Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 51: Phiền đi tới đồn cảnh sát một chuyến



Diệp Trạch Văn, Thiệu Tuệ Như, Diệp Chí Tư và Lý Tùng Khánh đang cùng nhau đến phòng bệnh của Trạm Kình muốn xem tình trạng cụ thể của hai người ra sao thì vừa đúng lúc nghe thấy mấy lời này của Mạc Thước Bình.

Thiệu Tuệ Như tức giận muốn xông qua đó tát mạnh vào mặt của Mạc Thước Bình, con gái nhỏ Tri Thanh của bà mới không phải là đồ tàn phế, không phải ăn mày, nó là bảo bối nhỏ của nhà họ Diệp này!

Bà vừa nghĩ sẽ xông qua đó thì bị Diệp Chí Tư ngăn cản lại, "Mẹ, chờ một chút, con muốn biết Tri Thanh sẽ xử lý như thế nào, con nghĩ muốn được hiểu em ấy thêm." Diệp Chí Tư đối với lời nói cuối cùng của Mạc Thước Bình có chút suy nghĩ giống nhau, Diệp Tri Thanh không muốn nhận bọn họ sao? Thế thì anh muốn cho cô biết rằng không có cái mác cao quý thì khó thể nào tồn tại ở Hải thị này.

Thiệu Tuệ Như sững người, tuy rằng bà cảm thấy Diệp Chí Tư nói như thế có chút kỳ quái nhưng nghĩ lại cũng có lý, bọn họ hoàn toàn không hiểu biết gì về con bé như vậy cũng trở ngại trong việc nhận lại nó, chỉ có hiểu con bé nhiều hơn mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất đưa nó trở về bên cạnh họ được.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng bà kiềm chế xuống, đứng một bên lẳng lặng nhìn.

Diệp Trạch Văn nghe được ý tưởng này của con trai thì không khỏi buông tiếng thở dài trong lòng, nhưng vẫn chọn cách đứng sang một bên yên lặng quan sát.

Lý Tùng Khánh thu gọn phản ứng của ba người họ Diệp này vào trong mắt, rồi khẽ nhíu chặt mày, bọn họ thực sự là người thân của em ấy sao? Thế mà nhìn cảnh người thân của mình bị bắt nạt vẫn thản nhiên đứng đó xem kịch hay?

Ba người họ Diệp có như thế nào cũng không nghĩ tới, nếu lúc này họ xông ra có lẽ còn cứu vãn khoảng cách với Diệp Tri Thanh một chút, nhưng cuối cùng... mười chín năm trước họ thờ ơ lạnh nhạt, mười chín năm sau vẫn như vậy, ha ha...

Nằm ở trên giường bệnh, Trạm Kình nghe toàn bộ lời này của Mạc Thước Bình, thì khí tức trên người hắn trở nên lạnh lẽo tới mức làm người bên cạnh sợ hãi, nếu đứng gần hắn e là sẽ bị đóng băng.

Anh tài xế hung ác trừng mắt liếc bà ta, bây giờ anh thực sự muốn dùng một chân sút người đàn bà này ra khỏi đây ngay, nhưng cuối cùng anh chỉ biết cắn chặt răng, kiềm ném lửa giận trong lòng xuống, rồi đi tới bên cạnh Diệp Tri Thanh, dùng thân hình cao lớn che chắn trước người cô, lấy hành động thực tế nhất để nói anh ở bên cô, không cần phải sợ.

Diệp Tri Thanh đảo mắt nhìn anh ta, nhận ra anh tài xế cũng cao lớn lắm so với Trạm Kình còn muốn cao hơn một cái đầu, đứng ở cạnh cô như người khổng lồ vậy lại mang tới mười phần cảm giác an toàn.

Diệp Tri Thanh hơi rũ đôi mắt xuống, chợt nhẹ nhàng cong cong khóe môi, một lúc sau lại ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc lẹm nhìn Mạc Thước Bình, "Hả? Muốn đuổi tôi khỏi Hải thị? Không biết bác đây sẽ làm tôi phải khó sống ở đây kiểu gì nhỉ? Vừa đúng ý tôi, tôi cũng không thích cái thành phố này đâu, bác tính đuổi tôi như thế nào đây?"

Giọng nói của cô như lưỡi dao sắc, độ sắc bén này làm cho Mạc Thước Bình phải kinh sợ, bất tri bất giác bà lại đi sợ một con bé này, cũng vì điều này làm lòng bà càng phẫn nộ, bà vội làm ra vẻ ngạo mạn ưỡn ngực, hống hách không ai bì nổi nhìn Diệp Tri Thanh, "Tôi là phu nhân của Trạm gia, Trạm gia ở Hải thị này là một trong bốn hào môn giàu có, chỉ cần tôi động một ngón tay là có thể đuổi cô khỏi Hải thị!"

Lão Cổ bĩu môi xem thường, đúng là tự cho mình hay, gì mà động một ngón tay liền đuổi được cô Tri Thanh khỏi Hải thị này? Bà làm thật cho tôi xem nào.

"Ví dụ là?" Diệp Tri Thanh nhướng nhẹ mày.

"Ví dụ như, tôi có thể lập tức tống cô ra khỏi bệnh viện này, khiến cho tất cả bệnh viện ở Hải thị này đều không nhận cô, làm cho cô không có việc làm tại đây!" Mạc Thước Bình cao ngạo nói, tuy rằng Trạm gia đang bắt đầu xuống dốc nhưng các mối quan hệ vẫn có.

"Thật ngại quá, tôi e rằng phải làm bác thất vọng rồi. Tôi không phải là bác sĩ của bệnh viện này, và tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc làm việc ở bất kì bệnh viện nào trong thành phố này." Diệp Tri Thanh nhàn nhạt nói.

Bà ta lại cười giễu cợt, "Chưa bao giờ nghĩ tới việc làm việc ở bất kì bệnh viện nào trong thành phố này? Cô thực sự cho rằng mình là công chúa của nhà họ Diệp, không phải lo công việc lo ăn ở sao? Hay là muốn dính lấy Trạm Kình kiếm lợi ích giống như loài ruồi bọ? Hừ, Trạm gia chúng tôi tuy rằng có tiền nhưng không nghĩ sẽ bố thí cho cô đâu, tốt hơn hết là cô nên rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không chớ trách tôi cho người cầm chổi đuổi cô đi."

Lời nói này của bà thật khó nghe, vì bà ta trực tiếp biến cô thành người ăn xin.

Ánh mắt lão Cổ lại lần nữa hung ác lên, một cỗ khí đầy mùi máu trên người lại tràn ra.

Rốt cuộc Thiệu Tuệ Như nghe không lọt lỗ tai nữa, một lần nữa muốn xông qua đó, mấy lời này của Mạc Thước Bình thực sự rất quá đáng, sao bà ta có thể chửi bới con gái bảo bối của bà được? Sao có thể chửi Tri Thanh nhỏ bé của bà? Con của bà không cần đi ăn xin, không cần sự bố thí của mụ!

Nhưng một lẫn nữa Diệp Chí Tư vẫn cản bà lại, "Mẹ, mẹ đợi một lát, con muốn xem xem vị Trạm phu nhân này còn lời nào khó nghe hơn nữa không? Tới lúc đó con sẽ trả lại cho bà ta gấp đôi!"

Diệp Chí Tư thật sự muốn dạy cho Diệp Tri Thanh một bài học, làm cô biết cô ở Hải thị này không tốt như tưởng tượng, giúp cô tỉnh táo lại mà ngoan ngoãn trở về Diệp gia, nhưng những lời nói này của Mạc Thước Bình ảnh hưởng tới Diệp gia bọn họ nên anh ta cũng rất tức giận, thù này anh nhớ kỹ.

"Nhưng mà..." Thiệu Tuệ Như không rõ suy nghĩ của con trai mình, bà chỉ biết con gái mình đang bị bắt nạt, lúc này bọn họ phải lao ra bảo vệ nó mới đúng mà không phải để nó một mình đối mặt như thế.

"Mẹ, đợi một chút đi, có lẽ rất nhanh con bé sẽ chịu về Diệp gia." Diệp Chí Tư dùng sức giữ bả vai ghì bà lại.

"Có thật không? Tri Thanh thực sự sẽ mau quay về nhà sao?" Thiệu Tuệ Như dừng giãy dụa, nhìn Diệp Chí Tư muốn xác thực lại.

Diệp Chí Tư nhìn Diệp Tri Thanh ở bên kia rồi chắc nịch gật đầu, "Vâng, Tri Thanh sẽ mau về Diệp gia." Khi cô biết rằng thế giới bên ngoài rất tàn khốc, và sẽ không thể làm gì nếu không có một thân phận cao quý, lúc ấy cô mới thấy nhà họ Diệp bọn họ rất tốt, tới lúc đó chỉ cần họ cho cô một chút ngon ngọt thì tin rằng cô sẽ không chút suy nghĩ nào mà trở về.

Thiệu Tuệ Như do dự một hồi cuối cùng kiềm chế lại lo lắng trong lòng, yên lặng đứng nhìn, chỉ cần chờ một chút thôi thì Tri Thanh của bà sẽ trở về.

Diệp Trạch Văn nhìn Thuệ Tuệ Như xong lại nhìn Diệp Chí Tư, vẫn là thở dài trong lòng, đứng tại chỗ không động đậy.

Lý Tùng Khánh nhìn bọn họ, nhíu mày càng sâu hơn, anh ta thực sự không hiểu mấy người nhà này chút nào.

Bên kia, Diệp Tri Thanh không hề bị ảnh hưởng vẫn lạnh nhạt nhìn Mạc Thước Bình, xác nhận lại lần cuối, "Bác xác định để tôi đi?"

"Tất nhiên!" Mạc Thước Bình cao ngạo hất cằm.

"Có thể." Diệp Tri Thanh nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi vừa mới cùng Trạm Kình ký hộp đồng 300 triệu, nếu chấm dứt giữa chừng thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng gấp 10 lần, vậy phiền bác trả tôi 3 tỷ tiền vi phạm hợp đồng."

"Cái gì? 3 tỷ chấm dứt hộp đồng?" Mạc Thước Bình quát to, âm thanh sắc nhọn khiến người nghe muốn bịt ngay tai lại.

"Hợp đồng đã được công chứng qua, bác có thể tới phòng công chứng để xác nhận lại." Diệp Tri Thanh lạnh nhạt liếc bà một cái, đáy mắt chợt sáng lên, rồi lấy di động ra, bấm số "110" trước mặt bà, "Nhưng trước khi tới văn phòng công chứng thì phiền bác tới cục cảnh sát trước một chuyến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.