Đặc Thù Không Gian

Quyển 6 - Chương 22: Cha là Tổ Vu?



- Đúng vây.

Long Vũ nghiêm túc gật dầu, cũng không nhắc lại.

Mấy ngày kế tiếp, hai người bắt đầu ở lại núi tu luyện. Nhưng mà thời gian hai người ở chung đa phần là xấu hổ.

Long Vũ nghĩ thầm sự tình đều đã xảy ra, chẳng thà thản nhiên đối mặt. Hắn vài lần muốn cùng Dao nói gì đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng đều bị dọa cho cắp đít bỏ đi.

Cũng may, hai người đều rất bận rộn, cho nên cũng không có nhiều bận tâm.

Ban đầu, bởi vì tu vi tăng quá nhanh, hắn lo lắng có ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng từ tình huống hiện tại, tu vi của hắn rất ổn định, làm cho những bất an trong lòng giảm đi rất nhiều.

Bởi vì hắn chăm chỉ tu luyện, sức chiến đấu của hắn dần dần lớn mạnh. Tuy tu vi của hắn chỉ tăng lên một cảnh giới, nhưng biến hóa bên trong lại không gì có thể so sánh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua một tháng. Nhưng bất kể là Dao hay Long Vũ đều đã ổn định tu vi trong cơ thể.

Thời gian buổi tối, hai người đều hẹn nhau sẽ rời khỏi chỗ này vào sáng hôm sau.

Sáng sớm, hai người rời khỏi sơn động, lập tức trở về tổng bộ Thiên Đường. Từ tin tức của Mã Ngọc, Thiên Tăng hòa thượng đã được Bồ Đề Kim Phật chữa trị. Nhưng mà Đại Thiên Thế Giới cùng Huyền Minh đã hiệp nghị, không hề nhúng tay vào tranh đấu giữa Vu Tộc cùng hậu duệ của Thượng Cổ Luyện Khí.

- Xem ra chúng ta đã mất đi một phần lực lượng...

Long Vũ cảm thấy việc này có chút đáng tiếc.

- ……

Mã Chính Phong giễu cợt nói:

- Tên Na Ta hòa thượng đầu đường xó chợ của Đại Thế Giới, hoàn toàn không muốn cùng Vu Tộc động thủ. Chỉ vì nghĩ cách cứu Thiên hòa thượng, lại phải thương nghị với Vu Tộc. Rõ ràng chính là bọn họ cố ý. Tiểu Vũ, đệ không biết, trong năm Phương Thiên, cái tên Na Ta luôn mồm niệm A Di Đà Phật là tên hèn hạ nhất.

- Ra vậy.

Long Vũ thản nhiên nói:

- Đệ đồng ý với quan điểm của huynh. Từ trước tới nay Đại Thiên Thế Giới đều tự cho mình là chính nghĩa. Nhưng khi ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, bọn họ liền làm con rùa rụt đầu. Hoặc là tìm kiếm cái lý do rách nát, lấy cớ rút lui.

Cho tới nay, kỳ thật Long Vũ thấy Thiên Tăng hòa thượng đối nhân xử thế cũng không tệ. Hiện giờ thấy bọn họ có hành động như vậy, hắn cảm giác lão già Na Ta hòa thượng có chút đáng giận.

- Quên đi, việc này chúng ta cũng không xen vào. Vu Tộc cung hậu duệ của Luyện Khí chiến đấu cũng không phải là việc chúng ta gánh vác. Mã đại ca, gần đây có thấy tin tức cha mẹ cùng chú của đệ.

Mã Chính Phong vội vàng nói:

- Tiểu Vũ, huynh định nói cho đệ chuyện này. Cha mẹ của đệ chưa có tin tức, nhưng chú của đệ chúng ta đã tìm được. Hắc hắc, kỳ thực chính là hắn ta tự vác mặt tới. Chúng ta đã an bài cho hắn một chức vụ tại Thiên Đường. Huynh hiện tại dẫn đệ đi gặp hắn ta…

- Tốt, tốt…

Long Vũ có chút kích động:

- Vâng. Hiện tại huynh mang đệ tới đó. Bác Dao, bác đi cùng cháu chứ?

- Chính cậu đi đi, tôi muốn đi tìm Thi Nhân nói chuyện.

Kỳ thực từ lúc Dao mới tiến vào Thiên Đường, cũng đã cảm ứng được khí tức của con gái Thi Nhân. Hiện giờ nàng đã xác thực Long Vũ nói thật, tránh né cũng vô dụng. Tốt nhất là phải tìm con gái nói chuyện.

- Vâng, vậy cô đi đi, sau này tôi sẽ tìm cô.

Long Vũ nói.

…………………………….

…………………………….

Đợi cho Long Vũ đi khỏi, Thi Nhân, Thi Ý liền xuất hiện trước mặt Dao. Sắc mặt Thi Nhân có chút khó coi. Còn Thi Ý mang vẻ mặt mỉm cười thản nhiên. Tuy rằng Thi Nhân không nói gì, nhưng cùng là một người phụ nữ, Thi Ý tất nhiên nhận ra hai mẹ con dường như có chút mâu thuẫn.

- Hai người cứ nói chuyện, tôi sẽ rời đi.

Mấy ngày này, Thi Nhân, Thi Ý ở cùng với nhau, liền giống như hai chị em. Đi vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại:

- Không biết là chuyện gì, nhưng hai người cũng đừng có to tiếng với nhau. Kỳ thật trên thế giới này, cái quý trọng nhất là thân tình.

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Thi Nhân bước lên phía trước.

Dao cũng lập tức bước theo. Hai người đi đến một ngọn núi phía Đông tổng bộ Thiên Đường. Đứng trên đỉnh núi, Thi Nhân ngẩng đầu nhìn giữa không trung, tự nói một mình:

- Con nên làm cái gì bây giờ?

- Con cũng biết?

Dao thở dài nói:

- Mẹ cũng vì muốn tốt cho Tiểu Vũ. Mẹ nghĩ con nên hiểu cho mẹ.

- Mẹ. Chúc mừng!

Thi Nhân thản nhiên nói:

- Mẹ rốt cuộc đã đột phá tu vi bình cảnh, thành công tiến vào tu vi Hoàng Cảnh. Là thân làm con, tự đáy lòng con chúc mừng mẹ.

- Cám ơn!

Dao nhẹ giọng nói:

- Thi Nhân, con nên biết, tu vi của Long Vũ cũng tiến nhập Hoàng Cảnh. Cả hai cùng giúp đỡ nhau.

- Con biết, nhưng hai người đều là người thân của con…

Giọng nói của Thi Nhân có chút phẫn nộ:

- Mẹ là mẹ của con, mà anh ấy là người đàn ông của con. Đây chính là sự thật. Nhưng hai người lại làm như vậy. Mẹ nói cho con biết, con phải làm cái gì bây giờ?

- Lúc ấy mẹ không còn lựa chọn nào khác.

Dao nói.

Thi Nhân sững sờ.

Đôi mắt nhìn sang mẹ mình nói:

- Mẹ có ý gì? Chẳng lẽ là do Long Vũ mạnh mẽ làm tới? Mẹ nói cho con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Mẹ cùng Tiểu Vũ từ Phượng Sào đi tìm con, nửa đường bị Huyền Minh chặn đứng, Tiểu Vũ trọng thương. Sau đó mẹ mang cậu ta chạy trốn, rồi giúp cậu ta chữa thương. Lúc ấy thương thế cậu ta rất nặng, cho nên mẹ chỉ có thể dùng bổn mạng nguyên khí. Ai biết được con cùng Phượng nha đầu đều đã cho hắn máu của Phượng tộc, cho nên đạo lực của mẹ không thể khống chế, bị hắn điên cuồng hút lấy. Dường như một nửa đạo lực bị Long Vũ hút đi. Sau đó mẹ kịp thời ngăn lại, nhưng cũng lập tức hôn mê…

Nói tới đây, Dao thản nhiên nói:

- Sau đó Long Vũ dùng Tử Kim Thiên Viêm kích hoạt đạo lực trong cơ thể của mẹ… Chuyện tiếp theo, hẳn là con đã biết….

- Đây chỉ là cái cớ!

Thi Nhân cười lạnh một tiếng:

- Mẹ, nói thật cho con. Nếu như không có chuyện này, thì mẹ cũng vẫn vừa lòng Tiểu Vũ đúng không?

- Không phải như vậy.

Dao nói:

- Lúc bắt đầu, đây chỉ là một giao dịch. Hiện giờ giao dịch đã xong, mẹ cùng cậu ta không có bất kỳ liên quan nào. Chuyện của mẹ sẽ không liên quan gì đến quan hệ giữa các con.

- Nhưng sự việc cũng đã xảy ra.

Thi Nhân châm chọc:

- Hai ngườidù sao cũng đã hợp thể, hơn nữa lực lượng cũng hòa vào nhau. Con không thể tưởng tượng được khi con cùng Tiểu Vũ ngủ cùng một chỗ, trong lòng sẽ có cảm thụ như thế nào. Mẹ của con, mẹ quá ích kỷ.

- Mẹ ích kỷ?

Dao hừ nói:

- Miệng con nói mẹ ích kỷ, vậy con không ích kỷ? Thi Nhân, con gái của mẹ, chẳng lẽ con không vì mẹ của con suy nghĩ một chút. Mấy năm nay mẹ đã phải chịu đựng những gì? Con cũng là phụ nữ, khổ sở trong lòng mẹ, con có biết hay không? Ban đầu, mẹ chỉ một lòng tranh giành quyền lợi, nhưng con cùng Tiểu Vũ ngăn cảnh mẹ, khuyên giải mẹ. Con người khi còn sống cũng phải có quyền theo đuổi tình yêu chứ?

Nói tới đây, nàng giải thích:

- Thi Nhân, đừng quên, mẹ và con đều không phải nhân loại. Lễ nghĩa liêm sỉ, luân lý đạo đức chẳng qua chỉ là tiêu chuẩn của nhân loại. Chúng ta tuy rằng tu luyện hóa hình, nhưng chúng ta vẫn là Phượng tộc. Lúc trước tình huống xảy ra ở Phượng tộc con cũng nói với mẹ như vậy. Nhưng tại sao xảy ra chuyện này con lại canh cánh trong lòng?

- Mẹ. Con nghĩ mẹ không muốn đang dây dưa vấn đề. Con chỉ hỏi mẹ, sau này mẹ muốn xử lý quan hệ giữa mẹ cùng Tiểu Vũ thế nào?

Thi Nhân hỏi.

- Mẹ hiểu.

Dao thản nhiên nói:

- Ban đầu chỉ là một hồi giao dịch, mẹ đã nghĩ nó sẽ kết thúc, nhưng không ngờ việc này chỉ là một bắt đầu. Thi Nhân, tha thứ cho mẹ. Mẹ không thể đảm bảo, bởi vì mẹ phát hiện, mẹ đã không thể khống chế lòng.

- Con hận mẹ.

Lưu lại một câu. Thi Nhân liền xoay người rời đi.

- Thi Nhân.

Dao gọi một tiếng, nhưng Thi Nhân cũng không dừng bước. Dao cũng không có đuổi theo, nói chung hai mẹ con lúc này cũng không dễ chịu.

Có lẽ, chỉ có Long Vũ mới có thể điều tiết được quan hệ giữa hai mẹ con nàng.

……………………………..

……………………………..

Trong lúc hai mẹ con Dao không mấy vui vẻ, hai chú cháu Long Vũ vui vẻ ôm chặt lấy nhau. Long Thiên Trạch vui mừng than:

- Tiểu Vũ. Cháu thực sự càng ngày càng có tiền đồ. Chú thực nằm mơ cũng không nghĩ rằng, cháu lại có thể đạt tới tu vi Hoàng Cảnh, đứng trên đỉnh phong của thế giới này. Nếu đại ca biết được tình huống hiện tại của cháu, đại ca sẽ rất vui…

- Chú… Kỳ thực tu vi của cháu cũng không tính là cái gì. Trên Hoàng Cảnh có Tiên Cảnh, trên Tiên Cảnh có Hữu Thiên Ngoại Thiên.

Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cháu còn phải tiếp tục cố gắng. Đúng rồi, chú, từ nay về sau cũng cũng không cần vất vả một mình ra ngoài. Việc tìm kiếm cha mẹ, cháu sẽ xử lý.

- Được.

Long Thiên Trạch nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Vũ, chú nghe nói dị năng giả chúng ta có huyết mạch Vu Tộc, tương lai sẽ biến thành Vu, có thật như vậy không?

- Đúng vậy.

Long Vũ cũng không giấu diếm, nghiêm túc nói:

- Chú, chính xác là như vậy. Nhưng mà chú yên tâm, trong tình huống bình thường, huyết mạch Đại Vu sẽ không thức tỉnh. Trừ khi là bị Tổ Vu làm cho thức tỉnh, hoặc là bản thân có Vu chủng trong người.

- Thì ra là như vậy.

Long Thiên Trạch thở dài một hơi, lập tức lo lắng nói:

- Tiểu Vũ, kỳ thật khoảng thời gian trước, chú có gặp một Đại Vu, có lẽ là Tổ Vu… Bộ dạng của hắn… Bộ dạng của hắn…

Long Vũ dường như minh bạch điều gì, vội vàng hỏi:

- Chú, ý chú hoài nghi cha cháu biến thành Vu Tộc? Huyết mạch Đại Vu trong cơ thể thức tỉnh rồi?

- Chú cũng không dám chắc có phải là đại ca hay không. Chúng ta giằng co một hồi trên không trung. Quanh thân hắn có một cỗ hắc khí vây quanh, chú không có biện pháp nhìn rõ ràng. Nhưng chú cảm giác ánh mắt ấy có chút giống, hơn nữa trong lòng chú có cảm giác mãnh liệt…

Long Thiên Trạch nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.