Đặc Thù Không Gian

Quyển 6 - Chương 11: Xung đột giữa Huyền Minh cùng Hậu Thổ



Sau đó, Thiên Cơ Tử cùng Vô Nguyệt song song rơi xuống đất, tách nhau ra.

Thiên Cơ Tử lạnh lùng nhìn Đường Hương Hương. Vu lực không thể kháng cự lúc nãy đem bọn họ tách ra, làm cho hắn chứng kiến được lực lượng Vu Tộc thời thượng cổ.

- Nương nương, người rốt cuộc cũng thức tỉnh rồi, thật quá tốt…

Vô Nguyệt dị thường hưng phấn, còn có chút lúng túng.

Nàng vội vàng quỳ xuống phục lạy:

- Vô Nguyệt bái kiến nương nương.

- Vân… Vô Nguyệt, đứng lên đi, không cần phải như thế.

Đường Hương Hương không làm ra động tác nào, thực nhẹ nhàng kéo Vô Nguyệt đứng dậy.

- Nương nương, giết chết bọn hắn… Giết chết hết đám người Luyện Sĩ Khí đáng giận kia đi..

Vẻ mặt Vô Nguyệt giống như có chút điên cuồng:

- Nương nương, giết sạch bọn chúng, báo thù cho Vu Tộc.

Thiên Cơ Tử nghe vậy, âm thầm cảnh giác, trong lòng vô cùng lo lắng. Lấy Vu lực của Hậu Thổ, nếu như nàng nghe lời Vô Nguyệt công kích bọn họ. Chỉ sợ cả Huyền Môn đều gặp phải tai ương.

Quan trọng nhất chính là Long Vũ hiện tại không có ở đây.

Đương nhiên, cũng may còn có Tuyết Cơ ở đó. Có lẽ nàng có thể băn khoăn chút tình thầy trò. Do đó có thể khiến cho Huyền Môn tránh được tai họa.

- Câm miệng!

Đường Hương Hương tức giận quát Vô Nguyệt:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó. Huyền Môn đối với ta có ân. Ta vì sao phải lấy oán trả ân. Vân Di… Không. Ta còn chưa có quen. Ngươi hiện tại chính là Vô Nguyện, Đại Vu Vô Nguyệt… Nói cho ngươi biết, tuy Đại Vu của ta đã thức tỉnh, nhưng cả đời ta luôn ghi nhớ, Huyền Môn sẽ không là địch của ta. Ta cũng không có ý rời khỏi Huyền Môn.

- Vậy… Điều này sao có thể?

Vô Nguyệt có chút khó chấp nhận:

- Tại sao lại như vậy? Sự tình sao có thể như vậy? Ta không tin, ta không tin. Vu lực của người rõ ràng đã thức tỉnh. Là người gạt ta. Người nhất định đang gạt ta. Đúng không?

- Được rồi!

Đường Hương Hương khinh thường nói:

- Vô Nguyệt. Ngươi rất trung tâm. Điểm này ta rất vui. Nhưng là ngươi có nghĩ tới không. Cuộc sống của ta là do ta quyết định, mà không phải là ngươi.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Vô Nguyệt đại biến.

- Xin chủ nhân bớt giận.

Vô Nguyệt hết sức lo lắng:

- Thỉnh nương nương nguôi giận, Vô Nguyệt không dám quá phận. Vô Nguyệt chỉ hi vọng chủ tử tái hiện lại huy hoàng ngày xưa.

- Sự tình trước kia đều là quá khứ, không cần nhắc lại.

Đường Hương Hương thản nhiên nói:

- Hiện tại ta chính thức nói cho ngươi. Ta chính là Đường Hương Hương.

Nói tới đây, Đường Hương Hương quay đầu nói với Bạch Mi đạo nhân:

- Bạch Mi đạo nhân, ta hi vọng ngươi cũng như vậy, vẫn coi ta là Hương Hương trước kia. Ngoại trừ lực lượng, ta không có bất kỳ thay đổi nào.

Bạch Mi đạo nhân muốn nói gì đó, như Thiên Cơ Tử đoạt trước nói:

- Ta không tin… Huyết mạch Đại Vu của ngươi đã thức tỉnh, hiện tại ngươi chính là Đại Vu. Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi. Hương Hương. Nếu ngươi còn có cảm tình như trong lời nói của ngươi, mời ngươi đi khỏi…

- Thiên Cơ Tử im miệng…

Bạch Mi đạo nhân quát một tiếng:

- Thiên Cơ Tử không được nói bậy, ta tin tưởng Hương Hương. Hương Hương, ngươi có thể tiếp tục lưu lại tại Huyền Môn. Ngươi cũng có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình.

- Cám ơn.

Đường Hương Hương nghiêm túc nói.

- Tổ sư… Việc này không thể được.

Thiên Cơ Tử nói:

- Nếu là trước kia, cũng không sao. Nhưng hiện giờ, người nói cho con làm sao có thể tin tưởng cô ta. Vu lực cùng trí nhớ của cô ta đã thức tỉnh. Vu tộc muốn hủy diệt chúng ta, muốn hủy diệt hòa bình của thế giới này. Vu tộc là cừu nhân bất cộng đái thiên với chúng ta. Nhưng chúng ta bây giờ cùng Vu tộc một chỗ, người không cảm thấy chuyện này quá vớ vẩn sao?

- Được rồi. Chuyện này ta làm chủ.

Bạch Mi đạo nhân mỉm cười nói với Đường Hương Hương:

- Yên tâm, tất cả đều giống như trước kia.

- Đúng vậy.

Đường Hương Hương thản nhiên gật đầu.

Vô Nguyệt vốn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng. Thiên Cơ Tử một bên cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà tổ sư đã lên tiếng, hắn tự nhiên cũng không dám tỏ ra bất mãn.

Mọi người đều nhìn vào mắt Đường Hương Hương, trong lòng nàng hiển nhiên có chút chua xót.

Kỳ thật trong lòng nàng cũng rõ ràng, đã khó có thể giống như trước kia.

Hy vọng duy nhất của nàng chính là sư tôn Tuyết Cơ cùng anh Vũ có thể đối xử với nàng giống như trước.

- Trở về thôi.

Bạch Mi đạo nhân khẽ gật đầu, mang theo Thiên Cơ Tử trở về. Sự tình hôm nay vượt qua khỏi dự liệu của hắn, nhưng vẫn còn tốt vì tình cảm của Đường Hương Hương vẫn còn tồn tại.

- Hậu Thổ.

Bạch Mi đạo nhân vừa đi vài bước, đột nhiên nghe được giữa không trung truyền đến một âm thanh giống như sấm vang. Bạch Mi đạo nhân thầm kêu không tốt, là Huyền Minh tới.

Quả nhiên, một đạo hắc quang hiện lên, Huyền Minh đã xuất hiện trước mặt Đường Hương Hương, hắn mỉm cười ha ha:

- Quả nhiên là ngươi, Hậu Thổ, thật sự quá tốt. Hiện giờ hai đại Tổ Vu chúng ta liên thủ, nhất định có thể diệt trừ Huyền Môn. Sau đó chúng ta tái liên thủ hoạt hóa toàn bộ huyết mạch Đại Vu trên thế giới này. Thế giới này phải là của chúng ta.

Nghe lời đó, Thiên Cơ Tử cùng Bạch Mi đạo nhân đều âm thầm nhíu mày.

Nếu sự tình như lời nói của Huyền Minh, vấn đề thật sự phiền toái.

- Hừ.

Đường Hương Hương khinh thường cười lạnh một tiếng:

- Huyền Minh, đủ rồi. Ta không có hứng thú cùng ngươi nói chuyện này. Ta sẽ không bám víu giao tình với ngươi.

Lời vừa nói ra, Hắc Minh lập tức ngây người:

- Ngươi có ý gì? Hậu Thổ, ta thừa nhận chúng ta có chút mâu thuẫn năm đó. Nhưng đây là một vấn đề nhỏ. Ngươi phải rõ ràng, lúc này là thời cơ quật khởi Vu tộc tốt nhất.

- Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện tình Vu tộc.

Đường Hương Hương thản nhiên nói:

- Ta cảm thấy phải làm người tốt.

- Ngươi… Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập phe cánh nhân loại?

Trong ánh mắt Hắc Minh hiên lên vẻ khó có thể tin:

- Ngươi là kẻ phản bội đáng xấu hổ.

- Ta không giúp ai.

Đường Hương Hương trầm giọng nói:

- Ta chỉ muốn có một cuộc sống an tĩnh.

- Tốt tốt. Ta hiện tại muốn giết sạch đệ tử Huyền Môn này, hy vọng ngươi không được nhúng tay.

Hắc Minh lạnh lùng cười.

- Không được.

Đường Hương Hương nói:

- Ngươi không thể giết chết bọn họ, bởi vì bọn họ là sư phụ cùng bằng hữu của ta.

Đường Hương Hương không muốn Hắc Minh giết chết đám người Thiên Cơ Tử, căn bản nàng không muốn tương lai khó nhìn Long Vũ.

- Tốt lắm.

Hắc Minh cười lạnh:

- Ngươi quả nhiên là kẻ phản bội đáng giận. Hiện tại ta đại biểu Vu Tộc thanh lý môn hộ. Hậu Thổ, chỉ sợ ngươi không biết, ba ngày trước ta đã có được chí bảo Đồ Lục Vu đao. Lực lượng giữa ta và ngươi ngang nhau, nhưng ta có Đồ Lục Vu đao, nhất định ngươi sẽ phải chết. Ta muốn lấy máu giáo huấn toàn bộ Vu Tộc, kẻ phạn bội không có kết cục tốt.

Đường Hương Hương nao nao, hoảng sợ nhìn đại đao màu đen trong tay Hắc Minh.

- Bạch Mi… Bây giờ, các ngươi đều phải chết.

Hắc Minh điên cuồng cười to:

- Chờ ta giết chết phản đồ Vu Tộc, kế tiếp là các ngươi.

Trong khi nói chuyện, Đồ Lục Vu Đao trong tay Hắc Minh tỏa ra huyết quang càng lúc càng đậm, giống như ngưng tụ thành máu bình thường. Ba ngày trước, hắn trở lại Huyền Cảnh, lấy máu của mấy ngàn hắc ám tu chân để ngâm đao. Hiện giờ, Đồ Lục Vu đao đã hút đủ máu tươi, lực lượng đại thịnh, phát ra hồng quang càng lúc càng sáng.

- Kiệt kiệt….

Bên trong huyết quang, truyền đến tiếng cười từ kẽ răng của Hắc Minh:

- Đường Hương Hương, ta và ngươi vốn là đồng loại, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi đáp ứng liên thủ cùng ta, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không…

Đường Hương Hương ngạo nghễ cười:

- Huyền Minh, mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi của riêng mình. Ta không thích giết chóc, ta chỉ muốn có một cuộc sống yên bình.

Hắc Minh không nói thêm nữa, mà từng bước bước lên, mùi máu tươi giống như thủy triều truyền tới. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt điên cuồng, một khí thế hùng bá thiên hạ kiêu hùng toát ra. Cho dù là Đường Hương Hương cũng thầm khen.

Đồ Lục Vu đao trong tay hắn không ngừng lóe ra huyết quang, dường như hướng tới Đường Hương Hương phô trương thanh thế.

Mùi tanh hôi ngày càng đậm, Đường Hương Hương rốt cuộc không chịu nổi vội vàng thay đổi sắc mặt. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất an. Cảm giác này xưa nay chưa từng xuất hiện.

Sắc mặt Đường Hương Hương tái nhợt, trong lòng mặc dù cả kinh nhưng bất loạn. Nàng lạnh lùng nhìn Hắc Minh, hai tay nắm chặt Bích Thủy pháp kiếm. Sau khi thức tỉnh Vu lực, nàng đã ngưng luyện Bích Thủy pháp kiếm một lần nữa.

Ánh mắt Thiên Cơ Tử chăm chú nhìn Đường Hương Hương cùng Hắc Minh.

Nếu Đường Hương Hương thật sự giúp Huyền Môn ngăn địch, như vậy lời nói lúc trước của nàng là sự thật. Trái lại, thì có vấn đề.

Đồ Lục Vu đao bắn ra vô số huyết ti, như mạng nhện tàn sát xung quanh, chỉ trong chốc lát bao phủ toàn bộ Thái Huyền Sơn.

Sắc mặt Bạch Mi đạo nhân đại biến, xem ra Đồ Lục Vu đao trong truyền thuyết đích xác bất phàm. Hiện giờ, cũng chỉ có thể mượn sức mạnh của Hậu Thổ nương nương. Nếu không, Huyền Môn thực sự khó vượt qua cửa ải này.

Đồ Lục Vu đao dường như hút linh khí xung quanh. Thiên Cơ Tử phát hiện, không bao lâu thực vật xung quanh hoàn toàn khô héo, bốn phía giống như tử địa.

Huyết quang trên thân Đồ Lục Vu đao càng lúc càng sáng, khí tức tử vong càng cường đại, khí tức tử vong trong mắt Hắc Minh càng đậm. Đệ tử Huyền Môn thấy màn này thực sự tim đập chân run.

- A…

Ngày càng lúc càng nhiều đệ tử Huyền Môn tò mò tiến lại gần. Vì vậy Hắc Minh đã muốn hạ sát thủ, vài đạo tơ máu tiến tới, hơn mười đệ tử Huyền Môn bị hút thành người khô.

- Hắc Minh, chớ có đả thương người, nếu không đừng trách ta xuất thủ…

Nhìn thấy vài tên đệ tử bị Hắc Minh dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết, thân hình cụ diệt. Đường Hương Hương cảm giác cho tới bây giờ đều không có tức giận như thế.

Hắc Minh ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét, thanh âm cũng trở lên vô cùng kích động:

- Im miệng, ngươi im miệng cho ta. Ngươi tính là cái gì? Một kẻ phản bội đáng xấu hổ, ngươi làm gì có quyền lợi giáo huấn ta.

Đường Hương Hương lẳng lẳng nhìn màn trước mắt giống như ma quỷ này, cũng không có chút bất kỳ áy náy nào. Coi như mình là Tổ Vu thì sao? Chẳng lẽ Tổ Vu trời sinh là để đi giết chóc, giết người. Nàng không quản được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn có một cuộc sống an bình.

Đó là mục tiêu theo đuổi lúc này của nàng, chỉ có vậy thôi.

Trong lúc vô tình, hai người lơ lửng giữa không trung, con ngươi gắt gao nhìn đối phương. Hai người đều biết đối thủ cường ngạnh, cũng không dám xem thường, đem lực lượng trong cơ thể tăng lên đến cực hạn.

- Hậu Thổ, ta nhắc nhở ngươi một câu, ta và ngươi vốn là đồng loại, cần gì phải vì sinh mệnh của những con kiến bình thường này mà một sống một chết. Ta và ngươi liên thủ, là thiên hạ vô địch. Toàn bộ thế giới này sẽ nằm trong tay chúng ta.

Hắc Minh lạnh lùng nhìn Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương lạnh giọng nói:

- Đừng si tâm vọng tưởng, ta với ngươi bất đồng, ta đúng là Tổ Vu, nhưng ta có nhân tính.

Hắc Minh cười lạnh:

- Tốt, vì một cái nhân tính…

- Đúng rồi, ngươi căn bản không biết nhân tính, ta nói với ngươi cái này để làm gì?

Đường Hương Hương khinh thường nói.

Sắc mặt Hắc Minh đại biến, gầm lên nói:

- Ngươi là đồ ngu xuẩn, đừng trách ta không khách khí.

- Đến đây, để cho ta xem Đồ Lục Vu đao lợi hại thế nào?

Đạo lực trong cơ thể Đường Hương Hương kích thích, lam sắc từ quanh thân tỏa ra, dần dần làm mờ huyết sắc.

- Thiên Cơ Tử, mang các đệ tử rời đi…

Vì không muốn cho đệ tử vô tội tử vong, Bạch Mi đạo nhân hạ mệnh lệnh sáng suốt.

Thiên Cơ Tử nghe vậy, vội vàng ra lệnh cho các đệ tử rời khỏi.

Hắc Minh căm tức nhìn Đường Hương Hương, đôi mắt hắn đã đỏ như máu, huyết sắc chậm rãi vờn quanh thân thể hắn.

- Hậu Thổ, ngươi sẽ hối hận. Ngươi sẽ vì việc phản bội đáng xấu hổ mà trả giá thật nhiều…

Hắc Minh quát một tiếng, một cỗ khí tức cuồng bạo tràn ngập không gian xung quanh. Khí thế quanh thân hai ngươi bắt đầu va chạm, liên tục phát ra tiếng nổ mạnh.

- Giết!

Sau một tiếng thét, Đồ Lục Vu đao trong tay Hắc Minh mang theo thế công cường đại đánh tới, lập tức trong không khí xoay tròn hình thành một con lốc, nhanh như tia chớp hướng tới Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương lẳng lặng đứng giữa không trung, Bích Thủy pháp kiếm bộc phát ra khí thế bá đạo, đón đỡ lấy thế công của Huyền Minh.

Nhất thời, hai cố lực lượng cường đại một lần nữa va chạm giữa không trung, phát ra tiếng nổ chấn thiên, âm vang đến tận mây xanh. Sóng xung kích mạnh mẽ bắn ra bốn phía, cảnh vật chúng quanh nháy mắt bị xé nát.

Giữa không trung, hai bóng người đều lui về phía sau mấy bước. Hai người lúc này thật khó có thể phân ra cao thấp.

Hắc Minh cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, giận dữ hét lên một tiếng, thừa cơ truy kích. Đồ Lục Vu đao chém ra vô số đao mang đỏ như máu tiếp tục tấn công Đường Hương Hương.

- Huyền Minh, ngươi không nghĩ đến ta sẽ liên thủ cùng Hậu Thổ giết ngươi sao?

Đột nhiên, Hắc Thiên Ma Thần không biết từ lúc nào xuất hiện, khóe miệng hắn mỉm cười, đạp không mà đi, đứng ở bên người Đường Hương Hương, nói với nàng:

- Hậu Thổ, ta hỏi ngươi một câu. Cho đến bây giờ, ngươi có coi ngươi là nữ nhân của Long Vũ không?

- Đúng vậy.

Cùng với Vu Lực và trí nhớ thức tỉnh, Đường Hương Hương đã tu luyện tới cảnh giới tối cao của Vô Tình Thiên Đạo, nàng không còn lý do để tiếp tục giấu diếm tình yêu của mình với Long Vũ.

- Tốt lắm.

Hắc Thiên Ma Thần nói với Hắc Minh:

- Ta từng đáp ứng Long Vũ, sẽ xuất thủ bảo vệ nữ nhân của hắn. Nếu Hậu Thổ thừa nhận là nữ nhân của Long Vũ, ta dĩ nhiên không thể thờ ơ đứng nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.