……………………………
……………………………
Mỹ Diễm rời đi không lâu, thân thể Hắc Minh biến mất.
Một lát sau, hắn xuất hiện ở Thiên Đường của Long Vũ.
Đêm nay, người phụ trách cảnh giới là Thiết Lang. Khi hắn phát hiện có người xâm nhập, liền phát ra báo động. Ban đầu Long Vũ đang đả tọa tu luyện, nghe tiếng báo hiệu, hắn vội vàng chạy đến, theo thanh âm vội vàng chạy tới diễn võ đường.
Từ xa, hắn liền cảm ứng được khí tức của Hắc Minh.
- Là ngươi…
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Lá gan của ngươi thật lớn, ta đang muốn tìm ngươi, ngươi lại tự mình đưa tới cửa.
Hắc Minh tùy tiện nói:
- Long Vũ, ta tới tìm ngươi, bởi vì ta cảm thấy Bạch Mi sư huynh của ta sẽ để lại tin nhắn nhờ ngươi nhắn cho ta, đúng không?
- Thực xin lỗi, thực sự không có.
Trong lòng Long Vũ kinh ngạc. Hắc Minh đoán thực sự không sai. Lần trước, trước khi hắn tiến vào Huyền Cảnh, thật sự Bạch Mi đạo nhân có nhờ Long Vũ gửi thông điệp đến cho Hắc Minh. Nhưng giờ phút này, Long Vũ cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Hắc Minh. Thằng này quả thật quá khốn nạn.
- Không có?
Trên mặt Hắc Minh lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không có khả năng. Việc này không phù hợp với thói quen của lão tạp mao Bạch Mi.
- Không được nói bậy.
Long Vũ hừ lạnh một tiếng nói:
- Bạch Mi đạo nhân là tổ sư Huyền Môn, ngươi nói bậy bạ gì đó.
- Ha ha...
Hắc Minh khinh thường cười:
- Theo như lời nói của ngươi, dựa theo vai vế ở Huyền Môn, ta cũng là tổ sư. Ngươi là một để tử, thì phải gọi ta một tiếng tổ tông đó.
- Ngươi?
Long Vũ khinh thường nói:
- Ngươi chỉ là một phản đồ của Huyền Môn. Một kẻ bại hoại của Huyền Môn thì tính cái gì. Hắc Minh, chuyện của ngươi, ta biết ngươi từng gặp một chuyện giống như ta. Thế nhưng ngươi không nên lấy cớ để đi lạc lối.
- Nói tất cả?
Trên mặt Hắc Minh lộ ra vẻ rung động:
- Lão tạp mao kia nói những gì với ngươi?
- Đã nói tất cả.
Long Vũ nói:
- Ta với ngươi đồng dạng với nhau. Vì vậy ta tuyệt đối không cho ngươi phạm phải một chút sai lầm nào.
- Hồ đồ.
Hắc Minh khinh thường nói:
- Ngươi cũng biết, vậy ngươi cũng biết tại sao ta lại oán hận Huyền Môn. Nếu ta và ngươi liên thủ, chắc chắn sẽ hủy diệt Huyền Môn. Đến lúc đó, toàn bộ sỉ nhục Huyền Môn mang đến cho chúng ta đều được rửa sạch.
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.( Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau làm sự nghiệp được)
Long Vũ hừ lạnh một tiếng nói:
- Hôm nay ta sẽ thay Huyền Môn thanh lý môn hộ…
Kỳ thực Long Vũ đã nghĩ lấy cớ xem Hắc Minh nông sâu ra sao. Cùng người này giáp mặt nhiều lần, hắn luôn làm cho người ta có cảm giác thân bí, luôn không thể nhìn thấu hắn nông sâu ra sao.
Nếu theo lời nói của Bạch Mi, Hắc Minh trong tương lai có thể là lực lượng của mình, Long Vũ cũng muốn thử xem năng lực của hắn nông sâu ra sao.
- Muốn chết.
Hắc Minh dường như cũng dự đoán Long Vũ sẽ làm như vậy. Tuy nhiên, hắn vẫn cho rằng Long Vũ sẽ nói những lời nói được Bạch Mi căn dặn.
Trong lòng hơi động, Hắc Minh đã phát động công kích.
Toàn Huyền Cảnh đã lan truyền tin Long Vũ cùng Hắc Thiên Ma Thần đối kháng, tuy lời này không đủ xác thực, nhưng tu vi Long Vũ xưa đâu bằng nay. Cho nên Hắc Minh không dám coi thường.
Long Vũ cũng coi như rất hiều biết Hắc Minh, biết hắn là người gian xảo, am hiểu nhất sử dụng ám chiêu. Cười lạnh một tiếng, Long Vũ vung Thiên Sư pháp kiếm, bắn ra hai đạo kiếm khí đánh tới Hắc Minh.
Hắc Minh không tưởng được Long Vũ lại có phản ứng nhanh như vậy, một lần đánh lén không nắm được chút chủ động nào, lại bị Long Vũ hoàn toàn cướp đi.
Hắn khẽ cười một tiếng:
- Không tệ, so với trước kia tiến bộ rất nhiều…
Long Vũ cười lạnh, định mở miệng nói, đã thấy trên người Hắc Minh phát ra một cỗ kình khí rất mạnh, bức cho hắn phải lùi lại mấy bước.
Long Vũ kinh ngạc, Hắc Minh quả nhiên không đơn giản.
Trong khoảnh khắc, một đạo huyền quang giống như tia chớp đánh tới, tốc độ cực nhanh làm cho Long Vũ không kịp nghênh chiến.
Trong khi Long Vũ còn không kịp phản ứng, một đạo huyền quang hiện lên, Hắc Minh đã xuất hiện trước mặt hắn, song chưởng hung hăng đánh lên trên người Long Vũ. Long Vũ ngã người về phía sau, đạo lực trong cơ thể liên tục vận chuyển đem thương thế hạn chế xuống mức thấp nhất. Cổ họng ngọt lịm, Long Vũ ói ra một ngụm máu. Đồng thời, Thiên Sư pháp kiếm trong tay đột ngột đâm tới, tạo ra trên người Hắc Minh một vết thương.
Hắc Minh kêu thảm một tiếng, bắn ra ngoài.
Long Vũ cũng lập tức lùi lại mấy bước, dùng hai từ khiếp sợ cũng không đủ để diễn tả. Long Vũ lúc này đã có tu vi Vương Cảnh, ban đầu hắn nghĩ mình có thể thoải mái thủ thắng.
Nhưng thực lực của Hắc Minh hắn đã coi nhẹ.
Hắc Minh lui về phía sau, miệng vết thương đã khép kín, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Long Vũ, hiển nhiên cũng dị thường kinh ngạc. Hắc tự tin một kích của mình, có thể làm cho Long Vũ bị trọng thương. Nhưng không nghĩ tới Long Vũ có thể mạnh mẽ một kích trả đòn.
Theo phân tích của hắn, tu vi của Long Vũ đã đạt tới Vương Cảnh.
Hai người giao phong một lần, đều có thể nhận ra thực lực của đối phương. Hắc Minh ngửa đầu cười ha ha:
- Được lắm, tu vi Vương Cảnh. Xem ra Phượng Hoàng lệnh đã cấp cho ngươi rất nhiều chỗ tốt.
Trong lòng Long Vũ cân nhắc, hắn có nên xuất hết toàn lực giải quyết nhanh gọn hay không. Thấy Hắc Minh cuồng tiếu, trong lòng càng khó chịu. Thân hình chợt lóe, lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, triểu hồi Vấn Thiên Thần Long tấn công Hắc Minh.
Tốc độ như vậy, dường như đã đạt tới cực tốc.
Quả nhiên, Hắc Minh không kịp phản ứng, nhưng hắn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Thân thể hắn giống như nằm sát trên mặt đất, tránh thoát công kích Thần Long.
Đồng thời, Hắc Minh phản kích. Huyển quang chợt lóe, song chưởng đánh ra.
Thân hình Long Vũ hơi động, pháp kiếm trong tay xuất ra tử quang, xé toang song chưởng của Hắc Minh đánh lên trên người hắn.
Giờ phút này, Hắc Minh sử dụng lực lượng tà ác, cho nên Long Vũ sử dụng Tử Kim Thiên Viêm công kích. Bây giờ, uy lực của Tử Kim Thiên Viêm cũng không kém gì cảnh giới Vương Cảnh.
Hắc Minh kêu thảm một tiếng, thân hình văng xa trên mặt đất.
Long Vũ đứng giữa không trung, thân hình không chút lay động. Sau đó di thân đến trước mặt Hắc Minh, một cước dẫm lên trên người Hắc Minh. Cúi đầu, nhìn vẻ mặt đau đớn của Hắc Minh, hắn cười cười:
- Hắc Minh tiên sinh, không nghĩ rằng lại có kết quả thế này phải không?
Trên khuôn mặt Hắc Minh khiếp sợ, cả kinh nói:
- Hỏa hệ dị năng trong cơ thể của ngươi cũng đã hoàn toàn được kích hoạt rồi?
Bàn chân Long Vũ hơi dùng sức, một chút tử hỏa từ bàn chân tiến vào trong cơ thể Hắc Minh. Kinh mạch trong cơ thể Hắc Minh bị Tử Kim Thiên Viêm xâm nhập vào trong, hắn đau đớn kêu lên.
Long Vũ chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Có phải là không nghĩ rằng, ngươi cũng có ngày hôm nay?
Hắc Minh ngơ ngác nhìn Long Vũ:
- Đến tột cùng là ngươi làm thế nào có được tu vi như vậy?
Khóe miệng Long Vũ tươi cười:
- Ông trời chiếu cố, hơn nữa tự thân ta cố gắng.
Trên mặt Hắc Minh xuất hiện biểu tình không thể tưởng tượng được, cắn răng nói:
- Ngươi muốn giết chết ta sao? Ta cho ngươi biết, bất kể là thế nào, ta cũng là tiền bối Huyền Môn.
Bàn chân Long Vũ không chút khách khí dẵm lên trên mặt Hắc Minh:
- Phi. Ngươi tự coi mình là tiền bối Huyền Môn, ngươi nói ra lời này, không cảm thấy chút xấu hổ nào sao?
- Tiểu Vũ, giết hắn.
Thi Nhân cùng Mã Hiểu Mai nghe tin vội chạy tới, mang theo bộ mặt đằng đằng sát khí.
Long Vũ lấy ra Thiên Sư pháp kiếm, trong con ngươi lộ ra sát khí.
Trước đây, Long Vũ cũng không muốn nghĩ tới mình giết chết Hắc Minh, bởi vì hắn nhớ tới lời nói của Bạch Mi đạo nhân. Nhưng vừa rồi chứng kiến tu vi của Hắc Minh, cũng không có gì quá cao siêu, giữ lại người này cũng chẳng có lợi ích gì.
Trong mắt Hắc Minh lộ ra vẻ sợ hãi, thấy tình thế nguy cấp, hắn không thể không nhắc tới hành động lúc trước, cười lạnh nói:
- Long Vũ, ta khuyên ngươi thả ta ra. Nếu không hậu quả thế nào, ngươi cũng không thể tưởng tượng.
Long Vũ không nghĩ rằng, hắn cư nhiên còn dám nói lời ngông cuồng như vậy, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Hắc Minh, đừng lấy Bách Hoa Hội ra là ta không dám giết ngươi. Lúc trước Bách Hoa hội dám ra tay với chú của ta. Trong lòng ta còn nhớ rõ cừu hận này, sớm hay muộn ta cũng tới đó đòi lại công đạo…
- Hôm nay, ngươi nhất định phải chết.
Long Vũ cắn răng nói.
Hắc Minh bỗng nhiên cười to hơn:
- Thật vậy sao? Ngươi cho rằng hôm nay ta nhất định phải chết?
Long Vũ không có tức giận, ngược lại cười nói:
- Ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống được sao?
Mã Hiểu Mai đi tới, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hắc Minh, lạnh giọng nói:
- Ác ma ngươi, chết đến nơi rồi còn to mồm. Anh Vũ, đừng do dự, loại người như hắn, anh không cần phải nói nhiều.
- Hắc Minh, người như ngươi lưu lại thật là một tai họa.
Dứt lời, Thiên Sư pháp kiếm chém xuống, một cánh tay của Hắc Minh lập tức bị đứt lìa.
Hắc Minh kêu thảm một tiếng, trong mắt bừng bừng lửa giận nhìn Long Vũ:
- Ngươi sẽ hối hận.
Hắc Minh kêu thảm một tiếng, sau đó phóng ra lời cuồng tiếu. Hắn hơi có chút thâm ý nói:
- Thời đại của Đại Vu đã tới, đây là thiên ý.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Long Vũ quát lớn:
- Ngươi sợ đến phát điên rồi sao?
- Ha ha…
Hắc Minh cười lớn vài tiếng, ban đầu con người màu đen liền chuyển thành màu xanh thẫm. Trong lòng Long Vũ hiện lên một chút không ổn định, bỗng nhiên cảm giác có một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến.
Bản năng Long Vũ cảm thấy nguy hiểm, hắn vội vàng lùi về phía sau hai bước, kéo tay Mã Hiểu Mai, đồng thời nói với Thi Nhân:
- Lui về phía sau…
Ngay khi bọn hắn thối lui, quanh thân Hắc Minh bị một cố khí tức màu xanh đậm bao vây. Hắn ngẩng đầu nhìn Long Vũ, nơi cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhiếp nhân tâm phách.
Trong lòng Long Vũ hơi run, chỉ cảm thấy cố khí tức cường đại và xa lạ từ trên người Hắc Minh phát ra.
Hắc Minh đứng thẳng thân mình, trong đôi mắt đã trở lên xanh thẫm, xen lẫn chút khí thế khủng bố.
Sau đó, một chuyện vô cùng kỳ lạ xuất hiện, cánh tay bị Long Vũ vừa chặt đứt, từ từ mọc lại.
Trong khoảnh khắc, hoàn toàn không chút hao tổn gì.
Sắc mặt Thi Nhân cùng Tứ Kiếm hơi biến, cỗ khí tức trên người Hắc Minh làm cho bọn họ không an tâm.
Nhất là Thi Nhân, dường như nàng nhận ra cái gì đó. Nhưng trong lòng nàng không nguyện ý thừa nhận, cũng không tin tưởng đó là sự thật.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Long Vũ cảm thấy Hắc Minh trước mắt, không có khí tức như hắn lúc trước, lúc này hắn giống như một người khác.
- Kiệt, kiệt…
Trong miệng Hắc Minh phát ra tiếng cười quái dị, nhìn bộ dạng giống như không thèm quan tâm đến Long Vũ.
Long Vũ thoáng do dự, Thiên Sư pháp kiếm vung lên, lập tức bắn ra một đạo tử mang, bay thẳng tới thân hình Hắc Minh.
Hắc Minh dường như căn bản không muốn tránh né, hắn đợi Thiên Sư pháp kiếm tới gần. Không biết hắn dùng động tác gì, Thiên Sư pháp kiếm đã nằm gọn trong tay hắn.
Long Vũ nhất thời kinh ngạc, nhưng mà tốc độ phản ứng của hắn cũng rất nhanh. Ngay khi Hắc Minh nắm lấy Thiên Sư pháp kiếm, tử hỏa trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, đánh ra Hỏa Long Quyền.
Một đạo quyền kình vỗ trên người Hắc Minh.
Hắc Minh nhất thời kêu lên, vội vàng buông Thiên Sư pháp kiếm ra.
Nhưng mà Tử Kim Thiên Viên cũng không gây ra bao nhiêu tổn thương trên người Hắc Minh.
Lui về phía sau vài bước, Long Vũ thúc dục đạo lực trong cơ thể. Thiên Sư pháp kiếm tiếp tục phát ra công kích, kiếm quang màu tím đánh tới Hắc Minh.
Lần này công kích của Thiên Sư pháp kiếm vừa động, Hắc Minh đã vội vàng tránh né. Thân hình vừa chuyển, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Long Vũ, từ trong con ngươi màu xanh thẫm bắn ra sát khí.
Long Vũ giống như bị sét đánh, cả người run lên, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Anh Vũ, cẩn thận một chút, Hắc Minh có thể là…
Thi Nhân cắn môi, dường như không muốn nói điều gì đó. Nhưng giờ khắc này, nàng không còn lựa chọn nào.
- Anh Vũ, Hắc Minh có thể là Đại Vu.
Thi Nhân nhắc nhở một tiếng.
- Cái gì? Đại Vu?
Long Vũ lập tức sững sờ, điều này sao có thể.
Thi Nhân cất giọng nói:
- Tuy rằng em không rõ ràng là có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng em có thể khẳng định, khí tức trên người hắn phát ra, chính là khí tức của Đại Vu.
Nghe lời như vậy, Long Vũ cùng toàn bộ đệ tử Thiên Đường ở đây đều trợn tròn mắt.
Chẳng ai ngờ rằng, kiếp nạn lại buông xuống nhanh đến như vậy.
- Chúng ta hợp lực chặn hắn lại.
Thi Nhân lạnh lùng quát một tiếng, Tứ Kiếm nhất thời xông lên. Đến lúc này, có sáu đại cao thủ vây công Hắc Minh.
Hắc Minh dường như ý thức được vấn đề không ổn, cả người nhanh chóng hướng tới phía trước, tốc độ nhanh đến kinh người.
Hiển nhiên, hắn muốn chạy trốn.
Long Vũ sao có thể dễ dàng để hắn trốn đi như vậy, nhanh chóng lướt ra ngoài, đuổi sát theo Hắc Minh.
Đồng thời, Tứ Kiếm, Thi Nhân cũng đuổi theo.
Tình huống của Hắc Minh là như thế nào, tất cả đều biết rõ ràng. Theo lý thuyết, Đại Vu bị phong ấn không thể xuất hiện sớm như vậy. Nhưng bây giờ, khí tức trên người hắn xác thực là khí tức của Đại Vu.
Tốc độ của Hắc Minh hiển nhiên nhanh hơn một chút. Long Vũ cắn răng, không quan tâm đến thứ gì khác, vội vàng để cho La Lâm mở ra biên độ tăng trưởng đạo lực, nhất thời tốc độ bạo tăng, chỉ hai giây đã tiến đến bên cạnh Hắc Minh.