Vương Ngọc Tỳ và Triệu Nhiên đã ở bên nhau sáu năm, hẹn hò một năm, kết hôn năm năm. Ban đầu y còn tưởng rằng mình tìm được bạn đời định mệnh rồi, trước khi kết hôn, Triệu Nhiên trong mắt y rất hoàn mỹ, đẹp trai, dịu dàng, có trách nhiệm, dí dỏm, thế nhưng thời gian nói cho y biết, có cc ấy mà bạn lữ định mệnh.
Ngoại trừ một năm hẹn hò tốt đẹp, sau khi kết hôn cái vị công tử văn nhã trong mắt Vương Ngọc Tỳ kia như tháo mặt nạ của mình ra, lại như nước ấm nấu ếch, vì yêu nên ban đầu đều mang lăng kính tình yêu, dù gã có làm cái gì y cũng tự động viện cớ cho gã, gã mãi là dáng vẻ trong lòng y.
Không phải chưa từng oán trách, nhưng mỗi khi đối phương dịu dàng dụ dỗ y, oán trách giống như tan biến từng chút một.
Mà ngày hôm nay khi y bị Thời Đường trào phúng, những chuyện trước đây như tràn hết vào trong đầu y, từng chuyện từng chuyện đều lộ ra rõ ràng rành mạch.
Sĩ diện, thích khoe khoang, không làm chính sự, mỗi ngày đều vác cái mác tổng giám đốc ra ngoài xã giao, cùng lắm là uống rượu đánh bài, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo mờ ám với cấp dưới, đây là trạng thái khi gã chỉ cầm lương công ty phát hàng tháng, nếu như cho gã nắm quyền thực sự, Vương Ngọc Tỳ không dám nghĩ gã đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì để kích thích y.
Vương Ngọc Tỳ đã quá mệt mỏi rồi, nhất là khi y đợi Triệu Nhiên giải thích, gã vẫn một lần lại một lần tẩy trắng cho bản thân, đều là lỗi của người khác, chính gã lại không có lỗi sai nào.
Vương Ngọc Tỳ nói xong câu đó thì trở về phòng, dù Triệu Nhiên có nhận sai thế nào, cầu xin thế nào, y cũng không mở cửa. Y nằm trên giường, nghĩ về sáu năm qua từng tí một, càng nghĩ càng thất vọng, càng nghĩ càng khổ sở.
Rõ ràng đã nói ly hôn, nhưng trong lòng vẫn thấy thật khó chịu.
Y vẫn không muốn thừa nhận mình nhìn nhầm người, càng không muốn thừa nhận vẻ đẹp ban đầu chỉ là lớp ngụy trang của Triệu Nhiên.
Giờ phút này y không muốn cậy mạnh nữa.
Người bên ngoài nhìn bọn họ chồng chồng ân ái, gọn gàng xinh đẹp, thực ra Triệu Nhiên đã đem lại cho y không biết bao nhiêu là rắc rối, chút yêu thương giữa y và gã sau khi kết hôn đã dần bị hao mòn đến hầu như không còn gì.
Thật sự không cần nhẫn nhịn để duy trì vỏ bọc mỹ miều nữa.
Dừng sự tổn thương đúng lúc, không nên nhẹ dạ quay đầu.
Họ cũng không muốn có con, mà y cũng sẽ không chịu tổn thất gì, thậm chí có khi còn sống thoải mái hơn.
Triệu Nhiên không ngờ được, chuyện gã từng làm lại khiến Vương Ngọc Tỳ phản ứng lớn như vậy, chỉ là bây giờ gã còn chưa biết, Vương Ngọc Tỳ đề nghị ly hôn cũng không phải tùy tiện nói, y thực sự muốn ly hôn.
Gã vẫn còn ngây thơ nghĩ, chỉ cần mình dỗ dành Vương Ngọc Tỳ, y sẽ mềm lòng thôi.
Chúc Chu cùng Thời Đường về tới làng du lịch cũng không biết chuyện lục đục trong quán cà phê đã khiến một gia đình tan nát. Sau khi xuống xe, Phó Văn Tri là người xuống xe đầu tiên, đi lấy dầu thuốc, Thời Đường ôm Quan Quan xuống trước, sau đó lại ôm Chúc Chu như khi ở bãi trượt tuyết đi về biệt thự mình ở.
Tiểu Lâm đã nhìn quen, không thấy kinh ngạc bởi sự tự nhiên của Thời Đường nữa, đi đằng sau trông Quan Quan, đồng thời cầm đồ đạc.
Phó Văn Tri về nhà lấy dầu thuốc, trong lòng cũng nghĩ không ngừng.
Thật ra cậu ta cũng không phải thụ thuần túy, chỉ là cậu gặp được người mình thích, nguyện ý làm thụ, dù sao thoạt nhìn Thời Đường cũng không giống người chịu làm thụ. Nhưng giờ biết Thời Đường không có hứng thú gì với mình, Phó Văn Tri lại tiếp xúc với Chúc Chu hai, ba lần, tuy số lần không nhiều, nhưng lại bị tính cách của Chúc Chu chinh phục, cảm thấy người này không tệ, nghe Tiểu Lâm nói nấu ăn rất giỏi, quả thực là một người hoàn mỹ.
Nếu như đối phương là thụ, vậy cậu ta cũng có thể làm công, theo ngôn ngữ trong giới thì Phó Văn Tri là 0.5, có thể làm 0, có thể làm 1, dựa vào người mình thích để quyết định xem mình là 1 hay 0.
Cho nên mẫu người Phó Văn Tri yêu thích rất rộng lớn.
Phó Văn Tri càng nghĩ càng thấy mình có thể phát triển quan hệ với Chúc Chu. Xã hội hiện đại, kỳ thật đối tượng ưa thích của mọi người có thể thay đổi không lo gián đoạn, dù sao cũng chỉ là thiện cảm, cũng không phải không không là người ấy thì không được, có một số người thấy đối phương có chút không thích hợp là có thể nhanh chóng cắt đứt tơ tình rồi bắt đầu lại từ đầu.
Tuy cậu ta có ý tiến tới với Chúc Chu, nhưng cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị nếu đối phương không có hứng thú với mình thì sẽ kịp thời bứt ra, mà chuyện này không ngắn cản cậu ta thử một lần.
Phó Văn Tri cầm dầu thuốc đi qua chỗ Thời Đường và Chúc Chu, vốn định tự mình bóp dầu thuốc cho Chúc Chu, nhưng khi ấn chuông cửa, Thời Đường đi ra lại nói Chúc Chu chuẩn bị đi nghỉ rồi.
Nếu cấp trên đã nói vậy, Phó Văn Tri cũng chỉ đành đưa dầu thuốc cho đối phương, “Vậy tôi không quấy rầy Chu ca nữa, loại dầu thuốc này phải bóp, đau cũng phải bóp, nhanh lành.”
Thời Đường cẩn thận nhận, chăm chú nghe Phó Văn Tri dặn dò rồi tiễn cậu ta đi.
Đi đến bên cạnh Chúc Chu đang ngồi trong phòng khách, hắn đưa lọ dầu thuốc trong tay cho Chúc Chu xem.
“Văn Tri đưa, dầu thuốc rất tốt.” Thời Đường chưa từng dùng, nhưng từ lâu đã nghe thấy tên hãng này rồi, tiếng lành đồn xa.
Chúc Chu để điện thoại di động xuống, nói: “Cậu ấy đang nhắn tin với tôi đây, nói là người nhà biết cậu ấy muốn đi trượt tuyết nên chuẩn bị cho, ha ha, không ngờ lại để tôi dùng.”
Thời Đường nghe Phó Văn Tri cùng Chúc Chu đã thêm WeChat với nhau rồi, lông mày hơi nhíu lại mọt cách khó nhận ra.
Thời Đường phát hiện, tính cách của Phó Văn Trì trong công việc là ưu điểm, có thể tán gẫu với khách hàng rất nhanh, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hài hước dí dỏm, công việc cũng được tiến hành thuận lợi, mà trong cuộc sống, hắn lại thấy không thể vừa mắt nổi.
Đặc biệt là có một số chuyện hắn muốn làm nhưng không làm, mà Phó Văn Tri muốn làm thì làm ngay, còn làm rất tự nhiên, rất tiện tay.
Điều này làm cho Thời Đường có chút… nói thế nào nhỉ, vừa ước ao vừa ghen tị.
Tóm tắt một câu đơn giản, Thời Đường không muốn Chúc Chu thêm WeChat với Phó Văn Tri, càng không muốn Phó Văn Tri và Chúc Chu liên hệ quá nhiều.
Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nhìn thấy Chúc Chu nói nói cười cười với người khác, hắn sẽ rất buồn bực.
Tiểu Lâm cất đồ đi, mang hai cốc nước ra cho Chúc Chu và Thời Đường, đưa cho Quan Quan một gói quà vặt nhỏ và ipad, sắp xếp thỏa đáng xong thì tự giác ra về.
Sau khi Tiểu Lâm rời đi, Chúc Chu nhìn thuốc trong tay Thời Đường nói: “Đưa tôi đi, tôi tự làm được.” Trước giờ anh không muốn để Thời Đường thoa thuốc cho mình, chuyện như vậy anh còn không dám nghĩ đâu, được không?
Thời Đường ngồi xuống cạnh Chúc Chu, nâng tay: “Nhấc chân qua đây, đừng cậy mạnh, mau xoa bóp cho xong, anh cũng có thể nghỉ sớm một chút.”
Chân Chúc Chu treo giữa không trung, tự nhiên không biết tiếp theo nên làm thế nào, vẻ mặt chần chờ, Thời Đường xoa bóp chân cho anh, hình ảnh này quá đẹp, anh không dám nghĩ đâu.
“Không được đâu, Thời tiên sinh, tôi vẫn nên tự làm thì hơn, tôi làm được.” tay cũng không gãy.
Thời Đường ngước mắt chăm chú nhìn Chúc Chu, vẫn yên lặng nhấc chân Chúc Chu lên, nhẹ nhàng đặt lên ghế salon.
Thời Đường nhìn bàn chân trắng nõn của Chúc Chu, còn có móng chân tròn trịa phớt hồng, sau đó là mắt cá chân sưng tấy, hình ảnh không đẹp đẽ gì cho cam, mà Thời Đường lại không ngại, đổ dầu thuốc ra tay xoa xoa, sau đó nói một câu.
“Chịu khó một chút.”
Vừa dứt lời, Chúc Chu đau đến nỗi phải nắm chặt lấy gối ôm trên ghế sofa, nếu không phải Quan Quan đang ở bên cạnh nhìn anh, anh cũng sắp không nhịn nổi mà kêu thành tiếng rồi, đau quá đi thôi!
A a a a a!
Không hiểu sao khuôn mặt đau đớn đến độ trở nên dữ tợn của Chúc Chu lại chọc cho Quan Quan cười, xưa nay bé chưa từng thấy baba đỏ mặt đến mang tai, chau mày, cắn chặt môi bao giờ, nhìn ba ngửa đầu thở hắt ra một tiếng còn cố nén ý cười, bé bật cười khanh khách.
“Baba, ba buồn cười quá!”
Có mấy người khi đối mặt với đau đớn, không tiện rít gào sẽ thay bằng tiếng cười, Chúc Chu chính là như vậy, anh vừa cười vừa nói: “Ha ha ha đau quá! Ha ha ha ha đau quá là đau! Ha ha ha ha!!!”
Chúc Chu cười, Quan Quan cũng cười.
Hai ba con bật cười, cũng khiến Thời Đường đang nghiêm mặt không nhịn được cười.
“Tôi không biết giờ anh đang đau hay đang cười nữa.”
Chúc Chu hít hơi nói: “Tôi chỉ dùng tiếng cười để thay cho tiếng kêu đau thôi! Ui ui ha ha ha ha!” Nói xong một tay tiếp tục ôm chặt gối ôm, tay kia nắm lấy lưng ghế sofa.
Đau chết cái mạng già rồi!
Đau chết mất!
Vất vả lắm mới bôi xong dầu thuốc, Chúc Chu thấy mình đã rớt mất nửa cái mạng.
Nhưng anh vẫn bận tâm một chuyện.
“Bữa tối tính sao đây?”
Thời Đường nói: “Trước đây nhìn anh nấu ăn, học được chút kỹ xảo, hôm nay vừa hay thử xem. Mấy ngày tới anh không cần di chuyển, nghỉ sớm chút, sớm quay lại làm việc, miễn cho dằn vặt qua lại rồi không lành được, cũng phiền.”
Thời Đường nói rõ lợi hại, Chúc Chu bị thuyết phục một cách dễ dàng.
“Vậy cũng được, tôi sẽ lành nhanh thôi, tuyệt đối không chậm trễ công việc sau khi về nước.” bảo đảm với Thời Đường.
Thật ra không phải Thời Đường lo lắng sau khi Chúc Chu về nước vẫn không thể làm cơm cho mình, hắn nói như vậy là vì không muốn Chúc Chu lết cái chân bị thương đi bận việc, muốn anh nghỉ ngơi thật tốt.
Nghe Chúc Chu bảo đảm, bóng lưng đi vào phòng bếp của Thời Đường cứng đờ, khóe miệng khẽ mím lại, không biết phải giải thích thế nào, cũng không định giải thích thêm cái gì.
Tính tình hắn chính là kiểu lạnh lùng cứng đầu như vậy.
Thời Đường vào bếp chuẩn bị bữa tối, Quan Quan cầm đồ ăn vặt đi tới cạnh Chúc Chu, nhìn chân anh, nhìn một chốc, khom lưng cúi đầu, chu miệng thổi thổi chỗ bị sưng: “Thổi một chút, đau đau biến mất.”
Chúc Chu xoa đầu Quan Quan, nói: “Baba, không đau, bảo bối xem phim hoạt hình đi, cảm ơn bảo bối.”
“Phù phù phù ——” ra sức thổi chốc lát, Quan Quan ngồi cạnh Chúc Chu lấy ipad ra xem hoạt mình, khi xem còn dựa vào bên người Chúc Chu, hai má cọ cọ cánh tay anh, rất là ỷ lại.
Bữa tối đơn giản, mỳ cà chua trứng cải xanh, sau đó để làng du lịch đưa đùi gà chiên và salad tới, Trung Tây kết hợp giải quyết vấn đề bữa tối.
Chúc Chu còn bình luận hai câu.
“Làm không tệ nha. Tuy mì không phải mì làm thủ công, nhưng trứng tráng cà chua làm vừa vặn, mặn nhạt vừa phải.”
Hiếm khi Thời Đường nói thêm vài câu, gắp cải xanh lên nói: “Vốn định làm thịt chiên, nhưng tôi nhớ mỗi lần anh làm thịt chiên đều bọc thịt trong một lớp bột, tôi thấy phiền quá nên cũng lười chiên, làm món này.” Cơm tàu đơn giản thì Thời Đường vẫn biết một chút.
Chúc Chu nói: “Ở ngoài cũng không cầu kỳ như vậy, thịt cho vào chiên luôn được, không bọc bột cũng được, bọc bột thì sẽ dai giòn hơn thôi, không bọc bột là một vị khác, cũng rất ngon.”
Nói đến chuyện làm cơm, Thời Đường nói với Chúc Chu: “Đợi tôi rảnh, anh dạy tôi nấu ăn nấu canh đi.”
Chúc Chu không biết Thời Đường đang phòng ngừa chu đáo, đáp ứng ngay.