Đứng trước quầy hàng mà mặt cô trở lên khác hẳn,nụ cười còn vui hơn lúc nãy,cô đã bị anh làm phiền còn bắt ở lại nhà bây giờ phải mua cho đã,cô chạy vào trong nhặt rất nhiều truyện,truyện tranh,tiểu thuyết,ngôn tình,ma ca rồng,trinh thám,bí ẩn,lãng mạn còn có chính trị,cách ứng xử.....nói chung rất nhiều đi đến đâu cô lại nhặt vứt cho vệ sĩ theo sau,người nào cũng ôm trên tay 1 đống sách,thấy sách đã đủ thì cô cùng anh đến gian bán đồ ăn,cô nhặt bim bim,hộp khoai tây chiên,bánh,kẹo,súc xích.....rất nhiều để phục vụ cho việc ăn vặt.
-Em nhặt nhiều những thứ này vậy,ăn hết ko?
-Dĩ nhiên là hết,anh tiếc?
-Làm gì có chuyện,em làm vợ anh thì muốn gì cũng được,nhưng mấy thứ này ko bổ dưỡng,ko tốt cho sức khỏe.
-Ai thèm làm vợ anh.
-Ko mua những thứ này..Nghe cô nói mà anh lại muốn đổ tội cho mấy món ăn kia.
-Thôi mà,lần này thôi,em muốn ăn nó,mất công nhặt rồi,đi mà.
Cô cầm tay anh lắc lắc,chỉ chưa tới 1 ngày sao cô lại có biểu cảm chết người như vậy,cô có biết nó làm anh khó kiềm chế ko.
-Được rồi,nhưng hứa với anh,chỉ lần này và từ nay phải nghe theo anh bất kì việc gì,ko được phản kháng.
-Ok.
Vậy là anh đã thành công dẫn dụ cô gái ngây thơ.Lấy chiếc thẻ giới hạn ra thanh toán.
-Em ko mua quần áo hay gì sao.Vì anh nghĩ con gái thường đi shopping mua quần áo,túi xách....
-Ko cần.
-Sao lại ko cần?
-Có rồi mua làm gì nhiều để tiền đấy mà ăn.
-Như vậy em thành heo đấy.
-Thành heo thì sao,lúc đó em rời khỏi anh được rồi.
-Em.....ko được rời khỏi tôi.Anh gằn từng từ lôi cô vào trong xe,cho người lái và vệ sĩ đứng ngoài,mạnh bạo hôn cô,cô dãy dụa nhưng ko được,sao anh lại mạnh vậy chứ.
Hành động của anh như muốn nuốt chọn cô,chấm mút đôi môi chúm chím đỏ mọng,tách hàm răng tiên svaof khoang miệng,mạnh bạo lấy đi những vị ngọt,cô càng khó thở trong sự bất lực,có vẻ anh đang tức giận.
Thấy cô đã khó thở lắm anh mới buông,từ từ đi xuống dưới hôn cổ cô,còn nghiến răng cắn cho nó đỏ.
-Anh...anh...anh đừng làm vậy.
...
-Em...em biết em sai rồi tha....tha cho em,xin anh.
-Sai gì.
-Em...em nói sai,em ko đi,em ở lại,em ko thất hứa.
Thấy mắt cô long lanh,có vẻ cô sợ anh như vậy,thật sự rất khác,biểu cảm của chính mình cô cũng chưa từng thấy,người có thể thay đổi cô chắc chỉ có anh.
-Thật?
-Thật,anh đừng như vậy.
-Được,em nhớ đấy.
Anh ngồi dậy,cô cũng ngồi dậy theo,lấy lại hơi,xoa nhẹ cổ nhưng những vết đỏ kia vẫn ko mất.
-Đồ biến thái,thật ko chịu nổi.Cô nói nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ.