Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 26: Cô gái quật cường



Cả khu vườn tràn ngập tiếng giận dữ và thất vọng của bạn nhỏ Trạm Thừa, nhưng không ngờ nó lại tràn đầy sức sống hệt như con chim nhỏ trong vườn reo vui.

Những người giúp việc đứng bên cạnh đều bị sức sống của Trạm Thừa lây nhiễm, nhìn dáng vẻ bực bội tức muốn hộc máu hiếm thấy của bé liền nhịn không được che miệng cười, các cô có thể thấy thiếu gia nhỏ nhà mình thực sự đang vô cùng vui vẻ.

Ở đằng xa, Trạm Kình cùng Diệp Trạch Văn nhìn thấy tất cả cảnh này.

Sáng sớm hôm nay, Diệp Trạch Văn vội vàng tới đây, chỉ là đã bị Trạm Kình ngăn cản lại, không cho xuất hiện trước mặt Diệp Tri Thanh, mặt khác hắn chỉ cho ông đứng cùng ở đằng xa để nhìn Diệp Tri Thanh đang chơi với nhóc Trạm Thừa.

Lúc này cô không còn vẻ lạnh lùng nữa, hoàn toàn biến thành một học sinh ngốc, một người dạy sao cũng không học được, học sinh cứng đầu cứng cổ, nhưng lại trông vô cùng đáng yêu.

Bạn nhỏ Trạm Thừa không còn bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa, cả người nhóc đều hoạt bát sinh động hẳn, tràn ngập sức sống, tinh thần phơi phới, nhìn không ra đây là người có bệnh tim bẩm sinh.

Toàn thân từ trên xuống dưới của bé đều toát ra sức sống, sung sướng vui vẻ, điều đó làm người ta trông thấy cũng không nhịn được mà vui vẻ theo.

Diệp Trạch Văn phức tạp nhìn cảnh này, cảm thán nói, "Tôi chưa bao giờ thấy Thừa Thừa vui vẻ như vậy." Và đứa con gái nhỏ này cũng hoàn toàn khác với những gì người khác kể lại.

Theo thông tin báo cáo, con bé là bác sĩ không biên giới rất giỏi chuyên môn, có y đức cao nhưng lại lạnh lùng, có rất ít bạn bè.

Diệp Chí Tư mỗi lần đều nói với ông, con gái nhỏ đối với bọn họ oán hận rất nặng, bài xích, khó thể nào ở chung, chính là bộ dạng đẩy người cách xa ngàn dặm.

Nhưng mà, giờ khắc này, người xuất hiện trước mặt ông là một cô gái nhỏ ôn nhu thấu tình đạt lý.

Ông đã không còn nhớ rõ hình dáng khi lên bốn của con bé, hình như khi con bé còn nhỏ cũng quá mức ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Trạm Thừa bây giờ.

Con bé từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật liên miên, giống như khi còn trong cơ thể người mẹ, mọi chất sinh dưỡng đều bị chị gái song sinh cướp hết, chị con bé rất khỏe mạnh còn nó lại gầy yếu.

Bởi vậy, bọn họ đặc biệt yêu thương, quan tâm chăm sóc con bé nhiều hơn chị nó.

Và nó cũng đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện nên hút người lắm, làm bọn họ càng yêu thương.

Nhưng mà trong trí nhớ của họ nó chưa từng hoạt bát sinh động như Thừa Thừa bây giờ, không như chú chim sẻ hoan hô nhảy nhót, cứ ít nói trầm lặng ngoan ngoãn, có vẻ gì đó không bình thường.

Người lớn có thể sẽ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện để không cần phải lo lắng quá, nhưng không phải hoạt bát năng động mới đúng độ tuổi của các bé sao? Trước đây bọn họ đều không phát hiện ra điều bất thường này ở con bé.

Trong trí nhớ của ông, khi vừa mới sinh ra con bé này rất khó dỗ, khó hơn người chị gái sinh trước mình hai phút... làm họ phiền lòng.

Nhưng không biết từ khi nào, đứa con gái này dần trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều, không làm họ phiền nữa nên họ thoải mái hơn nhiều.

Nhưng bây giờ mới nhận ra sự thoái mái của họ dựa trên sự bất hạnh của nó.

Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, theo bản năng không làm họ phiền phức, cô nỗ lực đặt mình vào khuôn khổ của một đứa con gái ngoan ngoãn để làm họ thoải mái nhưng cũng từ đó tự tạo áp lực cho bản thân mình.

Tại sao chứ?

Tại sao cô phải tự tạo áp lực cho chính mình?

Thừa Thừa là do không có mẹ ở bên cạnh, khuyết tình thương của mẹ khi còn nhỏ, cho dù Trạm Kình rất yêu thương cậu, mọi mặt đều chăm sóc tốt, nhưng hắn cũng rất bận rộn, rất ít thời gian bầu bạn với con mình, cho nên Thừa Thừa mới hình thành thói quen ngoan ngoãn hiểu chuyện để không làm Trạm Kình phiền lòng.

Nhưng con gái nhỏ Tri Thanh của họ là do đâu?

Vì sao mà đột ngột thay đổi như thế?

"Ưm." Trạm Kình nhìn cảnh trước mặt này không khỏi ngạc nhiên vì hắn chưa bao giờ thấy Trạm Thừa sinh động hoạt bát như thế.

Bây giờ hắn cũng hiểu rõ những câu Diệp Tri Thanh từng nói ngày hôm đó.

Bên ngoài, hắn chăm sóc Thừa Thừa khá tốt.

Nhưng mà, đó không phải thứ mà Thừa Thừa muốn nhất.

Đồng thời, hắn cũng nhìn ra mặt khác của Diệp Tri Thanh, cô gái này, cũng không lạnh lùng như bề ngoài, tận trong nội tâm cô là sự mềm mại, có lẽ cô dùng sự lạnh lùng như một thói quen để tự bảo vệ chính mình.

Có lẽ giống như cô nói, biết rõ không có khả năng thì không cần thử hay chờ mong làm chi.

Bởi vì, cô đã trải qua rất nhiều rất nhiều lần thất vọng sao?

Hôm nay, Trạm Kình và Diệp Trạch Văn vô cùng ăn ý không quấy rầy thời gian chơi đùa của "mẹ con" họ, một đôi "mẹ con" tại hoa viên "nghịch dại" một ngày.

Cả ngày hôm nay, trong hoa viên đều tràn ngập tiếng quát ầm ầm của Trạm Thừa, thực sôi động, tràn trề sức sống.

Cả ngày hôm nay, đối với bạn nhỏ Trạm Thừa mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất trong kí ức của nhóc.

Cũng là hôm nay, cậu mới biết rằng học vẽ tranh lại có thể vui vẻ như thế.

Và kể từ ngày hôm nay, cậu chân chính thích vẽ tranh.

Tuy rằng bạn nhỏ Trạm Thừa rất cố chấp không muốn kết thúc trò chơi vui vẻ này, nhưng dù sao thì thân thể cậu cũng yếu hơn người bình thường, đến ba giờ chiều nhịn không được uể oải ngủ bên người Diệp Tri Thanh.

Diệp Tri Thanh nhìn nhóc, và ra hiệu cho người hầu bế bé đặt lên bãi cỏ để bé ngủ ở hoa viên.

Người hầu không hề do dự trước yêu cầu của cô, lập tức làm theo, cậu chủ đã dặn dò bọn họ rồi, nói về sau lời của vị Diệp tiểu thư này tương đương với lời cậu ấy, muốn các cô tuyệt đối nghe theo.

Người hầu cẩn thận đặt Trạm Thừa lên bãi cỏ, sau đó lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người bé, cả quá trình bé đều không tỉnh dậy có thể thấy rằng bé thực sự quá mệt.

Sau khi nhìn Trạm Kình ngủ say, cô từ xe lăn tự mình đứng dậy nhẹ nhàng cử động tay chân.

Tình trạng hiện nay của cô chỉ cần cử động nhỏ cũng đau đớn, nhưng vẻ mặt cô vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ tựa như không biết cảm giác đau là như thế nào, chỉ là trán đã toát mồ hôi lạnh bán đứng cô.

Nhưng cô vẫn kiên trì, nhẹ nhàng cử động tay chân, nhất là vai trái chân phải, lần lượt nhúc nhích.

Rõ ràng chỉ là cử động nhẹ, bình thường thôi nhưng trên trán mồ hôi tuôn như thác, theo ngũ quan rơi xuống, dính trên cổ áo, cuối cùng bị quần áo hấp thụ.

Nếu quan sát kỹ, bạn không chỉ thấy mồ hồ trên tráng không đâu mà cò cả phía sau lưng đã dần dần ướt sũng rồi, giống như sau khi trải qua vận động mạnh vậy, mồ hồ hôi đổ đầm đìa.

Khuôn mặt nhỏ của cô còn chưa khôi phục hẳn giờ bị mồ hôi rửa sạch càng để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, trắng đến đau lòng.

Từ đầu tới cuối cô không hề để lộ ra nửa điểm đau đớn một chút nào, như thể thực sự không đau, nhưng những người hầu bên cạnh lại đau thay cô, họ rất muốn khuyên cô hãy nghỉ ngơi một chút.

Ở chỗ tối sắc mặt của Trạm Kình và Diệp Trạch Văn đã biến sắc, Trạm Kinh hơi cau mày lại, không nói gì, đứng lẳng lặng tại chỗ nhìn cô, thu toàn bộ sự quật cường của cô gái nhỏ khắc sâu vào mắt.
Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.