Đại Bảo Bối

Chương 7



Trợ lý Tiểu Lâm của Thời Đường dẫn Diệp Hàng tới, y rõ ràng cảm thấy ánh mắt đang tỏa sáng của sếp chợt lạnh xuống, giống như đang dạo phố giữa ngày hè bỗng bị dội cho một chậu nước lạnh, làm nội tâm Tiểu Lâm hoảng sợ.

Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra sao mình lại làm sếp không vui.

Người đi bên cạnh vừa vào cửa đã chủ động chào hỏi bắt chuyện với sếp, rõ ràng có quen nhau, không phải dẫn sai người đến chứ? 

Đầu đầy dấu chấm hỏi, Tiểu Lâm nhanh chóng lui ra, còn tri kỷ đóng cửa lại. 

Khi Diệp Hàng nhìn thấy Thời Đường liền không nhịn được mà nở nụ cười, đi tới trước bàn làm việc, lấy hộp cơm cầm trong tay ra, vừa mở ra đặt trước mặt Thời Đường vừa nói: “Chắc anh còn chưa ăn cơm, em cố ý làm, học rất nhiều lần, mẹ em gật đầu em mới làm cho anh, canh là dì giúp việc nấu. Anh nếm thử đi, xem có thích hay không.” 

Không phải Thời Đường tức giận, chỉ là đối tượng hắn mong đợi là cơm nước Chúc Chu làm, chợt thấy Diệp Hàng, khó tránh khỏi tâm lý hụt hẫng. Hắn không thể không thừa nhận, cái mà dạ dày hắn nhớ chính là cơm canh Chúc Chu làm.

Thế nhưng Diệp Hàng tự tay nấu cơm mang đến, hắn cũng không thể từ chối thẳng, nhận thìa Diệp Hàng đưa tới ăn một thìa canh.

Thời Đường nhíu mày.

Diệp Hàng nhận ra ngay, hỏi Thời Đường.

“Không ngon sao?”

Thời Đường nói: “Không phải khẩu vị anh yêu thích.”

Diệp Hàng lập tức lấy bát canh trong tay Thời Đường đi, nói: “Vậy đừng ăn, ăn cơm đi!” Nói đoạn đặt đồ ăn xuống trước mặt Thời Đường.

Kỳ thực nếu dựa vào khẩu vị bình thường thì đồ ăn được Diệp Hàng chiên xào rất đáng khen, tuyệt đối không thể coi là khó ăn.

Chỉ là Thời Đường đã ăn quen mấy món đời thường nêm nếm vừa phải, đột nhiên ăn mấy món nêm nhiều nước tương hơn như vậy, đầu lưỡi lập tức mất vị giác.

Tuy Thời Đường lấy mình làm chủ nhưng không thể cứ tự nhiên mất hứng gây sự như vậy được, dù sao đối phương cũng là người yêu của hắn.

Ăn hai miếng rồi gật đầu một cái: “Cũng không tệ lắm.”

Diệp Hàng được cổ vũ nói: “Vậy mai em lại làm cho anh nhé?”

Thời Đường nhắc nhở: “Mai là thứ bảy.”

Diệp Hàng vỗ đầu một cái nói: “Ha, em quên mai thứ bảy, vậy tuần sau em làm cho anh?” Rất nhiệt tình tích cực.

Thời Đường trực tiếp cự tuyệt nói: “Không cần, anh đã nói với em rồi, anh đã mời đầu bếp.” 

Diệp Hàng nhìn sắc mặt Thời Đường, hỏi: “Anh ta làm rất hợp khẩu vị anh sao?

Thời Đường ừ một tiếng, để đũa xuống, tiếp tục xem điện thoại trong tay, trong điện thoại có tóm tắt nội dung văn kiện cần ký tên phê duyệt.

“Hôm nay phòng trưng bày của em rất rảnh?”

Diệp Hàng không trả lời mà hỏi lại nói: “Không ăn sao? Nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.”

Thời Đường uyển chuyển đáp: “Đợi lát nữa anh sẽ ăn tiếp, giờ cần phải làm xong việc trong tay trước đã.”

Diệp Hàng không cưỡng ép Thời đường, mà hỏi hắn

“Thứ bảy đến chỗ của em sao?”

Thời Đường nói: “Thứ bảy anh muốn nghỉ ngơi một ngày, chủ nhật có thể.”

Nghe thấy Thời Đường nói chủ nhật sẽ qua, tâm tình ủ rũ của Diệp Hàng phấn chấn hẳn lên. 

“Được, vậy em không quấy rầy anh nữa, em đi trước đây, chủ nhật gặp.”

“Ừm.”

Lúc Diệp Hàng đợi thang máy, Chúc Chu cũng vừa hay đi thang máy lên đến nơi.

Gần như là đồng thời, một người bước vào thang máy bên trái, một người đi ra từ thang máy bên trái.

Khi cửa thang máy sắp đóng, Diệp Hàng nhìn thấy bóng lưng Tiểu Lâm, chú ý thấy còn một người mang theo cơm hộp.

Ánh mắt Diệp Hàng lộ vẻ nghi hoặc, trùng hợp thang máy cũng khép lại.

Tiểu Lâm dẫn Chúc Chu và văn phòng, tâm lý càng thấp thỏm.

Hóa ra thực sự dẫn nhầm người lên, hóa ra đây mới là đầu bếp gia đình.

Sau khi Chúc Chu đi vào văn phòng, lập tức phát hiện hộp cơm đã mở trên bàn làm việc.

Thời Đường không hề liếc mắt nhìn hai người, dặn dò Tiểu Lâm dọn đồ trên bàn đi.

Đợi Tiểu Lâm mang đồ ra ngoài, Chúc Chu vẫn co quắp đứng một bên.

Tự nhiên không biết Thời Đường có định ăn nữa hay không, tuy anh thấy phần cơm hộp kia như chưa từng dược động đến.

Thời Đường chờ đến độ mất kiên nhẫn, nói rằng: “Định đợi tôi tự qua nhận hộp cơm à? Ngốc cái gì, đưa qua đây.” Đối mặt với đầu bếp Chúc Chu của hắn, thái độ Thời Đường tùy ý hơn nhiều, trắng trợn không kiêng dè.

Chúc Chu lập tức gật đầu ôm túi cơm qua, bày từng cái ra bàn.

“Vẫn còn nóng.” không hỏi hộp cơm lúc nãy là chuyện gì.

Thời Đường cầm lấy bát đựng canh, là canh sườn nấu củ sen (1), ngon, là vị hắn yêu thích.

Thời Đường uống hết một chén canh, mới chú ý tới Chúc Chu vẫn đang đứng đó, nhíu mày, bấm điện thoại nội bộ, để Tiểu Chu dẫn Chúc Chu ra ngoài.

“Sắp xếp cho anh ta một phòng nghỉ, đợi lát nữa tôi ăn xong lại để anh ta vào.”

“Được.”

Chúc Chu theo sau Tiểu Lâm, tới phòng nghỉ.

Công ty này rất lớn, tuy rằng không phải cả tòa nhà văn phòng này đều là của công ty, nhưng trong 100 tầng phải có 55 tầng là của công ty Thời Đường, an ninh nghiêm ngặt. Nếu không phải Tiểu Lâm xuống dẫn anh lên thì sao một gã đàn ông cầm cơm hộp được cho vào chứ.

Tóm lại, trong mắt Chúc Chu, tòa nhà chọc trời này rất đẳng cấp, nếu không phải anh đến giao cơm cho Thời Đường thì có lẽ anh cũng không dám bước vào đại sảnh tầng 1.

Sau năm mươi phút, Tiểu Lâm tự tay đưa hộp cơm đã dọn sạch cho Chúc Chu, cũng đưa anh xuống.

Chúc Chu qua cửa kiểm tra, mang theo túi cơm hộp đi ra khỏi cao ốc, cảm xúc căng thẳng mới chậm rãi thanh tĩnh lại.

Căng thẳng quá, cảm giác bảo an còn nghiêm túc hơn ở tiểu khu, không hổ là tập đoàn lớn, công ty lớn.

Chúc Chu thầm cảm thán, đi về hướng tàu điện ngầm. Đi không được bao xa, Diệp Hàng vốn đã rời đi lại đứng trước mặt anh.

Diệp Hàng vẫn chờ đợi anh đi ra.

Nhìn thấy Diệp Hàng, Chúc Chu lấy làm kinh hãi, anh không ngờ Diệp Hàng sẽ xuất hiện. 

Diệp Hàng nhíu mày hỏi Chúc Chu: “Cơm hộp anh vừa mang theo là cho Thời Đường sao?”

Chúc Chu thấp thỏm bất an như là bị bắt gian, đàng hoàng gật đầu nói: “Đúng.”

Diệp Hàng nói: “Anh chính là đầu bếp của Thời Đường?”

Chúc Chu lúng túng nói: “Đúng thế.”

Diệp Hàng ngữ khí bất thiện nói: “Vậy sao hôm đó anh thấy anh ấy sao lại làm bộ không quen biết?” Bởi vì chuyện này, Diệp Hàng hoài nghi Chúc Chu không chỉ là đầu bếp.

Chúc Chu nói: “Thời tiên sinh tương đối nghiêm túc, tôi thấy hắn không muốn nói chuyện với tôi, nên không chủ động chào hỏi, mong cậu không hiểu lầm.”

Nhìn bộ dáng đàng hoàng của Chúc Chu, thần sắc co rúm lại, không có khí chất đáng nói, cảm xúc khó chịu của Diệp Hàng chậm rãi bình phục, tay cắm trong túi nói: “Anh nấu cơm cho anh ấy bao lâu rồi?” Người như vậy, Thời Đường sẽ thích sao? Ngược lại y nhìn không lọt mắt.

“Sắp được nửa tháng.”

“Bình thường hai người có tán gẫu không?”

“Chưa từng, chỉ làm cơm, làm xong dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ liền rời đi.”

Nghe Chúc Chu nói xong, tâm tình Diệp Hàng chuyển biến tốt, suy nghĩ một lúc, thay đổi thái độ, nở nụ cười với Chúc Chu: “Anh không cần phải lo lắng, chỉ là tôi nhìn thấy anh trong công ty, có chút buồn bực. Dù sao hai người vốn biết nhau mà ở siêu thị lại vờ như không biết, tôi hơi khó hiểu, không nhịn được đến hỏi anh một chút.”

Chúc Chu thấy thái độ Diệp Hàng đã hòa hoãn lại, xoa xoa trán, vội vã xua tay nói: “Không sao, không sao.” Anh có thể thông cảm cho Diệp Hàng cho nên không thấy bị xúc phạm.

Diệp Hàng chủ động giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi lên Diệp Hàng, là bạn trai của Thời Đường.”

“Xin chào, tôi họ Chúc, tên một chữ Chu, Chu trong nghịch thủy hành chu*.”

*nghịch thủy hành chu: thuyền chèo ngược dòng

“Lúc thường Chúc tiên sinh có bận không?”

Chúc Chu một năm một mười đáp: “Rất bận, bởi vì tôi làm hai công việc, buổi sáng làm thêm ở siêu thị, buổi chiều làm cơm cho Thời tiên sinh, buổi tối còn phải đón con nhỏ tan học.”

Nghe đến ‘đón con nhỏ tan học’, Diệp Hàng hoàn toàn yên lòng. Vốn nhìn thấy khuôn mặt Chúc Chu thanh tú nõn nà, còn thấy khó chịu, mặc dù tự nói mình đọ khí chất với đối phương không ra làm sao cả, nhưng bây giờ y không còn thấy bị uy hiếp nữa, dù sao người ta có gia đình, có con nhỏ, thoạt nhìn Thời Đường cũng không có cảm xúc gì đặc biệt với anh ta.

Nhưng y vẫn còn có việc nhờ Chúc Chu.

“Có thể thêm liên lạc không? Bạn trai tôi ở nước ngoài lâu, không thích cơm tây, tôi muốn học làm mấy món ăn thường ngày. Tôi thấy anh ấy thích đồ ăn anh làm, muốn có cơ hội học hỏi Chúc tiên sinh một chút.” Diệp Hàng nói chuyện rất nhiệt tình, không biết còn tưởng hai người là bạn thâm giao.

Y vốn giỏi giao tiếp, hai ba câu đã biến hiểu lầm ban nãy thành mây bay, phấn khởi nói chuyện với Chúc Chu.

Chúc Chu không phải người biết từ chối người khác, cũng khá nhiệt tình, nghe chuyện liên quan đến việc nấu ăn, gật đầu đáp ứng.

Hai người trao đổi liên lạc, Diệp Hàng lôi kéo Chúc Chu, muốn đưa anh về.

Chúc Chu tìm mọi cách từ chối vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của Diệp Hàng, đành ngồi lên xe Diệp Hàng.

Trên đường Diệp Hàng hỏi Chúc Chu công việc làm cơm ở nhà Thời Đường suốt nửa tháng nay, không bỏ qua chuyện gì.

Hỏi xong, Diệp Hàng giả vờ ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, bởi vì tôi quá yêu thích bạn trai, không nhịn được muốn thăm dò toàn bộ sự tình có liên quan đến anh ấy, làm Chúc tiên sinh thêm phiền rồi.”

Chúc Chu cười nói: “Không sao, tôi hiểu mà.”

“Chu ca năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nghe được tuổi tác của Chúc Chu, Diệp Hàng cười càng thêm vui vẻ. 

Không chỉ lớn tuổi hơn y, so với Thời Đường, Chúc Chu còn lớn hơn vài tuổi, lần này Diệp Hàng càng thêm tùy ý.

Diệp Hàng đích thân đưa Chúc Chu đến dưới tiểu khu nhà anh, sau đó ngâm nga lái xe rời đi.

Lúc trước y định tiếp cận đầu bếp làm cơm cho Thời Đường, không biết tìm đâu ra cơ hội đến nhà Thời Đường gặp đối phương, không ngờ hôm nay lại gặp được, có thể là trời cao chiếu cố.

Y định sẽ học mấy món từ chỗ Chúc Chu, để Thời Đường biết y yêu thích hắn cỡ nào, nguyện ý cúi đầu học nấu ăn từ một người bình thường, chỉ vì muốn hắn ăn vui vẻ.

Diệp Hàng nghĩ, nếu như y là Thời Đường, nếu biết mình có thể kiên trì vì hắn như vậy, nhất định sẽ rất cảm động ha?

Không cần rất cảm động, chỉ cần cảm động một tí tẹo thôi, Diệp Hàng đã có thể thấy tất cả những gì y làm là đáng giá.

Nếu muốn học nấu ăn, thì phải có thời gian, mà Chúc Chu quá bận rộn, thời gian biểu bị xếp kín mít, không rảnh dạy Diệp Hàng.

Diệp Hàng có tiền có thời gian, nghĩ đến mức lương tiếp thị sữa chua ở siêu thị của Chúc Chu, đưa ra số tiền không khác lắm, thậm chí còn nhiều hơn chút, để Chúc Chu dành ra một buổi trưa cho y, dạy y nấu ăn.

Chúc Chu có chút do dự, bởi vì dạy nấu ăn nhiều nhất chỉ mấy tháng là kết thúc, sau đó anh vẫn phải đi tìm việc làm.

Diệp Hàng thấy Chúc Chu không động lòng, trực tiếp nhân đôi số tiền.

Lúc này Chúc Chu không xoắn xuýt nữa, ai mà chẳng thích tiền chứ? Dạy xong lại đi tìm việc khác là được. 

Tuy nhiên anh vẫn thấy kỳ lạ, nếu Diệp Hàng muốn học nấu ăn, hoàn toàn có thể đến nhà Thời Đường, nhìn anh nấu cho Thời Đường là được mà?

Có lẽ là muốn cho Thời Đường bất ngờ?

Ừm, hẳn là tạo bất ngờ, quả nhiên là chuyện mà những người trẻ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.