Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 52: Trạm Kình sẽ không thích



"Bảo tôi đến đồn cảnh sát một chuyến? Cô có bệnh sao? Một đứa ăn mày mà cũng đòi bắt tôi tới đồn cảnh sát?" Mạc Thước Bình cười lạnh trừng mắt lớn với cô.

Diệp Tri Thanh không cùng bà ta nói nhiều lời, nắm ngay di động đã được kết nối tới "110" nói, "Chào anh, anh là người ở cục cảnh sát sao? Tôi đang ở bệnh viện của Hứa thị, chỗ này đang có một phụ nữ gây náo loạn, có ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc nghỉ ngơi của người bệnh. Người bệnh này vừa mới làm xong phẫu thuật, phải cần được nghỉ ngơi, nhưng bà ấy đang gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tình trạng của người bệnh, tương đồng với gián tiếp giết người, phiền các anh tới đây xử lý gấp, cảm ơn."

Mạc Thước Bình mở to hai mắt trừng Diệp Tri Thanh, bà không ngờ tới cô thật sự gọi điện thoại báo án, hơn nữa còn nói là gián tiếp giết người? Đó là con trai của bà, tại sao bà có thể giết chính con ruột của mình được?"

Diệp Tri Thanh mở loa ngoài, bên đầu dây "110" nghe cô nói có vẻ rất nghiêm trọng, thế là lập tức coi trọng chuyện này, họ nói sẽ phái người tới hiện trường ngay.

Bà ta nghe rõ ràng rành mạch, đột ngột bừng tỉnh ra, giống như kẻ điên xông tới cướp lấy điện thoại của Diệp Tri Thanh, "Con khốn này, đưa điện thoại cho tao!"

Anh tài xế đương nhiên sẽ không để bà tiếp xúc với Diệp Tri Thanh, dễ dàng duỗi tay ra chặn lại, thoáng dùng một chút lực, liền đem bà ta đẩy ngược trở về, bà lảo đảo lui về sau hai bước, lại không biết anh tài xế là cố tình hay vô ý mà đẩy bà ta đụng trúng người đứng phía sau, Dương Phái Y luôn đứng yên lặng từ nãy đến giờ dường như cô đã bị dọa sợ.

Nên cô ta không nghĩ tới Mạc Thước Bình sẽ va vào người mình, thế là cô chẳng có đề phòng nên bị bà ta trực tiếp đâm vào té ngã trên mặt đất, Mạc Thước Bình ổn định người lại.

Vừa ổn định lại cơ thể bà lại một lần nữa hướng tới Diệp Tri Thanh, "Con khốn, đưa điện thoại cho tao!" Bà không thể bị bắt tới đồn cảnh sát được, không thể để người khác tưởng rằng bà muốn giết Trạm Kình được, bởi vì như thế về sau này bà sao có thể đi lại trong giới quý tộc được nữa? Đặc biệt là làm sao có thể đối mặt với hai con bitch (chó cái) trong nhà họ Trạm!

Lúc này, Lý Tùng Khánh không đợi anh tài xế ra tay, đã không nhìn được nữa bước ra từ trong góc khuất, trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay của Mạc Thước Bình, chỉ cần một tay đã dễ dàng tóm được bà ta, rồi nghiêm túc nhìn về phía cô, "Cô Tri Thanh, việc này tôi thụ lý."

Sau đó anh lấy điện thoại của cô giải thích ngắn gọn tình hiện tại với đồng nghiệp ở bên kia đầu dây, sau khi hai bên thương lượng xong, Lý Tùng Khánh cúp máy, đưa trả lại di động cho Diệp Tri Thanh, "Cô Tri Thanh, cô cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng."

Thân là bạn tốt cũng như là anh em tốt của Trạm Kình nên anh ta đã sớm không vừa mắt với mụ ta, lần này bà lại tự để anh tóm vào tay, thế anh cũng không khách khí.

"Cảm ơn anh, đại đội trưởng Lý. Vừa rồi tôi có ghi lại âm thanh gào thét của bác này, giờ giao nó cho đại đội trưởng Lý để làm bằng chứng." Diệp Tri Thanh gửi 1 đoạn ghi âm điên cuồng gào thét của Mạc Thước Bình cho Lý Tùng Khánh.

Lúc ở bên trong phòng bệnh, cô đã bật nút ghi âm trong điện thoại lên, thế là tất cả tiếng gầm rú cùng những lời đe dọa của bà đều được thâu lại.

"Con khốn! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!" Bà thực sự không nghĩ tới rằng cô ta sẽ ghi âm, đáy lòng lập tức cuồn cuộn lên lửa nóng, nếu đoạn ghi âm đó bị tung ra thì về sau bà sẽ bị người ta đâm chọt sau lưng.

Lý Tùng Khánh nhướng mày có chút ngạc nhiên, anh thực sự cũng không nghĩ tới cô còn có thể ra tay như vậy, nghe thấy bà ta lại uy hiếp thì anh chỉ biết cười lạnh trong lòng, trên mặt là sự sung sướng nhận lấy phần lễ vật, "Cảm ơn cô Tri Thanh đã phối hợp. Xin cô hãy yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp các thanh tra mặc thường phục bảo hộ bên cạnh cô 24/24, và an toàn cá nhân của cô sẽ không có vấn đề."

Này là cố ý nói cho Diệp Tri Thanh, xem như một loại thuốc an thần để trấn an cô, lần này họ sẽ không lại để cho những kẻ làm càng đó dễ dàng tiếp xúc với cô được nữa.

Đồng thời, những lời này cũng là cố ý nói cho Mạc Thước Bình nghe, sẽ có những thanh tra mặc thường phục bảo vệ Diệp Tri Thanh 24/24 giờ nên tốt nhất bà nên cân nhắc trước khi ra tay.

Vốn dĩ địa vị của bà ta ở nhà họ Trạm không ổn định cho lắm, mà lần này lại vào cục cảnh sát thì tin chắc nó sẽ lung lay hơn nữa, nếu lại một lần nữa bị bắt lấy nhược điểm, hahaha....

Quả thật, nghe xong mấy lời này của Lý Tùng Khánh mặt mày bà đã biến sắc, lớp trang điểm tỉ mỉ giờ trông thật nhếch nhác, vô cùng xấu xí, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô lộ rõ vẻ căm hận, lại không dám nói nửa câu uy hiếp nữa.

"Cảm ơn." Diệp Tri Thanh thu lại khí lạnh trên người vài phần, cô cũng không có ý từ chối những người bảo vệ đó, chân thành nói cảm ơn Lý Tùng Khánh.

Diệp Tri Thanh không nghĩ ỷ lại vào người khác, thực sự không thích ỷ lại vào người khác, nhưng mà ý tốt của người khác thì cô lại ít cự tuyệt, vì biết rằng đó là tâm ý của người ta.

Lý Tùng Khánh gật đầu nhẹ với cô, sau đó liền áp giải Mạc Thước Bình đi, chính là áp giải, không hề có nửa điểm nào là đùa giỡn, không kiêng kỵ kiêng nể gì hết.

Dương Phái Y lúc này mới phản ứng lại, từ dưới mặt đất đứng lên, không để ý tới lòng bàn tay bị trầy vội vàng ngăn cản trước mặt Lý Tùng Khánh, "Tùng Khánh, chờ một chút đã, tôi nghĩ đã có chút hiểu lầm ở đây."

Lý Tùng Khánh nhàn nhạt quét mắt về phía cô ta, "Công tố viên Dương đây cảm thấy có hiểu lầm gì, có thể làm luật sư bào chữa, giúp bà ấy biện hộ."

Vừa rồi cô ta đã ở bên cạnh Mạc Thước Bình suốt thời gian đó, tin rằng cô ta biết rất rõ toàn bộ quá trình, cô ta chính là công tố viên trẻ tuổi và triển vọng nhất, tin chắc dưới sự biện hộ của cô sẽ không còn hiểu lầm gì.

Dương Phái Y nhất thời nói không ra lời, nắm lấy tay, chạm trúng lòng bàn tay bị trầy da làm cô ta đau điếng, đau đến nỗi chau mày lại. Không sai, Đúng là vừa nãy cô đã nhìn rõ hết toàn bộ quá trình, tự nhiên cũng rõ hết thảy đều do Mạc Thước Bình làm sai, nên lời buộc tội của Diệp Tri Thanh không có gì sơ hở, hành vi vừa rồi của bà ta đã cấu thành hành vi giết người gián tiếp.

Chỉ là cô ta tới cùng với bà ta, nếu cứ để Lý Tùng Khánh bắt bà đi, thì hiềm nguy trên người cô cũng sẽ tẩy không hết, đối với một công tố viên trẻ tuổi và đầy triển vọng lại để một vụ kiện "án giết người" phát sinh trước mặt mình mà không làm bất luận cái gì cả, tới đây thôi cô đã không thể nào dám hình dung công việc tương lai của mình sẽ ra sao.

Khẽ hít một hơi thật sâu, Dương Phái Y thoáng cúi người nhìn Lý Tùng Khánh, "Tùng Khánh, dì Bình dù sao cũng là mẹ của Trạm Kình, anh làm như thế này sẽ không hay cho lắm? Hơn nữa, dì Bình là mẹ ruột của anh ấy thì sao dì ấy có thể chính tay giết hại con trai mình chứ?"

Lý Tùng Khánh vẫn nhìn cô như vậy, "Hết thảy mọi chuyện hãy chờ tới cục cảnh sát rồi nói. Nếu bác này vô tội, chúng tôi sẽ không đổ oan cho bà,vì đối với chúng tôi cho dù bà có thân phận phu nhân cao quý của Trạm gia cũng không thể làm trái pháp luật. Có cái gì muốn nói, thì mời công tố viên Dương tới cục cảnh sát nói." Anh ta nghiêm túc với dáng vẻ của một người đang xử lý việc công.

Nói xong liền áp giải bà ta đi qua người cô ta, đi rất nhanh và rời khỏi đó.

Sắc mặt của Dương Phái Y liền trầm xuống, ngoái đầu với vẻ mặt không rõ ý vị liếc nhìn Diệp Tri Thanh một cái, "Tri Thanh, em thật sự muốn làm như vậy sao? Trạm Kình sẽ không thích điều này xảy ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.