Bên kia Triệu Nhiên nghe Vương Ngọc Tỳ nói xong vẫn chưa hồi thần được, vẻ mặt mê man. Bởi vì Chúc Chu là bạn học của Triệu Nhiên, Vương Ngọc Tỳ cũng tốt bụng phổ cập thông tin của Thời Đường cho Triệu Nhiên.
Một bên khác, Chúc Chu cùng Thời Đường đang đi về phía tiệm cà phê, trên đường vẫn liên tục giải thích chuyện vừa xảy ra.
“Xin lỗi, đã để họ hiểu nhầm cậu rồi, tôi không ngờ họ sẽ nghĩ như vậy. Thật sự rất xin lỗi cậu.” Chúc Chu càng nghĩ càng xấu hổ, vốn anh còn định giải thích với hai người kia, nhưng Thời Đường ngăn cản, anh cũng không có cơ hội mở miệng.
Thời Đường trưng vẻ mặt vô cảm nói: “Cũng chưa thân quen gì, hiểu lầm cũng chẳng sao, mấy người không gặp mặt thường xuyên, không cần lo.” Thời Đường tùy ý, cũng không cảm thấy như vậy sẽ làm phiền đến mình hay bị hiểu lầm nên không vui, hắn không hề thấy không thoải mái, thậm chỉ còn thích thú một cách khó hiểu.
Rõ ràng mới nãy ở dưới chân núi còn khó chịu lắm, vừa lên tới nơi không được bao lâu, tâm tình đã tốt hơn.
Chúc Chu than thở: “Đúng thế, lần cuối gặp là trước khi tốt nghiệp đại học. Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ lại đụng mặt nhau ở đây.”
“Vừa nãy tôi nói chuyện với họ như vậy, anh sẽ không ngại chứ?” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Thời Đường cũng không coi hai người kia là chuyện to tát gì, cái hắn để ý là tâm trạng của Chúc Chu kia.
Chúc Chu đẩy cửa ra, ba người đi vào quán cà phê ngồi nghỉ, gọi cho Quan Quan cốc sữa bò nóng, hai người cũng gọi một tách cà phê, anh nghe vậy thì xua tay: “Không ngại, thật ra quan hệ cũng chẳng tốt.” Nếu như không phải có Quan Quan ngồi đây, Chúc Chu đã định nói ra chuyện Triệu Nhiên là bạn trai cũ của anh rồi.
Sợ Quan Quan nghe được sẽ hiếu kỳ hỏi không ngừng. Trước mặt Thời Đường anh không thể thản nhiên nói quá nhiều chuyện, đành hàm hồ nói một câu quan hệ không tốt cho xong.
Thời Đường nghe vậy: “Nhìn ra được là quan hệ của hai người không ra làm sao.”
Chúc Chu cạn lời: “Rõ như vậy sao?” Chúc Chu nói xong bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, anh gửi cho Thời Đường cái tin nhắn, kể sơ chuyện Triệu Nhiên là mối tình đầu của mình vân vân.
Thấy Chúc Chu thẳng thắn thừa nhận quan hệ không tốt, Thời Đường nói: “Quan hệ mà tốt thì gã đã biết anh là ba đơn thân rồi, dù sao anh cũng chưa che giấu chuyện này bao giờ, cũng không định che giấu làm gì, gã càng không nên nhận nhầm tôi thành nửa kia của anh.” Hơn nữa khi nhìn thấy hắn, người yêu của bạn học Chúc Chu còn nhiệt tình hơn nhiều, chứng tỏ người nọ cũng là doanh nhân, cũng biết đến hắn. Sau khi hắn về nước không tham gia nhiều hoạt động, những cũng không ít, người ta từng gặp hắn cũng bình thường, cho nên mới nhiệt tình lên khi phát hiện hắn là “nửa kia” của Chúc Chu.
Thật ra cũng không có gì phải khó chịu, bởi vì bản tính con người là như vậy, không có gì đáng để ngạc nhiên.
Chúc Chu bị Thời Đường nhìn thấu thấy hơi ngượng ngùng, nói lái sang chuyện khác: “Không nói bọn họ nữa.”
Chúc Chu vừa dứt lời, Thời Đường đã nhận được tin nhắn Chúc Chu gửi tới.
“Em nói cái gì cơ?” Triệu Nhiên đang làm nóng người trên đường trượt cất giọng kinh ngạc hỏi Vương Ngọc Tỳ, gã không thể tin những gì mình vừa nghe được.
Người kia không chỉ đẹp trai đến độ lấn át gã, thân phận lại còn lợi hại như vậy, thế thì bọn họ hoàn toàn không thuộc cùng một cấp bậc rồi!
Cảm giác ưu việt mà Triệu Nhiên cảm thấy khi gặp được Chúc Chu chẳng còn sót lại chút gì.
Bảo sao khí chất của người kia lại tốt như vậy, vừa nhìn đã biết là người phi phàm.
Vừa nãy Triệu Nhiên còn thấy Thời Đường chảnh, nhưng giờ khi biết thân phận của Thời Đường rồi thì chảnh cũng thành khí chất tốt.
Vương Ngọc Tỳ đã tỉ mỉ phổ cập kiến thức cho gã về thân phận của Thời Đường, nghe vậy liếc mắt nhìn: “Tự anh lên tra trên baidu đi, thông tin của hắn có trên bách khoa đó.” lười nói lại cho gã thêm lần nữa.
Triệu Nhiên mặc áo trượt tuyết kín kẽ, không tiện lấy điện thoại, nhưng gã không cần cố ý đi tìm hiểu thông tin của Thời Đường mà tin Vương Ngọc Tỳ ngay.
Gã thật sự không ngờ Chúc Chu lại có thể ở cùng người như vậy, còn kết hôn sinh con nữa.
Trong lòng không khỏi thấy rối rắm, cảm thấy chua trên từng lỗ chân lông.
Lúc này đây, Triệu Nhiên đã thay đổi cảm giác hơn người của mình với Chúc Chu.
Vốn còn tưởng cuộc đời anh sống tầm thường, gặp một người thành công như gã bây giờ không có cách nào để đối mặt, cho nên chỉ có thể thờ ơ.
Triệu Nhiên lắc đầu: “Em xem, trước đây là bạn học, trình độ không khác nhau lắm, gặp lại đã không giống thế nữa rồi, anh không thể cảm khái chút sao?”
Vương Ngọc Tỳ tính lát nữa lại đi qua chào hỏi, dù sao cũng có thân phận là bạn học, gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên đi.
“Chúng ta mau trượt một vòng đi, đi thôi đi thôi, đi trượt tuyết.”
Triệu Nhiên nói: “Em gấp như thế làm gì? Không phải chúng ta vừa mới tới sao?”
“Bình thường không phải anh lanh lợi lắm à? Sao lúc này lại chậm tiêu thế. Trượt nhanh lên chút, đến quán cà phê không chừng lại gặp được bạn học của anh và Thời Đường đấy. Chúng ra không nhân cơ hội này xoát độ tồn tại thì phí lắm, biết đâu sau này lại có cơ hội hợp tác thì sao? Hiếm khi nào lại đụng mặt trong lúc riêng tư thế này, chúng ta phải nắm chặt lấy cơ hội!”
Vương Ngọc Tỳ hay ghen, Triệu Nhiên không nói với y thực ra hai người không chỉ là bạn học mà còn là người yêu cũ, cho nên dù thế nào người ta cũng không muốn dính dáng đến gã đâu, Thời Đường lại càng không, làm sao lại cho y mối làm ăn được? Còn lâu.
Gã thấy ý định của Vương Ngọc Tỳ đều phí công hết, mà lại không tiện nói thẳng ra, dù sao người nắm quyền thực sự trong công ty là Vương Ngọc Tỳ, rất nhiều chuyện đều do Vương Ngọc Tỳ quyết định. Bỗng chốc gã tiến thoái lưỡng nan, không biết nên nói gì, đành nói: “Trước hết cứ trượt tuyết đi đã.” Không chừng trượt xong đi qua họ đã đi cả rồi.
Bởi vì không muốn để Vương Ngọc Tỳ thấy sang bắt quàng làm họ với Thời Đường và Chúc Chu, khi Triệu Nhiên trượt tuyết còn cố ý giảm tốc độ, bình thường một lần tốn gần mười phút, lại ngồi cáp treo một chuyến thêm mười phút nữa, hôm nay lại dây dưa đến ba mươi lăm phút đồng hồ, khiến Vương Ngọc Tỳ ảo não không thôi. Triệu Nhiên nghĩ bụng, chắc giờ đi rồi nhỉ?
Kết quả khi hai chồng chồng đi vào quán cà phê, vừa lia mắt đã thấy cạnh cửa sổ có một nhà ba người đang ngồi.
Hai người lớn thì đang tán gẫu, đứa bé thì đang ăn một đĩa mỳ Ý.
Thực ra ngồi được hai mươi phút, Thời Đường và Chúc Chu đã định đưa Quan Quan đi rồi, nhưng Quan Quan lại ngửi được mùi thơm của thức ăn, bẽn lẽn nói hơi đói, muốn ăn đồ ăn. Vì vậy bèn gọi một phần mỳ Ý cho nhóc con, Thời Đường cũng gọi thêm một phần bánh ngọt cho Chúc Chu, ngồi thêm một lúc nữa.
Vương Ngọc Tỳ vui vẻ ra mặt, khuôn mặt Triệu Nhiên lại lộ vẻ lúng túng.
Khi họ chuẩn bị đi qua, Quan Quan cũng ăn xong rồi, Chúc Chu lau miệng cho Quan Quan, bởi vì đưa lưng về phía cửa nên anh cũng không nhìn thấy Triệu Nhiên và Vương Ngọc Tỳ. Anh ngẩng đầu nói với Thời Đường, “Đi thôi.” Không muốn làm trễ thời gian trượt tuyết của Thời Đường, người kia mới chơi một lần, nhất định còn chưa đã thèm.
Thời Đường ừ một tiếng, chủ động dắt tay Quan Quan, đi ra ngoài cùng Chúc Chu.
Dáng vẻ thân mật như người một nhà này khiến Vương Ngọc Tỳ và Triệu Nhiên không mảy may nghi ngờ hai người không phải chồng chồng.
Nhìn thấy người ta sắp đi, Vương Ngọc Tỳ nói với Triệu Nhiên, “Bọn họ sắp đi rồi, mau mua ly cà phê rồi đi theo.” Nếu không hai tay trống trơn thì lộ liễu quá.
Ngay khi sắp đụng mặt với một nhà ba người kia, Triệu Nhiên sợ Vương Ngọc Tỳ bị xấu mặt trước mặt Thời Đường và Chúc Chu, quyết tâm định nói sự thật.
“Em yêu, tốt nhất em đừng đi qua, anh có chuyện phải nói với em.”
“Giờ đừng nói gì với em hết, chờ em bắt chuyện với Thời Đường xong rồi nói được không?” Nói đoạn nhận ly cà phê rồi đi tới trước mặt Thời Đường và Chúc Chu.
Vẻ mặt Thời Đường sau khi xem xong tin nhắn không tốt lắm, nhìn người tới là Vương Ngọc Tỳ, còn có Triệu Nhiên nữa, ánh mắt như tối đi.
Lúc đó hắn đoán quan hệ giữa hai người không tốt, nhưng đọc tin nhắn xong Thời Đường không ngờ quan hệ lại phức tạp như vậy, thế mà gã đàn ông hai má tròn tròn kia lại là tình đầu của Chúc Chu.
Trong lòng như đổ bình giấm chua, vẻ mặt Thời Đường vốn đang nhẹ nhõm bỗng chốc lại thành không vui.
Cảm thấy lúc đó mình quá kiềm chế rồi, đáng ra nên lạnh nhạt hơn chút.
Không ngờ lại gặp đối phương ở đây. Nhìn bộ dạng hí hửng của Vương Ngọc Tỳ, còn có Triệu Nhiên đi cạnh y, càng ngày Thời Đường càng thấy hai người kia không vừa mắt.
Phiền quá.
Chúc Chu biết người ta không tới vì mình, là vì muốn nói thêm với Thời Đường đôi lời thôi. Anh không định tiếp xúc nhiều với Triệu Nhiên, dắt Quan Quan ra ngoài trước.
Thời Đường đứng tại chỗ, nhìn Vương Ngọc Tỳ cùng Triệu Nhiên đang đi tới.
Thời Đường nghĩ, Vương Ngọc Tỳ nhiệt tình như vậy, hẳn còn chưa biết ngày xưa Triệu Nhiên và Chúc Chu là người yêu, nếu không thì người vợ người chồng nào lại có thể nhiệt tình với người yêu cũ của chồng mình như thế chứ?
Gã Triệu Nhiên này thật vô dụng lại đáng khinh.
Vương Ngọc Tỳ cầm cà phê nói: “Trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi. Sao Chúc tiên sinh lại đi trước vậy?”
Triệu Nhiên không biết Thời Đường có biết quan hệ của gã và Chúc Chu không, Chúc Chu sẽ không nói cho hắn chuyện như vậy đâu nhỉ? Vì tình cảm hòa hợp cũng không nên nói loạn, nếu là Chúc Chu thì sẽ không nói đâu. Nghĩ như vậy, gã dần thả lỏng.
Thời Đường cầm găng tay, nhìn Vương Ngọc Tỳ, nói: “Hai người họ còn chưa biết trượt như thế nào, sợ huấn luyện viên chờ lâu, đi trước rồi. Là trùng hợp thôi.”
Vương Ngọc Tỳ nói: “Là như thế này, người yêu tôi là bạn học cũ của Chúc tiên sinh, số cũ của anh ấy đã đổi rồi, muốn mượn cơ hội này lưu lại phương thức liên lạc. Người yêu tôi khá thẹn thùng, cho nên tôi hỏi giúp anh ấy, không biết có được hay không.” Chiêu này của Vương Ngọc Tỳ rất thông minh, người bình thường nghe lời y nói sẽ đồng ý, dù sao người muốn số của tôi cũng không phải anh, là nửa kia của anh. Lại thêm quan hệ bạn học cũ nữa, người ngại mất mặt mũi sẽ không từ chối chuyện nhỏ này.
Nhưng họ cũng không được như nguyện.
Thời Đường dùng giọng điệu hời hợt trả lời một câu khiến Vương Ngọc Tỳ kinh ngạc.
“Tôi thấy không cần đâu, dù sao trước lúc gã và người yêu tôi chia tay đã nói sẽ không liên hệ nữa rồi.” Vương Ngọc Tỳ biên soạn lời nói dối, Thời Đường cũng không đổi sắc mặt mà viện một câu nói dối.
Hắn không biết khi Triệu Nhiên chia tay với Chúc Chu có nói câu nào như vậy không, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, hẳn Triệu Nhiên cũng chẳng nhớ ra mình đã nói thế hay chưa đâu.
Vương Ngọc Tỳ nghe Thời Đường nói xong, mặt đỏ bừng, y quay phắt qua nhìn Triệu Nhiên sắc mặt trắng bệch.
Khi hai người đang đối mặt, Thời Đường ung dung tiêu sái đẩy cửa đi ra ngoài.