Đặc Thù Không Gian

Quyển 6 - Chương 12: Cái chết của Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm (1)



Vu lực của Hắc Minh và Hậu Thổ vốn là tương đương, thế nhưng Hắc Minh có Đồ Lục Vu Đao cho nên trong vòng trăm chiêu có thể giết chết Hậu Thổ.

Lần này lệnh chủ Dục Giới nhúng tay vào, lập tức khiến Hắc Minh khó xử.

Mười hai Tổ vu tại thời kì đỉnh phong thì tương đương với năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, thế nhưng hiện tại thì vu lực của hắn chưa đạt tới đỉnh phong, cho dù có Đồ Lục Vu Đao thì cũng không phải là đối thủ của Hắc Thiên Ma Thần. Huống hồ bên phía y còn có thêm một Tổ vu là Hậu Thổ.

- Hắc Thiên... Ngươi đừng quên lời thề của mình.

Hắc Minh dường như nhớ ra điều gì đó, cười lạnh:

- Ngươi không thể xuất thủ tương trợ kiếp nạn lần này.

- Ừ. Ta biết. Tuy nhiên cũng cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi.

Hắc Thiên Ma Thần vừa cười vừa nói:

- Ta chỉ trợ giúp bạn bè của ta, cứu giúp nữ nhân của hắn mà thôi, điều này không liên quan đến kiếp nạn, chỉ đơn thuần là tình bạn.

Bạch Mi đạo nhân thấy thế, trong lòng bình tĩnh lại. Chỉ cần Hắc Thiên ra tay thì cũng không cần lo lắng Hắc Minh. Huống hồ, xem tình hình trước mắt thì đại chiến này sẽ không kết thúc nhanh chóng được.Quả nhiên, Hắc Minh lạnh lùng nói:

- Đi! Ngươi điên rồi... Hậu Thổ, chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu, sớm muộn ta sẽ tới tìm ngươi.

Nói đến đây, hắn nhìn Bạch Mi đạo nhân, nói:

- Không tới một tháng, ta nhất định sẽ diệt sạch Huyền Môn.

Nói xong câu đó, thân ảnh của hắn liền biến mất.Cùng lúc đó, Vô Nguyệt đột nhiên nói:

- Hậu Thổ nương nương, người khiến cho nô tì thật thất vọng...

Sau đó, thân ảnh của nàng cũng biến mất.

Rõ ràng là Vô Nguyệt cực kỳ thất vọng với Hậu Thổ, lại chuyển sang đuổi theo Tổ vu Huyền Minh.

Đương nhiên mục đích chính của Vô Nguyệt vẫn là vì Hậu Thổ. Ít nhất thì trong lòng của nàng nghĩ như vậy.

Trong phòng của Bạch Mi, Hắc Thiên Ma Thần, Đường Hương Hương và Bạch Mi ba người đang tề tụ. Hắc Thiên Ma Thần rất thích thú nhìn Đường Hương Hương, khóe miệng khẽ mỉm cười:

- Thật sự là không thể tưởng tượng nổi...

- Có ý gì?

Đường Hương Hương hờ hững nói.

- Không thể tưởng tượng được Hậu Thổ nương nương lại cũng có ngày hôm nay...

Hắc Thiên Ma Thần vừa cười vừa nói:

- Trong trí nhớ của ta thì ngươi không phải thế này. Trước kia ngươi hoàn toàn không để nam nhân vào trong mắt. Hiện tại... Hắc hắc. Lại thấy ngươi vì một tên đàn ông mà phản bội lại Vu tộc. Thực sự là cảm thấy rất buồn cười.

- Hắc Thiên! Câm mồm!

Đường Hương Hương lạnh giọng:

- Nếu ngươi tiếp tục nói những câu thúi như vậy, ta không ngại liều mạng với ngươi!

- Ha ha!

Hắc Thiên Ma Thần lại cười cười:

- Yên tâm đi, nói đi nói lại thì chúng ta cũng là người quen cũ. Bây giờ ngươi lại là nữ nhân của Long Vũ, ta và ngươi sẽ không trở thành địch nhân.

- Hừ!

Đường Hương Hương hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Hắc Thiên Ma Thần. Nàng quay đầu hướng về Bạch Mi đạo nhân nói:

- Bạch Mi đạo nhân, ta dự định nói rõ thân phận của ta với sư tôn Tuyết Cơ và cả anh Vũ nữa.

- Ừ!

Bạch Mi đạo nhân nhẹ gật đầu, nói:

- Đi thôi, ta ủng hộ ngươi!

...

Trước khi rơi khỏi Thiên Hải, Long Vũ để Hàn Duyệt và phụ thân hắn đợi một lát, còn hắn thì đi bái phỏng mẫu thân Trương Đại Ngưu. Trước khi đi, hắn còn lấy từ chỗ Hàn Duyệt một ít tiền, dự định đưa số tiền đó cho mẫu thân Trương Đại Ngưu. Hiện tại thì hắn cũng chẳng còn thứ gì khác có thể cho nàng.

Mẫu thân Trương Đại Ngưu đối với Long Vũ cực kỳ nhiệt tình. Sau khi thăm hỏi một chút về tình hình của Trương Đại Ngưu, nàng vui mừng nói:

- Đại Ngưu có bạn bè như cháu là bác yên tâm rồi.

Mọi việc xong xuôi, Long Vũ trở lại theo đường cũ. Thế nhưng khi đi qua cổng cư xá của Hàn Hùng gia, hắn bị một nữ nhân ngăn cản. Nữ nhân này cũng không xa lạ, mà chính là một người quen cũ, Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm.

- Công tử, vội vàng đến cảm ơn sao?

Mỹ Diễm mỉm cười, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mê người, nói:

- Theo tôi đi, chúng ta nói chuyện một chút. Tôi sẽ cung cấp cho công tử một số tình báo có thể công tử rất muốn biết.

Nhìn nữ nhân xinh đẹp, diễm lệ trước mắt, Long Vũ trong lòng suy nghĩ không ngừng, không rõ ý đồ của nàng.

- Không có hứng thú!

Long Vũ lạnh lùng cự tuyệt.

- Công tử, hà tất phải như vậy... Tôi biết một số bí mật của Hắc Minh, rất bất lợi với các người.

Mỹ Diễm uốn éo chậm rãi đi tới.

- Thật không?

Long Vũ lạnh lùng vừa hỏi vừa nói:

- Sự tình của Hắc Minh, chuyện tôi biết thì cô không biết, chuyện cô biết thì sợ rằng tôi đã biết rõ. Con hồ ly tinh nhà cô rốt cục là muốn làm gì, thành thật khai báo, nếu không đừng trách tôi hạ thủ vô tình.

- Ha ha!

Mỹ Diễm khẽ cười một tiếng, nói:

- Công tử đừng nói khó nghe như vậy, người tôi là Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng không phải là hồ ly tinh gì đó. Tôi hiểu ý của công tử, Tổ vu của Hắc Minh là Huyền Minh thì tôi cũng biết, hơn nữa tôi còn biết hắn bố trí một thông đạo cho mấy trăm người qua lại Huyền cảnh.

Vừa nghe xong lời này, Long Vũ có chút giật mình, nói:

- Nói mau, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

- Ha ha, xem ra thì công tử rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú rồi!

Mỹ Diễm khẽ cười, nói:

- Đi theo tôi, tôi có một gian phòng ở phía trước, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.

- Dẫn đường!

Cho dù Mỹ Diễm có âm mưu thì Long Vũ tự tin rằng có thể ứng phó được.

Hai người đi dọc theo đường cái về phía trước, xuyên qua hai con đường, Mỹ Diễm dẫn hắn vào một khu nhà kiến trúc không theo lối cổ điển. Từ vẻ bề ngoài môi trường cũng không tệ, thiết kế của nhà cũng rất mới lạ.

Đi vào trong, đi thang máy lên tầng 15, Long Vũ then Mỹ Diễm tiến vào một gian phòng. Vừa bước vào cửa, bên trong truyền ra một làn hương nhè nhẹ, giống như hương hoa Lan, làm say mê lòng người.

Trong phòng đầy đủ tiện nghi, mặc dù không đến mức xa hoa thế nhưng cũng rất lộng lẫy, đồ đạc trong phòng khách không làm bằng gỗ lim thì cũng bằng thủy tinh.

- Đây là thế giới thực sự của tôi...

Mỹ Diễm hờ hững nói.

Long Vũ rất hứng thú xem xét xung quanh, mỉa mai:

- Thật không ngờ loại người như cô cũng có phong cách như vậy. Đúng rồi, cô mời tôi đến đây, cô nam quả nữ thế này chẳng lẽ định dùng mĩ nhân kế?

- Ừm

Mỹ Diễm gật nhẹ đầu.

- Tôi nhận mệnh lệnh từ Hắc Minh đến để dụ dỗ công tử.

- Cô rất thành thật!

Long Vũ cười lạnh một tiếng:

- Cô cảm thấy loại người như cô có thể hấp dẫn được tôi sao? Tuy rằng tôi không ngại tình một đêm thế nhưng tôi cũng không thích loại đàn bà dâm đãng.

Đối với sự mỉa mai của Long Vũ, Mỹ Diễm cũng không tỏ thái độ bất mãn. Trái lại, nàng còn lộ ra vẻ mặt ngây ngất, dụ dỗ Long Vũ:

- Theo tôi lên giường, công tử sẽ biết được tác dụng của tôi.

- Ha ha.

Long Vũ khinh thường nói:

- Cô dụ dỗ đàn ông bằng cách này sao?

Mỹ Diễm nửa thật nửa đùa, oán giận nói:

- Không phải dụ dỗ, mà là mời. Công tử, tôi định nương nhờ ngài, chẳng lẽ ngài không tin tôi sao? Hắc Minh là vu tộc, cũng là địch nhân chung của chúng ta. Tôi hi vọng chúng ta có thể bắt tay hợp tác.

- Tôi lấy gì tin tưởng cô.

Long Vũ cười nói.

Mỹ Diễm thản nhiên đến gần Long Vũ, mang theo một làn hương thơm.

- Vậy ngài dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi? Tuy ta cùng Hắc Minh là đồng bọn thế nhưng tôi đã rất bất mãn với thái độ của hắn. Huống hồ hắn bây giờ đã là Tổ vu Huyền Minh, không phải là Hắc Minh. Tuy rằng hắn luôn giấu diếm tôi, thế nhưng tôi đã biết rõ thân phận thực sự của hắn.

Ngừng một chút, Mỹ Diễm nói tiếp:

- Như vậy đi, tôi đi làm chút rau, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Tuy rằng tôi tiếp xúc với thế giới hiện đại không lâu thế nhưng tôi cũng biết rằng nhân loại các ngài đều thích nói chuyện trong lúc đang nhậu. Nhập gia tùy tục, tôi cứ dựa theo tập quán của các ngài mà làm thôi.

- Tùy cô.

Long Vũ vốn là không muốn dây dưa với Mỹ Diễm, tuy nhiên nhớ tới câu nói trước đó của Mỹ Diễm thì hắn không thể coi thường.

Nếu như Hắc Minh thực sự có thông đạo cho trăm vạn người qua được Huyền Cảnh thì thế giới thực sẽ bị nguy hiểm. Cho nên hắn phải nắm rõ tình huống.

Trong khi Mỹ Diễm vào bếp, trong đầu hắn đang miên man suy nghĩ về chuyện này.

Không lâu sau, Mỹ Diễm bưng lên vài đĩa thức ăn hấp dẫn. Có lẽ là trùng hợp, những thức ăn này đều là thứ mà Long Vũ thích.

- Công tử, thử chút đi. Những món này là tôi mới học được trên Inte, ngài xem mùi vị thế nào?

Mỹ Diễm cười một tiếng, nhân tiện đưa đũa tới. Long Vũ gắp một miếng xương sườn, ăn xong liền khen.

- Ừm. Không tệ, trơn mềm, rất ngon. Hương vị tràn ngập trong miệng. Mỹ Diễm, xem ra cô rất có năng khiếu về nấu ăn đó.

Mỹ Diễm khẽ cười, liền mang ra một chai Ngũ Lương Dịch cùng hai chén rượu, rót cho Long Vũ một chén đầy, nói:

- Tôi không biết ngài thích uống rượu đỏ hay là rượu trắng. Nhưng mà tôi nghĩ rằng ăn đồ ăn Trung Quốc thì vẫn nên uống rượu trắng thì hơn, uống rượu đỏ tôi cứ thấy là lạ, dù sao thì tôi cũng không thích.

- Ừm, rượu trắng cũng tốt.

Long Vũ hờ hũng nói. Tuy nhiên trong lòng hắn có chút lo lắng, e là Mỹ Diễm bỏ gì đó vào trong rượu. Nếu như là độc dược thì hắn không sợ, thế nhưng nếu là xuân dược gì đó thì hắn không thể không đề phòng. Xuân dược cùng độc dược khác nhau hoàn toàn, nó chỉ kích thích bản năng nguyên thủy của con người, cho nên cái này rất khó đề phòng.

- Ha ha.

Mỹ Diễm cười phá lên, nói:

- Không ngờ là công tử thực sự lo lắng tôi hạ thuốc vào trong rượu để câu dẫn ngài.

Long Vũ làm ra vẻ bất đắc dĩ.

- Đối với loại đàn bà như cô thì tôi có thể không đề phòng sao?

- Tôi nói rồi, hôm nay chỉ nói chuyện hợp tác với ngài...

Mỹ Diễm cười nói:

- Người tu đạo Huyền Cảnh cùng Vu Tộc vốn là không đội trời chung, tôi không có lý do gì cùng hợp tác với Huyền Minh.

- Nhưng thực tế thì các ngươi vốn trên cùng hội cùng thuyền.

Long Vũ nói.

- Tôi không có lựa chọn nào khác.

Mỹ Diễm thản nhiên cười.

- Cho nên tôi mới tới tìm công tử, hy vọng ở lực lượng của ngài có thể giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của Huyền Minh.

- Tôi không tin cô.

Long Vũ khẽ mỉm cười.

- Loại người như cô thì không thể nào tồn tại cái gì gọi là đại nghĩa được. Ít nhất là trước khi xác định được tôi mạnh hơn Huyền Minh thì cô cũng sẽ không hợp tác với tôi.

Long Vũ cười, nói tiếp:

- Mục đích của cô chính là muốn dụ dỗ tôi, chỉ có điều cô lo lắng mị lực của mình không đủ, cho nên mới dùng cách này.

Mỹ Diễm lộ ra nụ cười mê người.

- Xem ra công tử thực sự sợ bị tôi dụ dỗ. Thật ra, tôi lại rất muốn lên giường với công tử... Tôi rất thích thân thể cường tráng của ngài.

- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi. Cụng ly.

Mỹ Diễm nâng chén hướng về Long Vũ ra hiệu.

Long Vũ hơi do dự một chút, cuối cùng cũng ngửa đầu uống cạn. Mỹ Diễm đặt chén rượu xuống, hờ hững nói:

- Công tử, nếu đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể tặng Bách Hoa hội cho ngài, tôi chỉ hy vọng tôi có thể đạt được sự tôn trọng xứng đáng.

Long Vũ cười nói.

- Nói như vậy, hợp tác giữa cô và Hắc Minh thực sự là không thoải mái.

- Đương nhiên!

Mỹ Diễm nói:

- Tôi là thật lòng...

Long Vũ cũng không ngẩng đầu lên, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn. Mỹ Diễm thấy thế, đứng lên nói:

- Tôi xin phép một lát... tôi muốn đi toilet..

Sau khi Mỹ Diễm rời đi không lâu, Long Vũ cảm thấy toàn thân nóng lên, máu dường như đang sôi trào. Hắn thầm kêu không ổn, không ngờ trong rượu này lại có pha thêm xuân dược.

- La Lâm, đến phiên em ra tay rồi. Em đã nói em có biện pháp giải quyết được xuân dược.

Trong lúc nói chuyện, Long Vũ liền cảm giác được trong cơ thể có thêm một dòng khí lưu ấm áp chạy xẹt qua toàn thân, trong khoảnh khắc thì cảm giác khô nóng liền mất đi.

- Chủ nhân, đã xong. Xuân dược đã được em lọc ra, có khi sau này sẽ có lúc cần đến. Bây giờ thì cứ tương kế tựu kế, anh sẽ thấy hết được ý đồ của Mỹ Diễm.

Long Vũ rất bình tĩnh bày ra bộ dạng trúng xuân dược. Hắn dùng Tử Kim Thiên Viêm làm cho hai mắt đỏ bừng, toàn thân toát mồ hôi, tiếng hít thở thì nặng nề.

Đúng lúc nàu thì Mỹ Diễm mỉm cười xuất hiện, nàng đứng cách Long Vũ ba thước, trong mắt tràn ngập xuân ý, rất kinh ngạc nhìn Long Vũ.

- Rất khó chịu à?

Mỹ Diễm hỏi.

- Ngươi thật hèn hạ... Mau đưa thuốc giải cho ta!

Long Vũ căm tức nói.

- Đây chính là xuân dược được lấy từ trong tinh huyết của tôi, cách giải duy nhất là giao hợp cùng với tôi.

Mỹ Diễm cười gian xảo:

- Tôi đã nói rồi, tôi rất thích thân thể cường tráng của công tử.

Long Vũ cả giận nói:

- Con đàn bà rắn rết này, rõ ràng ngươi nó là muốn hợp tác với ta, vì sao lại giở trò này, rốt cục là ngươi muốn làm gì.

- Tôi muốn chiếm hữu công tử!

Mỹ Diễm khẽ cười nói:

- Định lực của công tử cũng không tồi. Người bình thường trúng xuân dược của tôi thì sợ rằng giờ đã không chịu nổi.

Trong khi đang nói chuyện, mắt của Long Vũ tràn đầy dục vọng, hau háu nhìn vào Mỹ Diễm.

- Ha ha, ngoan nào. Công tử sẽ rất sung sướng, tôi sẽ đích thân giải độc cho công tử.

Mỹ Diễm cười hì hì, nói:

- Chờ sau khi chúng ta giao hợp thì công tử sẽ hoàn toàn là nô lệ của tôi.

- Là sao?

Long Vũ mắt đỏ ngầu hỏi.

- Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không muốn giấu công tử nữa. Tôi chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Hồ tộc. Hiện tại thì cả chín đuôi của tôi đều đã luyện thành, chỉ cần công tử giao hợp với tôi, tôi liền có thể khống chế linh hồn cùng trí não của công tử. Tất nhiên là tôi định sử dụng với Huyền Minh, thế nhưng giờ lại tiện nghi cho ngài rồi...

Mỹ Diễm cười nói thản nhiên. Long Vũ giận dữ, thở hổn hển nói:

- Hóa ra là ngươi đã có ý đồ khống chế một người đàn ông mạnh mẽ, để thực hiện dã tâm hùng bá thiên hạ của mình.

- Đương nhiên rồi.

Mỹ Diễm cười nói:

- Đây là tâm nguyện từ trước tời giờ của Hồ tộc chúng tôi, mà một thiên tài Cửu Vĩ Thiên Hồ như tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành được mục tiêu vĩ đại này.

- Không. Phải nỏi là sắp hoàn thành.

Mỹ Diễm chỉnh lại một chút trong lời nói của mình.

- Ngoan ngoãn đến đây nào, giao hợp cùng tôi, tôi sẽ cho công tử cảm nhận được thế nào là sự dịu dàng của đàn bà...

Giọng nói của Mỹ Diễm cực kỳ khiêu gợi.

Nếu như không có sự trợ giúp của La Lâm thì sợ rằng lúc này hắn đã bùng phát thú tính rồi.

- Để xem công tử còn có thể nhịn được bao lâu...

Mỹ Diễm cười mập mờ, bước nhẹ nhàng đến bên Long Vũ. Thế nhưng khi sắp đến gần Long Vũ thì bất ngờ một cỗ khí tức nguy hiểm đánh về phía nàng. Nàng cảm thấy không ổn, vội vàng bay ngược lại, thế nhưng một lực lượng cường đại trong nháy mắt kéo nàng trở về. Mỹ Diễm giật mình, đang muốn tấn công Long Vũ thì không ngờ đã bị Long Vũ phong bế huyệt đạo. Long Vũ ném nàng xuống giường rồi cười lạnh:

- Con hồ ly dâm đãng, không ngờ rằng anh đây lại miễn dịch trước thứ này hả. À đúng rồi, không biết rượu này có tác dụng với ngươi không...

Nói xong, Long Vũ lấy một chén rượu trên bàn, bóp miệng nàng để rượu chảy thẳng xuống dưới. Mỹ Diễm giãy dụa nhưng toàn thân đã bị chế trụ, cố gắng cũng không ăn thua.

Sau khi uống hết chỗ rượu, ngay lập tức Mỹ Diễm có phản ứng. Hai gò má ửng hồng, hơi thở dồn đập, da thịt hồng hào trơn bóng.

- Công tử, cứu tôi...

Mỹ Diễm nói với giọng sắp khóc đến nơi:

- Nếu như không được giao hợp thì thất khiếu tôi sẽ chảy máu đến chết... Xin ngài hãy chơi tôi đi, chơi tôi...

Long Vũ thả nàng xuống, khinh thường cười lạnh:

- Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với loại đàn bà dâm đãng. Đây chính là kết cục mà do ngươi tạo nên, đây là bài học đáng đời cho ngươi.

Xuân dược kích thích khiến cho toàn thân Mỹ Diễm khô nóng không chịu nổi, mềm nhũn không có chút sức lực nào. Giờ đây tóc nàng tán loạn, hai má đào đỏ bừng, đuôi lông mày còn mang thêm nét yêu kiều xấu hổ, e ấp như Lan.

- Thật sự không có thuốc giải?

Long Vũ hỏi.

Mỹ Diễm khẽ run nhẹ.

- Không có. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện làm thuốc giải, bởi vì tôi thật không ngờ rằng mị lực của tôi lại có ngày vô hiệu với đàn ông.

- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến Xuân dược này cũng có tác dụng với mình?

Long Vũ mỉa mai.

- Chơi tôi đi, giày vò tôi đi...

Mỹ Diễm rên la không ngừng.

- Ha ha, anh đây không có hứng thú với loại đàn bà dâm đãng, còn muốn ta nhắc lại bao nhiêu lần nữa?

Long Vũ nói.

- Ngươi có phải là đàn ông không!!!

Mỹ Diễm mắng:

- Tên hỗn đản này, ngươi không phải là đàn ông... Nhất định ngươi không phải là đàn ông, nếu là một người đàn ông thì không thể nào thờ ơ với ta như vậy.

- Tiện nhân. Đừng có cho rằng... cho rằng mình dâm đãng thì có thể giao cấu với loại cặn bã như Hắc Minh...

Long Vũ khinh thường nói.

- Ta hận ngươi!

Mỹ Diễm hung dữ quát.

- Ngươi hận ta, thì ta coi thường ngươi.

Hai người cùng trợn ngược mắt lên nhìn nhau.

Mấy phút sau, Mỹ Diễm vô thức rên lên một tiếng nhỏ. Hai tay nàng ôm trước ngực, đôi mắt to ngấn nước, trán đầy mồ hôi, bộ dạng chật vật không chịu nổi.

- Nói cho ta biết, thông đạo có thể chứa trăm vạn người qua lại của Huyền Minh ở đâu...

Long Vũ nói vào chính sự.

- Hãy giao hợp với ta, nếu không ta nhất quyết không nói cho ngươi.

Mỹ Diễm cắn răng nói.

- Hừ!

Long Vũ tiếp tục.

- Nếu như ngươi nói cho ta biết thì tất nhiên ta sẽ kiếm cho ngươi vài con vịt mà giải tỏa, nếu không thì cứ ở đó mà chờ chết đi...

Mỹ Diễm giãy dụa điên cuồng. Trong chốc lát thì đã cởi sạch quần áo trên người. Da thịt trắng muốt nhẵn nhụi mềm mại, vóc người đẫy đà thành thục, dưới ánh đèn toát ra vẻ dụ hoặc mê người.

- Ta hỏi ngươi lần cuối, có nói hay không?

Long Vũ nói.

- Ngươi phải giữ lời.

Mỹ Diễm đã không còn sự lựa chọn nào khác.

- Vô Tình Phong...

- Vô Tình Phong?

Long Vũ hơi sững sờ, lập tức nói:

- Ngươi chờ đấy, ta đi kiếm người giúp.

Mười phút sau, Long Vũ tìm được ở quanh hẻm vài tên nghiện, dẫn theo bọn chúng trở về. Sau đó hắn đóng hết các cửa sổ rồi giải huyệt đạo cho Mỹ Diễm.

- Đàn ông, ta cần đàn ông!!!

Hai mắt Mỹ Diễm đỏ bừng, gần như lập tức lao về một người trong số đó. Trong phòng liền vọng ra những tiếng thở dốc.

Long Vũ khinh thường, xoay người rời khỏi phòng. Ngay khi hắn vừa đóng cửa lại thì trong phòng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.

- Chủ nhân, những người kia chưa đủ để giúp Mỹ Diễm hạ hỏa, bọn họ đều phải chết.

La Lâm nhắc.

- Ta biết rồi!

Long Vũ nói:

- Mấy tên nghiện với một con hồ ly tinh, chẳng lẽ bọn chúng không đáng chết sao?

Ra khỏi khu nhà, Long Vũ gọi điện cho Lâm Phong, để hắn tới thu dọn tàn cuộc.

Đáng thương cho thiên tài kiệt xuất của Cửu Vĩ Thiên Hồ, hôm nay lại rơi vào kết cục như vậy.

Đúng như câu nói kia, trời gây họa còn có khả năng tránh, tự mình gây họa tránh sao thoát.

Mỹ Diễm hại người cuối cùng lại thành hại mình, đây cũng chính là báo ứng của nàng.

...

...

Sau khi trở lại tổng bộ Huyền Môn, ngay lập tức Long Vũ đem những tin tức mình biết báo cho Bạch Mi đạo nhân và Thiên Cơ Tử. Bạch Mi đạo nhân nghe vậy, thở dài nặng nề, nói:

- Haizz, thực ra ta nên sớm nghĩ đến... Huyền Minh xây dựng thông đạo là kiệt tác trước đây của Hắc Minh. Huyền Minh thâu tóm Hắc Minh thì hắn sẽ tiếp tục phát triển nó.

Thiên Cơ Tử cao giọng hỏi:

- Tổ sư, chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Tìm thông đạo kia, phá hủy nó. Nếu không, thế giới hiện đại sẽ phải chịu một phen sóng gió.

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Thiên Cơ Tử, đi an bài một chút đi, đêm nay lập tức hành động.

Thiên Cơ Tử nghe vậy vội vàng đi bố trí.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Bạch Mi đạo nhân và Long Vũ. Bạch Mi đạo nhân suy nghĩ một chút, nói:

- Tiểu Vũ, ta có một chuyện luôn muốn nói với con, thật ra Hương Hương cũng không bị mất trí nhớ.

Long Vũ nghe xong cũng không tỏ ra bất ngờ, cũng không thấy vui mừng.

- Sao? Con không thấy bất ngờ sao?

Bạch Mi đạo nhân hỏi.

- Con đã sớm biết.

Long Vũ nói:

- Con đã sớm nghi ngờ nàng không mất trí nhớ. Bạch Mi đạo nhân, nàng có nỗi khổ gì vậy?

- Vô tình thiên đạo!

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Trừ phi nàng tu luyện đến cảnh giới cao nhất, vô tình chính là hữu tình, mới có thể tiếp tục nối lại duyên xưa với con. Bây giờ nàng đã có thể làm được.

Nghe xong lời này, Long Vũ lại trở nên kích động.

- Con đi tìm nàng!

Long Vũ định rời khỏi.

- Từ từ!

Bạch Mi đạo nhân gọi Long Vũ lại nói:

- Con chớ vội đi tìm Hương Hương, ta còn có chuyện chưa nói hết. Tiểu Vũ, Hương Hương là Hậu Thổ nương nương của Tổ vu.

- Hậu Thổ nương nương?

Long Vũ cau mày nói:

- Không thể nào?

- Sự tình Hắc Minh biến thành Huyền Minh con còn nhớ chứ. Trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Tiểu Vũ, đây là sự thật con phải chấp nhận. Tuy nhiên tình huống của Hương Hương thì hơi khác, nàng là Hậu Thổ nương nương chuyển thế, mà không phải là trọng sinh nhờ vào Vu chủng. Cho nên Hương Hương chính là Hậu Thổ nương nương, Hậu Thổ nương nương chính là Hương Hương. Bọn họ thực chất là cùng một người.

- Vậy nàng đâu?

Long Vũ nói:

- Có phải là đã đi cùng Huyền Minh rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.