Chúc Chu đang chơi cùng Quan Quan trong một gian nhà khác cũng không biết Thời Đường đang trải qua chuyện lớn kinh thiên động địa gì, anh và Quan Quan còn đang đợi được ăn cơm đây.
Đến khoảng 11 rưỡi, Chúc Chu thong thả đi sang nhà Thời Đường.
Lúc này Thời Đường đang đeo tạp dề nấu cơm trưa một cách máy móc.
Chúc Chu nhìn một vòng, ừm, cũng không tệ, ít nhất màu sắc rất ổn, canh đang được hầm trên bếp, nguyên liệu được cắt gọt gọn gàng, ngoại trừ một món thịt đã hoàn thành, còn ba, bốn món khác chờ cho vào chảo xào.
Chúc Chu cong khóe miệng cười thầm, nói: “Cần tôi hỗ trợ không? Món thịt ba chỉ chiên này thơm ghê.” Thời Đường có kinh nghiệm làm món này từ lần trước, lần này nhất định sẽ làm tốt.
Hiện tại Thời Đường nào dám để Chúc Chu ở cạnh mình, hắn cố gắng giữ cho khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Không cần, anh đi chơi với Quan Quan đi, làm xong tôi sẽ gọi anh.” Không có tâm trạng làm cơm, trong đầu chỉ nghĩ đứa bé kia là Quan Quan, tay vẫn làm việc không ngừng.
Chúc Chu gật đầu, nghe lời rời đi.
Chúc Chu rất chờ mong bữa cơm trưa nay, nhưng đến 12 giờ món ăn được dọn lên, Chúc Chu uống ngụm canh đầu tiên, nhíu mày, tiếp đó anh đặt bát canh xuống, gắp một miếng thịt lên nếm thử, lại nhíu mày.
Chuyện gì đây, canh thì quên bỏ gừng, hơi tanh, vị cũng quá nhạt.
Món thịt ba chỉ này thì lại như cho nửa gói muối vào, mặn chát, lưỡi như bị kim châm.
Món rau thì nêm sai, nhầm giấm chua là nước tương à?
Sơ ý đến thế ư?
Mà bản thân Thời Đường lại không hề chú ý tới vẻ mặt biến đổi của Chúc Chu, hắn rũ mắt, như đang suy tư chuyện gì đó quan trọng, cầm thìa khuấy khuấy bát canh, món ăn mùi vị ra sao, canh ăn như thế nào, hắn không để ý.
Chúc Chu cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ là bữa cơm này anh ăn không nổi.
Bữa này khác lần trước quá xa, rõ ràng biểu hiện lần trước rất đáng khen, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy.
Chúc Chu nhịn được chứ khuôn mặt nhỏ của Quan Quan đã nhăn thành quả mướp đắng rồi.
Miệng phì phì phì phun món thịt mặn quá thể đáng ra ngoài, xoắn xuýt nói,”Mặn quá, thật khó ăn. Baba, con muốn uống nước ạ.” nói xong bé còn lè lưỡi, cứ như đầu lưỡi dính kịch độc vậy.
Thời Đường nghe tiếng Quan Quan, đứng bật dậy như phản xạ có điều kiện, nói, “Chú đi rót cho cháu!” sau đó đi vào bếp nhanh như một cơn gió.
Quan Quan:…
Chúc Chu:…
Hai ba con nhìn nhau, vì chưa từng thấy hành động nhanh như gió không hề thận trọng như vậy của Thời Đường bao giờ nên không biết phải nói gì, mờ mịt trừng mắt nhìn nhau.
“Baba, sao bữa trưa hôm nay mặn thế ạ.” Tuy Thời Đường có chút khác thường nhưng cái Quan Quan quan tâm nhất vẫn là món thịt này bị làm sao.
Lúc này Thời Đường đã rót nước đem về, nghe Quan Quan nói thế, đưa cốc nước nhiệt độ vừa phải cho Quan Quan rồi cầm đũa lên: “Đồ ăn mặn? Để chú nếm thử.” Nói đoạn gắp một miếng thịt ba chỉ cho vào miệng.
Chúc Chu cũng không kịp ngăn cản hắn, động tác tiếp theo của Thời Đường chính là lấy miếng thịt trong miệng ra ném vào thùng rác, khuôn mặt căng thẳng cứng lại, bưng bát canh lên nếm một miếng, sau đó chân mày lại nhăn chặt lại.
Thời Đường nhìn Chúc Chu và Quan Quan xin lỗi: “Xin lỗi, có vẻ tôi không thành công lắm.”
Chúc Chu đứng lên đáp: “Không sao không sao, nấu ăn chính là như vậy đấy, trạng thái lúc tốt lúc không. Tôi đi nhìn tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì, để tôi nấu một bữa mới. Lúc đó đáng ra tôi nên đứng cạnh chỉ cậu làm.”
Thời Đường lắc đầu nói: “Là lỗi của tôi. Hôm nay công việc có chút chuyện, vẫn mãi nghĩ chuyện này nên không nghiêm túc.” nói xong hắn còn quay qua nhìn Quan Quan, nói với bé, “Xin lỗi nhé, bé Quan Quan.”
Bé Quan Quan nhấp một ngụm nước, nghe vậy cười hì hì, “Không sao ạ, cơm baba làm rất ngon, để baba làm đi thôi!”
Chúc Chu nhìn Thời Đường: “Để tôi làm đi, cậu ăn xong rồi sớm đi xử lý chuyện của mình, đừng để trì hoãn.”
Chúc Chu lấy món duy nhất không gặp xui xẻo là cơm trắng để làm cơm chiên bọc trứng, sau đó xào một đĩa cải xanh, một đĩa rau cần xào thịt xông khói, lại nấu thêm canh trứng cà chua, nhanh vô cùng, khoảng 20 phút đã xong cả rồi.
Bữa trưa nhanh gọn kết thúc trong sự đắc ý nghiền ngẫm của Quan Quan.
Ăn cơm xong, Quan Quan về nhà mình chơi, Thời Đường phụ Chúc Chu dọn đồ vào bếp.
Chúc Chu nói với Thời Đường còn đang mất tập trung: “Thời Đường, lúc ăn cơm cậu cứ nhìn Quan Quan không ngừng, có phải cũng muốn làm ba rồi không?”
Câu nói này suýt đã khiến Thời Đường lộ ánh mắt sợ hãi, như thể Chúc Chu đã biết hắn là người ba còn lại của Quan Quan vậy. Nhưng thực ra Chúc Chu cũng không biết là Thời Đường, anh chỉ thấy hôm nay Thời Đường ăn cơm mà vẫn luôn để ý đến Quan Quan, hơn nữa bưng trà rót nước rất tự nhiên, anh cho rằng hắn muốn làm baba nên mới thuận miệng hỏi như vậy.
Thời Đường không hổ là tấm chiếu đã trải đời, trong lòng thì dời sông lấp biển, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cầm giấy nhà bếp lau khô tay, “Tại sao lại hỏi vậy?”
Chúc Chu cầm khăn lau bếp, nói: “Tôi thấy hôm nay cậu cứ nhìn Quan Quan, hơn nữa bình thường cậu cũng đối xử với bé rất tốt, nên tôi cảm thấy chắc hẳn cậu cũng thích trẻ con. Mà không phải vì con thì cũng nên cân nhắc vấn đề cá nhân rồi nhỉ?” Thường ngày Chúc Chu sẽ không xen vào chuyện riêng của người khác, càng sẽ không mở miệng giục người khác kết hôn. Nhưng ở chung với Thời Đường đã lâu, anh đã coi Thời Đường thành người nhà mình rồi, không nhịn được muốn quan tâm chuyện của hắn một chút, nhìn hắn lúc nào cũng độc lai độc vãng, lúc trước bị ốm cũng để lộ quan hệ với người thân không ra sao, chẳng phải như vậy càng nên sớm lập gia đình sao?
Thời Đường thuận thế hỏi: “Vậy anh thấy tôi nên tìm người như thế nào?”
Chúc Chu phấn khích đặt khăn lau xuống, nhìn Thời Đường: “Thời tiên sinh là một nhân tài, tướng mạo đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, xứng đáng có được mọi thứ, đối phương nhất định cũng sẽ ưu tú như cậu.”
Suýt chút nữa Thời Đường đã muốn nói một câu: “Vậy anh cảm thấy em có xứng với anh không?”
Nếu không phải sợ dọa Chúc Chu sợ thì hắn thật sự không muốn nghĩ nữa.
Hiện nay tình cảm của hắn còn có thêm một bé Quan Quan, lúc trước cũng có Quan Quan, nhưng hắn vẫn luôn lấy mục tiêu làm “cha kế tương lai” để tiến tới, bây giờ đã khác rồi.
Hắn là cha ruột của Quan Quan!
Trùng hợp thế nào mà t*ng trùng Chúc Chu mua năm ấy lại là của hắn. Thời Đường chưa từng nghĩ loại trùng hợp này lại xảy đến với mình, như phim vậy, đến bây giờ hắn còn không nhịn được cảm thấy phải chăng hệ thống bị lỗi?
Thời Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thấy buồn một cách khó hiểu, hắn nói một cách nhẹ nhàng chậm rãi: “Mà tôi cũng không muốn ai ưu tú, không cần phải ưu tú như tôi.”
Chúc Chu bày vẻ mặt “tôi hiểu”, nói “Chỉ cần là người cậu yêu thích thôi, không cần quan tâm người đó ra sao.”
“Đúng.”
“Vậy thì mơ hồ quá, nếu cậu nói thích hợp là được thì tôi nghĩ khá là dễ gặp được, có lẽ không lâu nữa là có thể bắt đầu một đoạn tình cảm. Thế nhưng cậu lại muốn tìm một người mình yêu thích, như vậy lại khó, yêu thích là một thứ đặc biệt không thể nói rõ, một giây trước cậu còn yêu thích người ta, một giây sau có khi lại không thích nữa. Tôi cảm thấy, nếu muốn tiến tới hôn nhân thì có trách nhiệm và phù hợp sẽ quan trọng hơn yêu thích.” Hiển nhiên Chúc Chu thuộc phát thiết thực, đã nhìn thấu bản chất cuộc sống, yêu hay không không quan trọng, cuộc sống bên nhau không tẻ nhạt là được.
Thời Đường hơi nhíu mày: “Có vẻ anh đã nhìn thấu rồi?”
Chúc Chu ngượng ngùng cười một cái: “Cũng không hẳn, tôi chỉ là không còn thích mơ mộng như thời còn đi học thôi.”
Thời Đường đứng thẳng lưng, có chút quật cường: “Tôi sẽ gặp được người mình yêu.” Em đã gặp người mình yêu rồi, không cần biết người em yêu có tin vào tình yêu hay không.
Chúc Chu gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ cậu sẽ gặp được.” Khi một người đứng đủ cao thì sẽ dễ đạt được điều mình muốn hơn những người bình thường một chút.
Thời Đường sợ mình nói thêm thì sẽ lộ tẩy, quay người nhanh chân rời đi.
Chúc Chu nhìn bóng lưng rời đi của Thời Đường, lẩm bẩm một câu: “Hình như tóc Thời Đường dài ra một chút rồi? Nên cắt rồi nhỉ? Ngũ quan hắn điển trai, hợp để tóc ngắn.” Tối nhắn hắn một câu vậy.
Thời Đường rời đi rồi lại bất giác lấy điện thoại ra nhìn tấm hình kia.
Nhìn tới nhìn lui, đây chính là Quan Quan, hắn xác định 100%.
Tiếp theo thì sao? Hắn phải làm gì?
Thời Đường không có chút ý tưởng nào.
Hắn thích Chúc Chu, cũng thích Quan Quan, nhưng mà hắn không định tiết lộ cho Chúc Chu biết mình là người ba khác của Quan Quan. Nếu nói vậy thì hắn sợ đến khi mình lấy hết dũng khí để thổ lộ thì người thực dụng như Chúc Chu sẽ chấp nhận lời tỏ tình của hắn vì đứa trẻ.
Hắn không muốn tình cảm bị miễn cưỡng, hắn muốn xác định Chúc Chu cũng thích hắn, cũng yêu hắn, lúc ấy hắn mới dám nói sự thật ra, không muốn vì đứa trẻ nên họ mới quyết định đến với nhau.
Cho nên Thời Đường chọn tạm thời không để đối phương biết thân phận của mình.
Quyết định này của hắn có thể khiến Quan Quan vẫn mòn mỏi đợi hồi âm của chúng ta phải buồn lòng.
Hôm sau Quan Quan lại hỏi Chúc Chu.
“Baba ơi, chú kia đã trả lời chưa ạ?” Mặc dù là người mang thân phận cha có quan hệ máu mủ, mà trên pháp luật, người kia cũng chỉ là một chú, gọi là chú cũng không sai.
Chúc Chu cũng không đành lòng nói với con là mình chưa nhận được, xoa đầu quả dưa của bé, nói, “Chúng ta chờ thêm một chút, biết đâu mai lại nhận được thì sao.”
Mà Thời Đường của chúng ta tuy đã quyết định không để lộ thân phận nhưng nhớ ra vẫn có thể trao đổi, chỉ cần không lộ tin tức cá nhân là được.
Đến ngày thứ ba hắn mới nhớ ra, Quan Quan cũng dỗi rồi, cảm thấy chú kia không phải người tốt đẹp gì, cũng không thèm hỏi Chúc Chu xem người ta đã trả trả lời hay chưa nữa.
Ngày thứ ba, Chúc Chu nhận được hồi âm, mừng rỡ đi báo cho Quan Quan.
“Bảo bối, chú trả lời rồi, nói con rất đáng yêu, chú rất thích!”
Ngoài mặt thì Quan Quan rất tức giận, nhưng người ta khen bé, bé vẫn rất vui vẻ, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Cho con xem với, con muốn xem.”
Chúc Chu đưa màn hình tới trước mặt Quan Quan cho bé xem, bây giờ bé đã biết kha khá chữ rồi, cho nên vẫn đọc hiểu hai câu này, xem xong trong lòng thấy đắc ý, lập tức bảo Chúc Chu trả lời đối phương.
“Chú ơi, cháu có thể xem dáng vẻ của chú không ạ?”
Thời Đường nhìn thấy tin nhắn gửi đến, tưởng tượng ra khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Quan Quan. Tuy hắn không đành lòng, nhưng vì theo đuổi Chúc Chu, hắn sẽ cố nhịn.