Thứ hai, Thi Điềm ôm theo trái tim thấp thỏm bất an đến công ty, bởi đây chính là lĩnh vực chuyên môn của Ái Khốc nên độ nhạy cảm càng cao hơn, không thể không biết chuyện của ba Thi Điềm.
Cô đi tới khu nghỉ ngơi lấy nước, có đồng nghiệp đi vào, Thi Điềm lên tiếng chào cô ấy trước.
Thế nhưng đối phương chỉ gật đầu với cô một cái rồi bước nhanh ra ngoài, đến cả nước cũng quên lấy.
Quay về khu làm việc, Thi Điềm vừa đặt được cốc nước trong tay xuống bàn, chủ biên đã từ trong phòng làm việc đi ra, gọi cô vào trong, "Thi Điềm, vào đây."
"Vâng."
Hiện tại ngược lại cô không còn quá nhiều thấp thỏm nữa, Thi Điềm vào phòng làm việc chủ biên, thuận tay đóng cửa lại.
"Chuyện này của em cứ để như vậy cũng không phải là cách, hoặc là làm sáng tỏ, hoặc là phủ định."
Thi Điềm biết chuyện mà cô ấy nói tới là chuyện gì, "Nhưng phủ định chỉ sợ sẽ càng hỗn loạn hơn, chủ biên, chuyện của ba em là thật......."
Chủ biên cũng không muốn xát muối lên miệng vết thương của Thi Điềm, "Hiện tại thứ người khác muốn nhìn chính là thái độ của Kỷ Diệc Hoành, nói thật, chuyện như vậy chị đã thấy rất nhiều rồi, ba em là ba em, em là em, nếu cậu ấy kiên quyết muốn em thì chuyện của ba em sẽ chẳng là gì cả."
Thi Điềm là người trong cuộc nên càng suy nghĩ nhiều, "Nếu cậu ấy thừa nhận em, chuyện của ba em không phải sẽ trở thành vũng nước đục bám theo cậu ấy cả đời sao? Em sợ......"
Chủ biên cầm chén trà hoa lên, khẽ thổi nhẹ, sau đó kéo ghế ngồi xuống, "Em còn không hiểu sao? Gió thổi về phía nào, những thứ sau đuôi sẽ bám theo phía đó. Chuyện này không để lộ ra dĩ nhiên là điều tốt nhất, thế nhưng đã náo động ra rồi thì cũng không phải không thể giải quyết. Em để cho Kỷ Diệc Hoành lên tiếng, nói hai người sẽ nắm tay cùng nhau vượt qua khó khăn này, phía trước càng trắc trở, cậu ấy lại càng kiên quyết, vậy đối với Kỷ Diệc Hoành sẽ chỉ có lợi chứ không có hại. Đây không phải là mẫu hình đàn ông lý tưởng mà các cô gái vẫn luôn mơ mộng sao? Không rời không bỏ nha, từ tình yêu nơi vườn trường đơn thuần trong sáng trở thành người thân thật sự, nhà em có chuyện, ba em vướng phải bê bối lớn như vậy Kỷ Diệc Hoành đều có thể tiếp tục chống đỡ, kiên trì bên em đến cùng, em nói xem, đàn ông như vậy, không phải sẽ càng hút fans hơn sao?"
Quả nhiên là nhân vật đã vượt qua sóng gió bão bùng, ngay cả khi ai cũng tưởng rằng mọi chuyện đã hỏng bét không thể cứu chữa, họ vẫn có thể trong cốt rễ moi ra mặt có lợi nhất với mình, sau đó nhân đôi nhân ba thậm chí là nhân n lần nó lên, cuối cùng dùng nó lấp kín cái hố lớn khiến người ta đau đầu kia đi.
Thi Điềm được dẫn dắt một hồi, trong đầu giống như đã hoàn toàn vỡ ra.
"Bây giờ không nói ai tốt ai xấu, nếu em là người thứ ba nhìn vào, Kỷ Diệc Hoành làm như vậy có phải sẽ khiến em cảm thấy Kỷ Diệc Hoành đặc biệt có mị lực? Đặc biệt đàn ông? Đặc biệt đáng tin cậy? Đến lúc đó, ai còn quan tâm chuyện của ba em nữa, nếu chị nói, hai đứa kết hôn luôn là tốt nhất, lấy ngay một tờ giấy chứng nhận kết hôn đập vào mặt họ, đảm bảo không có kẻ nào nói nhăng nói cuội thêm được nữa."
Lời này sao lại giống của Kỷ Diệc Hoành như vậy?
Thi Điềm im lặng suy nghĩ, chủ biên ném ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa về phía cô, "Khách mời của kỳ tiếp theo đã xác nhận được chưa?"
"Đã sớm xác nhận được rồi."
"Đi kiểm tra lại đi, sợ là đã có thay đổi rồi."
Trái tim Thi Điềm không khỏi treo lên, "Vâng."
"Ra ngoài đi, chị hi vọng em nhớ được những câu này, muốn để chuyện của ba em thuận theo tự nhiên trôi qua là không thể. Có thể mấy ngày sau sẽ bớt nhiệt đi, nhưng chỉ cần một ngày nào đó có kẻ lại muốn đào lên, e là không tránh được lại thêm một trận sóng gió."
Thi Điềm khẽ gật đầu, "Cảm ơn chủ biên, em biết chị là muốn tốt cho em."
Thi Điềm đi ra khỏi văn phòng, nhanh chóng tìm trợ lý của khách mời lần này, thử thăm dò, "Kịch bản trong hai ngày sẽ viết xong, đến lúc đó tôi gửi qua cho cô xem trước nhé."
Đầu kia rất nhanh đã phản hồi, "Thật ngại quá, tôi cũng đang định đi tìm cô đây. Ngày hôm đó tôi không nhìn kỹ lịch trình xếp sẵn nên mới nghĩ thời gian của cô phù hợp, thật có lỗi."
Trái tim Thi Điềm nguội xuống một nửa, ngày hôm đó rõ ràng cô ấy không có nói như vậy.
"Vậy đổi sang ngày khác thì thế nào?"
"Thời gian này đều không có thời gian trống, cô tìm người khác đi."
Thi Điềm biết đối phương kiêng kỵ cái gì, trong lồng ngực đè nén ngột ngạt, nhưng lại không thể làm gì.
Về đến nhà, bên trong chỉ có một mình Kỷ Diệc Hoành.
Thi Điềm thay giày đi vào phòng khách, Kỷ Diệc Hoành đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó, đến ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy. Cô không nhịn được tiến lên một bước, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành ngồi xổm ngoài ban công chơi đùa với Phách Cáp. Anh mất tập trung nên Phách Cáp cũng không muốn chơi với anh, giơ móng vuốt muốn cào.
"Cẩn thận." Thi Điềm lớn tiếng hô, Phách Cáp giật mình chạy vào một góc ban công.
Kỷ Diệc Hoành quay đầu nhìn cô, "Về rồi à."
"Ừ, mình đi nấu cơm."
"Tôi nấu rồi, thức ăn đã xong, chỉ chờ canh nữa thôi."
Thi Điềm nửa tin nửa ngờ, "Cậu biết nấu cơm hả?"
"Cũng tạm ổn, sợ cậu về muộn bị đói."
Thi Điềm đi vào phòng ăn, thấy trên bàn đặt một đĩa cá, còn có thịt bò xào cần tây, trên bếp đang hầm nồi canh gà. Kỷ Diệc Hoành đi vào kiểm tra, gần như là được rồi, liền tắt lửa.
Thi Điềm cầm bát xới cơm, hai người ngồi xuống bàn, nồi canh gà mở ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Kỷ Diệc Hoành gắp một cái cánh gà rồi đặt vào bát Thi Điềm.
"Lúc trước cậu bận rộn đến mức muốn có chút thời gian nghỉ ngơi cũng khó, bây giờ hình như toàn bộ hoạt động đều ngừng rồi."
"Quy định của công ty, tôi cũng không còn cách nào khác."
Trong lòng Thi Điềm mơ hồ lo lắng, "Sư tỷ nói thế nào?"
"Không nói gì, chị ấy cũng không quản được tôi."
Xem ra nhất định là đã nói rồi, chỉ là Kỷ Diệc Hoành không nghe lọt thôi. Chuyện của Thi Niên Thịnh vỡ lở, Lục Nhất Lạc lại không thể ép bọn họ chia tay nữa.
Kỷ Diệc Hoành gắp một miếng thịt bỏ vào bát, "Hôm nay tôi về nhà một chuyến, nói với ba mẹ chuyện kết hôn."
Thi Điềm không khỏi khẩn trương lên, tầm mắt dừng trên mặt Kỷ Diệc Hoành, "Bác trai bác gái nói thế nào?"
"Đương nhiên là hài lòng, mẹ tôi từ ngày đầu tôi lên đại học đã bắt đầu nghĩ xem bao giờ tôi kết hôn rồi."
Thi Điềm gắp một cọng rau cần bỏ vào miệng, "Cậu thì sao? Có nghĩ tới xem xét thêm vài người nữa rồi mới quyết định không? Bên cạnh cậu rồi sẽ càng ngày càng có thêm những người ưu tú, cũng đều sẽ hơn mình."
"Bên cạnh tôi có rất nhiều người ưu tú, cái này tôi thừa nhận, nhưng sẽ không có ai tốt như cậu."
Khóe miệng Thi Điềm không nhịn được giương lên, áp người đến sát mép bàn, cười đến mức tự mình cảm thấy xấu hổ, "Vậy cậu muốn bao giờ kết hôn?"
Kỷ Diệc Hoành nghe được lời này, trong giọng nói không khỏi mang theo hi vọng, "Ngày mai đi, ngày mai đăng ký, sau đó chụp ảnh cưới, còn có lễ cưới......."
"Được." Thi Điềm không nói gì nữa, Kỷ Diệc Hoành muốn cưới cô, cô cũng muốn gả cho anh, so với việc kéo dài thêm nửa năm, một năm sau thì chi bằng đồng ý luôn bây giờ.
Kỷ Diệc Hoành cũng không ngờ cô lại thoải mái đáp ứng như vậy, "Sáng mai tôi lập tức về nhà lấy sổ hộ khẩu."
"Vậy mình sẽ xin nghỉ một ngày, hộ khẩu nhà mình vốn ở chỗ mình, sau khi ba có chuyện mình vẫn mang theo bên người."
Kỷ Diệc Hoành thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, anh liên tục gắp món ăn bỏ vào bát Thi Điềm, "Lát nữa tôi lập tức báo với ba mẹ, không thì lát nữa tôi về lấy luôn nhé?"
"Ngày mai tiện đường qua đó lấy là được rồi."
Còn không phải vì anh sợ cô đổi ý sao? Ăn cơm tối xong, Kỷ Diệc Hoành gọi điện về nhà, nói muốn kết hôn.
Đột ngột nhắc đến như vậy thật sự là quá bất ngờ, Du Lâm Tuệ cái gì cũng chưa chuẩn bị. "Nhà mới còn chưa có đi xem, đồ trang trí cũng chưa mua, đến cả quần áo mới cũng chưa chuẩn bị cho Điềm Điềm nữa, như vậy có phải oan ức cho con bé quá không?"
"Mẹ, ngày mai chúng con đi đăng ký rồi về nghĩ tới chuyện đền bù sau, có được không?"
"Vậy con chờ thêm hai ngày nữa, ngày mai mẹ đưa Điềm Điềm đi mua đồ."
Nhưng là Kỷ Diệc Hoành một giây cũng không muốn chờ thêm, nắm bắt suy nghĩ của con gái như mò kim đáy bể, ngộ nhỡ Thi Điềm đổi ý thì phải làm sao bây giờ? "Chờ tụi con đăng ký xong trở về rồi chúng ta đi."
Buổi tối, Thi Điềm còn đang trong nhà tắm gội đầu, đã mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
Có lẽ là ba mẹ của Kỷ Diệc Hoành đến đây, Thi Điềm gấp gáp gội đầu cho xong, lại đổi sang bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài.
Cô vừa lau tóc vừa đi về phía phòng khách, Kỷ Diệc Hoành nghe thấy tiếng bước chân, xoay người nhìn cô.
"Bác trai bác gái đến hả?"
"Ừ."
"Người đâu rồi?"
Kỷ Diệc Hoành cầm quyển hộ khẩu trong tay, "Mẹ tự mình mang đến đây, sau đó không muốn làm trễ nãi thời gian nghỉ ngơi của chúng ta nên về luôn rồi."
Thi Điềm tiến lên hai bước, Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc túi đặt trên ghế sô pha đưa cho cô, "Mẹ mua cho cậu."
Thi Điềm hơi sửng sốt nhận lấy, bên trong là quần áo mới.
"Lát nữa mặc thử xem thế nào, cũng không biết có vừa không." Kỷ Diệc Hoành lấy ra xem thử, đều là váy hồng, tay áo và cổ áo còn điểm xuyết mấy cánh hoa nhỏ nhỏ xinh xinh.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Diệc Hoành vừa ý với ánh mắt thẩm mỹ của Du Lâm Tuệ, "Mai mặc cái này rồi chúng ta tới Cục dân chính."
Thi Điềm nhìn thấy trên mác ghi cỡ S, chín phần là vừa. "Giúp mình gửi lời cảm ơn bác gái và bác trai."
"Bắt đầu từ ngày mai cậu phải thay đổi cách xưng hô rồi đấy."
Cô cầm chiếc váy trên tay, xấu hổ đẩy Kỷ Diệc Hoành một cái, "Cậu mau đi tắm đi."
Thi Điềm trốn vào phòng dành cho khách, Du Lâm Tuệ sợ cô để tâm nên sau khi thanh toán tiền đã nhờ nhân viên bán hàng cắt mác đi. Bà luôn chu đáo như vậy, cũng muốn Thi Điềm có thể thoải mái coi nơi này như nhà mình.
Làm thủ tục kết hôn rất nhanh, bên trong cũng có cả nơi để chụp ảnh, vậy mà Kỷ Diệc Hoành vẫn cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều thật dài.
Thi Điềm ngồi bên cạnh anh, trong lòng hốt hoảng mơ hồ, ngày hôm qua Tưởng Tư Nam còn gọi điện tới nói bọn họ vẫn chưa tìm được việc nữa, vậy mà cô đã kết hôn rồi.
Tốc độ này, như là ngồi tên lửa vậy.
Nhân viên đưa hai tờ chứng nhận kết hôn cho bọn họ, "Chúc mừng, chúc hai người bách niên giai lão."
Thi Điềm nâng niu tờ chứng nhận trên tay, Kỷ Diệc Hoành mở ra một tờ, ngắm nghía tấm ảnh chụp chung của hai người trên đó.
"Bắt đầu từ bây giờ anh phải gọi em là Kỷ phu nhân rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm đỏ ửng, vội đẩy Kỷ Diệc Hoành đi ra ngoài.
Từ tối qua Du Lâm Tuệ đã dặn đi dặn lại, nói bọn họ lấy được chứng nhận kết hôn phải lập tức về nhà. Kỷ Diệc Hoành dẫn Thi Điềm về, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.
"Cá hấp được chưa? Tôm nữa, nhớ là làm tôm chiên dầu nha? Còn có lươn, anh làm kịp không đấy?"
Ba Kỷ đẩy Du Lâm Tuệ từ trong bếp ra ngoài, "Kịp, kịp, em cứ ra ngoài xem tivi đi."
"Mẹ." Kỷ Diệc Hoành gọi, anh mở tủ giày, lấy một đôi dép lê đưa cho Thi Điềm.
"Về rồi đấy à." Du Lâm Tuệ bước nhanh ra cửa, "Nhanh thật, xong rồi hả?"
"Đã xong."
Thi Điềm thay giày, nhanh nhẹn chào Du Lâm Tuệ, "Bác gái."
Kỷ Diệc Hoành huých cánh tay Thi Điềm, "Vẫn còn gọi bác gái?"
Khuôn mặt của cô đã đỏ như trái táo chín, Thi Điềm đối với một chữ kia thật sự quá lạ lẫm, há miệng một hồi không nói ra được, Du Lâm Tuệ phất phất tay, "Không quan trọng, không vội, cứ từ từ thôi."
Bà kéo tay Thi Điềm, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới. "Ừ, thật là xinh, mặc chiếc váy này vào thật giống cô công chúa nhỏ."
Thi Điềm nói thật nhẹ, nhưng cũng ngọt vô cùng, "Mẹ."
Du Lâm Tuệ nghe được rõ ràng, chỉ cảm thấy trái tim như trong tức khắc tan chảy thành nước, vui vẻ lặp lại mấy lần: "Ngoan, ngoan."
Ba Kỷ từ trong bếp đi ra, Thi Điềm cũng gọi một tiếng, "Ba."
Ba Kỷ hơi ngại ngùng, đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng trở về bếp.
Đến giờ cơm trưa, thức ăn bày đầy một bàn. Lục Nhất Lạc gọi tới hết cuộc này đến cuộc khác, Kỷ Diệc Hoành đứng dậy đi ra ban công, hành động dứt khoát chụp ảnh tờ giấy chứng nhận kết hôn rồi gửi cho cô ấy.
"Kỷ Diệc Hoành, sao em lại có thể tùy tiện như vậy hả? Vì sao không có chuyện nào chịu nói trước với chị một tiếng??"
Lỗ tai Kỷ Diệc Hoành sắp bị giọng nói đó chọc thủng, anh tức tốc đưa điện thoại ra cách tai một khoảng an toàn, sau khi xác định lửa giận của Lục Nhất Lạc tạm lắng xuống mới tiếp tục nói. "Sư tỷ, đây là việc riêng của em."
"Việc riêng, việc riêng, em ------"
Kỷ Diệc Hoành đá nhẹ con mèo nằm dưới chân, "Chị đừng tức giận, sau này chị sắp xếp cho em việc gì em đều làm theo là được chứ gì?"
"Em chờ đó, chị sẽ thả tấm ảnh này ra ngoài!"
"Thả thì thả thôi, em còn ước tất cả mọi người trên thế giới này đều biết."
Lục Nhất Lạc đùng đùng tức giận cúp máy, đúng là tìm Kỷ Diệc Hoành nói chuyện chỉ rước bực vào người.
Nhưng Lục Nhất Lạc nghĩ một chút, Kỷ Diệc Hoành kết hôn cũng không phải chuyện xấu, cô ấy chỉ cần thêm vài chiêu trò truyền thông vào, kiểm soát hướng viết của mấy bài báo thì hình tượng của Kỷ Diệc Hoành sẽ càng hoàn hảo hơn nữa rồi.
Dù sao người không nể mặt trước cũng là anh, Lục Nhất Lạc dứt khoát không thương lượng với anh mà trực tiếp đi sắp xếp mọi chuyện. Chờ đến khi đánh tiếng xong xuôi, cô ấy lấy tài khoản weibo của công ty rồi đăng tấm ảnh Kỷ Diệc Hoành gửi cho mình lên.
Ngay sau đó là những bài báo xuất hiện liên tiếp, gì mà 《 mối tình vườn trường đơm hoa kết quả》, 《 Điềm Điềm là em, Điềm Điềm cũng là của tôi》, 《 bất kể em thế nào cũng đều xứng với tôi! 》, vân vân và mây mây, đủ loại văn hoa tuôn ra dào dạt, Lục Nhất Lạc cũng không tin mình không thể xoay chuyển cái tình thế này.
Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành ăn cơm tối xong thì trở về.
Kỷ Diệc Hoành bật nước nóng, lại mở điều hòa ra, sau đó nói Thi Điềm đi tắm rửa.
Cô nằm nhoài trên ghế sô pha, "Anh đi trước đi, em ngồi nghỉ một lúc."
Tiếng bước chân bên tai Thi Điềm càng lúc càng xa, cô vừa mới nằm xuống ghế sô pha, chuông điện thoại đã vang lên.
Cô nhìn hiển thị trên màn hình, là Hàn Lăng Dương, liền vội vàng ngồi dậy ấn nghe. "A lô."
"Sư tử nhỏ, ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi, cậu ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
Hàn Lăng Dương do dự một chút, cuối cùng nhẹ giọng hỏi, "Cậu kết hôn rồi?"
"Sao cậu biết?"
"Trên mạng có ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của hai người."
Thi Điềm hơi ngượng ngùng giải thích, "Ngày hôm nay mới đi, còn chưa kịp thông báo cho bạn bè nữa, hôm khác mời mọi người một bữa."
"Được, nói trước là bữa cơm này không trốn được đâu, tớ muốn một bữa ăn đắt tiền."
Thi Điềm không nhịn được bật cười, "Được được, không thành vấn đề."
"Sư tử nhỏ, chúc mừng cậu."
"Cảm ơn."
Hàn Lăng Dương vốn còn muốn hỏi cô vui vẻ không? Hạnh phúc không? Thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị cậu nuốt về, bởi từ trong giọng nói của cô hoàn toàn có thể nghe ra cô đang hạnh phúc nhường nào.
Cuối cùng thì cô cũng đã có một mái nhà của riêng mình, tốt biết bao nhiêu? Quan trọng nhất đó là người Thi Điềm thích. Nhưng dù nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Lăng Dương vẫn chua xót khó chịu, "Kết hôn sớm như vậy, cậu đó, thật không cho người khác một cơ hội nhỏ nào luôn."
"Còn có thể là ai nữa, mình đã xác định là Kỷ Diệc Hoành rồi. Lại nói, mình kết hôn sớm một chút cũng tránh làm hỏng đời của người ta nha, nếu có người thầm mến mình, vậy hiện tại có thể chuyển mục tiêu sang chỗ khác rồi." Thi Điềm chỉ nói đùa vậy, nhưng lời này lọt vào tai Hàn Lăng Dương, lại giống như bị người ta cầm một cái búa tạ đập mạnh.
"Ừ ừ, cậu chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở."
"Ôi, cái miệng này thật là ngọt, sau này dùng nó đi dỗ dành cô gái của cậu rất có lợi đấy."
Hai người tán gẫu thêm một lúc nữa thì Hàn Lăng Dương cúp máy, cô gái nhỏ bé gầy gò nhưng quật cường trong ấn tượng của cậu hình như đã càng ngày càng cách xa, cô cũng không còn cần nắm đấm của cậu bảo vệ nữa.
Kỷ Diệc Hoành tắm xong đi ra, Thi Điềm đang thu quần áo ngoài ban công. Anh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bóng dáng của Thi Điềm trước mắt tất bật qua lại.
Cô vẫn mặc chiếc váy ngắn đến đầu gối kia, đôi chân thon nhỏ lộ ra ngoài, theo bước đi của cô tung bay, thấp thoáng cảnh xuân vô hạn bên trong.
Thi Điềm tắm xong, lại sấy khô tóc, sau đó mặc váy ngủ đi ra ngoài.
Kỷ Diệc Hoành thấy cô lại muốn đi ra ban công. "Làm gì thế?"
"Giặt quần áo nha."
"Để đó đi, sáng mai rồi giặt."
Thi Điềm cầm chậu quần áo đặt ngoài ban công, rất nhanh lại quay về phòng khách. "Chuyện chúng ta kết hôn công khai ra ngoài thật rồi hả?"
"Ừ."
"Ờ," Thi Điềm có chút mệt, "Vậy anh đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Kỷ Diệc Hoành nhìn cô bước nhanh về phía phòng ngủ, anh hơi do dự một chút, cuối cùng đứng lên.
Thi Điềm đi vào phòng, đưa tay muốn đóng cửa vào, nhưng cảm giác cánh cửa bị chặn lại. Cô xoay người, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành chống một tay trên cửa đứng bên ngoài.
"Anh...... không đi ngủ hả?"
"Ngủ."
Thi Điềm phất phất tay, "Ngủ ngon."
Kỷ Diệc Hoành vẫn chưa thu tay về, Thi Điềm liếc anh một cái, "Rốt cuộc có ngủ không?"
"Ngủ."
Thế nhưng cô muốn đóng cửa mà anh lại không cho đây này.
Thi Điềm nhận ra ánh mắt nóng rực của Kỷ Diệc Hoành đặt trên người mình, giống như mang theo quả cầu lừa, trong lòng không khỏi cuống lên, "Vậy sao anh còn không về phòng đi?!"
"Em quên à, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi."
"Cái đó...... thì sao hả?"
"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lúc còn đi học cô giáo không dạy em sao?"
Thi Điềm có cảm giác mấy sợi lông tơ trên vành tai cũng sắp bị hun cháy rồi, Kỷ Diệc Hoành hơi dùng sức, cánh cửa liền cứ như vậy mở ra, sau đó từng bước áp sát.