La Lâm khẽ cười một tiếng, đến gần Long Vũ một chút, cười nói:
- Chủ nhân, anh còn nhớ vì sao em lại tới thời đại này không?
Long Vũ trả lời:
- Lúc trước anh đã biết, Thiên Sư La Hậu tới phủ Nguyên Soái hái hoa, cùng yêu thú thập cấp Thiên Dực Hổ đại chiến. Cuối cùng lưỡng bại cầu thương, lấy lực lượng cường đại tìm thông đạo xuyên không, lúc sau tất cả đều bị cuốn vào bên trong.
- La Hậu hái hoa, mục tiêu là ai?
La Lâm hỏi.
- Con gái của nguyên soái đế quốc – La Lâm.
Long Vũ trả lời.
- Chính là như vậy…
La Lâm âm u nói:
- Hiện tại em rất nghi hoặc, em không biết mình là La Lâm con gái nguyên soái đế quốc hay là La Lâm máy tính hình người. Hoặc là kết hợp cả hai.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Long Vũ ngạc nhiên nói.
La Lâm lắc đầu nói:
- Nếu em chỉ là máy tính hình người, em sẽ không đủ năng lực kiểm tra triệu chứng bệnh tật của mình. Bởi vì điểm thiết kế mấu chốt của người máy sẽ không có nhân tính cùng lối suy nghĩ. Nhưng trên thực tế em có lối suy nghĩ của mình, cũng có nhân tính. Chủ nhân, ba tháng trước xuất hiện một cố năng lượng ẩn kín được hoạt hóa, hơn nữa hoàn toàn dung hợp với em. Khi đó, em từng cho mình chính là con gái nguyên soái đế quốc. Nhưng sau đó em phát hiện, em lại có toàn bộ công năng của máy tính hình người.
Long Vũ nghe thấy như vậy, cảm thấy có chút lộn xộn.
Dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn La Lâm:
- Theo như lời em nói, em là kết hợp giữa hai người. Là linh hồn con gái nguyên soái đế quốc dung hợp với máy tính hình người.
- Không xác định được, có lẽ là như thế.
La Lâm đột nhiên cười cười:
- Kỳ thực em không muốn vì chuyện này mà thêm rối rắm. Trong yếu hơn là, em cũng có được sinh mệnh. Chủ nhân, em hi vọng anh có thể để cho em đi theo anh. Mãi mãi theo anh…
- Việc này?
Long Vũ cũng có chút nghĩ không thông. La Lâm ở bên cạnh hắn, chính xác là nàng trợ giúp cho hắn rất nhiều. Nhưng hiện giờ nàng cùng trước kia bất đồng. Trước kia nàng chỉ là một bộ máy tiên tiến. Nhưng tình huống hiện tại, nàng cùng nhân loại giống nhau. Nếu như để nàng theo mình, chuyện riêng tư của mình…
- Hắc hắc…
La Lâm đột nhiên nở nụ cười:
- Chủ nhân, em biết anh đang lo lắng cái gì. Với em mà nói, anh không có bất luận riêng tư gì. Em đã biết hết thảy. Sau khi anh cùng những cô gái trên giường, em đều quan sát toàn bộ. Ha ha, em còn có cả bản sao hình ảnh.
Long Vũ nghe vậy, hít một hơi lạnh. Nghe nói phương pháp ghi hình, hắn vội vàng nói:
- La Lâm, em thực hồ đồ. Em không thể sao chép lại những việc đó chứ.
- Chủ nhân yên tâm. Đây đều là những thứ em được em cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.
La Lâm tự hào nói:
- Cho dù là hacker lợi hại nhất ở thế giới này so chiêu cùng với em, trong khoảnh khắc em có thể cho hắn tâm phục khẩu phục. Cho nên anh cứ yên tâm, những thứ đó tuyệt đối an toàn.
Kỳ thực Long Vũ đại khái có thể yêu cầu La Lâm xóa bỏ. Nhưng hắn cũng không biết tại sao, thật ra hắn lại thích để cho La Lâm quan sát mình làm việc đó.
- La Lâm, sau này em là người tự do…
Long Vũ trầm tư một chút nói:
- Sau này em không cần phải gọi anh là chủ nhân… Trước kia em chỉ là một bộ máy tính, nhưng bây giờ em đã có nhân tính. Từ hôm nay trở đi, em cứ gọi anh là danh xưng là được…
- Không được…
La Lâm nóng nảy:
- Chủ nhân, có phải anh cảm thấy hiện tại em bất tiện, không còn muốn em nữa.
- …
- Đương nhiên là không phải.
Long Vũ thấy vẻ mặt lo lắng của La Lâm, vội vàng nói:
- Em hiểu nhầm ý của anh rồi. Ý của anh là, em hẳn phải có được sự tôn trọng.
- Tôn trọng?
Vẻ mặt La Lâm mê mang:
- Nếu anh không cho em gọi anh là chủ nhân, đó chính là anh không tôn trọng đối với em. Em luôn cảm thấy, em thực sự phải gọi anh là chủ nhân.
- Ha ha…
Long Vũ cười cười:
- Không bằng thế này. Từ hôm nay trở đi em gọi anh một tiếng là đại ca đi…
- Đại ca? Em vì sao phải gọi anh là đại ca? Em là em gái anh sao? Như vậy có vẻ không được?
La Lâm cái hiểu cái không nhìn Long Vũ, nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý:
- Được rồi, nghe lời anh. Đại ca…
- Đúng rồi, chủ nhân. Có sự tình thiếu chút nữa em quên nói với anh. Anh đang làm một chuyện vô cùng quan trọng, đó là đem Tử Kim Thiên Viêm dung hợp cùng đạo lực, mới sinh ra một loại lực lượng có uy lực rất lớn, cường độ không thua kém gì lực lượng của Vu Thần Ba Độ.
La Lâm nói:
- Nếu đúng như suy đoán của em, đây là một loại lực lượng thuộc cấp độ rất cao.
- Thần lực?
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Khả năng là Thần lực cùng không lớn đi?
- Cụ thể em cũng không nắm rõ lắm.
La Lâm nói:
- Trừ khi em có thể có được tin tức chính xác từ Thiên Ngoại Thiên, nếu không em cũng không thể phân tích ra được đáp án.
- Vậy à?
Long Vũ nhàn nhạt đáp, lập tức cười nói:
- Nhưng thật ra Thần lực không phải là chuyện trọng yếu, quan trọng là… Lực lượng của anh lại lần nữa tăng lên. Cón có, anh luôn tận lực truy tìm cha mẹ anh, hiện giờ cũng đều đã tìm được rồi. Tâm tình của anh từ trước tới giờ chưa có lúc nào cao hứng lúc này…
Nói tới đây, Long Vũ đột nhiên ngửa đầu huýt dài. Trong tiếng huýt gió mang theo vui vẻ vô tận cùng vui mừng. Thanh âm rung trời, giống như tiếng rồng thở quanh quẩn ở cuối chân trời.
Đúng lức này, sắc mặt La Lâm hơi đổi, trong đôi mắt lộ ra sát khí vô cùng mạnh mẽ.
- La Lâm, em nhận ra cái gì thế?
Long Vũ vội vàng hỏi.
- Là khí tức của Huyền Minh.
La Lâm nói.
- Hắn đang ở chỗ nào?
Long Vũ nói:
- Em dẫn đường, chúng ta tới đó nhìn xem.
La Lâm dứt lời, lập tức triển khai thân hình, tốc độ giống như sao băng. Cho dù là Long Vũ, phải thi triển hết sức mới miễn cưỡng theo đuổi kịp. Hai người dọc theo ngọn núi Thái Huyền Sơn hướng tới Thái Dương Phong. Dưới ánh trăng, hai đạo lưu quang hiện lên. Lúc tiếp cận Thái Dương Phong, một cỗ khí quỷ bí có mùi chết chóc làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn truyền tới.
- La Lâm, em cảm giác được cái gì không?
Long Vũ hỏi.
- Đại ca… Không tốt, là bọn họ…
La Lâm thấp giọng nói:
- Là người của nghiệp đoàn dị năng…
Nghe La Lâm nói như thế, Long Vũ chợt giật mình, vội vàng mở ra cảnh kỳ. Nhất thời, cả Thái Dương Phong đều hiện trong tâm thần Long Vũ. Đệ tử Huyền Môn tấp nập đi kiểm tra tình huống.
Long Vũ, La Lâm vội vàng hướng tới dãy phòng của nghiệp đoàn dị năng.
- Anh Vũ, bọn họ đã đi rồi…
Khi bọn họ tiến tới, khí tức của Huyền Minh đã biến mất không thấy. Trong phòng chỉ còn Long Phi thở dài nói:
- Đám người Yến Nam Thiên đã tự nguyện đi theo Huyền Minh rời khỏi chỗ này…
- Haiz…
Long Vũ cũng thở dài:
- Xem ra họ không thể chống cự được sự hấp dẫn của lực lượng…
- Tiểu Vũ, nếu không phải vì cháu, ông nghĩ ông cũng sẽ đi…
Long Phi thở dài:
- Mấy ngày này, chúng ta được truyền thụ càng ngày càng nhiều tin tức về Vu tộc, chúng ta khát vọng có được lực lượng mạnh mẽ.
- Ông nội…
Long Vũ nói:
- Muốn có lực lượng mạnh mẽ, không nhất định phải trở thành Vu tộc.
- Ông nội?
Long Phi sững sờ thở dài một lần:
- Cháu gọi ông là cái gì? Cháu gọi là ông nội, cuối cùng cháu cũng chịu nhìn nhận lão già này… Được rồi, cuối cùng cháu cũng chịu nhìn nhận ông.
- Ông nội.
Long Vũ nói một tiếng xin lỗi:
- Ông nội, ông còn không biết, cháu đã tìm được cha mẹ cháu. Cháu muốn cho tâm tình hai người bình tĩnh lại, sau đó mới mang họ tới đây…
- Tiểu Vũ, cháu nói thật sao?
Long Phi lệ tràn đầy hai mắt nói:
- Bọn họ ổn cả chứ?
- Chúng con ổn cả… Thưa cha.
Ngay lúc này, đoàn người Long Thiên Diệu, Thủy Tiên, Đường Hương Hương, Thi Nhân cũng nghe tin chạy tới đây.
Vừa vào tới cửa, Long Thiên Diệu, Thủy Tiên nhất thời nhào vào lòng cha già.
- Ha ha…
Long Phi cười nói:
- Ông trời đối đãi với chúng ta cũng không tệ.
…………………………….
…………………………….
- Cô gái này chính là…?
Thừa dịp Long Thiên Diệu, Thủy Tiên cùng Long Phi ôm nhau khóc như trẻ con đói sữa mẹ, Thi Nhân chỉ vào La Lâm xinh đẹp đang đứng bên cạnh tò mò hỏi.
- Cô ấy là La Lâm.
Giờ phút này, Long Vũ chỉ có thể giới thiệu như vậy. Về thân phận chân thật của La Lâm, lúc này giải thích rõ ràng cho mọi người thực không hợp lý.
- Các vị khỏe, tôi là La Lâm, anh Vũ là đại ca của tôi.
La Lâm rất có lễ phép nói với mọi người.
Mọi người đối với sự xuất hiện của La Lâm rất tò mò. Âm thầm đoán già đoán non, không biết từ lúc nào Long Vũ lại dụ dỗ được một cô bé xinh xắn dễ thương như thế.
Sắc mặt Long Vũ có chút ngô ngố, giải thích cũng không tốt.
- Tôi và Long Vũ ca ca đã kết bái làm anh em.
La Lâm cười nói:
- Sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn…
Nói xong nàng lại cúi đầu chào.
Hảo cảm của mọi người đối với La Lâm lập tức tăng lên rất nhiều.
Nhưng bọn họ vẫn nghĩ không ra, La Lâm này rốt cuộc từ nơi nào xuất hiện.
Từ khí tức của nàng, tu vi cũng xấp xỉ với Long Vũ.
Nhưng hiện tại ở Huyền Cảnh, thực sự chưa từng nghe qua nhân vật số một như vậy.
Bạch Mi đạo nhân nhíu mày. Hắn cảnh giác, nữ nhân này thật thần bí, có thể có quan hệ cùng với Thiên Ngoại Thiên. Nếu không, thực sự không có cách giải thích nào khác.
Ngay cả Bạch Mi đạo nhân có kiến thức rộng rãi, cũng không thể nghĩ rằng cô gái xinh đẹp này lại xuyên không mà tới.
- Mọi người, về chuyện của La Lâm, tương lai nếu có cơ hội, tôi sẽ giải thích cùng mọi người. Tóm lại, mọi người cứ coi cô ấy như em gái tôi là được.
Long Vũ nói.
Bên kia, Long Phi, Long Thiên Diệu, Thủy Tiên ôm nhau khóc sướt mướt, mọi người đã vứt bỏ hiềm khích trước kia, đủ loại ân oán năm xưa đều tan thành mây khói.
Long Vũ thấy vậy, trong lòng vui mừng.
Nói thật ra, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu hắn vui vẻ đến thế. Tục ngữ nói, mọi người tương phùng, là chuyện vui vẻ nhất. Ngày hôm nay có thể nói Long Vũ mặt đầy hồng quang, xuân phong đắc ý.
Thiên Cơ Tử đề nghị nói:
- Buổi tối mọi người chúng ta cùng nhau tham dự tiệc rượu… Một là vì Thủy Tiên, Thiên Diệu mời khách từ phương xa đến dùng cơm. Thứ hai, ta cũng muốn chính thức giải thích với hai người. Thứ ba, chúng ta thương nghị phải ứng phó thế nào với việc nghiệp đoàn dị năng bỏ đi.
Đề nghị của Thiên Cơ Tử rất nhanh được mọi người đồng ý.
Thừa dịp mọi người chuẩn bị tiệc rượu, Long Vũ cùng La Lâm vụng trộm đi tới đỉnh núi, nghĩ xem nên giải thích với mọi người thế nào về thân phận của La Lâm.
Ý của La Lâm là ăn ngay nói thật.
Nhưng trong lòng Long Vũ căn bản có chút băn khoăn, lo lắng khiến người khác hiểu lầm cùng ngờ vực vô căn cứ.
- Long Vũ ca ca, vấn đề là hiện tại bọn họ đã hoài nghi.
La Lâm nói:
- Hiện tại có rất nhiều người đều cho rằng em là người đến từ Thiên Ngoại Thiên.
- Đúng vậy, Bạch Mi đạo nhân dường như cũng nghĩ như vậy.
Long Vũ nói:
- Anh cũng không muốn mọi người có nhiều băn khoăn trong lòng.
La Lâm có ý thức tới gần Long Vũ, thân mình cọ cọ trên cánh tay hắn:
- Long Vũ ca ca, anh yên tâm, chuyện này chỉ cần nói rõ là vô sự. Hơn nữa, anh chỉ cần nói rõ với những người thân cận với anh là được. Về phần người khác, trực tiếp coi nhẹ không quan tâm là được rồi.
- Như vậy cũng coi như ổn thỏa.
Long Vũ cười nói:
- Anh làm gì để ý nhiều đến như vậy.
- Long Vũ ca ca, anh thấy em đẹp không?
La Lâm giả bộ làm ra một bộ dáng kiều mỵ. Một trận gió nhẹ thổi qua, cổ áo tựa hồ mở rộng ra một chút. Môt mảng da thịt trắng trước ngực hiện ra, làm cho người nhìn chân tay ngứa ngáy.
- Long Vũ ca ca, La Lâm muốn làm người thân cận nhất của anh…
La Lâm sâu kín nói:
- Từ sau khi La Lâm có nhân tính, em cảm thấy tịch mịch, cô đơn, bất lực… Tâm lý của em luôn trống trải…
Nói xong, nàng tới gần lồng ngực Long Vũ, thân mình nhẹ nhàng uốn éo.
Long Vũ bị mị ý của La Lâm trêu trọc khiến tâm thần hắn nhộn nhạo. Hắn vội vàng vận chuyển Tử Kim Thiên Viêm, đem dục niệm đánh tan.
- Long Vũ ca ca, anh không thích em như vậy sao?
La Lâm ngẩng đầu, đem cổ áo kia rớt ra:
- Đây là để cho anh nhìn, trước kia em thấy anh luôn rất thích nhìn ngắn mấy người Thi Nhân mà.
Long Vũ theo bản nằng nhìn thoáng qua cổ áo của nàng. Nhìn thấy hai nhúm vú đỏ hồng, hắn thầm kêu cứu mạng.
Thoáng do dự một chút, hắn run rẩy lấy hai tay giúp đỡ La Lâm đem vạt áo chỉnh sửa lại cho tốt. Tuy rằng còn cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được co dãn trên người La Lâm.
- Chúng ta trở về tiệc rượu thôi. Có lẽ cũng đã bắt đầu rồi.
Long Vũ hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, tránh người đi trước. Theo sát phía sau hắn là một cô gái bộ mặt tươi cười kỳ quái, nhìn nàng hiện lên vẻ dễ thương.
…………………………….
…………………………….
Tiệc rượu rất long trọng, Thiên Cơ Tử trước mặt cao tầng Huyền Môn nói lời xin lỗi Long Thiên Diệu, Thủy Tiên. Long Phi là người cố chấp nhưng cũng đồng dạng nói lời xin lỗi.
Đối với việc này, Long Vũ vô cùng vui mừng.
Long Thiên Diệu, Thủy Tiên coi như khổ tận cam lai.
Điều làm bọn họ vui mừng cùng tự hào nhất chính là đứa con trai Long Vũ của mình.
Lúc trước, bọn họ đem con trai phó thác cho Long Thiên Trạch, Tuyết Cơ, chính là hi vọng đứa con cỏ thể sống an ổn cả đời. Lại không nghĩ rằng, đứa con của họ là một người oanh liệt như vậy.
Đứa con trai của họ có thể so sánh được với năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, hai vợ chồng uống liền vài chén rượu, thậm chí họ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Bữa tiệc diễn ra mỹ mãn, hơn hai giờ liền kết thúc.
Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Long Thiên Diệu, Thủy Tiên không chết, hiện giờ có thể hưởng phúc, cũng nên giải quyết tốt những việc lâu lắm không làm. Đồng thời, Thi Nhân, Đường Hương Hương cũng nhân cơ hội này tập trung một chỗ chơi trò trẻ con không được coi.
Tại yến hội, mọi người thương nhị, Long Vũ cùng Đường Hương Hương tiến vào Huyền Cảnh tìm kiếm dị năng giả bị Huyền Minh mang đi. Nếu có thể, phải tận lực nghĩ cách cứu viện họ.
Nhưng mà mọi người cũng lo lắng, đối phương có Vu Thần Ba Độ trấn thủ, nói không chừng tất cả dị năng giả lần này có lẽ đều trở thành Đại Vu.
Sau khi ra khỏi đại sảnh yến hội, lúc đi về phòng Long Vũ, Thi Nhân đột nhiên lớn mật đề nghị, nói buổi tối thực hiện trò nhất long song phượng.
Không nghĩ rằng, Đường Hương Hương lại có thể một lời đáp ứng.
Long Vũ âm thầm vui mừng, thầm nghĩ mình có diễm phúc thật lớn.
- Anh Vũ, có phải anh cảm thấy trong lòng rất vui sướng…
Thi Nhân hừ lạnh nói:
- Em biết anh là một đại sắc lang, đề nghị của em nhất định anh sẽ hưởng ứng. Có phải trong lòng còn tính toán muốn mua một cái giường rất lớn. Làm cho toàn bộ chị em đều đồng loạt hầu hạ anh…
- Hắc hắc.
Long Vũ tà dị cười:
- Đề nghị của em quả thực không tệ.
Thi Nhân thấy vẻ mặt đáng khinh của Long Vũ, trực tiếp hết chỗ nói. Đường Hương Hương cũng chỉ cười cười không nói gì. Dựa theo thói quen của Đại Vu, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện rất bình thường, không có gì to tác. Nhưng mà tại Vu tộc, luôn luôn có một phòng là chính thê, các cô vợ nhỏ còn lại thì tùy ý.
Đương nhiên, đối với Long Vũ, toàn bộ nữ nhân hắn đều đối xử bình đẳng. Đối với việc này, Đường Hương Hương cũng không có ý định miễn cưỡng cái gì.
Đi vào trong phòng, sau khi đóng chặt cửa phòng, Thi Nhân khẽ cười một tiếng:
- Anh Vũ, anh trước tiên ở ngoài. Đợi lát nữa chúng em gọi anh, anh hãy vào bên trong.
- No problem.
Long Vũ vui vẻ đáp ứng, lập tức dừng bước ở bên ngoài.
Một lát sau, hắn nghe tiếng Thi Nhân khẽ gọi:
- Anh Vũ, tới đây…
Nghe tiếng Thi Nhân gọi, Long Vũ vội vàng đi vào. Ngẩng đầu nhìn lên, hai cô gái đã cởi áo khoác, chỉ lưu lại áo ngực cùng quần lót. Hai cô nàng nằm trên giường. Cánh tay ngọc, chân thon dài trắng nõn đều lộ ra bên ngoài. Thi Nhân cao hơn một chút, hai chân nàng thon dài trắng mịn. Long Vũ nhìn hai vưu vật đã bắt đầu chảy nước miếng.
Áo lót của Đường Hương Hương rất nhỏ, dường như chỉ đủ để che hai núm vú. Toàn thân nàng trắng mịn, không một tì vết. Hai quả núi của nàng cao ngất, lúc nàng nắm ngửa hơi thở dồn dập làm cho bộ ngực không ngừng phập phồng. Chiếc quần lót nàng mặc vừa nhỏ vừa bó sát, lộ ra khe rãnh mê người mà nhô cao.
Nhìn thấy cảnh tượng hoàn mỹ như thế, Long Vũ chân tay bắt đầu bủn rủn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Hai tay bắn đầu mò mẫm:
- Hai vị lão bà đại nhân, các em thật là đẹp…
Nghe được Long Vũ gọi thẳng là lão bà, trong lòng hai nàng đều có cảm giác nâng nâng.
Ngón tay hắn bắt đầu vuốt ve khuôn mặt Thi Nhân, thuận tay trượt xuống chiếc cổ ngọc mềm mại thon dài. Sau đó thuần thục lướt xuống dưới, luồn tay vào trong áo ngực của nàng vuốt ve. Từng tiếng thở dốc cảm thụ sự khoái lạc. Dường như đã quá thuần thục với công việc này, chỉ trong tích tắc, chiếc áo ngực của Thi Nhân bị bàn tay rất đàn ông của Long Vũ tháo bung ra. Hai vú ấm áp không còn bị trói buộc lập tức bung ra. Hai điểm màu hồng ngạo nghễ đứng thẳng lên trên.
Thi Nhân mở mắt, trong đôi dễ thương long lanh xuân quang, nhẹ nhàng cởi bỏ áo Long Vũ. Nàng nỉ non:
- Chồng, đêm nay anh phải hảo hảo yêu em…
Đường Hương Hương cũng thật lớn mật. Nàng hơi hơi đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Long Vũ, hơi dùng sức lấy bộ ngực cọ xát vào lưng Long Vũ.
Thi Nhân vô lực nằm trong lòng Long Vũ, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh lưu luyến si mê hôn đôi môi Long Vũ. Bàn tay nhỏ bé của nàng ôm lấy cổ hắn, một bộ dạng cầu ái.
Long Vũ si mê nhìn nàng, hai tay ôm nhẹ cơ thể mềm mại của Thi Nhân, chiếc lưỡi linh động triền miên cùng lưỡi của nàng đan xen vào một chỗ. Sau đó, ánh mắt Long Vũ nhìn thân hình tuyệt đẹp của nàng, lộ ra một tia tiếu ý.
Đường Hương Hương từ phía sau tiến lại, lấy cái lưới đinh hương liếm lên vành tai nam nhân, kích thích thần kinh của hắn.
- Chồng, yêu em.
Thi Nhân nhẹ giọng nỉ non, chủ động cầu ái.
Ánh mắt Long Vũ lộ ra nhu tình, thân thể hơi dùng sức, nhẹ nhàng đem Thi Nhân đặt xuống giường. Nhìn ánh mắt Thi Nhân lộ ra vẻ kiều mỵ, Long Vũ nhiệt huyết sôi trào, động thân đem thằng nhỏ đâm vào.
Nhất thời hai thân thể ấm nóng gắt gao dây dưa cùng một chỗ.
Đường Hương Hương dường như lần đầu tiên chứng kiến cảnh nóng như vậy trước mắt, trong lòng không khỏi kích động. Mặc dù nàng có Vu lực cũng vô pháp ngăn cản nửa mình dưới nóng ẩm.
- A…
Rốt cuộc Thi Nhân cũng đã đạt được tới đỉnh của dục vọng, nàng mệt mỏi nằm thẳng cẳng ở một bên, hưởng thụ sự ôn nhu của Long Vũ dành cho mình.
Long Vũ vẫn mang bộ dạng khỏe như voi, đem đôi bàn tay hướng tới Đường Hương Hương. Hắn si mê vuốt ve bầu ngực căng tròn mê người của nàng, dùng hết khả năng vốn có để trêu đùa Hậu Thổ nương nương.
Trong mắt Đường Hương Hương mang theo hạnh phúc cùng thỏa mãn. Nàng thẹn thùng nhìn Long Vũ, đôi bàn tay nhỏ bé vuốt ve lồng ngực của hắn. Từng cảm giác tê dại từ lồng ngực phát ra làm cho toàn thân nàng vô lực, dục vọng trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
- Chồng, yêu em…
Long Vũ cảm nhận được tâm ý của nữ nhân, khi nàng uyển chuyển lên tiếng, Long Vũ phá tan hết thảy trở ngại, tiến nhập thân thể Đường Hương Hương, hai người cuối cùng hợp lại làm một, liều chết triền miên.
Trong phòng, La Lâm ẩn thân ngắm nhìn ba người chơi đùa. Ngoài căn phòng, một bóng người tại góc tường dưới cửa sổ cũng đang trộm nghe những âm thanh mê người từ trong phòng phát ra.
…………………………….
…………………………….
Sáng sớm, ba người cùng nhau rời giường, Long Vũ lấy cớ đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, một mình đi tìm nữ nhân tối hôm qua nghe lén. Khi mặt trời vừa mới ló, trên đỉnh Thái Dương Phong, một bóng người xinh đẹp đứng trên vách đá, đôi mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngó nghiêng giữa không trung, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Chị Tuyết Cơ, chị có tâm sự?
Long Vũ bước tới, ôn nhu hỏi.
Đúng vậy, người đẹp này chính là Tuyết Cơ. Tối hôm người qua nghe lén ở chân tường chính là nàng.
Thân mình Tuyết Cơ khẽ run lên, cũng không quay đầu lại.
Thật lâu sau, nàng mới nói:
- Tiểu Vũ, chúc mừng em, toàn bộ tâm nguyện của em đều đã đạt được. Từ nay về sau em cũng không cần phải khổ cực như thế nữa.
- Chị Tuyết Cơ, cám ơn chị.
Long Vũ chân thành nói:
- Nhiều năm qua, chị vừa là chị, vừa là mẹ, cũng vừa là thầy vừa là bạn… Ân tình của chị đối với em, cho dù mười đời em cũng trả không hết.
Thấy Long Vũ nói như thế, trong đôi mắt Tuyết Cơ thoáng hiện lên sự vui mừng. Nhưng nghĩ tới tâm sự của mình, nàng liền mở miệng:
- Tiểu Vũ, em phải gọi chị là sư thúc sao?
- Mẹ của em đã trở về.
Tuyết Cơ bổ sung một câu.
Long Vũ sững sờ một chút, hắn đi lên phía trước vài bước, sóng vai đứng một chỗ cùng Tuyết Cơ, thần sắc hắn bình tĩnh, nhìn không ra chút khác thường nào.
Ánh mắt liếc qua bên người Tuyết Cơ, nhẹ giọng nói:
- Chị Tuyết Cơ, em cảm thấy không cần phải sửa lại xưng hô. Em đã thành thói quen, chẳng lẽ chị không quen?
Tuyết Cơ nghe vậy có chút giật mình. Ánh mắt của nàng có chút ưu thương, ngơ ngẩn nhìn Long Vũ một chút, đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Lúc này, hai người yên lặng nhìn nhau.
Sau một hồi lâu, Tuyết Cơ mới mở miệng:
- Tiểu Vũ, sau này em định tính thế nào?
Tuyết Cơ không trả lời vấn đề lúc đầu của Long Vũ.
- Đại kiếp nạn buông xuống, em cũng không thể chỉ lo cho thân mình.
Long Vũ nói:
- Lúc trước em chỉ một lòng hướng về cha mẹ, cho nên không thể toàn lực suy nghĩ về sự tình đại kiếp nạn. Hiện giờ tâm nguyện của em đã đạt được, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó đại kiếp nạn. Tuy rằng em không muốn làm cái gì gọi là chúa cứu thế, cũng không muốn làm anh hùng. Nhưng em muốn bảo vệ những người em yêu thương, những người em quan tâm.
- Ừ.
Ánh mắt ân cần nhìn Long Vũ, giờ khắc này trong lòng Tuyết Cơ mang theo chút nhu tình.
- Tiểu Vũ, nếu sư tỷ không đồng ý em gọi chị như vậy, em sẽ làm thế nào?
Tuyết Cơ đột nhiên hỏi. Giờ khắc này, nàng dường như nổi lên một tia dũng khí, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Long Vũ, hình như có chút nhu tình thoáng hiện.
Hơi tránh đi ánh mắt động lòng người kia, trên mặt Long Vũ hiện lên một chút tịch mịch, lặng nhìn chân trời xa xa.
Hiển nhiên, hắn đang trốn tránh.
Nhưng, trốn tránh như vậy cũng làm cho lòng người đâu đớn.
- Tiểu Vũ, chị chỉ cần một câu nói của em…
Tuyết Cơ lại hỏi.
Tâm thần chấn động, Long Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tuyết Cơ, trong ánh mắt mang theo thâm tình. Long Vũ nói:
- Em không sợ…
Nghe được Long Vũ nói như vậy, Tuyết Cơ vui mừng nở nụ cười.
Dừng lại một chút, Tuyết Cơ lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một chút sầu lo:
- Vu Thần Ba Độ lợi hại như vậy, nghe nói còn lợi hại hơn cả người của Thiên Ngoại Thiên. Tiểu Vũ, chị thực sự lo lắng cho em.
- Không có việc gì.
Long Vũ ngạo nghễ nói:
- Lấy tu vi của em bây giờ, ngay cả không đánh lại Vu Thần Ba Độ, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mạng trong tay hắn. Chị Tuyết Cơ, chị cứ yên tâm đi.
Nói xong, Long Vũ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong xanh, cả người lâm vào trầm tư. Giờ phút này, trong lòng hắn không phải suy nghĩ chuyện tình đại kiếp nạn, mà là quan hệ cùng với Tuyết Cơ.
Thời gian trầm mặc trôi qua, Tuyết Cơ chỉ lặng lặng nhìn hắn, yên lặng chờ đợi.
Kỳ thật, nàng cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.
Giớ nhẹ thổi qua nhánh cây, vào ra tiếng xì xào, giống như là đang thở dài, cũng như trầm mặc. Có lẽ, đây cũng giống như tâm ý của Long Vũ.
- Tiểu Vũ, chị thích em, chị nghĩ chị đã có tình cảm đối với em…
Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Tuyết Cơ cũng nói là tâm sự của mình.
Dù là Long Vũ đã sớm phát hiện ra, giờ phút này đột nhiên nghe được Tuyết Cơ can đảm thổ lộ, hắn cũng phải chấn động.
- Chị làm cho em sợ sao?
Nhìn thấy biểu tình của Long Vũ, trong lòng Tuyết Cơ đau xót.
- Không phải.
Long Vũ không đành lòng làm thương tổn Tuyết Cơ. Huống hồ, trong lòng hắn đối với Tuyết Cơ cũng có vài phần tâm ý.
Kỳ thật, Tuyết Cơ là người đầu tiên Long Vũ động chân tâm. Từ lúc còn nhỏ đến lúc trưởng thành, hắn luôn có tình cảm tốt đẹp đối với Tuyết Cơ.
Lúc trước, khi La Hậu xâm lấn đại não của hắn, liền đọc được nội tâm của hắn.
Nhiều năm trôi qua, trải qua nhiều chuyện, Long Vũ cũng đã trưởng thành. Nhưng mảnh tâm tình trong lòng hắn thì vẫn mãi tồn tại.
Chỉ tiếc là, chuyện này không dễ dàng gì, phi thường khó giải quyết.
Tuyết Cơ là đệ tử của Huyền Môn, hơn nữa hiện giờ cha mẹ của Long Vũ cũng đã trở về, tại nơi này cấm kỵ nhiều luân lý đạo đức, thật sự là rất khó để vượt qua.
Chuyện của Tuyết Cơ so với chuyện mẹ của Thi Nhân khó giải quyết gấp bội.
Dù sao, Huyền Môn đối với quy phạm đạo đức của thế tục càng coi trọng.
- Chị Tuyết Cơ, cho em thêm chút thời gian.
Long Vũ buông lời thề son sắt:
- Chờ em ứng phó xong đại kiếp nạn, em sẽ cho chị một câu trả lời.
- Được.
Lúc trước Tuyết Cơ lấy hết dũng khí nói ra những lời kia. Nhưng giờ hồi tưởng lại, hai má cũng nóng ran, thầm mắng mình không biết xấu hổ.